Tù Phi Tà Vương

Chương 118

Dọc đường trở về Bắc An Vương phủ, Hiên Viên Khanh Trần cùng nàng ngồi chung một nhuyễn kiệu, trong không gian nhỏ hẹp hai người cơ hồ ngồi dán chặt vào nhau, hắn nhắm hờ hai mắt, cánh tay cường tráng hữu lực ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Cảnh Dạ Lan, cằm tưa vào đầu vai nàng. Cỗ kiệu xóc nảy thế mà hắn vẫn làm như đang ngủ.

Cảnh Dạ Lan thì nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thật lâu, trong đầu suy nghĩ miên man. Thời gian không còn nhiều nữa, chờ tới khi Vô Ngân chể được dược thì cũng chính là lúc nàng biến thành thuốc thí nghiệm cho Thu Thủy. Ngoái đầu nhìn lại, nàng ngưng thần đánh giá Hiên Viên Khanh Trần.

Hình như trong trí nhớ của nàng thì hắn và nàng rất ít khi im lặng, bình thản ngồi chung thể này. Nghĩ lại đủ chuyện diễn ra, từng chuyện hiện lên trước mắt một cách rõ rang khiển nàng không tư chủ được mà than nhẹ một tiếng.

Người đang tựa vào nàng dường như nghe được tiếng thở dài liên mở bừng mắt, đáy mắt hấp háy sáng:

- Làm sao vậy? – biểu tình của hắn mơ màng, một nụ cười câu hồn nở rộ nơi khóe môi, hợi thở nhè nhẹ quen thuộc phát tán trên cổ khiển thân thể Cảnh Dạ Lan nao nao.

- Không có gì, ngồi lâu quá nên ta thấy hơimệt thôi. - nàng rời tầm mắt đi, tùy tay nhấc lên rèm kiệu. Gió lạnh thổi vào khiển cho than thể khô nóng của nàng tỉnh táo chút đỉnh.

Sóng mắt lưu chuyền, nàng nhìn Tô Vân Phong đang đi cách nhuyễn kiệu không xa, ánh mắt lơ đãng tương đối, nàng nhẹ cười không tiếng động.

Càng về tới gần Bắc An vương phủ thì long nàng càng bất an, ngoại trừ vì mình thì còn vì Tô Vân Phong nữa. Người ở bên vách núi muốn dồn nàng vào chỗ chết nếu đoán không nhầm thì chính là do Tô Tĩnh Uyển phái tới. Nàng ta đã tìm trăm phương nghìn kể muốn dồn Cảnh Dạ Lan nàng tới chỗ chết dĩ nhiên là nàng không để nàng ta dễ dàng thực hiện được. Ngay cả việc làm người của nàng bị thương thì nàng cũng tuyệt không nương tay nhân từ. Chỉ là điều này sẽ làm khó Tô Vân Phong, hắn lúc nào cũng là người toàn tâm toàn ý lo lắng, suy nghĩ cho nàng.

Một đường tia lãnh liệt từ mắt Hiên Viên Khanh Trần bắn ra phóng tới người Tô Vân Phong, đột nhiên hắn cười rồi nhìn Cảnh Dạ Lan đang nằm trong lòng mình. Từ phía sau hắn vươn tay lên, ngón tay thon dài hữu lực cầm lấy tay nàng, một lần nữa buông rèm kiệu xuống.

- Gió lớn, không thể để bị nhiễm lạnh được! - hắn vẫn bá đạo nhưng không còn vô tình như trước.

Không hề giãy dua, nàng chỉ có thể à ừ với hắn:

- Đã biết, ngươi đừng có ầm ĩ nữa, ta mệt lắm! - nàng đẩy cánh tay Hiên Viên Khanh Trần đang nắm eo mình ra.

- Đang nghĩ cái gì? - bàn tay vô lại của hắn rõ ràng đặt trên người Cảnh Dạ Lan, ngón tay không an phận mà muốn chui vào trong áo choàng, lướt qua lướt Iại.

Lúc nàng nhu thuận có một thứ phong tình kỳ lạ, tuy rằng hắn cũng rất hiểu sự dịu ngoan này của nàng thưc ra chỉ là một bộ mặt khác của nàng. Rốt cuộc thì người nào mới đúng thực là nàng? Đôi mắt mị hoặc của Hiên Viên Khanh Trần khóa chặt lấy khuôn mặt Cảnh Dạ Lan rồi cúi xuống hôn.

Hô hấp dần trở nên dồn dập, Cảnh Dạ Lan nhỏ giọng nói:

- Làm ơn, bây giờ là khi nào chứ, ngươi an phận một chút đi! - chỉ cần trong nhuyễn kiệu có chút động tĩnh thì bên ngoài đều có thể biết đươc, tên này căn bản chính là cố ý muốn cảnh cáo và thể hiện trước mặt Tô Vân Phong đây mà.

- Nói, ngươi đang nghĩ cái gì? - hắn mặc kệ nàng, tiếp tục hành động của mình, hắn quá quen thuộc những chỗ mẫn cảm của thân thể này nên cố ý chọn những nơi đó mà xuống tay.

- Nếu ngươi không chịu buông tay thì ta không khách khí đâu! - Cảnh Dạ Lan thở gấp liên tục hé ra khuôn mặt nghèn nghẹn đỏ bừng, rốt cuộc không kiềm chể được mà muốn đẩy hắn ra.

- Đang nghĩ tới hắn sao? - Hiên Viên Khanh Trần kìm cổ tay nàng, đôi môi mỏng nhằn nhằn vành tai nàng. - Nếu ngươi không nói gì thì Cô Vương liền không khách khí!

- Ngươi còn có con mắt nào nữa mà biết ta đang nhìn người khác chứ? - nàng trả lời một cách mỉa mai.

- Ừm, không có là tốt rồi, vậy Cô Vương lập tức tiếp đãi ngươi thật tốt mới được! - ý cười của hắn càng đậm, tay nhanh nhẹn cởi bỏ áo khoác lông cừu của nàng, nụ cười tà mị gợi lên. - Khoan đã, ngươi không thề giãy dụa, bằng không động tác mạnh qua sẽ làm cho người bên ngoài biết được ta và ngươi đang làm cái gì, việc này không tốt chút nào. – nói xong, hắn ôm lấy eo Cảnh Dạ Lan, tựa vào thành kiệu.

Nữ nhân chết tiệt, nàng căn bản đã quên mất mình từng đồng ý với hắn chuyện gì. Hắn cố nén chính mình không được ép buộc nàng nhưng không thể nào chịu đựng được việc mắt nàng hướng đi nhìn nam nhân khác

- Khoan đã! - nàng đương muốn ngăn cản hành động tùy tiện của hắn, ngược lại càng làm cho hẳn thêm điên cuồng.

- Ngoan nào, nghe lời đi! – hắn rất trung thành với thân thể mình, hắn chỉ biết là hiện tại hắn rất muốn nàng. Chưa bao giờ có một nữ nhân hết lần này tới lần khác trêu chọc dục hỏa của hắn rồi lại khéo léo né tránh. Thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của nàng nửa hiện ra trước mắt gợi lên dục vọng vô tận trong hắn.

Cảnh Dạ Lan không có chỗ nào đề trốn nên chỉ có thể luống cuống lấy hai cánh tay che trước ngực. Ngón tay nhẹ nhàng miết trên khuôn mặt, lời nói ôn nhu nhưng không dấu được sự kiên quyết như một mệnh lệnh không thể kháng cự vang lên:

- Bỏ tay ra! -trong đáy mắt hắn dần thay đổi màu sắc khiến cho Cảnh Dạ Lan cả kinh. - Không được ở trong này!

- Vì sao? - động tác của hắn khựng lại.

- Không được ở trong này, ngoài nơi này ra thì ngươi muốn thế nào cũng được! –thân thể của nàng run lên bần bật, lần đầu tiên của nàng bị hắn chiếm đoạt cũng chính trong nhuyễn kiệu. Nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác thân thể đau đớn khi ấy, mỗi khi có chuyện gì đó liên quan tới việc này thì đều khiến nàng nhớ tới đêm hôm đó, nó giống như một cơn ác mộng vậy. Khuôn mặt không giống nhau nhưng lạikhông lưu tình mà lừa gạt. Chiếm đoạt nàng!

Nháy mắt, Hiên Viên Khanh Trần liền hiểu được suy nghĩ của Cảnh Dạ Lan. Trong rừng trúc, nàng chạy trốn lần đầu tiên và bị hắn bắt được, đêm hôm đó hắn giống như một dã thú điên cuồng, không tiếc hết thảy mà lăng nhục nàng đề phát tiết hận ý. Ban đầu chỉ vì than thể non nớt, ngây ngô xinh đẹp của nàng, dần dà da thịt không ngừng dây dưa khiến cho hắn không ngừng được cái ý định muốn hủy diệt nàng. Hắn đã quên, đêm hôm đó đối với nàng mà nói chính là một cơn ác mộng kinh hoàng.

Dục hỏa tăng vọt đột nhiên lụi xuống:

- Còn đau không? - hắn lấy áo choàng long cừu bao lấy thân thể nàng, đem cả người nàng đang run rẩy ôm vào lòng.

- Buông tay, ngươi đừng chạm vào ta! - nàng lộ ra khuôn mặt tái nhợt, cố sức đẩy hắn ra rồi cuộn tròn người lại, nằm xuống đưa lưng về phía hắn.

Hiên Viên Khanh Trần không chạm vào nàng nữa, chỉ kinh ngạc ngồi nhìn, hàng mày cau lại, khẽ dựa lưng sang một bên không nói thêm lời nào.

Cỗ kiệu dừng lại, lúc này Cảnh Dạ Lan mới chậm rãi mở mắt ra, Hiên viên Khanh Trần từ phía sau ôm lấy nàng.

- Về tới nhà rồi! - hẳn cúi đầu hôn xuống gáy nàng.