Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 24: Du long kinh phượng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: L.N.H.T

Đới Chí Trạch đóng vai “Nhị Anh” năm nay bốn mươi hai tuổi, tướng mạo thuần phác, đẹp trai nhã nhặn. Nói thẳng ra, cách đẹp trai còn kém một chút. Nhất là hiện tại anh ta rất gầy, cả người đều khô cằn, da mặt hơi nhăn, vành mắt hơi thâm đen, những điểm này khiến anh thoạt nhìn giống như bị bệnh vậy.

Đới Chí Trạch nhã nhặn lại bình thường, năm hai mươi tuổi vừa ra mắt công chúng thì được công nhận là diễn viên thiên tài chân chính.

Hai mươi năm này, anh ta tham gia phim truyền hình phim điện ảnh hoàn toàn không hạn chế loại hình nào, vào đủ loại vai diễn. Tốt có, xấu có, trung thực thẳng thắn, xã hội đen cũng có, thậm chí là vai gặp cảnh khốn cùng cũng có nốt… tất cả lần lượt đều là tác phẩm kinh điển.

Hiện tại trường học điện ảnh cũng đem diễn xuất của Đới Chí Trạch vào chương trình học.

Mặc dù Đới Chí Trạch mới bốn mươi hai tuổi, nhưng lại giành được nhiều giải thưởng trong nước như Thị đế, Ảnh đế[1], Nam phụ xuất sắc nhất.

[1] Thị đế: là nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim truyền hình.

      Ảnh đế: là nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim điện ảnh.

Sau này có bạn đọc truyện có liên quan tới showbiz có thể hiểu là “Thị” là phim truyền hình, “Ảnh” là phim điện ảnh.

Ở thập niên Chín mươi, Đới Chí Trạch từng được thế giới công nhận vì một bộ phim điện ảnh, được đề cử Nam chính xuất sắc nhất của giải Ngân Sư. Đáng tiếc lại thua bởi một diễn viên phái thực lực nước ngoài, cuối cùng bỏ lỡ giải Ngân sư.

Anh ta không xuất thân từ học viện, lại là diễn viên phái thực lực được nước Hoa công nhận.

Thập niên Chín mươi, nước Hoa cho rằng Đới Chí Trạch là diễn viên có khả năng đánh sâu vào danh hiệu Ảnh đế Liên hoan phim quốc tế.

Lúc diễn, Đới Chí Trạch lộ rõ tài hoa sáng chói. Lúc riêng tư, tính cách lại khiêm tốn hòa nhã, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười. Mặc kệ là trong công việc hay trong cuộc sống, tính tình của anh ta luôn rất tốt, đối xử với người ngoài lại hiền hoà.

Trong cuộc sống, anh ta có yêu cầu rất thấp nhưng lại sẵn lòng tham gia hoạt động công ích. Nhân phẩm của anh được cả giới công nhận.

Trong công việc, Đới Chí Trạch rất cẩn thận chặt chẽ. Diễn dịch của anh giản dị tự nhiên trôi chảy. Đã từng có người bình luận về diễn xuất của anh, cho dù không dùng ngôn ngữ cũng có thể truyền đạt rõ nội tâm nhân vật cho người xem. Còn có người nói, lúc anh diễn, bất kỳ một động tác nhỏ nào cũng có hàm nghĩa sâu sắc.

Đới Chí Trạch có thể khống chế các loại vai diễn, hơn nữa diễn dịch rất sống động. Là kỳ tài hiếm thấy của giới văn nghệ.

Cũng có người nói anh ta là kẻ cuồng diễn, lúc diễn có thể vứt bỏ tất cả. Lúc anh vào trạng thái, bạn diễn cùng anh sau khi diễn xong lúc nào cũng mồ hôi đầm đìa. Người trong đoàn làm phim nói đây mới là ép diễn… Không phải vì anh quá bá đạo, mà là vì bạn diễn không theo kịp anh.

Cũng có người nói lúc anh diễn vai Hoàng đế thì mang theo một loại khí phách không giận mà uy. Cho dù không nói gì cũng khiến người ta sợ hãi…

Đáng tiếc, sáu năm trước, lúc anh ta quay phim vì mệt mỏi quá độ mà hộc máu ra khỏi miệng… Được người đưa vào phòng cấp cứu, trái tim bị sốc.

Khi đó, truyền thông lớn nhỏ trong nước tranh nhau đưa tin, tính mạng Đới Chí Trạch nguy kịch, Đới Chí Trạch bất hạnh qua đời…

Trong thời gian ngắn, lượng tiêu thụ của tất cả phim Đới Chí Trạch diễn, chế phẩm ghi âm và ghi hình nhảy vọt một phen.

Sau cùng mạng của Đới Chí Trạch cũng được bác sĩ cướp từ tay Tử Thần về. Chỉ là sau khi anh được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì không thể nào đóng phim được nữa.

Bởi vì làm việc ở cường độ cao trong thời gian dài, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của anh. Mặc dù cứu chữa được, nhưng cơ quan nội tạng của anh cũng bị tổn hại rất lớn, thậm chí anh suy yếu đến mức không thể đi lại…

Khi đó, trên dưới nước Hoa đều tiếc nuối cho một thiên tài.

Có truyền thông đăng một tiêu đề, phim của nước Hoa cách thế giới còn xa lắm không? Bao giờ thì chúng ta mới có thể có Ảnh đế giành lấy giải Ngân sư?

Tất cả mọi người nói, Đới Chí Trạch không được, thì không có ai được cả.

Đới Chí Trạch tu dưỡng thời gian rất lâu, không ngừng điều dưỡng thân thể.

Nếu như lúc ấy Đới Chí Trạch rút khỏi giới giải trí, mặc dù là một tiếc nuối nhưng mọi người đều có thể hiểu được. Chỉ là bản thân anh yêu thích nghệ thuật, không muốn kết thúc sinh mạng diễn dịch của mình.

Từ năm trước, Đới Chí Trạch lại lặng lẽ quay về trong tầm mắt khán giả…

Không còn là vai nam chính chói mắt người xem, không còn đầu tư lớn chế tác lớn, mà là nhân vật nhỏ đâu đâu cũng có thể thấy được trong thành phố nhỏ trên ti vi…

Cảnh diễn của anh rất ít, nhưng mỗi một cảnh, mỗi một lần xuất hiện ở trước ống kính, anh đều dốc hết sức để diễn…

Năm ngoái, Đới Chí Trạch nhận được giải Nam phụ xuất sắc nhất của giải Phi Tiên. Trong khoảnh khắc anh đừng trên bục nhận giải, dưới khán đài đột nhiên im ắng, anh nói: “Tôi vẫn còn sống, tôi vẫn còn ở nơi đây, vẫn còn đang diễn.”

Ba câu nói rất bình thản, khán giả dưới đài nghe xong lời anh đều không nhịn được mà rơi nước mắt…

Đới Chí Trạch rất gầy, anh già rồi, anh mang vẻ mặt bệnh trạng nhưng vẫn đang tiếp tục. Đây chính là diễn viên giỏi nhất nước Hoa, nghệ thuật gia tốt nhất.

Đới Chí Trạch nhận vai “Nhị Anh” chỉ có mấy cảnh, lại không có gì đặc sắc là vì muốn tìm bà cụ nói chuyện phiếm, ôn lại chuyện cũ. Ai ngờ trong đoàn làm phim này, diễn viên cũ diễn viên mới đều mang đến nhiều niềm vui bất ngờ cho anh ta.

Lão sư Phùng bảo Dư Uyển Uyển chú ý đến cảnh đối đầu của “Nhị Anh” và “Đại Anh”.

Thật ra “Đại Anh” đã sớm đến đoàn phim, chỉ là lúc nào chị cũng vội vàng, chưa bao giờ tụ tập xem diễn cũng không ồn ào khắp nơi. Ngay cả tiền bối lớn tuổi như lão sư Phùng cũng chỉ chào hỏi, chứ không nói được mấy câu.

Nhưng chỉ cần chị mở miệng nói chuyện, cho dù là ai, chị cũng sẽ khiến người ta có cảm giác lúc nào cũng ung dung không gấp gáp lại lễ phép.

Ngay cả khi lần đầu tiên nhìn thấy Dư Uyển Uyển, chị cũng cười nói: “Em chính là Lục Anh, bằng tuổi con của chị.” Trong mắt không hề che giấu vẻ yêu thích cô bé nhỏ tuổi này.

Lần đầu tiên Dư Uyển Uyển nhìn thấy “Đại Anh” thì đã cảm thấy chị thật sự là một người phụ nữ tuyệt vời. Vẻ ngoài xinh đẹp mỹ lệ, cách nói chuyện duyên dáng. Mặc dù bận rộn nhưng lúc nào cũng có tinh thần, tâm tình cũng tốt.

“Đại Anh” không xinh đẹp bằng “Tứ Anh”, không sắc bén bằng “Tam Anh”, cũng không có gì đặc sắc. Nhưng trên người chị lại có khí chất rất đặc biệt. Điều này khiến chị trở nên rất đẹp, cho dù đứng bên Tứ Anh cũng không hề bị dìm.

Năm nay chị đã bốn mươi ba tuổi rồi, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ của mình ở tuổi ba mươi.

Mỗi lần chị xuất hiện ở trước mặt mọi người đều được trang điểm lộng lẫy, tiến lui thoả đáng.

Trên người chị còn mang theo một chút tiêu sái không nói nên lời. Chị luôn cố gắng trong cuộc sống và công việc, cho dù là gặp phải chuyện gì.

Đây chính là Lăng Điệp, trung kỳ thập niên Tám mươi là ảnh hậu nổi tiếng ở nước Hoa.

Lăng Điệp khác với Đới Chí Trạch. Đới Chí Trạch thuộc loại diễn viên trời sinh, tự học thành tài. Lăng Điệp thì xem như xuất thân tù thế gia nghệ thuật.

Cha của Lăng Điệp là Lăng Nhiên – diễn viên đời đầu sau khi xây dựng đất nước, ông đã từng đứng trên sân khấu diễn vai con trai của địa chủ, bị đồng hương dùng trái cây đôi vào người… Sau khi xuống đài, mặt ông sưng phù cả lên… nhưng ông vẫn kiên quyết diễn đến cùng.

Từ nhỏ Lăng Điệp đã xem cha của mình diễn đến lớn, cho nên chị cực kỳ say mê diễn xuất.

Lúc bảy tuổi, Lăng Điệp diễn vai bé trai tìm mẹ trong một bộ phim. Từ đó khán giả nhớ tới bé gái giống như bé trai, cả người tràn ngập sức lực này.

Trong mười năm, Lăng Điệp xuất hiện ở trong rất nhiều phim, không ngừng tôi luyện diễn xuất của mình.

Lúc chị hai mươi tuổi, thì nhận được giải Ảnh hậu đầu tiên trong đời. Khi đó, chị đứng trên sân khấu nói, “Thật ra tôi đã là diễn viên già rồi, từ nhỏ tôi đã nhiệt tình với cái nghề này.”

Trung kỳ thập niên Tám mươi, mối quan hệ của Lăng Điệp lên tới đỉnh cao. Rất nhiều thanh niên coi chị là thần tượng, tình nhân trong mộng. Lăng Điệp nhận được rất nhiều quà tặng thư từ…

Lăng Điệp không phải là người đẹp nhất, nhưng tuyệt đối là người tốt nhất, thích hợp nhất trong lòng khán giả…

Chị có thể là em gái nhà bên, là cô gái đẹp khiến người ta ngạc nhiên, là sủng phi của Đế vương, cũng có thể là người trong lòng của chàng trai, là đối tượng lý tưởng để yêu đương.

Nhưng Lăng Điệp muốn trưởng thành. Đến độ tuổi thích hợp, chị cũng muốn yêu đương, cũng muốn kết hôn…

Sau khi hôn nhân của chị không cẩn thận bị giới truyền thông phơi bày, đám fan cuồng rống giận kháng nghị…

Có người muốn tự sát, thậm chí muốn bắt cóc chồng của chị.

Đáng sợ hơn là, có fan cực đoan thực sự bị truyền thông đầu độc, thần trí không tỉnh táo bắt cóc chồng của chị.

Sau khi chồng Lăng Điệp được cứu ra thì chị hôn mê bất tỉnh. Lăng Điệp tuyên bố chính thức lui giới, kể từ đó di cư ra nước ngoài…

Sự nghiệp diễn dịch mang đến danh dự, danh vọng, tiền tài cho Lăng Điệp, nhưng lại mang đến tai họa cho gia đình chị.

Lăng Điệp nói chị mệt rồi, không muốn làm Lăng Điệp trên màn ảnh nữa, chỉ muốn trở lại người bình thường.

Chuyện này trở thành lịch sử trong giới điện ảnh nước Hoa. Ảnh hậu Lăng Điệp bị fan cuồng bức đi tha hương.

Hơn mười năm sau, chồng của Lăng Điệp chết. Con trai lại ngoài ý muốn bị cắt hai chân. Lăng Điệp bị cuộc sống bức bách, trở lại nước Hoa lần nữa, trở lại trong vòng này lần nữa.

Đối với Lăng Điệp mà nói, mười năm đủ để mang đi tất cả hoa tươi tiếng vỗ tay vinh dự.

Giới điện ảnh và truyền hình rất mau quên, khán giả thế hệ trước đã quên chị, khán giả thế hệ sau thì lại không biết chị.

Nhưng vết thương lại vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ chị.

Chị trở về lại, vật còn người mất, gặp nhau nhưng không biết nhau… Chị không còn là Ảnh hậu, mà chỉ là vai phụ có chút danh tiếng và giá trị tuyên truyền.

Thanh xuân của chị đã mất, lý tưởng đã giảm đi, nhiệt tình đã biến mất.

Chị đã không còn là cô gái yêu nghệ thuật kia, cũng không thể bỏ ra được sáng tạo gì cho nghệ thuật. Chị phải nỗ lực rất nhiều. Nếu có thể chọn, chị thật sự sẽ không đi trên con đường này.

Niềm vui sướng nhất trong cuộc đời chị là đi lên sân khấu nhạc kịch nho nhỏ ở nước ngoài. Chồng chị với cơ thể gầy yếu và cậu con trai nhỏ tuổi ngồi dưới khán đài, lẳng lặng thưởng thức diễn xuất của chị.

Sau khi kết thúc, chồng của chị có thể quang minh chính đại tặng hoa tươi cho chị. Không cần trốn tránh, không cần lo lắng, ba người nhà chị có thể quang minh chính đại đứng cùng nhau.

Đáng tiếc, hạnh phúc quá ngắn ngủi. Trời cao luôn thu lại tất cả lúc bạn đang đắc ý nhất.

Sau khi về nước, Lăng Điệp tỉnh táo lại ngay thẳng đối mặt với công việc. Chị là đang kiếm tiền. Chị cố gắng kiếm tiền để nuôi con của chị.

Cho nên chị chưa bao giờ so đo với đoàn làm phim lấy cái danh Ảnh hậu chị từng có ra tuyên truyền.

Mãi đến năm ngoái, sau khi chị và Đới Chí Trạch cùng nhau nhận giải Nam/Nữ phụ xuất sắc nhất của giải Phi Tiên, tình cảnh mới bắt đầu thay đổi tốt lên.

Chị lại nổi tiếng. Mọi người nhớ tên của chị, nhớ diễn xuất của chị.

Tiêu đề của giới truyền thông dành cho chị là “Lăng Điệp không chết, dục hỏa trùng sinh”.

Sau khi nổi tiếng, chị bắt đầu nhận vai nữ doanh nhân. Chị không quan tâm khoảng cách xa gần, cũng không quan tâm đến số lượng cảnh diễn của mình.

Đồng thời chị cũng bắt đầu có quyền chọn kịch bản. Chị rất có lòng tham, thậm chí một lần chọn hai ba vai, không giới hạn nhân vật chính hay nhân vật phụ, cũng không quan tâm có nâng người mới hay không. Chỉ cần thù lao đóng phim nhiều chị đều nhận hết…

Chính chị cũng ra ngoài tham gia tiệc tùng thì nào có tư cách chỉ trích cô gái trẻ tuổi bây giờ?

Giới hạn thấp nhất của chị không phải là hình tượng hối hận, tương lai dứt khoát.

Cho nên mặc kệ chị nhận vai gì, thậm chí cùng một thời gian diễn hai ba vai thì chị đều dốc hết toàn lực, hoàn thiện vai diễn.

Nhiều năm trước, dân chúng từng tha thiết mong chờ, Ảnh đế thiên tài Đới Chí Trạch và Ảnh hậu nổi tiếng Lăng Điệp có thể cùng diễn một bộ phim.

Đáng tiếc là không được như ý muốn. Thậm chí trên phố có tin đồn là hai người bất hòa, đến mức thủy hỏa bất dung. Cũng có người nói, Lăng Điệp chướng mắt Đới Chí Trạch xuất thân nông dân.

Song, tạo hóa trêu ngươi…

Nhiều năm sau, Đới Chí Trạch và Lăng Điệp cùng lúc xuất hiện trong một bộ phim truyền hình không có danh tiếng gì.

Bọn họ đều diễn nam phụ nữ phụ, có lẽ sẽ không được tất cả mọi người gọi tên, nhưng lại vì nghệ sĩ tiền bối Phùng Hồng Vĩ đã tận tâm vì nghệ thuật. Đối với người như lão sư Phùng, thì cho dù là Đới Chí Trạch hay Lăng Điệp đều bằng lòng tham gia.

Trên thực tế, bọn họ đều nghẹn lời. Đối thủ lâu năm bị đánh đồng vào hai năm trước lại thả trọn diễn dịch của đời mình, nhiệt tình với nghệ thuật cùng tích lũy nhân sinh mấy chục năm… rốt cuộc muốn nhìn xem ai đùa giỡn ai, ai mới là thiên tài hoàn toàn xứng đáng với niên đại này nhất.

Đây là đối thủ được định trong đời. Đây là một trận quyết đấu, có lẽ cũng là một chứng minh. Chứng minh… chúng ta không già, chúng ta vẫn ở đây, chúng ta vẫn đang diễn, chúng ta vẫn đang hực cháy…

Đây là tượng Giải Ngân Sư