Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 7: Phim điện ảnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: L.N.H.T

Cũng may Dư Uyển Uyển nhận được điện thoại của Lăng Tâm, nếu không cô thật sự đã bỏ lỡ một bộ phim tốt rồi.

Ở kiếp trước, Dư Uyển Uyển lăn lộn trong giới giải trí có biết đến “Lạc Đường” của đạo diễn Trang Hiểu Bân.

Mặc dù bộ phim này thật sự không thể truyền bá ở nước Hoa đúng như mẹ cô lo lắng, nhưng lại được thừa nhận ở trong giải Liên hoan phim Berlin. Hơn nữa còn bất ngờ nhận được một giải thưởng nhỏ bình luận diễn đàn gì đó, bộ phim này lập tức bùng nổ.

Sau đó lại mượn cơ hội tham gia lễ Liên hoan phim Busan[1], Liên hoan phim Italy, rồi nhận được nhiều giải thưởng không biết tên.

[1] Liên hoan phim quốc tế Busan, được tổ chức hàng năm tại Pusan, Hàn Quốc, là một trong những đại hội điện ảnh quan trọng nhất tại châu Á

Đạo diễn Trang Hiểu Bân cũng vì bộ phim này mà được thừa nhận ở trong nước và quốc tế.

Mặc dù “Lạc Đường” không thể truyền bá ở trong nước nhưng phòng vé ở nước ngoài thì không tệ.

Trang Hiểu Bân là một đạo diễn phim độc lập, gần như cứ cách một hai năm là cho ra một bộ phim, có phong thái lớn ở trên đủ loại Liên hoan phim quốc tế. Mỗi một bộ phim được tung ra, phim nào phim nấy đều có cá tính độc đáo riêng.

Mấy năm sau, đạo diễn Trang Hiểu Bân lần lượt nhận được giải Gấu Bạc[2] – Đạo diễn xuất sắc nhất, giải Kim Sư[3] – Phim hay nhất.

[2] Giải Gấu Bạc cho đạo diễn xuất sắc nhất là một giải của Liên hoan phim Berlin dành cho đạo diễn của một phim tranh giải được bầu chọn là xuất sắc nhất.

[3] Giải Kim Sư là vinh dự cao nhất của liên hoan phim quốc tế Venicar (hay còn gọi là Liên hoan phim Venezia), được  bắt đầu công bố năm 1949, cho rằng là một trong những vinh dự cao nhất của giới điện ảnh. Là Liên hoan phim lâu đời nhất thế giới và là một trong ba Liên hoan phim lớn trên thế giới, bên cạnh Liên hoan phim quốc tế Berlin và Liên hoan phim Cannes.

Dư Uyển Uyển từng đọc trên một trang báo chiều, nhìn thấy ảnh chụp của đạo diễn đầu trọc này nâng cúp Sư Tử nhỏ.

Hơn nữa vị đạo diễn Trang Hiểu Bân này dường như rất thích dùng người quen. Ví dụ như vai nam chính trong bộ phim “Mê Đồ”, bạn nam Hoắc Lỗi mười tám tuổi lúc này đang học năm nhất khoa Diễn xuất của học viện Hí khúc Đế Đô, là một trong đám bạn của đạo diễn Trang Hiểu Bân, hai năm sau, bộ phim điện ảnh thứ hai của Trang Hiểu Bân nhận được giải Gấu Bạc, trở thành Ảnh đế trẻ tuổi nhất.

Từ đó, Hoắc Lỗi một bước lên trời, sau khi liên tiếp diễn mấy bộ phim chế tác lớn, Hoắc Lỗi thành công xây dựng địa vị đại tân sinh vượt tuyền tiến thành ngôi sao điện ảnh.

Còn Phương Dật Thần liều sống liều chết hơn mười năm mới lấy được Ảnh đế giải Kim Mã[4]. Khi đó Phương Dật Thần đã ba mươi tuổi rồi, chỉ có thể coi là sao nam hạng A. Từng có một lần Phương Dật Thần theo Ảnh đế lão làng tham gia một bộ phim điện ảnh, cứ thế cả hành trình đều bị ông già Ngô ép tới mức thở không nổi.

[4] Giải Kim Mã là một Liên hoan phim Điện ảnh và lễ trao giải được tổ chức thường niên tại Đài Loan. Kim Mã được xem là một trong những giải thưởng điện ảnh lớn và có uy tín nhất của điện ảnh Hoa ngữ

Mặc dù Hoắc Lỗi nổi tiếng khi còn trẻ tuổi nhưng nhân phẩm được người trong giới công nhận. Cho dù sau này anh thành công nhưng vẫn duy trì mối quan hệ rất tốt với Trang Hiểu Bân, anh vẫn luôn gọi Trang Hiểu Bân là anh Bân. Thậm chí anh từng rót tiền vào một bộ phim điện ảnh có thể sẽ lỗ vốn của Trang Hiểu Bân, và dù sau này lỗ vốn thật nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người họ.

Hoắc Lỗi chưa bao giờ keo kiệt thừa nhận với giới truyền thông, Trang Hiểu Bân chính là anh cả của anh. Nếu lúc trước không có Trang Hiểu Bân dẫn đường cho anh thì sẽ không có Hoắc Lỗi anh ngày hôm nay.

Bộ phim này với Khâu Vân Vân là không đáng một xu, nhưng với Dư Uyển Uyển mà nói, thật ra là một cơ hội rất tốt.

Dư Uyển Uyển ôm lấy quyết tâm, bày tỏ với mẹ cô, cho dù thế nào cô cũng muốn diễn bộ phim này.

Nhưng Khâu Vân Vân chính là nữ vương bá đạo nhà cô, ở một phương diện nào đấy bà rất ngoan cố. Theo ý bà, chuyện không chỉ bất lợi cho con gái của mình, mà bản thân Dư Uyển Uyển cũng gặp phiền phức lớn, cho dù ba Dư chiến năm trận cũng vô dụng

Theo Khâu Vân Vân, Dư Uyển Uyển là một bé ngốc thì biết cái gì?

Một bàn tay của Khâu Vân Vân giữ chặt lấy Dư Uyển Uyển, bảo cô từ bỏ ý định diễn bộ phim rách nát kia đi, sau này sẽ còn có rất nhiều cơ hội đóng phim trở thành ngôi sao.

Cũng may, Dư Uyển Uyển gọi điện thoại cho đạo diễn Vương Khánh Nguyên của thuốc nhỏ mắt Tinh Tinh Lượng, cô bày tỏ cô thật sự rất có hứng thú với bộ phim “Lạc Đường” này, hơn nữa nghỉ đông rất nhàn rỗi, cô rất mong đợi được đi du lịch ở thị trấn nhỏ vân vân mây mây. Chỉ là cô vẫn là vị thành niên, cái gì cũng phải nghe theo mẹ.

Thật ra Vương Khánh Nguyên cũng tốt nghiệp ở học viện Hí khúc Đế Đô, chỉ là sau khi tốt nghiệp, anh vì cuộc sống nên không đi làm công việc quay phim mà mình yêu tha thiết, mà là thành một đạo diễn quảng cáo, nhưng lòng theo đuổi nghệ thuật của anh vẫn chưa chết. Anh rất ủng hộ đàn em thiên tài Trang Hiểu Bân này, còn Dư Uyển Uyển cũng là hạt giống anh cực kỳ xem trọng, vì vậy hai bên vừa nói là hòa.

Cuối cùng, đạo diễn Trang Hiểu Bân cực kỳ đau khổ mà đồng ý dẫn mẹ nữ chính theo, cùng đến thị trấn nhỏ kia quay phim.

Vất vả lắm Khâu Vân Vân mới tính là thả lỏng mồm miệng.

Bà đây là hưởng thụ chế độ kinh tế ngôi sao đấy.

Đóng phim là gì?

Lúc đóng phim, chắc chắn là không tốt đẹp giống như đã nghĩ.

Phim được quay ở một thị trấn nhỏ, mấy năm trở lại đây, nghề du lịch rất phát đạt. Chỉ là mùa đông là mùa ế ẩm, cho nên trên đường phố lộ vẻ lạnh lẽo vắng ngắt.

Nhiệt độ nơi này cũng có chút kỳ quái. Trời vào đông, nhiệt độ buổi sáng và buổi tối rất thấp, rất lạnh, cần phải mặc áo bông. Đến buổi trưa, mặt trời lại nắng chói chang, nhiệt độ lập tức trở nên rất nóng, chỉ cần mặc ngắn tay là được…

Không chỉ chênh lệch nhiệt độ rất lớn, mà độ ẩm cũng rất cao, cho nên phần lớn người nơi này rất thích ăn cây, loại trừ hơi ẩm.

Thật ra tiết tấu sinh hoạt nơi phố núi này chậm hơn rất nhiều so với trong thành phố…

Thẳng đến khi hơn mười giờ sáng, mọi người nơi đây mới bắt đầu rời giường, mới bắt đầu mở quán bán hàng…

Mặc dù là bắt đầu làm việc, tiết tấu của mọi người cũng rất chậm, dường như bốn phía đều là không khí lười biếng.

Nhà đạo diễn thuê ở trong thành phố cũ này từ từ bị hơi thở hiện đại đánh chiếm. Anh dùng một giá tiền cực kỳ rẻ thuê một khách sạn kiểu gia đình cho đoàn người ở lại.

Lúc Khâu Vân Vân vừa mới tới đây thì có chút không quen với hoàn cảnh nghỉ trọ.

Bà chính là một người phụ nữ cho dù không có tiền thì cũng phải để mình sống một cuộc sống đẹp đẽ.

Ngày thường bà luôn oán trách cuộc sống, nhưng thực tế cuộc sống của Khâu Vân Vân thật sự không khổ mấy.

Về điểm này, thật ra bà vẫn không bằng Dư Uyển Uyển.

Dư Uyển Uyển vốn rất lo lắng mẹ cô sẽ kêu khổ, sẽ dứt khoát dẫn cô rời đi.

Nhưng Khâu Vân Vân cũng chỉ bí mật phàn nàn với cô đạo diễn kia thật keo kiệt, nơi ở trọ không tốt đã đành, đồ ăn cũng không tốt nốt. Còn lúc ở trước mặt mọi người, Khâu Vân Vân đều không biểu hiện ra ngoài mặt. Kiếp trước Dư Uyển Uyển đã quen ăn khổ nên cũng không có nhiều ý kiến gì về điều kiện sống như thế này.

Ngược lại vị đàn em của đạo diễn đóng vai nữ phụ kia thì tỏ vẻ cực kỳ bất mãn với điều kiện nơi này. Nghe đâu cô nàng đàn em kia đến đây là vì đạo diễn, chỉ là theo ý cô nàng hiển nhiên tình yêu không quan trọng bằng bánh mỳ.

Đến buổi tối ngày thứ hai, Khâu Vân Vân đột nhiên nổi nốt đỏ đầy mặt.

Dư Uyển Uyển sợ hãi, nhanh chóng đi gõ cửa phòng đạo diễn…

Đạo diễn mang theo nam chính và anh quay phim vội vàng đưa mẹ con Khâu Vân Vân vào bệnh viện trong thành. Bác sĩ trực ban khám nói, chỉ bị dị ứng thôi, bôi thuốc lên chổ nổi nốt đỏ là được.

Bác sĩ nói rất nhẹ nhàng, nhưng Khâu Vân Vân thì mặt mày vàng vọt rồi.

Dư Uyển Uyển vốn cho rằng với tính tình của Khâu Vân Vân, lần này bà nhất định sẽ liều mạng với đạo diễn.

Thế nhưng Khâu Vân Vân chỉ yên lặng nằm trên giường, ngay cả tiếng phàn nàn cũng không có. Bà như mất đi sức lực toàn thân, tội nghiệp đáng thương. Thậm chí Dư Uyển Uyển còn tự mình nấu cháo cho bà ăn.

Đến lúc Dư Uyển Uyển nên đi quay phim, Khâu Vân Vân còn chủ động nhắc nhở cô mau đi đi, đừng làm chậm trễ tiến độ của đạo diễn người ta.

Dư Uyển Uyển nhìn khuôn mặt nổi nốt đỏ của mẹ cô mà không đành lòng, rốt cuộc không nhịn được nữa nói: “Mẹ đã thảm như vậy rồi, con không quay nữa, không cần thù lao đóng phim nữa, con dẫn mẹ về nhà.”

Khâu Vân Vân lập tức ngồi dậy, lên tinh thần mà rống với cô.

“Từ đầu mẹ đã không muốn con đi quay bộ phim rách này rồi! Là nhóc con chết tiệt con nhất định đòi đi, hiện tại thì tốt rồi, nếu con đã đồng ý với người ta thì nào có đạo lý nuốt lời trước lúc quay? Mẹ dạy con thế nào hả? Nếu con còn muốn tiếp tục lăn lộn trong cái nghề này, thì phải tuân theo thành tín cơ bản nhất.”

Khâu Vân Vân nói vậy thật ra cũng có lòng riêng, cho dù dạy thành tín thì cũng là vì để cô có thể tiếp tục lăn lộn trong cái nghề này.

Xét về bản chất có thể nói bà cũng không phải người không có giới hạn.

Dư Uyển Uyển bị mẹ cô rống cho chóng mặt, giọng lớn khỏe như vậy, xem ra bệnh này cũng không có bao nhiêu vấn đề lắm.

Chỉ là không biết vì sao, Dư Uyển Uyển nhìn thấy dáng vẻ đáng thương nổi đầy nốt đỏ của mẹ mà đột nhiên thấy mũi cay cay.

Hoắc Lỗi đi tới gọi nữ chính, anh đứng ở ngưỡng cửa, nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con bên trong thì rốt cuộc vẫn không gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, Dư Uyển Uyển mười sáu tuổi đi ra khỏi phòng, vành mắt vẫn hơi ửng đỏ, chỉ là cô không có khóc.

Ngày đó, đạo diễn, anh quay phim, nam chính đều rất im lặng. Mọi người lặng lẽ làm việc mình nên làm.

Thật ra tiền vốn của bộ phim này, đám thanh niên bọn họ đã nghĩ cách gom góp rồi.

Ở cái tuổi này, tất cả mọi người đều sẵn lòng liều mạng vì mơ ước của mình, nhưng thật ra đôi lúc mơ ước cũng sẽ có hạn.

Có lẽ sẽ vì một điều ngoài ý muốn nào đó, nữ chính vừa rời đi, mơ ước này sẽ dừng lại, thậm chí cũng sẽ vỡ nát.

Cũng may, mẹ nữ chính nhìn như rất hư vinh lại gay gắt, nhưng không hề ngang ngược không phân rõ phải trái như bọn họ tưởng tượng.

Vì vậy bộ phim “Lạc Đường” khai mạc giữa đủ loại hỗn loạn và rủi ro đột phát[5]…

[5] Đột phát: đột ngột phát sinh

Ở trong thành thị nhỏ yên tĩnh này, có một bé nam tên là Mã Lộ, ba của cậu bị tai nạn khi cậu vừa sinh ra, mẹ cậu tái giá khi cậu ba tuổi. Lúc nhỏ cậu đã sống cùng bà nội, khi cậu còn chưa kịp trưởng thành thì bà nội qua đời… vì vậy Mã Lộ một thân một mình lang thang ở trong xã hội này…

Cậu từng lừa đảo, từng ăn trộm, cũng từng giả làm người què ăn xin trên đường cái… nhưng lúc người giữ trật tự đô thị xuất hiện thì nhanh chóng chạy đi…

Tiểu Lâm – bạn của Mã Lộ đang cố gắng mời cậu gia nhập vào một nhóm người trộm xe.

Nghe nói anh cả của nhóm này rất thưởng thức Tiểu Mã Lộ thông minh, Mã Lộ đang rối rắm… Mã Lộ như đứng trên vách núi…

Thật ra, bản thân cậu cũng không cảm thấy gia nhập nhóm trộm xe có gì ghê gớm…

Nhưng cậu xoay người nói với Tiểu Lâm, bây giờ tôi có thể tự nuôi sống mình.

Mã Lộ còn nói, cậu giả thành tên ăn xin trên đường đi lừa gạt cũng là một hành vi nghệ thuật…

Gần đây Mã Lộ đang sắm vai làm một thiếu niên thất học, trên giấy các-tông viết, ba mất sớm, mẹ tái giá, không có tiền đến trường, cầu xin người tốt bụng giúp đỡ.

Một cô gái mặc váy trắng đi ngang qua Mã Lộ, để lại 10 đồng trong chén của cậu.

Có thể là vì hoàng hôn, Mã Lộ quỳ trên mặt đất liếc trộm cô gái, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.

Ngày hôm sau, Mã Lộ ở trên đường trộm ví tiền của cô gái, lại giả vờ như mình nhặt đường rồi mang trả lại…

Rốt cục Mã Lộ cũng biết cô gái kia tên Tiểu Khiết…

 Đây là tượng Sư tử nhỏ của giải Kim Sư