Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 20: Hành khách đột nhiên xông vào

Dịch: Hoàng Hi Bình

Trên xe buýt.

Dù đây là một chiếc xe buýt kiểu cũ, mẫu xe này chắc phải có từ thế kỷ trước, nhưng cơ sở vật chất bên trong vẫn được bảo dưỡng rất tốt.

Ghế ngồi gọn gàng, ngăn nắp, cửa kính rất sạch sẽ. Ngoại trừ ánh đèn trong xe khá mờ ảo, mọi thứ hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng.

Thậm chí không có mùi mồ hôi và khí thải như những chiếc xe buýt thông thường.

Đỗ Duy nhìn lướt qua hành khách trên xe, sau đó thu hồi tầm mắt, lấy trong túi ra một đồng tiền xu, ném vào thùng đựng tiền trên xe buýt.

Sau đó, lau vết nước trên ngực.

Ngay tại vị trí đó, cất giấu một chiếc camera bỏ túi mini.

Cuộc điều tra bắt đầu...

Hắn tự nhủ, cũng không có ý định nói chuyện với tài xế, lạnh lùng đi về phía băng ghế cuối xe buýt.

Không gian trong xe buýt hơi hẹp, vì vậy luôn phải bảo trì cảnh giác và đề phòng.

Ngồi ở băng ghế cuối, bạn có thể dễ dàng quan sát tình hình trong xe.

Tốc độ của hắn không nhanh cũng chẳng chậm.

Khi đi qua hàng ghế thứ ba, Đỗ Duy nhìn thấy một người đàn ông ngồi sát cửa sổ.

Chỉ liếc nhìn qua, trong số tất cả những hành khách mà hắn đã thấy, đây là kẻ gây cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất.

Người đàn ông mặc một bộ vest màu đen, đội mũ lưỡi trai, trông thật lôi thôi. Vành mũ rộng che gần hết khuôn mặt, nhìn không rõ mặt mũi, nhưng phần da thịt lộ ra bên ngoài khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Giống như người mắc bệnh lang ben, từng đốm da trắng bệch phân bố khắp người. Mà người đàn ông này cứ tựa đầu vào cửa kính xe, hình như anh ta đã ngủ gục.

Tiếp tục đi về phía sau xe.

Ngồi phía sau là một đôi tình nhân người da đen, cả hai đều có gương mặt vô hồn, tóc còn ẩm ướt. Khi Đỗ Duy đi ngang qua, họ ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, sau đó lại ngồi im, không hề nhúc nhích.

Đỗ Duy bước tiếp, đến tận băng ghế sau cùng, tìm một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, kéo mũ trùm đầu lên, đặt ô bên tay phải rồi ngồi im.

Một người mắc bệnh lang ben, một cặp tình nhân da đen, Đỗ Duy và tên tài xế xe buýt.

Trên xe chỉ có 5 người.

Đương nhiên, cũng có thể là một.

……

Cánh cửa được đóng lại.

Xe từ từ lái về phía trước.

Đỗ Duy nhìn qua cửa kính xe, mưa càng lúc càng to. Giờ đã là ban đêm, sắc trời càng thêm u ám, khó có thể nhìn rõ thứ gì, chỉ có thể nhìn thấy vài đường nét mờ nhạt.

Đỗ Duy không biết xe buýt sẽ đi về đâu. Nhưng đối với hắn điều đó không quan trọng, mục đích của hắn chỉ có 2 điều.

Điều tra thông tin về nó.

Kiềm chế hành động của nó.

Điều đầu tiên, Đỗ Duy không cần làm gì, hắn chỉ cần yên lặng chờ xe buýt dần dần lộ ra sự thâm độc tiềm ẩn, ghi lại mọi chuyện bằng chiếc camera mini giấu kín trên ngực.

Cuối cùng, chiếc camera này cùng đoạn clip trong đó sẽ được Cha Tony chuyển cho giáo hội.

Còn điều thứ hai, giờ hắn chỉ có thể chờ đợi.

Nhưng điều khiến Đỗ Duy cảm thấy khó hiểu, chính là từ sau khi lên xe, trạng thái Quỷ Nhãn bỗng dưng biến mất.

Nói chung, Quỷ Nhãn là kết quả của việc bị ác linh ăn mòn. Bất cứ khi nào bạn gặp một thứ gì đó liên quan đến ác linh, hoặc tiếp xúc với những thứ liên quan, bạn sẽ thụ động tiến vào trạng thái này.

Hắn chợt nảy sinh một ý tưởng.

Có lẽ, bây giờ là thời kỳ an toàn.

Dưới màn đêm, mưa càng lúc càng lớn.

Nhìn từ xa, chỉ thấy chiếc xe buýt chạy êm ru, băng qua đường, rẽ vào một tuyến đường tương đối vắng vẻ.

……

Linda cảm thấy mình thiệt xui xẻo. Trong một đêm mưa tầm tã, cầm ô, đứng tại một trạm xe buýt hẻo lánh, đợi chuyến xe cuối không biết có đi qua hay không.

Với tư cách là một streamer thực tế có hơn trăm ngàn fans, lại bị viewer gài kèo làm một tiết mục livestream thám hiểm linh dị. Đi đến căn biệt thự bỏ hoang đáng sợ nhất ở khu Bắc Brook để tìm kiếm các hiện tượng linh dị.

Nhưng hóa ra là không tìm thấy gì hết, không có ma, chẳng có âm thanh kỳ quái, chả có gì ngoài muỗi.

Nếu biết trước tình huống này, cô cảm thấy nên sắp xếp trước một số người, để có được một số hiệu ứng đặc biệt trong tiết mục. Dù có bị fan vạch trần, còn đỡ hơn bị cả đống comment chê bai tiết mục nhạt nhẽo.

"Thời tiết chết tiệt, khi nào xe mới tới đây, mình chết cóng mất."

Than phiền một câu, siết chặt quần áo của mình, chiếc ô chỉ có thể che mưa, không thể mang đến cho cô ấm áp.

Cô nhìn lướt qua phần mềm livestream trong smartphone của mình, có rất nhiều comment đang phàn nàn về cô.

[Điều tra linh dị đâu? Kết quả là cho bọn anh thấy cưng đang bị muỗi đốt】[Mày bị não phẳng hả? Hôm rày nữ streamer làm gì có live tiết mục nào?]

【+1】

[Thương em streamer quá, thời tiết này ở ngoại ô rất nguy hiểm. Anh nghĩ em streamer cần có sự bảo vệ của một người đàn ông. Như anh chẳng hạn, anh có một bờ vai ấm áp và rất mạnh mẽ. 】

[Mạnh mẽ có ích gì, tao còn có súng đây này. 】【Mày làm như không ai có súng ấy. 】


Linda nhìn thấy những câu nói đó và bất đắc dĩ nghĩ: "Mình còn định chỉnh sửa đoạn livestream này, rồi đưa lên mạng. Hay là thôi đi, nó chỉ khiến người ta tưởng mình là kẻ ngốc.”

Lúc này, hai ánh đèn mờ ảo từ xa chiếu vào khuôn mặt đang cúi gằm vào smartphone của Linda.

Theo bản năng cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy trong cơn mưa ngay phía trước, có một chiếc xe buýt kiểu cũ với hai ngọn đèn mờ ảo đang chầm chậm chạy tới gần chỗ cô. Trong bóng đêm, không chỉ khiến người ta liên tưởng đến mắt mèo, mà còn im hơi lặng tiếng, cảm giác khó chịu mơ hồ.

Tuy vậy, cô không nghĩ nhiều mà cảm thấy rất phấn khích.

"Này... đây, đây, có người ở đây."

Vừa nói, cô vừa giơ smartphone lên, xoay camera về phía chiếc xe buýt sắp lái qua và nói với viewer trong room livestream: "Tuyệt vời, chuyến xe cuối cùng mà em chờ đợi cuối cùng đã đến. Em đã nghĩ thời tiết này sẽ không còn chiếc xe nào nữa, xem ra hôm nay em có thể về nhà và đánh một giấc ngon lành."

【Trời đổ mưa, chuyến xe cuối cùng, đêm khuya, chạng vạng, đây là tiết tấu của chuyến xe tử vong sao? 】[Không chừng đây là một series phim về xe buýt nha...]

【??? 】

【??? 】[Lại là thằng Nhân Tài! 】


Linda nghẹn lời, cô nhớ rất rõ viewer có ID Nhân Tài này. Hình như đến từ một quốc gia nhỏ bé ở Châu Á, đừng nhìn cô ấy là streamer, thật ra cô ấy không cởi mở như người khác nghĩ.

Vì vậy, nhìn thấy loại comment này khiến cô khá bực bội.

Ngay khi cô định nhắc nhở viewer không được nói về những chủ đề nhạy cảm nếu không sẽ bị block, chiếc xe buýt bỗng từ từ dừng lại trước mặt của cô.

Cửa xe từ từ mở ra...

Không hiểu tại sao, Linda bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào người, khiến cô rùng mình ớn lạnh.

Theo bản năng nhìn vào trong xe, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn mờ ảo và bóng lưng của người tài xế. Toa hành khách im lặng như tờ, dường như không có hành khách nào ngoại trừ cô.

Cô cũng không quan tâm, trong cái thời tiết quỷ quái này, có chiếc xe buýt để lên ngồi là may mắn lắm rồi.

Dù mẫu mã chiếc xe buýt này hơi cũ, vẫn tốt hơn là ở trong ngôi biệt thự hoang vắng, bị gió thổi, dầm mưa và muỗi đốt.

Vì vậy, cô trực tiếp bước lên xe buýt. Nhìn lướt qua toa hành khách, thấy có 4 hành khách, cảm thấy an tâm hơn một chút.

Một đôi tình nhân người da đen, một người đàn ông kỳ lạ đội mũ lưỡi trai, và một anh chàng châu Á đẹp trai ngồi ở băng ghế sau cùng đang đeo một chiếc túi.

Xem ra trong thời tiết như thế này, kẻ xui xẻo không chỉ có mình.

Cô vờ nhún vai nhẹ nhõm.

Sau đó, cô quay lại nhìn người lái xe, vì có cửa sổ cách ly nên cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hơi khom xuống.

Chắc đó là một người tài xe rất già?

Cô suy nghĩ một chút, cười hỏi: "Chào anh tài xế, anh bán cho em một vé nha?"

Lời vừa thốt ra, trong phút chốc, lưng của Linda bỗng lạnh toát, tóc tai dựng đứng, da gà nổi khắp người.

Tất cả những người trong xe buýt, sau khi cô nói những lời này, đồng thời ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn.