- Thiếu gia rất thích ăn cay nên tiểu thư có thể nêm thêm nhiều ớt hơn một chút!
Trong phòng bếp, Phúc quản gia đang miệt mài hướng dẫn Phương Chu Tâm nấu sốt cà ri, trò chuyện hết sức vui vẻ.
Phương Chu Tâm đeo tạp dề, mái tóc dài quấn gọn lên cao, lúi húi nghiền tỏi, nấu sốt, hai mắt cay xè, liên tục ho lên sặc sụa.
Đây cũng là lần đầu tiên Phương Chu Tâm đích thân vào bếp.
Xem ra, cô rất coi trọng cuộc hôn nhân hào môn này.
Dù bị Hoắc Kiến Trương đối xử phũ phàng, nhưng Phương Chu Tâm vẫn bình tĩnh đối mặt.
Phúc quản gia đứng bên cạnh nhìn vị tiểu thư lá ngọc cành vàng đang ra sức lấy lòng chồng tương lai, bèn mỉm cười nói nhỏ:
- Thiếu gia thấy tiểu thư chu đáo như thế này, chắc chắn sẽ rất vui!
Trên phòng ngủ...
- Nhẹ thôi! Chậm lại tí nữa!
Túc Kỳ bị Hoắc Kiến Trương điên cuồng chiếm hữu đã hơn một tiếng đồng hồ, cơ thể mệt lả, chỉ biết nằm bẹp trên giường, mặc kệ Hoắc Kiến Trương như con hổ đói, vẫn mạnh mẽ luận động lên xuống.
Nhìn bầu ngực đẫy đà phập phồng theo từng nhịp thở, Hoắc Kiến Trương càng thêm thích thú, thèm khát hôn lên nụ ngọc, vuốt ve,
xoa bóp, lúc mạnh lúc nhẹ, làm Túc Kỳ liên tục cong người khổ sở.
Anh đưa tay lật úp Túc Kỳ xuống, cúi đầu cắn lên gáy cô, lại dịu dàng liếm láp thêm chút nữa, ve vãn cưng nựng:
- Em mệt chưa?
Túc Kỳ không còn sức lực chống đối nữa, chỉ mơ màng gật nhẹ đầu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi.
Hoắc Kiến Trương khẽ cười, ôm hông cô đẩy lên cao, sau đó khẩn trường tiến vào từ phía sau.
- Ưmmm! Túc Kỳ à, sẽ không có bất kỳ người đàn ông nào được phép chạm vào em, ngoài tôi!
Hai mắt anh nhắm hờ, vùng dưới chặt khít, ướt át bao trọn lấy vật nam tính cường nộ của anh, làm cho mỗi lần tiến sâu, Hoắc Kiến Trương đều rên rỉ, gầm gừ trong cuống họng.
Túc Kỳ chống hai tay trên đệm, sau mông liên tục chịu những đòn tấn công trực diện của anh, cắn môi kêu lên gấp gáp.
Tiếng kêu dụ hoặc của cô càng làm gia tăng thêm khoái cảm trong cơ thể Hoắc Kiến Trường.
Anh tham lam bế xốc Túc Kỳ lên cao, vừa đi vừa ngấu nghiến hôn lên môi, lên ngực và eo cô, sau đó không biết xấu hổ tiến thẳng ra ban công.
Túc Kỳ sợ hãi la lên ầm ĩ:
- Không được! Mọi người sẽ nhìn thấy!
Thế nhưng đã muộn.
Hoắc Kiến Trương kéo rèm cửa lại, chỉ che được phần phía trước, còn anh và cô đứng gọn trong rèm, say sưa quấn chặt lên nhau.
Túc Kỳ vô cùng lo sợ, chỉ ngỡ gió thổi mạnh làm tung bay tấm rèm, lúc đó cô biết phải chui mặt vào đầu.
- Nơi này rất an toàn!
Hoắc Kiến Trường cắn lên vành tai cô, thỏ thẻ.
- Kẻ nào dám nhìn trộm, tối móc sạch hai mắt, quẳng cho chó gặm luôn!
Gió mát thổi đìu hiu làm mái tóc hai người tung bay.
Túc Kỳ vòng tay qua cổ Hoắc Kiến Trường, hai chân siết chặt hông anh, rên rỉ hứng chịu sự luận động kịch liệt từ vùng nhạy cảm bên dưới.
Cơ thể cường tráng của anh dính chặt lên người Túc Kỳ, choàng tay đỡ mông cô, sau đó bắt đầu tăng tốc.
- Tôi chết mất! Chết mất!
Móng tay Túc Kỳ liên tục cào lên lưng anh, kêu gào khóc lóc.
Hoắc Kiến Trương càng mạnh mẽ bao nhiêu, cơ thể cô càng phản chủ bấy nhiêu.
- Ngoan, ngoan!
Anh cần lên vai cô, dùng lực bóp chặt hai bên mông Túc Kỳ, sau đó đâm xuyên cực mạnh lần cuối, gầm lên một tiếng, phóng thích toàn bộ tinh hoa vào bên trong người cô.
- Ư...!ưm! Hức! Hức!
Túc Kỳ ưỡn ngực, cơn lạnh buốt chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, cơ thể không ngừng run rẩy, phía dưới co thắt mạnh mẽ.
Biểu hiện này của cô là lần đầu Hoắc Kiến Trường được chứng kiến.
Anh vô cùng thỏa mãn và sung sướng, hôn lên chóp mũi Túc Kỳ, bể cô đến bên giường, cẩn thận giúp cô lau dọn.
- Em đạt cực khoái phải không?
Hoắc Kiến Trường tự hào cất tiếng hỏi.
Da mặt Túc Kỳ đỏ ửng, vội vàng quay mặt né tránh, không dám trả lời câu hỏi của anh.
Phương Chu Tâm liếc nhìn đồng hồ.
Đã hơn hai tiếng trôi qua, thành quả có hì hục nấu ăn là năm món mặn, hai món ngọt.
Tuy màu sắc không bắt mắt cho lắm, phần lớn là Phúc quản gia ra tay nấu giúp, nhưng Phương Chu Tâm cũng cảm thấy sung sướng bội phần.
Từ phía trên cầu thang, Túc Kỳ cùng Hoắc Kiến Trương bước xuống.
Sắc mặt Túc Kỳ tương đối mệt mỏi, đầu gối chân đỏ ửng.
Trái ngược với cô, Hoắc Kiến Trương lại hết sức vui vẻ, nụ cười hiếm hoi
in rõ trên môi.
Phương Chu Tâm đủ thông mình để nhận ra, trong suốt hai tiếng qua họ đã làm những chuyện gì.
Một cảm giác vừa đố kị xen lẫn ghen tị nhen nhóm trong lòng cô ta, nhưng nhanh chóng bị lý trí dập tắt.
Cô ta ríu rít chạy về phía Hoắc Kiến Trường, nắm lấy bàn tay anh, hào hứng khoe:
- Em đã chuẩn bị xong hết.
Anh mau nếm thử xem!
Túc Kỳ mỉm cười, nhìn Phương Chu Tâm đầy khó xử:
- Tiểu thư Chu Tâm tài sắc vẹn toàn, quả không hổ danh lời đồn!
Hoắc Kiến Trường chán ghét hất tay cô ta ra, bực bội nổi cáu:
- Tay tôi là cái giá đỡ công cộng, ai thích cầm thì cầm, thích kéo thì kéo hả?
Phương Chu Tâm lập tức im bặt, cúi đầu đầy đáng thương, đôi mắt bồ câu ầng ậng nước.
- Túc Kỳ! Em muốn ăn gì?
Hoắc Kiến Trường chẳng thèm quan tâm, ngoái cổ hỏi Túc Kỳ.
Cô bối rối chỉ tay vào đồ ăn trên bàn, lắc đầu ra hiệu:
- Chu Tâm đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
Nào, chúng ta cùng nhau thưởng thức!
- Không thích!
Hoắc Kiến Trường làu bàu nói thẳng.
- Ở bên đó, cấm động đũa.
Tôi làm mì trộn cho em ăn!
Tất cả mọi người đều hết sức sửng sốt, không tin vào những gì tai
mình nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên họ thấy thiếu gia của mình đích thân vào bếp, mà lại là nấu ăn cho một cô gái.
Túc Kỳ đờ người trong giây lát, sau đó bèn cố gắng tìm cách bắt chuyện với Chu Tâm, hoàn toàn phớt lờ Hoắc Kiến Trương.
- Kiến Trương tính tình nóng nảy, rất khó gần.
Muốn thân thiết với anh ấy, cần phải kiên nhẫn.
Nghe Túc Kỳ khuyên nhủ, Phương Chu Tâm gật nhẹ đầu, đưa tay lau nước mắt.
Túc Kỳ vô cùng khó xử.
Chờ thời cơ thích hợp, cô sẽ trở về nơi vốn dĩ thuộc về mình, trả lại cho Chu Tâm những gì thuộc về cô ta.
Đột nhiên, ở trong phòng bếp, một luồng khói đen chậm rãi bay lên, tiếp sau đó là mùi khét nồng nặc, khiến cả biệt thự lập tức nháo nhào.
Hệ thống báo động cháy kêu vang inh ỏi, vệ sĩ ôm bình cứu hỏa, hò hét lao tới.
Túc Kỳ hoảng hốt ngồi bật dậy, chạy xộc vào trong bếp.
- Wtf! Dám giỡn mặt ông đây à? Ông đập chết mày!
Hoắc Kiến Trường đứng giữa đống khói, trên tay còn cầm chiếc chảo cháy đen, đang ra sức phong mạnh xuống dưới nền nhà.
Lửa cháy nhen nhóm, sắp sửa bùng lên cao.
- Mau chạy ra đây!
Túc Kỳ ôm ngang hông anh, kịch liệt kéo Hoắc Kiến Trường đang phát điên ra bên ngoài để vệ sĩ xông vào chữa cháy.
- Kỳ Kỳ! Cái chảo phản chủ! Tôi còn chưa kịp làm gì, nó đã...!đi đời nhà ma!
Hoắc Kiến Trương líu lưỡi nói chậm, cầm cái chảo cháy đen trên tay, điên tiết ném mạnh xuống đất, còn không quên giơ chân, giẫm đạp kịch liệt lên nó mấy chục lần.
Khuôn mặt tuấn mỹ, lãnh khốc thường ngày giờ đây đen nhẻm, nhọ nồi bôi choe choét, còn dính cọng mì, ngay cả thở cũng thở luôn ra khói.