Sáng sớm hôm sau mưa đã tạnh, Cố Hi Thành cũng không còn xuất hiện trước mặt Thân Nhã Lợi.
Không chỉ như thế, liên tục mười ngày cô cũng không nhận được một cuộc điện
thoại hoặc tin nhắn nào của anh. Bóng gió hỏi thăm tin tức anh, dường
như tất cả đều không có kết quả. Lúc này Thân Nhã Lợi phát huy hết tất
cả tính chất đặc biệt của chòm sao Sư Tử -- Mãi mãi quá đánh giá cao
mình, bởi vì cô lo âu nhiều hơn mình dự đoán nhiều. Cô chỉ nghĩ anh sẽ
đau khổ, lại không nghĩ đến anh sẽ biến mất như thế. Theo thời gian trôi qua, cô càng cảm thấy đứng ngồi không yên. Cô chưa từng thường xuyên
kiểm tra tin nhắn, Vi Kênh, hộp thư và cuộc gọi nhỡ như thế. Giống như
mỗi sáng sớm thức dậy chuyện quan trọng nhất chính là mở những thứ này
ra.
Cho đến hai tuần sau, cuối cùng cô mới biết được tình hình mới nhất của anh từ truyền thông. Lúc đó cô đang tham gia một hoạt động thương mại, váy
len hoàn mỹ, trang điểm xinh đẹp chói mắt, tất cả xung quanh đều là ngôi sao xinh đẹp đang làm một quảng cáo thời trang có giá trị bảy tám chữ
số và những đạo diễn tài ba giàu có và nhân vật xã hội nổi tiếng. Cả
hiện trường cũng vang lên tiếng máy ảnh, tiếng gót giày đi trên đất và
nồng nặc mùi nước hoa và mùi thuộc da mới tinh. Là tiêu điểm chú ý của
giới truyền thông, cô và những người kia ngồi trong góc vắng vẻ chơi
điện thoại di động để giết thời gian. Khi mấy ngôi sao nhỏ không cùng
đẳng cấp đi ngang qua cô nghe thấy bọn họ khẽ nói một câu: "Xem tin tức
chưa? Dante bị đuổi rồi.”
Cô kinh ngạc quay đầu lại, mặc kệ hoàn cảnh hỏi trực tiếp: "Dante bị đuổi việc rồi hả? Bị Fascinante sao?"
"À, đúng... Chị có thể lên mạng xem, bây giờ rất nhiều tin tức đầu đề đều nói đến chuyện này."
Thân Nhã Lợi hoàn toàn không chào hỏi với bất cứ ai, cũng không nghĩ đến hậu quả, liền trực tiếp một mình chạy đến góc tối không người, bật điện
thoại di động lên mạng -- Thế nhưng tin tức bọn họ vừa truyền miệng
không phải giả, Dante thật sự rời khỏi Fascinante!
Tuy cô không hiểu nhiều về giới kiến trúc tại Tây Ban Nha, nhưng trên căn
bản mọi người cũng biết, tuy Dante là Fascinante cất nhắc, nhưng tầm
quan trọng của anh đối với Fascinante tuyệt đối cao hơn nhiều với tầm
quan trọng của Thân Nhã Lợi đối với Hoàng Thiên. Còn lý do anh bị đuổi
việc là bởi vì nguyên do nào đó anh không thể đạt được sự nhất trí với
chủ tịch. Tin tức kia nhanh chóng cũng thông qua TV truyền bá đi khắp
nơi. Nhưng dù là truyền thông báo cáo, đánh giá thế nào, bọn họ cũng
không nhắc đến hành tung của Cố Hi Thành dù chỉ một chữ. Cô vẫn không
tìm được anh.
Cô rất muốn vờ như không buồn để ý, nhưng thời gian anh biến mất ngày càng dài, thì anh lại xuất hiện trong đầu cô ngày càng nhiều. Cô không cách
nào ngăn chặn được suy nghĩ đến người này, rồi lại sợ nhắc đến anh, chỉ
có thể vào thời điểm liên tưởng đến anh đi thảo luận với bạn bè thân
thiết của anh nhưng nội dung là không ai biết được.
"Tôi mới xem một quyển tạp chí, trên đó có một đề tài thảo luận là “Các người có quan điểm gì đối với quan hệ bạn tình của nam và nữ”, các người thấy thế nào? -- Thứ hai, Lý Chân, Khưu Tiệp, Thiển Thần còn có
Bách Xuyên mới vừa chào đón một ngày mới, đã kéo Thân Nhã Lợi vào chat
nhóm trên Vi Kênh, đầu tiên đã liền nhìn thấy chủ đề gây sốc này.
Lý Chân: "Nếu như phụ nữ toàn bộ thế giới đều chịu xây dựng quan hệ bạn tình thì khẳng định đàn ông vui sướng chết được."
Thiển Thần: "Chuyện này .... thiệt thòi luôn là con gái thôi."
Bách Xuyên: "Tôi đến công ty, lần sau sẽ nói."
Khưu Tiệp: "Chỉ có đàn ông tệ bạc không chịu trách nhiệm mới muốn làm bạn tình, loại đàn ông này nên bị S tấn công ngược đãi sau đó bị ngũ mã phanh thây vứt xuống sông cho chó ăn!"
Lý Chân: "Khưu Tiệp logic của em hỗn loạn quá rồi!"
Nhìn bọn họ bàn luận sôi nổi trong chat nhóm, tâm trạng Thân Nhã Lợi hoàn
toàn rơi xuống vực sâu -- Quả nhiên trên thế giới này không có phụ nữ
nào ngu ngốc đến độ cho rằng làm bạn tình là chuyện tốt. Nhưng mà hiện
tại ngay cả người anh cũng không thấy, cảm giác ỷ lại này không cách nào khiến cô quên đi sự phòng bị đối với anh trong quá khứ. Thậm chí cô còn muốn chủ động gọi điện thoại cho anh, lại nghe được tiếng của anh. Hiện tại đầy trong đầu cô là lời nói không hề nhã nhặn của Lý Chân: "Theo sổ tuổi tăng lên, phụ nữ sẽ càng ngày càng khao khát cơ thể đàn ông." Nhất định là như vậy, chẳng qua là cơ thể mình không muốn xa rời người này,
cô nhất định phải phân biệt rõ điều này và tình yêu thật sự khác nhau.
Không thể để mình bị vây trong tình trạng rối ren lâu dài, là lúc phải điều
chỉnh lại tâm trạng một chút. Cô xin phép đoàn phim và công ty nghỉ một
tuần ra nước ngoài giải khuây. Lúc trợ lý đặt vé, cô nhìn đủ hết tên các thành phố trên mạng, nhưng ánh mắt dừng lại lâu nhất vẫn là Barcelona.
Sau đó, quỷ thần xui khiến cô chọn cái nơi mình đã từng đến này.
Trải qua hơn mười giờ bay, máy bay hạ cánh tại sân bay Barcelona.
Thành phố Nam Âu cũng không mát mẻ như ở Châu Á. Thân Nhã Lợi đi qua hải
quan, lấy chiếc valy hành lý nhỏ, liền mang mắt kính gặp mặt với người
của công ty sắp xếp đến đón. Đương nhiên công ty thu xếp sẽ không bỏ qua cơ hội lăng xê, để ký giả chụp được hình cô trước, chuẩn bị viết lên
một tin tức không có vẻ cố ý, ví dụ như "Thân Nhã Lợi một mình xuất hiện tại Barcelona bị fan phát hiện", "Thân thiên hậu trở lại Barcelona, tái tục lại tình cảm thâm sâu với Tây Ban Nha", thường xuyên cường điệu cô
một cách sinh động.
Chụp hình chung với fan hâm mộ ở nước ngoài tại sân bay xong, cô ngồi lên
xe. Barcelona không giống với New York, Thượng Hải, Tokyo, nơi này không có cao ốc kề vai nối nhau, không phải loại khoa trương hoành tráng như
vậy. Cũng không nóng bức không khí sôi sục giống như Nam Mỹ và Châu Phi. Trên đường phố chỉ có một căn nhà lầu có thể nói là tác phẩm nghệ thuật và từng khuôn mặt vui vẻ. Thân Nhã Lợi thoải mái tựa vào cửa sổ xe,
nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ ngày nghỉ thư thả.
Nhưng nhàn nhã mới vài phút thì chuông điện thoại lại vang lên.
Nhìn dãy số kia, cô nghĩ chắc là người công ty sắp xếp, cho nên bắt lên trực tiếp nói tiếng Trung: "Alo"
Điện thoại an tĩnh trong giây lát, cho đến khi cô "alo" lần nữa thì giọng
một cô gái mới vang lên: "Alo, Nhã Lợi." Là cách phát âm không chuẩn của người ngoại quốc, nói "alo" cũng giống như nói "way" (*) vậy. Mà dường
như người nói rất tự tin với tiếng Trung của mình, sau đó phát ra một
chuỗi tiếng cười ngân vang.
(*) Tiếng Trung khi bắt máy họ sẽ nói "wei" cách phát âm gần giống với từ "way" của tiếng Anh.
Lúc này Thân Nhã Lợi mới chậm rãi nói: "Who is that?" (Ai vậy?)
"Guess." (Đoán đi)
Giọng nói khàn khàn lại khêu gợi dấy lên hồi chuông báo động trong lòng Thân
Nhã Lợi. Có thể là ấn tượng khắc quá sâu, chỉ một từ đơn cũng đủ khiến
cô nhớ lại hết tất cả ký ức không hề vui vẻ kia. Cô chần chờ nói: "Paz?"
"Smart girl!" (Cô gái thông minh) Tiếng cười vui của Paz Cruz vang lên lần
nữa, "My brother has told me that you've come to Spain again. How are
you?" (Anh trai tôi nói với tôi cô lại sang Tây Ban Nha. Cô khỏe không?)
Đã quá lâu không giao tiếp bằng tiếng Anh, Thân Nhã Lợi rất lúng túng nói
ra một câu nhà quê: "I'm fine, thank you. And you?" (Tôi khỏe, cám ơn
cô. Còn cô thì sao?) Đồng thời trong đầu đã trả lời thay đối phương "I'm fine too, thank you." (Tôi cũng khỏe, cám ơn cô).
"Good, good, pretty good. Thanks for asking. How many days would you stay?"
(Tốt, tốt, rất tốt. Cám ơn hỏi thăm. Cô ở đây bao nhiêu ngày?)
"Around one week." (Trong vòng một tuần.)
"Brilliant! Would you like to have a drink with me? I wanna talk to you." Paz dừng
một chút, "About Dante" (Tuyệt vời! Cô có muốn đi uống nước với tôi
không? Tôi muốn nói với cô..... về Dante.)
Thân Nhã Lợi sững sờ. Không phải bọn họ mới ly hôn sao, cô ta muốn nói gì với mình chứ? Lúc này gặp mặt phải chăng hơi khó xử?
Thấy bên này không trả lời, Paz lại bổ sung: "Well, if you feel like it.
It's all up to you." (Vâng, nếu cô cảm thấy thích. Tất cả tùy cô.)
"It's ok. I'm free. Let's meet up." (Được mà, tôi đang rảnh. Gặp nhau đi)
Rõ ràng là đi ra ngoài giải khuây mà lại bị kéo cuốn vào chuyện phiền lòng một lần nữa. Có khi nào gặp mặt nói chuyện sẽ xảy ra chuyện gây sốc
không? Ví như là vừa thấy mặt đối phương sẽ thốt ra một câu "Cô đến tìm
chồng thôi hả", hoặc là đối phương bước đến cho mình một bạt tai rồi
mắng chửi mình là kẻ thứ ba! Đúng rồi, kẻ thứ ba tiếng Anh nói thế nào?
Dù không phải những chuyện này thì dường như gặp mặt như vậy cũng không
cần thiết. Nếu như đối phương hỏi mình và Hi Thành bây giờ là quan hệ
gì, sợ rằng còn khó trả lời hơn. Có phải không gặp mặt sẽ tốt hơn
không... Trong quá trình đợi chờ Paz trong quán cà phê trên đường
Gracia, Thân Nhã Lợi vẫn suy nghĩ miên man.
Cảm giác chờ đợi ngày tận thế cũng không hơn gì, cho nên khi Paz đến thật,
ngược lại cô thở phào nhẹ nhõm. Paz không đến một mình, bên cạnh còn có
một người cao gầy đi theo, là người đẹp Nam Âu tóc đen mắt xanh da thịt
màu đồng.
"This is Angela, my Italian girlfriend." (Đây là Angela, cô bạn gái người Ý của tôi.)
Trong sự giới thiệu của Paz, hai người lịch sự chào hỏi. Sau đó Paz ngồi
xuống, một tay chống cằm nói: "So. . . are you dating Dante now?"
(Vậy... bây giờ cô đang hẹn hò với Dante hả?)
"No, I'm not." (Không, tôi không có) Sau khi phủ định hoàn toàn, Thân Nhã
Lợi cười hơi xấu hổ, "Don't know. . . No, it certainly doesn't feel like it. I can't really explain. . ." (Không biết nữa.... cảm giác nó không
giống như vậy. Tôi không thể giải thích được...)
Paz vẫn nghe, cho đến khi Thân Nhã Lợi hơi nói lắp, cô ta mới tỏ vẻ đã hiểu gật đầu: "I know, random sex, isn't it?" (Tôi biết, tình dục ngẫu hứng, đúng không?)
Thân Nhã Lợi suýt nữa phun ra cà phê vừa mới uống. Quả nhiên là không cách
nào thích ứng được với cách người nước ngoài đi thẳng vào vẫn đề. Cô ho
hai tiếng, ra sức xua xua tay: "No no no no no!" (Loyal Pang: Nhã Lợi kiềm lại được thật hay, chứ như mình nghe vợ cũ của bồ mình hỏi thế thì chắc chắn phun mưa đầy bàn J)
Paz và cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng nở nụ cười.
Thân Nhã Lợi không khỏi nhớ đến lúc trước nghe Hi Thành nói cách thức yêu
của người phương Đông và phương Tây khác nhau. Sau khi chia tay, hơn
phân nửa người phương Tây bỏ xuống là buông luôn, bình thường sẽ không
quay đầu lại; Còn người phương Đông vô cùng nhớ đến tình xưa nghĩa cũ,
trên phương diện tình cảm thường xuyên canh cánh dây dưa trong lòng
không dứt ra được. Nhìn thấy Paz nở nụ cười vui vẻ phát ra từ nội tâm,
cô bắt đầu cảm thấy điều này của người phương Tây thật tốt. Kiểu gặp mặt này nếu như ở trong nước chỉ sợ đã sớm trình diễn vở người yêu cũ và
niềm vui mới tạt cà phê rồi.
Nếu quả thật có thể giống như biểu hiện không chấp nhất bình thường kia, vậy mình cũng không cần phải trải qua khổ sở như vậy.
Sau khi Paz cười xong, lại tiếp tục nói: "Well. . . just let you know, I've never slept with Dante, even though he is my es-husband." (Nào... để
cho cô biết, tôi chưa bao giờ ngủ với Dante, thậm chí anh ấy là chồng
trước của tôi."
Cô không nghe lầm chứ? Hi Thành và Paz kết hôn một năm, thế nhưng chưa xảy ra gì hết? Trước đây cũng.....?
"We've never loved each other. And I know he used to love someone very much."
Paz nhún nhún vai, liếc mắt xem thường, "He had a deal with my father. I don't know what exactly the business was, but I can tell you the reason why my father forced me to marry Dante is. . ." (Chúng tôi chưa bao giờ yêu nhau. Và tôi biết anh ấy yêu một người nào đó rất nhiều/ Anh ấy và
cha tôi có một giao kèo. Tôi không biết nội dung cụ thể là gì, nhưng tôi có thể nói cho cô biết lý do tại sao cha tôi ép tôi phải gả cho
Dante...)
Cô nàng xinh đẹp bên cạnh vốn luôn xem đồng hồ, bây giờ rốt cuộc đứng lên, nói một câu với Paz bằng tiếng Tây Ban Nha. Paz gật đầu, vuốt vuốt mái
tóc xoăn đen của cô ta. Sau đó cô nàng xinh đẹp cúi đầu xuống, hôn thật
mạnh lên đôi môi căng mọng của Paz, nói một câu với giọng nói trầm ấm
như lời tỏ tình nồng nàn.
Giờ khắc này, cằm Thân Nhã Lợi cũng sắp rớt xuống bàn. Nhưng vẻ mặt Paz như không có chuyện gì quay lại, mỉm cười tiếp tục câu nói: "My sexual
orientation." (Giới tính tôi lệch lạc).
Buổi tối, Thân Nhã Lợi bắt một chiếc taxi, một mình đi đến một căn nhà nhỏ
hiện đại tại vùng ngoại ô. Có lẽ là quá lâu không có khách đến chơi,
nghe thấy tiếng bước chân cô đến gần, chó săn cừu Scotland lập tức nhảy
lên, sủa to gâu gâu.
Đầu tiên là cô sợ hoảng hồn, sau đó làm một động tác suỵt với chú chó săn
cừu. Tiếp theo nhẹ nhàng đến gần nói: "Chó ngoan chó ngoan, sủa nhỏ
thôi, đừng nên làm ồn ào nhà hàng xóm nhé." Vốn đang suy nghĩ chú chó
này có thể nghe hiểu tiếng Trung hay không thì nó lại nhanh chóng yên
tĩnh lại, chuyển thành tiếng rên ư ử như chú chó nhỏ bình thường.
Đúng lúc này cửa lại mở ra, giọng nói tiếng nữ chủ nhà vang lên: "Crisp gặp gái đẹp là nghe lời vậy à?"
Cả buổi chiều nói tiếng Anh với Paz, lần nữa nghe thấy tiếng mẹ đẻ, nhìn
thấy đôi vợ chồng già Châu Á mở cửa, cô có cảm nhận như đột nhiên xuất
hiện cảm giác thân thiết. Hơn nữa nghĩ đến đôi vợ chồng này là người
quen biết chung của cô và Hi Thành từ lúc nhỏ, trong lòng lại càng có
thêm cảm giác ấm áp. Cách liên lạc với bọn họ là Paz cho cô. Paz nói
trước kia lúc Hi Thành còn đi học, gần như mỗi tháng đều trở về thăm bọn họ. Cho nên bọn họ biết rất nhiều chuyện về anh.
Cô chào hỏi chú Chu và dì Dương, cùng đi theo họ vào trong nhà, lúc thay
giày khẽ nói: "Dì Dương, Crisp không phải là khoai tây chiên sao? Tên
này thật đáng yêu, lại rất chính xác. Đặt rất hay."
"Tên này là Hi Thành đặt, lúc mới vừa mua về, nó chỉ lớn cỡ vậy." Chú Chu
đưa tay, khoa tay múa chân tạo kích cỡ một chú chó nhỏ.
"Thật là chú chó đáng yêu." Thân Nhã Lợi quay đầu đi, lại nhìn thoáng qua
Crisp đang ở ngoài cửa ngoái đầu đuổi theo chiếc đuôi của mình, bất giác cười hớn hở, "Hơn nữa tính tình cũng rất tốt, cháu rất thích nó."
"Tính tình nó không tốt đâu, bây giờ nó ôn hòa với cháu vì nó nhận ra cháu thôi, bình thường nó rất hung dữ với người xa lạ."
"Hả, nhận ra cháu?" Thân Nhã Lợi chả hiểu sao cả.
"Đúng vậy, Hi Thành thường xuyên cho nó xem hình cháu." Dì cười rạng rỡ nhìn
cô, "Nhã Lợi à, cháu xem chúng ta đã nhiều năm không gặp, dì thấy bây
giờ nhìn dáng vẻ cháu vẫn còn khá giống với mấy tấm ảnh Hi Thành cất giữ vậy. Trên ti vi thì lại chín chắn hơn một chút. À, đến đây, lên lầu, dì dẫn cháu xem."
Thân Nhã Lợi hoàn toàn không rõ sự việc thế nào. Dì lại dùng giọng nói bình
thản như vậy nói ra sự thật, khiến trong lòng cô lại đau buồn. Sau đó
chú vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, cô đi theo dì lên lầu. Trong suốt
quá trình cô không ngừng suy nghĩ lặp đi lặp lại về chuyện này, cảm giác đau lòng càng thêm mãnh liệt. Như vậy xem ra dù là Hi Thành đi đến Tây
Ban Nha cũng vẫn thường xuyên nhớ đến cô. Dù cho cô xem Hi Thành ra sao, được anh nhớ đến như vậy cũng nên là chuyện đáng tự hào. Nhưng tại sao
trong lòng lại khó chịu đến vậy?
Đi đến lầu hai, dì đẩy một cánh cửa phòng: "Đây là phòng của Hi Thành, sau khi nó đi làm thì đã chuyển ra ngoài, nhưng vẫn thường xuyên về đây.
Cháu vào xem thử đi, dì cũng không động chạm gì đến đồ đạc."
"Được ạ!"
Cô cố ý dùng giọng nói vui vẻ hơn bình thường để trả lời, nhưng sau khi đi vào phòng, tâm tình cô vẫn không thể nào giảm đi. Khăn trải giường và
áo gối là màu xanh đậm anh thích nhất. Ổ điện tại góc tường có vô số
phích cắm, ngay cả dây của sản phẩm điện tử còn chưa rút ra đã bị bỏ
quên ở đây. Trên bàn sách bày biện mấy CD nhạc cổ điển bìa cứng, gạt tàn thuốc hình giọt nước màu xám đậm. Vách tường trên bàn sách dán hai bản
vẽ nháp cũ kỹ vô giá, theo thứ tự là tác phẩm đầu tiên của công viên
Frankfurt và tác phẩm tiêu biểu của bia kỉ niệm quốc tế Madrid. Một bên
trong giá sách trang bị đầy đủ sách chuyên môn, trong ống chứa vài cuốn
bản vẻ đặt trên hộc tủ. Cô đi đến cạnh bàn lật xem một cái CD, quả nhiên có bản hòa tấu Bach. Mà trong gạt tàn thuốc còn có tàn thuốc bị bỏ
quên, cũng hút được phân nửa đã dụi tắt, hơn nữa trên đầu thuốc còn có
dấu răng.
Kỳ diệu chính là cô chưa từng đến đây, như dù không nói cho cô biết đây là phòng của ai, cô cũng biết được là đây là phòng của Cố Hi Thành.
"Hình của cháu nó đã mang đi gần hết. Chỉ còn vài tấm trong thùng, nó cũng
gọi bảo dì chú gửi hết về nước qua đường biển cho nó." Sau lưng cô dì
khẽ thở dài một tiếng, "Nghe nói các cháu hòa thuận dì chú rất vui, quả
thật nó và Paz không xứng là một chuyện, mấu chốt là thằng nhóc này vẫn
thích cháu. Dì và lão Chu thường nói, tình yêu của nó giành cho cháu quả thật là một loại kỳ tích."
"Tại sao..."
Thật ra đối tượng phải hỏi thật sự là mình mới đúng.
Muốn hỏi xem tại sao mình có thể khó chịu như vậy.
Bây giờ không phải là rất bình tĩnh đấy sao? Chuyện gì cũng không có xảy ra, rốt cuộc là mình thế nào?
"Nếu như cháu thích một người, có thể nhịn được mấy năm không nhìn thấy cậu
ta, không đi tìm cậu ta sao? Nếu như có thể nhịn được, dì cảm thấy giống như cũng chẳng có tình cảm gì rồi. Nhưng nó không phải, mỗi ngày xem
hình của cháu rồi ở bên này trải qua cuộc sống của mình..."
Rất rõ ràng, trong ký ức Cố Hi Thành khác với mình. Bị anh làm tổn thương
một lần, cô như một lần bị rắn cắn ba năm vẫn còn sợ dây thừng, cũng
không chịu để cho anh hoàn toàn đi vào thế giới của mình. Thế nhưng anh
lại không nhớ lâu như vậy, đã hoàn toàn quên mất ban đầu mình đã nói
chia tay với anh ra sao.
Người giống như mình có gì tốt đâu. Trái tim nho nhỏ như không cách nào dung
nạp quá nhiều tình cảm. Cô nắm chặt hai nắm đấm, nói run run: "Anh ấy
vẫn trở về, anh ấy vẫn trở về trả thù cháu."
Dì ngơ ngác một chút: "Trả thù? Cháu nói là nó và Paz kết hôn sao? Paz
không có nói cho cháu biết à? Bọn chúng kết hôn là bởi vì ba của cô ấy
rất thích Hi Thành, cho nên để cho bọn chúng đi khắp nơi thăm thú, kết
quả là qua một năm chúng vẫn không có tin tức, dì đoán là ông Cruz cũng
sắp buông xuôi rồi. Cháu phải biết rằng, dù thế nào ông ta vẫn là người
có ơn lớn với Hi Thành, dù Hi Thành có tài hoa mà không có nền tảng của
ông ta thì cũng không thể có được ngày hôm nay. Nhã Lợi, cháu cũng lớn
rồi, có chuyện hẳn nên thông cảm cho nó một chút..."
"Dì Dương, cháu hiểu ý của dì, nhưng chuyện anh ấy cố ý tổn thương cháu cũng là sự thật, chắc chắn không thể nào thay đổi."
"Cố ý tổn thương... Dì cảm thấy không thể nào đâu. Dì chú cũng nhìn ra vừa
mới bắt đầu đến đây nó rất đau lòng, mỗi ngày đều lêu lổng bên ngoài,
cơm cũng không thèm ăn, gầy đến như còn da bọc xương. Nhưng cho đến bây
giờ nó chưa từng hận cháu. Trước kia nhắc đến cháu, nó hoàn toàn không
cho ai nói câu nào khó nghe. Sao lại đi trả thù cháu? Huống chi nếu nó
muốn báo thù thì đã sớm làm, sao lại muốn nhẫn nhịn mười năm?"
"Vậy tại sao qua mười năm, anh ấy lại đột ngột trở về nước chứ?"
"Dì cũng không biết. Lúc trước nó còn nói mãi mãi không trở về nước. Không
biết nó có nói với chú Chu không. Cháu chờ một chút, dì đi hỏi xem..."
Dì quay người xuống lầu.
Cảm xúc Thân Nhã Lợi vô cùng rối ren. Rõ ràng là dự định ra khỏi nước thư
giãn, tại sao lại khiến cho mình mỏi mệt lần nữa như vậy? Cô đi tới đi
lui trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng tại bốn thùng giấy to ở góc
tường. Thùng giấy chuyên dụng để vận chuyển, cũng chưa niêm phong, bên
trong đầy quần áo, giầy, sách và vài tấm hình lật úp lại. Trên đó viết
địa chỉ hiện tại ở trong nước và số điện thoại.
Cô cầm hình lên xem, phát hiện đó là mùa thu năm đại học thứ nhất, bọn họ chụp hình này tại bờ cát gần nhà bà nội anh.
Đây từng là xấp hình cô không thích nhất. Lúc ấy cô bị mất máy chụp hình,
điện thoại di động cũng hết pin, chỉ có thể chụp bằng máy chụp hình của
anh. Nên kiểu dáng máy chụp hình tuy mới, lại bị cô phê bình "Cố Hi
Thành là người không chất lượng nên đồ vật cũng không chất lượng". Bởi
vì hình chụp không những chỉ không sáng mà còn chụp ra da cô đen thui,
lỗ chân lông lớn. Chụp thành dáng vẻ này ngay cả ham muốn dùng máy vi
tính chỉnh sửa cô cũng không có, dứt khoát nhắm hai mắt để mặc cho anh
chụp một đống hình xấu nhất trong đời. Khi chụp xong xem lại, cô còn
không quên phỉ nhổ "Anh cũng thật khó coi", "Hai chúng ta ôm nhau quả
thật giống như hai đứa ăn mày", "tóc của anh giống như tổ chim vậy". Anh tốt tính giải thích, nhìn trên máy chụp hình không đẹp nhưng rửa ra rất đẹp. Cô nói anh già mồm cãi láo.
Đây cũng là chuyện cô hoàn toàn không nghĩ đến. Qua mười năm sau cô mới
nhìn thấy hình của máy chụp hình này rửa ra, hơn nữa quả thật là giống
lời anh nói -- Trong hình bọn vẫn còn rất trẻ, hoạt bát và còn có sự
ngông nghênh khó tìm được ở độ tuổi này; Trong tấm ảnh bọn họ nhắm mắt
vờ như muốn hôn môi nhau, vẻ mặt cô hí hửng, cái miệng nhỏ nhắn chu ra,
thế như anh lại như một hoàng tử tao nhã nghiêng đầu; Trong tấm ảnh anh
ôm cô vào lòng, ánh mắt cô tự tin nhìn vào ống kính, tinh thần ngời
sáng, anh nhìn vào mắt cô giống như bị mê hoặc, chỉ còn lại sự nồng nàn
hoàn toàn say đắm...
Vài tấm cuối cùng cho đến bây giờ cô cũng chưa từng thấy: Trên đó chỉ có
bóng lưng một mình cô, hơn nữa còn đi ở một chỗ rất xa, giống như bức
tranh liên hoàn ngồi trên bờ cát làm đủ kiểu hành động vặt vãnh.
Trong phút chốc này, cô chỉ cảm thấy kiệt sức, từ từ ngồi trở lại giường.
Hi Thành, anh biết không?
Khi em nhìn những ký ức này trong quá khứ, điều em cảm thấy khổ sở nhất
không phải là ảnh chúng ta chụp chung, hay là tấm ảnh em chụp anh cười
nào đó. Mà là những tấm ảnh anh thừa dịp em không chú ý đã len lén chụp
lại bóng lưng của em. Lúc ấy em chỉ chậm rãi đi trên bờ cát, cúi đầu cẩn thận dè dặt không để cho vỏ ốc đâm vào chân. Nhưng thời điểm nhìn thấy
những tấm ảnh này, em cảm thấy được mình như biến thành anh, trở về
nhiều năm trước, thông qua đôi mắt anh nhìn cô gái anh thích nhất.
Hẳn chỉ có vài phút ngắn ngủi thôi, nhưng anh lại chụp nhiều tấm ảnh nhàm
chán như vậy: Em cầm giày đi trên bờ cát, em giữ váy khom lưng nhìn cát
biển, em đứng liêu xiêu một tay nghịch lọn tóc làm dáng, em ngồi co ro
trong gió biển thổi lạnh... Sau tấm hình cuối cùng, chụp hình cũng kết
thúc. Bởi vì rốt cuộc em nhớ ra, anh nhìn thấy em lạnh như thế nên lập
tức chạy nhanh đến ôm lấy em.
Trong tấm ảnh chỉ có một mình em, thờ ơ bỏ anh lại sau lưng. Khi đó em thật
sự không biết quý trọng, không biết quý trọng cơ hội kề vai cùng sánh
bước với anh.
Còn anh lại mang đống hình không có chút ý nghĩa này đi rửa.
Nhiều năm như vậy, anh lấy tâm tình gì nhìn bọn chúng đây?
Em nghĩ không ra. Cũng không dám nghĩ.
Mười năm rồi. Giữa hai người chúng ta, em cho rằng mình là người đau khổ nhất. Nhưng giờ khắc này, em lại sợ biến thành anh hơn.
Cuộc du lịch lần này Thân Nhã Lợi cũng không đi xa. Một mình cô đi đến ngắm
nhìn bia kỷ niệm Gothic, thủy tinh tràn ngập hoa văn màu, kiểu tranh
khắc tinh xảo hoa lệ thiêng liêng, đến hoàng cung thăm quang tẩm cung đế vương và hành lang treo tranh vẽ nổi tiếng, lại đến một nhà hàng được
xây dựng năm 1906 tại Segovia đánh chén một đĩa heo nướng Michelin...
Sáu ngày sau, rốt cuộc cô trở về nước. Nhưng vẫn không có tin tức của Cố Hi Thành.
Sau khi nhìn thấy hình ở Tây Ban Nha, cô bỗng bắt đầu hoài niệm thời còn
học sinh. Cho nên vừa trở về ngày thứ hai, còn chưa quay phim được bao
lâu, cô đã vội vã trở về trường trung học cũ.
Mùa thu đúng là mùa đa cảm. Tuy trường học cũ vẫn là trường điểm, lại bị
tầng tầng lớp lớp trường học mới mở cướp đi không ít danh tiếng, không
còn huy hoàng đạt thủ khoa hằng năm như năm đó nữa. Một lần nữa trở về
con đường gần như bị quên lãng, cô ngẩng đầu nhìn thấy cổng trường đã tu sửa và hàng cây hải dương lá vàng phía sau sáng lấp lánh. Đây là ngày
chủ nhật không có ai, lá rụng bao phủ đường xi măng giành cho người đi
bộ. Trên sân thể dục học sinh nam lớp mười và lớp mười một đang tiến
hành thi đấu bóng rổ. Trong trường học vô cùng an tĩnh, không có gì
ngoài tiếng gió, tiếng cây và tiếng bước chạy và tiếng bóng va chạm.
Còn đi vào lầu dạy học trống trải giống như đi vào đường hầm thời gian.
Dường như cô có thể nhìn thấy bóng dáng mình mặc đồng phục học sinh vội
vã ra vào phòng chủ nhiệm lớp nhiều năm trước. Giờ khắc này tâm trạng có chút kích động khó hiểu, lại có thêm phần thấp thỏm -- Phòng học ba năm lớp mười hai đang ở phía trước cách đó không xa.
Đi đến gần vài bước, một học sinh nữ đi ra từ bên trong. Thân Nhã Lợi vội
vàng núp ở đầu cầu thang. Dường như học sinh nữ kia không có phát hiện
cô, mà còn nói với người bên trong: "Vậy anh ơi, phiền anh trông giúp em nơi này, em đi lấy chìa khóa trở lại ngay." Sau khi người bên trong lên tiếng, học sinh nữ lại dặn dò: "Dù sao cũng đừng bỏ đi, nếu không em sẽ bị giáo viên giết mất."
Tiếng cười ôn hòa của người đàn ông vang lên thánh thót: "Yên tâm, anh sẽ không đi."
Học sinh nữ hăng hái gật đầu, quay người chạy về phía đầu hành lang khác.
Cho đến khi bóng dáng cô bé biến mất ở trong ánh sáng cuối con đường,
Thân Nhã Lợi mới cẩn thận đi ra khỏi cầu thang.
Gần đây là sao vậy, nghe tiếng ai cũng cảm thấy giống như Hi Thành...
Cô vừa trách bản thân mình hoảng hốt, vừa đi vào lớp mười hai. Sau đó cả
người cô cũng ngây dại -- Cố Hi Thành cứ thế ngồi bên cửa sổ. Anh đang
chống mu bàn tay lên huyệt thái dương, quay đầu nhìn sân thể dục, cũng
không phát hiện ra cô đến.
Cô rất muốn đứng tại chỗ hô hoán lên, nhưng cảnh trước mắt quá quen thuộc, lại nhanh chóng ngăn cô lại.
Vào giờ khắc này nửa gương mặt dần dần mơ hồ trong ký ức trở nên rõ ràng.
Không khí ngoài cửa sổ lạnh lẽo, nhưng ánh nắng luôn sáng ngời ấm áp vô
cùng. Chúng chiếu vào từ cửa sổ, soi sáng gương mặt anh đang ở trước đó. Chiếc mũi cao cao của anh biến thành đường cắt ánh sáng, khiến cho một
nửa gương mặt anh được tắm trong ánh nắng, một nửa kia lại chôn thật sâu trong bóng râm. Bên mắt bị chói khẽ nheo lại, trong ánh sáng nhạt màu
hơn bình thường một chút, màu nâu nhạt giống như màu hổ phách trong
suốt. Mắt bên kia yên lặng trong bóng râm nhưng lại bất ngờ hiện lên vẻ
ưu thương. Còn bây giờ, ý nghĩa của cảnh này đã sớm vượt xa vẻ đẹp.
Trong phút chốc, cảnh này dù có dùng máy ảnh cơ chất lượng tốt hơn nữa
cũng chụp không ra. Mắt anh lóng lánh, môi anh khẽ mím, dưới khóe mắt
anh có một nốt ruồi thật nhỏ, làn da và tóc anh sáng bóng. Ánh mắt kinh
ngạc khi anh ngẩng đầu nhìn thấy cô....
"Lợi Lợi?" Anh đứng dậy.
Cô sửng sốt một chút, ngược lại nổi giận đùng đùng đi đến chất vấn: "Cuối
cùng em cũng tìm được anh, vậy mà anh lại trốn ở đây! Gần đây anh đi
đâu?"
"Anh..."
Anh cũng không thể nói hết, chỉ cúi đầu nhìn cô đứng trước mắt. Có lẽ cảnh
tượng này quá mức quen thuộc khiến đầu óc của người ta cũng trở nên đặc
quánh. Anh đang nhớ lại cô bạn gái tình đầu mặc đồng phục học sinh ngồi
bên cửa sổ kia. Hơn mười năm trước, cô từng ngồi cạnh anh, giảng bài cho anh đâu ra đấy. Lúc ấy anh hoàn toàn không nghe lọt một chữ, chỉ chống
cằm buồn chán nhìn sườn mặt của cô. Khi đó anh lại phát giác, da của cô
trắng hơn mấy cô bạn cùng lớp, mái tóc đen nhánh có thể trực tiếp đi
đóng quảng cáo dầu gội đầu. Có điều là gương mặt xinh đẹp vô cùng không
tương xứng với vẻ nghiêm túc, khiến anh cảm thấy cực kỳ buồn cười -- Vậy mà người này lại làm lớp trưởng, thật buồn cười. Nhưng đương cười cười, anh lại bắt đầu lo lắng cho nhịp tim mình từ từ đập nhanh.
Giờ khắc này khuôn mặt cô trưởng thành, nhưng càng xinh đẹp đến mức khiến
người ta không dám nhìn thẳng. Có điều vẫn là dáng vẻ nghiêm túc khi ấy, chẳng hề thay đổi chút nào.
"Cố Hi Thành, hỏi anh đó." Ngay cả giọng điệu nói năng cũng không thay đổi, vẫn bá đạo kiêu căng, vẫn là giọng điệu lúc lớp trưởng thu bài tập.
"Anh đi Châu Âu một chuyến sau đó trở lại." Cuối cùng anh nói chậm rãi.
"Em cũng đi."
"Anh biết, đáng tiếc không gặp được em." Anh trầm mặc trong chốc lát, "Anh
không biết em đang tìm anh. Nghĩ rằng em không muốn gặp anh nữa."
Lúc này cô mới nhớ lại cuộc tranh chấp của họ trước cửa nhà lần trước, cô
còn nói lời tổn thương anh, nhưng mình lại như thật sự không nhớ gì hết. Cô cúi đầu, gió mát thổi qua khung cửa sổ làm tóc cô vương vào hai má.
Hôm nay không biết tại sao thần kinh đột ngột trở nên rất mỏng manh. Quả thật có vẻ như không giống bình thường, bao giờ cô cũng nhớ đến những
tấm hình anh bảo dì lặng lẽ gửi về nước. Lẽ nào người này không có đầu
óc sao? Tại sao lại muốn một mình làm loại chuyện ngốc nghếch mà lại như không có gì lạ thế này? Mà cô còn ngốc hơn, cũng chỉ là gió thổi thôi
mà lại muốn khóc rồi.
Giống như cố ý kéo dài thời khắc mình sắp hỏng bét, ngón tay cô gõ lên mặt
bàn cũ kỹ, nhưng trong lòng lại nôn nóng bất an trầm trọng hơn.
Kiềm chế đi, không nên tiếp tục u mê nữa. Hành hạ nhiều năm như vậy lẽ nào còn chưa đủ sao.
-- Cô tự nói với lòng mình như thế. Cũng thật sự nhịn xuống được.
Nhưng mà bao giờ cô cũng không quản được mắt mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh một
cái, thấy ánh mắt anh đang dịu dàng nhìn mình, trong khoảnh khắc nỗi nhớ rốt cuộc vỡ đê, tràn ra ngoài. Cuối cùng cô cũng nhào đến, ra sức ôm
lấy anh.
Anh bị cô đụng vào khẽ lui về một bước, nhưng nhanh chóng đứng vững lại.
Sau đó anh mở hai bàn tay, ôm cô gắt gao vào trong ngực.
Giống như cái ôm đầu tiên trong mười mấy năm qua.
Cô bất giác run lên một chút, vùi đầu trước ngực anh, khẽ nói: "Hi Thành..."
Song cũng không nói ra được nữa. Vào khoảnh khắc này tiếng nói trở thành gánh nặng.
Tựa như người bệnh vào lúc cực hạn sẽ không cảm thấy đau khổ nữa. Nếu như
không phải vì cái ôm này, em cũng không biết bệnh của mình đã sớm nguy
kịch. Cô thầm nghĩ.
Là rụng giống như hàng vạn con bươm bướm bốc cháy, cuốn lên từng đợt sóng
mùa thu trong sân trường. Màu vàng rực rỡ và bóng cây tô sân trường
thành hai màu vàng nhạt và xám đậm. Tiếng la hết náo nhiệt của bọn học
sinh vang dội cả sân thể dục. Tiếng còi xe hơi nơi xa giống như biến
thành vật trong ký ức.
Anh cẩn thận rồi lại ôm chặt lấy cô như thế, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.
"Nhã Lợi, hôm nay anh ngồi ở đây suy nghĩ một ngày, phát giác ra cuộc đời không dài như anh nghĩ."
Cuối cùng chúng ta cần phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể hoàn toàn hiểu rõ một người? Có lẽ là một lần thật sự chia tay triệt để là có thể. Có
lẽ nút mắc cả đời không cách nào gỡ được. Bởi vì không đủ hiểu rõ, bởi
vì không cẩn thận làm bản thân bị thương nặng như vậy, cho nên muốn giữ
khoảng cách với người này. Chướng ngại giữa hai người càng ngày càng ít, phòng bị của mình cũng càng ngày càng ít. Nhưng cô vẫn còn cực khổ nhắc nhở mình không thể vượt qua, không thể đến gần anh quá, nếu không sẽ
không có cách nào chạy ra nữa.
"Sao nói vậy?" Cô thoải mái cười nói.
"Thấm thoát đã lãng phí mười năm thời gian."
Không sai, cô cũng không hiểu rõ anh. Nhưng anh đối với cô mà nói là người mà cô cần phải hiểu rõ hơn bất cứ ai. Là người khiến cô phải quyến luyến
hiểu rõ.
"Nhưng em không có cảm giác mình lãng phí thời gian." Cô hừm hai tiếng, "Mười năm nay em làm được rất nhiều chuyện."
"Đó là đương nhiên, Lợi Lợi chúng ta là giỏi nhất."
Cuối cùng phát hiện muốn đối mặt với lòng mình chắc chắn là một chuyện rất khó khăn.
Cô đẩy anh ra, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh: "Có vấn đề em phải nói rõ
ràng với anh. Em không thể nào tiếp tục làm bạn tình với anh, nhưng càng không ở bên nhau với anh."
"Vậy ý của Lợi Lợi là?" Anh cười bất đắc dĩ.
Cuối cùng cô bảo vệ mình một lần nữa với cách thức buồn cười và lực lượng yếu ớt.
"Dù sao anh cũng thất nghiệp, bây giờ đã nghèo rớt mồng tơi. Cho nên em muốn bao nuôi anh."
Có lẽ hoàn toàn không nghĩ rằng vậy mà cô lại nói ra lời như thế tại sân
trường thiêng liêng... Cố Hi Thành dở khóc dở cười nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng chỉ có thể cười khổ gật đầu: "Được."