Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 41: Không thấy

Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Sau khi Đỗ Duy rời đi.

Bốn người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao có một thằng cha với gương mặt không cảm xúc thỉnh thoảng lại xỏ xiên mấy câu, khiến bọn họ vô cùng chán ghét.

"Chúng ta có nên đợi một lúc rồi mới đi hay không, lỡ lại gặp phải thằng cha châu Á đó thì phiền lắm."

"Còn nữa, tớ biết cậu sợ mấy nhà ma, nhưng hành vi muốn mời thằng cha đó đi cùng, vô cùng sai lầm."

Lisa cong môi nói, nhưng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy từ sau khi thằng cha đó rời đi, nhiệt độ không khí dường như giảm xuống đôi chút, khá lạnh lẽo.

Có lẽ đó là ảo giác...

"Ừ. Tớ chỉ nghĩ có thêm người, sẽ càng thêm an toàn, nếu đã thế thì, 4 đứa bọn mình vẫn ổn."

Bob gật đầu, thật ra gã đã theo đuổi Lisa một thời gian dài, nên đương nhiên là muốn đi theo cô.

Sau khi suy nghĩ, Bob bất ngờ đề nghị: "À, phải rồi, các cậu có muốn trải nghiệm những tràng cảnh khác của ngôi nhà kinh dị này không? Nó có vẻ khá thú vị."

"Quên đi, chúng tớ không có hứng thú với những tràng cảnh dọa ma cấp thấp như vậy."

Hai người còn lại đồng loạt lắc đầu, họ là một cặp đôi mới quen nhau. Đã từng chơi nhà ma, cho nên lập tức từ chối lời đề nghị của Bob.

Thấy vậy, Bob xấu hổ cười, nói: "Vậy thì chúng ta hãy đi chậm lại, tớ nhớ sau khi vượt qua Xác ướp sống lại và Bảo tàng sáp kinh khủng, sẽ có tràng cảnh càng kích khích hơn. Tôi nghe nói đây là tràn cảnh đáng sợ nhất trong Ngôi nhà kinh dị."

"Đồng ý."

"Tớ cũng vậy."

Ngay khi bọn họ đang thảo luận về lịch trình tiếp theo của mình, những gì Đỗ Duy nhìn bằng năng lực Quỷ Nhãn là hồn ma với khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên đưa đôi tay trắng nhợt rợn người của mình xuyên qua tấm nệm tatami, dùng một phương thức kỳ dị, chậm rãi nâng người lên.

Nụ cười quái dị trên khóe miệng ả ta mỗi lúc một rộng, ngoác đến tận mang tai. Ả cúi đầu rất thấp, khiến mái tóc đen dài chặn ngang trước mặt, trông càng thêm gớm ghiếc.

Sau đó... hai tay ôm ngực, tựa vào lưng của Lisa.

Mới nhìn, trông khá giống với một trò chơi của con nít, lưng tựa lưng…

Nhóm người tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng dần dần, Lisa cảm thấy cơ thể của mình ngày càng nặng nề, tốc độ buộc phải chậm lại, nhanh chóng bị tách xa khỏi nhóm.

Cô cảm thấy rất khó chịu, cả người như bị thứ gì đó kéo về phía sau. Thậm chí cô còn cảm thấy, nhiệt độ dường như mỗi lúc một thấp, cùng với tiếng nhạc quái đản trong Ngôi nhà kinh dị, tình trạng cơ thể cũng biến đổi theo chiều hướng xấu…

Đầu tiên là chân bị đau, sau đó cổ bỗng thấy ngứa.

Nghiêm trọng nhất là phần lưng, có cảm giác nhớp nháp, lạnh lẽo, ẩm ướt, cứ như chạy giữa màn sương mù bị thấm ướt, nổi hết cả da gà.

Chẳng qua, cô không đổ mồ hôi, nhưng rất khó chịu.

"Cậu sao vậy? Trông có vẻ không thoải mái..."

Lúc này, Bob mới để ý đến tình huống của cô, quay sang hỏi và kêu lên với cặp đôi kia: "Chờ một chút, cô ấy bị tụt lại."

"Này, Lisa, cậu thấy ổn chứ?"

Lisa lắc đầu nói: "Tớ không sao, nhưng chân hơi đau. Có lẽ lúc ở trong Nhà ma kinh hoàng, nhân viên đã hơi quá tay khi túm lấy chân của tớ."

Vừa nói, cô vừa cúi thấp người, xắn ống quần bò lên, trên mắt cá ở cả hai chân đều có vết bầm dấu bàn tay màu xanh đen khá mờ nhạt, còn có dấu hiệu sắp chuyển sang màu đen, giống như hình xăm hay ký hiệu nào đó.

Lisa tức giận mắng: "F*ck, sau khi ra ngoài nhất định phải khiếu nại đám nhân viên này."

Bob cũng nhìn thấy vết bầm tím trên mắt cá chân của Lisa và lo lắng nói: "Có vẻ như vết thương khá nghiêm trọng, hay giờ chúng ta đi về, đến hiệu thuốc mua một ít thuốc."

Người đàn ông kia nói: "Có vẻ không nghiêm trọng lắm. Nếu giờ chúng ta rời đi, thì sẽ phí tiền vé."

Anh ta không quen Lisa, vì vì bạn gái anh ta là bạn thân của Lisa, nên mới đi cùng.

Mục đích cũng rất đơn giản, nhà ma đó nha... Sau khi bạn gái sợ hãi, không chừng có thể sờ mó chút xíu, dù sao cũng chỉ mới tán, chưa xơ múi được gì...

Nhưng đối tượng của anh khó chịu nói: "Lisa bị thương, em nghĩ chúng ta nên nghe lời Bob."

Thấy vậy, Lisa nghiến chặt răng, không muốn để bạn mình cãi nhau với bạn trai, nói: "Không, tớ nghĩ chắc không có vấn đề gì lớn đâu. Tớ sẽ đợi đến khi ra ngoài."

"Cậu chắc chứ?"

Bob nhìn về phía cô, với ánh mắt lo lắng.

"Tất nhiên!"

Lisa cảm thấy ngoại trừ hơi đau ra, cũng chẳng có chuyện gì ghê gớm, sẽ không ảnh hưởng đến hành động của cô.

Chính chủ cũng không cảm thấy không sao, Bob chỉ đành gật đầu, nói, "Vậy chúng ta hãy tiếp tục xuất phát, đi thêm vài bước nữa chúng ta sẽ đến tràng cảnh xác ướp sống lại. Cậu có thể ngồi trên quan tài của các pharaoh và nghỉ ngơi một lúc."

"Thôi dẹp đi, giờ tớ thấy hơi ghét mấy thứ đó."

Lisa đảo mắt và tiếp tục bước đi cùng những người khác.

……

Lúc này, Đỗ Duy đã đến khu vực xác ướp sống lại.

Nhưng hắn lại gặp phải một chuyện kỳ lạ, trong trạng thái Quỷ Nhãn cũng không phát hiện dị thường, nhưng theo bản năng, hắn cảm thấy tràng cảnh có gì đó không bình thường.

Trong không khí có một mùi lạ, khiến hắn mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc.

Đỗ Duy cau mày nhìn cách bố trí của tràng Xác ướp sống lại.

Trảng cảnh thiết kế rất sơ sài.

Thậm chí có thể được cho là hơi có phần qua loa, chỉ khắc một bức phù điêu lớn theo phong cách Ai Cập trên tường. Tất nhiên, nội dung chứa đầy những truyền thuyết kỳ lạ, và một số quái vật chỉ có trong tưởng tượng. Ví dụ: phần trên là cơ thể người, còn phần dưới là rắn hay gì đó, nửa mặt người nửa mặt thú.

Sau đó, tùy tiện bày mười quan tài vàng của các pharaoh Ai Cập - trên thực tế, lớp vàng bên ngoài là nước sơn.

Mỗi chiếc quan tài đều ở trạng thái nửa mở, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong mỗi quan tài có một xác ướp nằm bên trong, chúng được quấn trong lớp vải liệm cũ màu nâu, không khác mấy với những bộ phim điện ảnh và truyền hình.

Nếu không phải còn có ánh sáng âm u, cùng với tiếng gió thổi ghê rợn do Nhà ma cố ý tạo ra, Đỗ Duy còn tưởng đây không phải là một tràng cảnh trong nhà ma.

Cốc cốc cốc…

Đỗ Duy xách túi, gõ quan tài gần mình nhất rồi nhìn vào trong.

Có âm thanh răng rắc vang lên, như thể nhận được một tín hiệu nào đó, một xác ướp trực tiếp ngồi dậy khỏi quan tài, hai tay duỗi ra và một tiếng gầm khủng khiếp phát ra từ cổ họng.

"Không phải nhân viên của nhà ma?"

Đỗ Duy bình tĩnh nhìn xác ướp, đưa tay đè nó xuống, liếc nhìn khu vực lóe sáng ở nơi nào đó giữa quan tài, thầm lắc đầu.

"Cảm biến hồng ngoại."

"Có vẻ đây chỉ là một tràng cảnh doạ ma bình thường, ngay cả Quỷ Nhãn cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng tại sao mình lại cảm thấy có điều gì đó không ổn?"

Đỗ Duy cau mày bước tới bên cạnh quan tài.

Cốc cốc...

Vẫn như trước, một xác ướp ngồi dậy gầm thét.

"Tiếp tục……"

Đỗ Duy không dừng lại, hắn cảm thấy mình đã lờ mờ nắm được manh mối nào đó, về đám nhân viên làm việc trong Ngôi nhà kinh dị này.

Điều này, có thể ảnh hưởng đến những hành động tiếp theo của hắn.

Bộ thứ ba...

Thứ tư...

Ngay sau đó, Đỗ Duy đã đến chiếc quan tài cuối cùng, hắn lại gõ...

Nhưng xác ướp không ngồi dậy, nằm bất động trong quan tài, lặng im như chết...

Đỗ Duy cúi đầu lạnh lùng nhìn xác ướp, dưới ánh đèn mờ ảo, con ngươi càng thêm đen tối...

Rút ra con dao găm thánh giá màu bạc lấy được từ thợ săn Andrew Dawkwe, hắn bèn dùng mũi dao rạch tấm vải liệm quấn quanh xác ướp.

Rất nhanh...

Đỗ Duy nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu mở to hết cỡ, đang nhìn mình chằm chằm.

Là một xác chết...

"Có lẽ mình đã biết tại sao không nhìn thấy nhân viên nào trong này."