Lăng Miêu Nhi buổi sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người đau nhức, thắt lưng giống như không còn là của mình nữa.
Quay đầu nhìn sang Mục Mục đang ngủ ở bên người cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc, bởi vì rất nhiều buổi sáng trước đó, cậu đều là nhìn thấy khuôn mặt này khi tỉnh lại.
Lăng Miêu Nhi: “…”
Khoan đã!
Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Lăng Miêu Nhi nhắm mắt cố gắng nhớ lại, từng chút ký ức xuân sắc kiều diễm từng chút trở về, dần dần khâu thành một bộ GV người lớn tiêu chuẩn cấm trẻ em dưới 18 tuổi, nam nhân vật chính thứ nhất là chính bản thân cậu, người nằm ở bên cạnh cậu này hình như là nam nhân vật chính thứ hai.
Lăng Miêu Nhi giật mình một cái đầu óc thanh tỉnh, trực tiếp nhào qua kéo áo Mục Mục – không có — sửa thành bóp chặt cổ Mục Mục, cơ thể trần trụi cưỡi trên người anh.
Mục Mục mệt nhọc cả một đêm cực không tình nguyện mở mắt ra, trong lòng kêu một tiếng không xong.
Lăng Miêu Nhi tầm mắt từng chút một hạ xuống, trên người Mục Mục cũng đủ đặc sắc, khắp nơi có thể thấy được dấu răng cùng vết cào, đủ thấy đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Lăng Miêu Nhi biểu tình cổ quái, Mục Mục càng không biết nên mở miệng nói cái gì.
Mục Mục còn tưởng giải thích một chút trước khi sắp chết: “Thật ra tối hôm qua cậu…”
“Anh có chịu trách nhiệm không?” Lăng Miêu Nhi không nghe anh giải thích.
Mục Mục có điểm choáng váng: “A?”
“Tôi hỏi anh có chịu hay không?” Lăng Miêu Nhi hung dữ nói, trên tay lại tăng thêm chút lực, tỏ vẻ nếu đối phương dám nói không liền bóp chết anh.
Mục Mục dại ra một lát: “… Chịu, chịu trách nhiệm.”
Lăng Miêu Nhi nhẹ nhàng thở ra, cũng buông lỏng tay, đây không thể nghi ngờ là sáng sớm, à không, buổi sáng mộng ảo nhất mà Mục Mục trải qua.
“Không cho đổi ý!”
Mục Mục: “…”
Có điều lúc rời giường Lăng Miêu Nhi vẫn tức giận, bởi vì Mục Mục xé hỏng bộ đồ sáng lấp lánh kia của cậu, sửa không được thì phải bồi thường rất nhiều tiền.
Lúc Lăng Miêu Nhi bọc áo khoác cùng chủ nhân của áo khoác rời khỏi khách sạn, nghe nói đêm qua đã xảy ra một chuyện lạ, có hai vị khách quý tham dự hội nghị bị phát hiện miệng sùi bọt mép té xỉu trong toilet, sau khi nhanh chóng đưa đi cấp cứu, tỉnh lại vẫn nói mê sảng, tựa hồ thần trí không được bình thường.
“Không phải là ngộ độc thức ăn chứ?” Lăng Miêu Nhi hỏi.
“Có khả năng.” Mục Mục nghiêm trang trả lời.
Cuộc họp hằng năm làm thay đổi mối quan hệ của hai người, Lăng Miêu Nhi cùng Mục Mục chính thức hẹn hò.
Bởi vì hai người nhảy vọt qua trình tự thổ lộ nắm tay hôn môi trực tiếp đánh giáp lá cà mà thành thật bỏ qua, ở chung cũng liền có vẻ trở thành đương nhiên.
Lăng Miêu Nhi không phải chuyển qua đây mà là tìm lý do ở lại tại nhà Mục Mục, buổi tối cũng không đi, hai người thuận tiện làm chút chuyện này nọ không biết xấu hổ kia. Thật ra cũng không phải Lăng Miêu Nhi ham cầu vô độ, chủ yếu là ngửi thấy mùi hương trên người Mục Mục liền phát tình điểm này cậu thật sự là không thể khống chế được.
Khi làm Mục Mục cũng rất tận hưởng, chỉ là sau khi chấm dứt vẫn có chút gì đó áy náy không nói thành lời được, không dám đối diện với khuôn mặt kia, cảm giác như chính mình đang lừa trẻ vị thành niên vậy.
Có một lần hắn nghiêm túc nói ra ý nghĩ của mình, đổi lấy Lăng Miêu Nhi “….”
Bí mật của hai người tạm thời không nhắc tới, Lăng Miêu Nhi vẫn cảm thấy Mục Mục có tâm sự gì khác.
Cậu tốn rất nhiều công sức, cưỡng bức lợi dụng làm nũng phát giận, thật vất vả cạy được miệng Mục Mục.
Hóa ra Mục Mục cảm giác Miêu Nhị hiện tại rất ít khi đến đây, từ hai người hòa hợp, Miêu Nhị liền không đến nhà anh qua đêm.
Anh biết Siamese là giống mèo hay ghen tị, có thể là vì chuyện này cho nên mới không muốn đến nhà anh nữa.
Lăng Miêu Nhi gần như hàng đêm đều qua ở nhà Mục Mục chỉ có thể lại “….”
Lăng Miêu Nhi ý thức được cứ tiếp tục như vậy không được, Mục Mục sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ phát hiện nơi Miêu Nhi xuất hiện không có Miêu Nhị, nơi Miêu Nhị xuất hiện sẽ không có Miêu Nhi, cái này cũng quá trùng hợp rồi đi.
Huống hồ cậu càng quen lấy hình mèo sinh hoạt, mỗi đêm đều lo lắng ngủ say sẽ biến về nguyên hình.
Lăng Miêu Nhi bối rối chạy tới xin ý kiến của cố vấn có kinh nghiệm phong phú độc thân cẩu [1] — Kha Nhạc.
Kha Nhạc giờ mới nhận ra: “Cái gì? Cậu cùng thầy Mục hẹn hò?”
Lăng Miêu Nhi: “…”
Kha Nhạc thực kích động: “Cậu điên rồi sao Miêu Nhi? Anh ta là người đó.”
“Tôi biết chứ.”
“Vậy anh ấy đã biết cậu không phải người chưa?”
“Chưa biết nha.”
“Thầy Mục năm nay ba mươi hai, cậu mười chín, mười năm sau anh ấy bốn mươi hai, cậu vẫn là mười chín, chẳng lẽ anh ta sẽ không nghi ngờ gì sao? Thầy Mục sẽ trở nên tuổi già sức yếu, mà cậu vĩnh viễn mang bộ dáng này, đến lúc đó cậu còn nguyện ý cùng anh ta chung một chỗ sao?”
“Cũng không nhất định có thể được lâu như vậy mà,” Lăng Miêu Nhi mạnh miệng nói, “Làm không tốt không tới mười năm liền tan, tình cảm nhân loại không phải luôn thay đổi sao?”
Cậu đưa ra loại giả thiết này, trong lòng lại hung hăng đau đớn một hồi. Chỉ là làm ra một giả thiết đã khó chịu như vậy, rất khó có thể cam đoan nếu thật sự có một ngày như thế, sinh mạng Mục Mục sẽ an toàn mà không phải nhận uy hiếp.
Kha Nhạc bị ý định đó làm cho shock đến trợn trắng mắt.
“Dù chúng ta chỉ là quan hệ người mẫu cùng trợ lý, tôi cũng đã tốn rất nhiều thời gian mới chấp nhận được sự thật, cậu xác nhận thầy Mục sau khi biết nửa kia của mình là yêu quái, còn có thể trong lòng không có khúc mắc mà tiếp nhận cậu?”
Lăng Miêu Nhi cắn môi dưới không nói lời nào.
“Tóm lại tôi hi vọng cậu thận trọng suy xét lại, nhân yêu khác lối, cậu không nên lún quá sâu.”
Hắn ném lại đây một quyển sách: “Này.”
“Đây là cái gì?” Lăng Miêu Nhi có tâm sự, phản ứng cũng chậm nửa nhịp so với bình thường.
“Chúc mừng cậu, trang bìa tạp chí thường niên của [ Mew ].”
Lăng Miêu Nhi yên lặng nhìn chính mình trang bìa mình mong đợi thật lâu, “Miêu Nhị” được Mục Mục chụp đến xinh đẹp động lòng người, vui sướng trong tưởng tượng thuộc về giờ khắc này lại không đến.
***
“Miêu Nhi, Miêu Nhi?”
Mục Mục kêu liền hai tiếng đương sự mới quay đầu: “Hả?”
“Em gần đây có tâm sự à?”
“… Không có ạ.”
Mục Mục không tin, anh cực ít khi nhìn thấy Lăng Miêu Nhi ở trạng thái này, ngay cả vận động trên giường bình thường cậu nhiệt tình yêu thương đều không nâng cao tinh thần lên được.
Mục Mục bắt đầu hoài nghi trình độ của mình trượt dốc, hay là hứng thú của Lăng Miêu Nhi đối với anh giảm đi. Dù gì cậu trong cái độ tuổi 19 nhân sinh phơi phới dương quang vô hạn, tâm tính trẻ con thay đổi, nhiệt tình tới cũng nhanh đi càng mau, huống gì lúc mới đầu cùng mình một chỗ vốn cũng là ngoài ý muốn.
Nghĩ đến nguyên nhân có thể là chuyện này, Mục Mục cũng thần sắc ảm đạm. Hai người mang tâm sự khác nhau, cùng mười mấy người xếp hàng thành một đội ngũ, đi trên đường nhỏ trên vách núi.
Bọn họ lần này đi quay chụp ngoại cảnh, địa điểm chụp là nơi trước đó đã có nhân viên đến tìm hiểu trước, núi cao mây mù, tiên cảnh nhân gian. Hiệu quả lấy cảnh chắc chắn là tuyệt hảo, nhưng mà đường núi chưa từng có khách du lịch tới qua nên vô cùng khó đi, đoàn người lặn lội đi bộ mấy tiếng mới đến được địa điểm trên đỉnh núi.
Mục Mục cẩn thận quan sát một vòng: “Nơi này rất nguy hiểm, vách núi dốc đứng, xác định muốn chụp ở đây sao?”
“Chỉ có nơi này hiệu quả tốt nhất, đợi lát nữa chúng ta sẽ cho người mẫu đeo móc dây, tạo hiệu quả cho cảnh phất phơ trên đỉnh núi cao.”
Mục Mục có chút lo lắng cho Lăng Miêu Nhi.
“Em có sợ độ cao không?” Anh thấp giọng hỏi.
“Không hề,” Lăng Miêu Nhi ngược lại là bộ dáng chuyện đó không quan trọng,“Không phải có móc dây sao?”
Nhân viên công tác cột chắc dây cho cậu, Lăng Miêu Nhi bạch y phiêu phiêu, trong gió cứ như sơn thần xuất thế.
Mục Mục không yên lòng lại lôi kéo dây thừng.
Dưới sự trợ giúp của mọi người Lăng Miêu Nhi từng chút một di chuyển tới cạnh vách núi, nghiêng mình về phía trước, gần như bị rơi vào trạng thái nửa lơ lửng trên không.
“Tôi chuẩn bị tốt rồi.” Cậu nói rồi giang hai tay, giống như tùy thời đều có thể thả người nhảy xuống.
Mục Mục thu lại lo lắng, anh phải tạm thời buông xuống thân phận bạn trai Lăng Miêu Nhi, trở về thân phận nhiếp ảnh gia của mình, như vậy mới có thể không phụ sự cố gắng của Miêu Nhi, chụp ra những tấm ảnh hoàn mỹ nhất.
Theo tiếng máy ảnh không ngừng vang lên, Lăng Miêu Nhi ở bên vách núi bày ra đủ loại tư thế tao nhã. Dù có trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, bị treo trên móc chẳng thoải mái gì, cậu vẫn có thể giữ nguyên thần thái đạm mạc tự nhiên như vậy, nhân viên công tác trong đội chụp ảnh lúc trước thấy cậu còn nhỏ tuổi mà không để cậu vào mắt lúc này cũng nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa.
Lăng Miêu Nhi thân thể xoay tròn một trăm tám mươi độ, cả người đưa lưng về vách núi.
“Tốt, tiếp tục thả!”
Đội trưởng ra lệnh một tiếng, nhân viên công tác từ từ thả dây dài ra, Lăng Miêu Nhi càng xuống càng thấp, người đã ở giữa vách núi.
Mục Mục ghé vào vách đá, muốn mau chóng hoàn thành nhóm ảnh này, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Dây thừng vốn rắn chắc lại đứt đoạn, Lăng Miêu Nhi mất đi lực kéo, trong ánh mắt hoảng sợ của Mục Mục mà bay bay rơi xuống.
“Miêu Nhi!” Mục Mục phát ra một tiếng gầm tê tâm liệt phế.
Đỉnh núi bỗng chốc giăng đầy sương mù, mọi người bị sương mù trắng xóa dày đặc bao phủ, kinh hoảng thấy không rõ phát sinh chuyện gì.
Lăng Miêu Nhi trên đường rơi nhanh xuống trước mắt đột nhiên xuất hiện hơn mười cái dây leo thực vật, từ đỉnh vách núi nhanh chóng vươn về phía mình, vững vàng cuốn lấy eo cậu.
[Mika: Khụ khụ, Mục ca là yêu quái cây nha mấy mẹ, cái tên ảnh đã nói lên tất cả mờ =.= xin đừng có ai nói là giờ mới liên tưởng tới giống tui nha =”= À mà sao ảnh lại chỉ ăn chay, vậy là ăn đồng loại à? =.= hay tự cấp tự túc? Mà tui đang tưởng tượng ảnh ăn không khí uống ánh nắng mà sống đây >…<]
Tốc độ rơi xuống của Lăng Miêu Nhi chậm lại, mấy nhánh cây kia lại ôn hòa nâng cậu từng chút một bay lên, mãi đến lúc kéo cậu lên khỏi vách núi.
Thoát chết trong gang tấc, trong tuyệt cảnh tìm thấy lối thoát, Lăng Miêu Nhi bình yên vô sự trở lại mặt đất, ngây ngốc nhìn người vừa quen thuộc lại xa lạ đối diện.
Cành cây nhẹ nhành quấn quanh thân thể cậu thong thả giãn ra, rút khỏi đó, lùi về đến trong cơ thể Mục Mục.
Lăng Miêu Nhi khiếp sợ nói không nên lời, ánh mắt cậu biểu đạt rất tốt ý tưởng nội tâm.
Sương mù dày đặc quỷ dị tán đi, mọi người đều khẩn trương xông tới, thân thiết hỏi chuyện vừa rồi.
Mục Mục cùng Lăng Miêu Nhi trong mọi người xung quanh hỏi ra hỏi vào bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời, ngoại trừ hai người bọn họ không ai biết sự thật.
Chụp ảnh bị gián đoạn, một đám người chán nản thu thập đồ đạc, nhưng mà dây có vấn đề, người lại không việc gì, đã là rất may rồi.
Lăng Miêu Nhi từ đỉnh núi xuống dưới chưa từng nói với Mục Mục một chữ nào, Mục Mục biểu tình mất mát, có điều nếu thời gian có quay trở lại, anh vẫn sẽ như cũ không chút do dự làm như vậy, chẳng sợ Lăng Miêu Nhi trốn tránh xa lánh mình.
Lúc sắp đến chân núi, Lăng Miêu Nhi rời khỏi nhóm, quẹo vào rừng cây nhỏ, Mục Mục mờ mịt đi theo.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lăng Miêu Nhi dừng lại, xoay người, Mục Mục biết đã đến lúc ngả bài rồi.
“Thực xin lỗi,” Anh giải thích, “Giống như những gì em đã nhìn thấy rồi đó, anh không phải một người bình thường.”
Lăng Miêu Nhi không nói lời nào.
“Anh là một gốc cây sống hơn ngàn năm, không chịu nổi cô đơn hóa thành hình người, không dám nói cho em bởi vì lo rằng em sẽ sợ hãi, sau đó rời bỏ anh.”
Mục Mục đau thương rũ mắt xuống: “Có điều bây giờ em cũng biết rõ chân tướng, hẳn là không thể tiếp nhận được. Anh sẽ chủ động rời đi, sẽ không cố dây dưa níu kéo lấy em.”
Anh xoay người muốn rời đi, sau khi đi được hai bước, phía sau truyền đến một tiếng kêu khàn khàn quen thuộc.
“Meo –”
Mục Mục kinh ngạc quay đầu lại, Lăng Miêu Nhi không thấy đâu, ngồi ở kia là một con Siamese được gọi “Miêu Nhị”.
“…” Mục Mục khó tin thử kêu một tiếng: “Miêu Nhi?”
Siamese chạy tới chỗ anh, thuần thục nhảy vào trong lòng, dùng đầu lưỡi đầy xước mang rô liếm trên môi anh hai cái.
Miêu Nhị biến thành Miêu Nhi, gắt gao ôm cổ anh, cùng nhau hung hăng trao đổi một nụ hôn nồng nhiệt mới tách ra.
“Là em.” Cậu nói.
Mục Mục có được kinh hỉ ngoài ý muốn, ánh mắt tỏa sáng.
“Anh có để ý chuyện em là mèo không?”
“Không hề.” Mục Mục mắt mang ý cười nói.
“Em cũng không để ý anh là cây.”
Hai người lại quên tất cả ôm hôn cùng một chỗ, từ nay về sau không còn gì ngăn cách hay khúc mắc.
Lại là một nụ hôn triền miên lưu luyến chấm dứt, Lăng Miêu Nhi ôm lấy cổ anh hỏi: “Anh đã gặp qua bản thể của em, như vậy anh thực ra là loại cây gì vậy?”
Mục Mục mỉm cười: “Bạc hà mèo.”
____________
Chú thích:
[1]: Độc thân cẩu: cách xưng tự giễu của thanh niên TQ về tình trạng độc thân của bản thân a.k.a FA như bên VN mình.↑< Chính văn kết thúc >