Nàng đứng bên bờ sông, tính toán tới xuất thần, chợt phía sau có tiếng nói vang lên nhắc nhở nàng:
- Vương phi cẩn thận!
Là Vô Ngân! Y không trở về với Hiên Viên Khanh Trần sao? Cảnh Dạ Lan ngoái đầu lại nhìn y một cái rồi hỏi:
- Sao ngươi còn ở đây?
- Vương gia trở về xem Thu Thủy, ta ở lại vì..
- Ở lại để giám thị ta, có phải không? – nàng cười hỏi lại rồi cúi người xuống, chạm tay vào dòng nước như muốn chơi đùa.
-
Vương phi, nước sông ở đây rất lạnh, nếu nhiễm phong hàn thì sẽ tổn
thương tới thân thể, mong vương phi bảo trọng. – y không tiến lên ngăn
cản mà chỉ cung kính cúi lưng nhắc nhở Cảnh Dạ Lan, đôi mắt tinh anh lúc nào cũng chăm chú nhìn nhất cử nhất động của nàng.
Nghiêm trọng như vậy sao? Cảnh Dạ Lan rút tay lên song vẫn nhịn không được mà nói đùa cợt:
-
Ta biết, ý nghĩa của việc ta sống là làm thuốc dẫn cho Thu Thủy, nếu như ta có chuyện gì ngoài ý muốn thì ngươi hẳn sẽ khó nói với hắn rồi! –
nói rồi nàng xoay người, cẩn thận bước đi trên mặt băng.
-
Vương phi cần gì phải nói như vậy, kỳ thực tâm ý của vương gia đối với
người thì ai cũng có thể thấy và hiểu được, không phải sao? – thân ảnh
của Vô Ngân đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. – Đôi khi vết thương
trong lòng khó có thể nào chữa khỏi được, thỉnh vương phi lượng thứ!
Trước khi Hiên Viên Khanh Trần khởi hành thì tinh thần không tốt lắm, nói
đúng là hắn vì chuyện của Hoa Mị Nô mà phiền lòng. Từ một đêm ở chung
trên vách núi đó thì quan hệ giữa hai người bắt đầu có thay đổi kỳ lạ,
kỳ thật đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu hiện tại vẫn chưa biết được. Y cũng chỉ là người bên ngoài, chỉ có thể đứng nhìn chứ không nói hay
đoán hay xác định được.
Tâm ý của hắn? Khóe môi Cảnh Dạ Lan gợi lên một tia mỉm cười, con người ta
đôi khi còn không hiểu nổi chính mình, huống chi là đối với tâm ý của
người khác, nói không nên lời làm không ra, lại cảm thụ không thấu. Còn
về vết thương trong lòng? Là nói nàng hay nói Hiên Viên Khanh Trần?
-
Quên đi, cho dù có là cao minh đại phu thì cũng có khi chữa trị không
nổi, Vô Ngân, ngươi cần gì phải nói tốt cho hắn. – than nhẹ một tiếng,
nàng lắc đầu, cây trâm từ trên búi tóc tùy ý rơi xuống dòng sông đang
chảy lơ đãng.
- Ai nha! – nàng hô lên một tiếng, tay chân muốn động để nhặt lên.
-
Vương phi, một cây trâm gài tóc mà thôi, có thể không cần tới, nếu bị
thương tới thân thể thì còn nguy hiểm hơn! – lúc này Vô Ngân bước lên
ngăn cản hành động của nàng.
-
Đúng vậy, đều là vật chết, vô tri vô giác, tốt nhất vẫn cứ giữ gìn cái
thân thể này của ta để cứu sống người! – Cảnh Dạ Lan đứng dậy, thản
nhiên nói.
-
Chữa khỏi bệnh của Thu Thủy là tâm nguyện duy nhất của vương gia, vương
phi cũng nên biết dị thảo mà Vân vương gia đưa tới rất có ích đối với
Thu Thủy. Lúc Vô Ngân xử lý nhất định sẽ cẩn thận không làm bị thương
tới vương phi…
-
Câm miệng! – nàng đột nhiên phát hỏa. Chẳng lẽ bọn họ đều có thể tùy
tiện giày xéo lên sinh mạng của những người khác mà không để ý gì thì
còn cái gì mà không dám làm chứ? – Ngay cả Tiểu Khả mà các ngươi cũng có thể…
Nhất thời kích động khiến máu nóng trong người dâng trào lên, nàng cố đè lại ngực mình đang phập phồng điên loạn, thân thể lung lay sắp ngã.
- Cẩn thận! – Vô Ngân đỡ lấy nàng, ngón tay vươn ra chế trụ cổ tay Cảnh Dạ Lan.
-
Buông tay! – Cảnh Dạ Lan vô cùng chán ghét mà gạt phắt tay y ra. – Trên
tay các ngươi dính máu của đứa nhỏ và Tiểu Khả, đừng có đụng vào ta! –
nàng che ngực, lạnh lùng nói, hàn sương trong mắt ngưng kết lại.
-
Dạ! Là thần lỗ mãng, thỉnh vương phi tha thứ. – Vô Ngân tuyệt không để ý tới ánh mắt và hành động của nàng. Khanh Trần không nói với nàng bất cứ chuyện gì nên mới khiến cho mâu thuẫn giữa hắn và nàng càng lúc càng
rối rắm. Trong đôi mắt xinh đẹp của Vô Ngân lúc này lại hiện lên ý cười. – Một lần nữa xin nhắc nhở vương phi, muốn trốn khỏi nơi này khó hơn
lên trời, nếu người có cách khiến cho Khanh Trần chấp nhận cho người rời đi thì mọi thứ sẽ được như mong muốn của vương phi. – nói xong, y chớp
chớp mắt, ý cười nơi khóe miệng càng đậm.
-
Đối với ta tốt như vậy sao? Nhưng mà ngươi không đáng để ta tin tưởng! – nếu hắn đã nói trắng ra như vậy thì Cảnh Dạ Lan cũng chẳng cần kiêng dè cái gì.
- Ta đương nhiên không phải vì người mà là vì hắn!
- Hiên Viên Khanh Trần?
-
Đúng vậy. Ta nghe nói vương phi rất thích đánh cược với hắn, chi bằng
hôm nay chúng ta cũng đánh cược một lần đi. – y hứng trí bừng bừng đề
nghị.
- Đánh cuộc cái gì?
- Ta cá là vương phi sẽ cam tâm tình nguyện cứu Thu Thủy, nếu ta thua thì ta sẽ tự mình thả vương phi đi!
- Nếu ngươi thắng thì ngươi muốn cái gì? Ngươi sẽ không đơn giản chỉ cần ta cứu nàng ấy thôi chứ?
-
Lần trước người nợ ta một việc, nếu lần này ta thắng thì coi như người
nợ ta hai việc. Đợi tới lúc ta muốn người làm gì cho ta thì người có thể làm gì tùy ý, người thấy thế nào? – Vô Ngân nhìn Cảnh Dạ Lan trên mặt
đều là chờ mong.
Khanh Trần cái gì cũng tốt nhưng đôi khi khô khan không thú vị chút nào. Y đã lâu rồi chưa có ép buộc hắn chuyện gì, bây giờ thì y bắt đầu thấy ngứa
ngáy tay chân rồi!
Trong gió lạnh, y và Cảnh Dạ Lan nhìn nhau cười, trong lòng mỗi người đều có những tính toán, âm mưu của riêng mình.
Những ngày sau đó Cảnh Dạ Lan chỉ ở ru rú trong phòng, ngay cả cửa cũng chẳng thèm ló đầu ra ngoài nửa bước, ngay cả Tiểu Ngôn cũng không gặp. Nàng
biết, rất nhanh sẽ có người đem toàn bộ hành động dị thường của mình báo cho Hiên Viên Khanh Trần.
Trong phòng tắm, có một thùng nước đầy chứa nước sông từ bên ngoài Đông chi
uyển, nàng không thể công khai hành động nên chỉ có vào ban đêm mới dám
lén lút mang về.
Ngón tay mảnh khảnh mới nhúng vào trong nước thì nàng đã bật ra một tiếng
mắng “Chết tiệt, lạnh thật!”, mặt nhăn mày nhíu cả lại. Để ở trong phòng này cả một khoảng thời gian dài mà nước không hề ấm lại, rốt cuộc thì
loại nước này cổ quái ở chỗ nào nhỉ?
Không có thời gian nghĩ nhiều, nàng đứng bên thùng tắm chậm rãi cởi bỏ vạt
áo; quần áo từ da thịt từ từ chảy xuống, nâng chân ngọc lên, nàng hít
một hơi thật sâu rồi bước vào trong thùng. Dòng nước lạnh như hàn băng
khiến cho cả người nàng run lẩy bẩy, cắn chặt hai hàm răng lại, nàng cố
hấp lấy một ngụm dũng khí rồi đem cả người mình nhập vào trong đó. Nháy
mắt, cảm giác lạnh thấu xương tràn ngập khắp người.
Lạnh quá! Nhưng mà càng lạnh thì dù có là thứ tình cảm gì, cảm xúc gì cũng không còn!