Tứ Mạc Hí

Quyển 3 - Chương 33

Khuôn mặt Từ Ly Phỉ trống rỗng cười cười, học theo giọng điệu của Khang Tố La: “Cô không thể xuất hiện trước mặt Vũ Thì, xin cô sau này đừng làm như vậy nữa; cô nói với Nhiếp Diệc chuyện gì tôi cũng có thể đoán ra, xin cô sau này đừng kích thích hắn như vậy nữa.” Ánh mắt nhàn nhạt của cô ấy rơi trên người Khang Tố La: “Chúng ta gặp nhau hai lần, cô yêu cầu tôi hai việc, thật ra tôi một chút cũng không muốn cùng mấy người yêu Nhiếp Phi Phi tha thiết các người chạm mặt, vậy nên......” Khóe miệng cô ấy hơi giương lên: “Cô nếu như còn yêu cầu gì khác nữa thì cứ nói với tôi, tôi sẽ lựa chọn xem cái nào có thể tận lực tuân thủ.”

Khang Tố La run rẩy, nghĩ Từ Ly Phỉ có lẽ cảm thấy sự bài xích của mình với cô ấy. Khang Tố La yêu quý Nhiếp Phi Phi, coi cô như người thân ruột thịt. Từ Ly Phỉ sử dụng nguyên si câu nói của Khang Tố La hai giờ trước nói với cô ấy, mà ý cười trào phúng nơi khóe miệng lại có thể giống Nhiếp Phi Phi như đúc. Nhưng sự bài xích này thật không công bằng, Từ Ly Phỉ làm gì sai chứ? Cô ấy có thể chọn được hình dạng của mình lúc đứng trước mặt người khác sao? Nhưng mỗi lần thấy cô ấy sống sờ sờ đứng trước mặt đều khiến cả người Khang Tố La phát lạnh, sự tồn tại của cô ấy một lần lại thêm một lần nhắc nhở rằng Phi Phi đã qua đời, người bạn thân như chị em ruột thịt tuổi còn trẻ đã sớm rời đi khỏi thế giới này.

Khang Tố La rũ mi mắt “Tôi không còn gì cần cô phải làm nữa.” Cười khổ một cái: “Có phải là cô đang nghĩ rằng tôi không có tư cách yêu cầu cô? Cô nghĩ quả thật rất đúng, nếu như cô muốn gặp Vũ Thì thì cô có cái quyền đó, chỉ là.......” Giọng Khang Tố La chua chát: “Tôi là trịnh trọng thỉnh cầu cô, đừng tiếp tục kích thích Nhiếp Diệc nữa.”

Từ Ly Phỉ đỡ trán, vẻ mặt thẫn thờ, qua rất lâu sau, giống như cảm thấy buồn cười: “Không phải cô nói là lần này anh ta chỉ xuất huyết dạ dày thôi không có gì quá đáng lo sao?” Tựa hồ chỉ cần nhắc đến cái tên Nhiếp Diệc liền mở ra phẫn nộ cất giấu trong lòng cô ấy, cô ấy thật ra chưa khi nào thích đi nói kiểu trào phúng móc mỉa với người khác, chỉ là đối tượng là người sáng tạo ra cái thân thể này cho cô, sau đó ném bỏ cho cô ấy một số mệnh hỗn loạn, cô ấy quả thật không thể khống chế được lòng mình.

Khang Tố La cau mày nhìn cô ấy lạnh nhạt nói: “Tôi không cho là anh ta mỏng manh đến vậy chứ, tôi thì có thể kích thích anh ta cái gì đây? Nhiếp Phi Phi không phải đã nói anh ta nổi tiếng lý trí bình tĩnh sao?”

Ngữ điệu ngày càng trở nên trào phúng: “Cao lĩnh chi hoa(*) đúng không? Chỉ cần có phần lý trí lạnh lùng này là anh ta có thể biến hết thảy đau thương thành vô hình, thật sự giống như bách độc bất xâm rồi.” Nói tới đây trong đáy lòng thù hận đã ngập tràn lý trí, cô ấy quay đầu lại, ánh mắt tối tăm: “Vậy thì tôi lại càng muốn làm anh ta phải đau thương, anh ta làm chuyện như thế với tôi......” Ngón tay bấm vào lòng bàn tay đã hiện ra hình trăng khuyết, cô ấy không nói tiếp nữa.

(*) Nghĩa trên mặt chữ là bông hoa cao cao trên dãy núi. Nếu là hoa trên núi cao, chính là chỉ có thể phóng mắt từ xa nhìn. Vậy nên nghĩa rộng là một sự vật hay con người tốt đẹp, mỹ hảo khó tiếp cận. Là chỉ một loại cảm giác cao quý, cảm giác không có cách nào chạm tới, đẹp nhưng cách cuộc sống hiện thực quá xa. (Nguồn: baidu)

“Lý trí lạnh lùng,” Khang Tố La giống như thật sự suy nghĩ cụm từ này, đón lấy lời của cô ấy. Sau đó nghiêng đầu nhìn cô ấy, trong ánh mắt tràn ngập bi ai: “Cô nói là lý trí lạnh lùng?”

“Có một loại người,” không chờ cô ấy trả lời đã nói luôn: “Không phải là cứ như vậy tức là không bị thương, mà bên trong còn bị thương nặng hơn, sâu hơn, dù trên mặt vẫn là biểu hiện rất ổn.” Ngừng một chút, lại nói: “Ba năm trước Phi Phi rời đi tôi còn nhớ rất rõ, đó là ngày 26 tháng 11 năm 2020, là tôi giúp cậu ấy rời đi, tôi giúp cậu ấy chuẩn bị xe, quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn giúp cậu ấy tránh đụng mặt Nhiếp Diệc. Khi đó tôi còn tưởng Nhiếp Diệc làm gì khiến cậu ấy buồn, cậu ấy rốt cuộc cũng ra cái quyết định dạy dỗ cho hắn một bài học.”

Khang Tố La nhớ lại chuyện cũ, cười cười: “Cô không biết Phi Phi, cậu ấy thầm mến Nhiếp Diệc nhiều năm, có thể kết hôn với Nhiếp Diệc đã khiến cho cậu ấy luôn cảm thấy mình vớ được một món hời lớn, chuyện cưới xin hay gì cũng đều nghe theo Nhiếp Diệc, có lúc tôi cảm thấy cậu ấy thật sự rất thiệt thòi nên khi cậu ấy nói muốn cho Nhiếp Diệc một bài học tôi liền không do dự mà gật đầu tán thành, sau đó còn vô cùng cao hứng giúp cậu ấy lo trước lo sau đầy đủ không thiếu cái gì, đảm bảo một mình cậu ấy có thể đi giải sầu mà không phải lo nghĩ. Lúc cậu ấy đi còn nói với tôi ‘bạn tốt, nhớ phải giúp mình giữ bí mật đó’, khởi động xe xong còn thò cánh tay ra khỏi cửa sổ làm kí hiệu chữ V với tôi. Cô ấy làm cái kí hiệu V ấy, sau đó liền không trở về nữa. Lúc ấy dù là một chút thôi tôi cũng không hề cảm thấy có điểm khác lạ. Không hề cảm nhận được đó là lần cuối chúng tôi gặp nhau.”

Khang Tố La thất thần nhìn vào bể cá cảnh: “Mãi đến tận khi Nhiếp Diệc đến tìm tôi, tôi mới biết là cậu ấy mắc một chứng bệnh hoàn toàn không có cách nào chữa khỏi. Chính là vô phương cứu chữa.” Sờ sờ môi: “Tôi biết vì sao cậu ấy không nói cho tôi, năm đó nhà chúng tôi gặp chút khó khăn, có lẽ cậu ấy cảm thấy tôi không thể chịu áp lực nào thêm nữa. Nhưng vì sao đến cuối cùng cũng không nói cho tôi biết chứ? Cũng có lúc tôi oán giận cậu ấy, nhưng lại không có cách nào trách cứ cậu ấy, có thể cậu ấy chỉ là không muốn lần gặp mặt cuối cùng của chúng tôi chỉ toàn nước mắt.” Vành mắt Khang Tố La ửng hồng, giọng nói hơi nghẹn ngào, cô ấy ngừng lại, hai giây sau liếc Từ Ly Phỉ một cái, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, lỡ nói xa quá rồi, có lẽ cô cũng không muốn nghe những chuyện quá khứ dù chỉ một chút cũng không liên quan đến cô như thế này.”

Từ Ly Phỉ trầm mặc, một hồi lại lắc đầu nói: “Không, cô tiếp tục đi.”

Khang Tố La ôm trán áp chế lại tâm tình bất ổn một lúc mới nhẹ giọng tiếp tục: “Hôm đó là ngày 29 tháng 11, Nhiếp Diệc đến nhà tôi ấn chuông cửa. Tôi không biết phải miêu tả bộ dạng hắn khi đó như thế nào mới đúng.” Cô ấy nói: “Cô cũng thấy rồi đấy, bình thường hắn lạnh nhạt đến mức nào. Tôi quen biết hắn một thời gian rất dài nên có thể đảm bảo với cô bộ dáng lạnh nhạt đó không chỉ dành cho riêng cô. Phần lớn thời gian hắn đều là giữ cái bộ dạng đó, cho tới tận bây giờ lần duy nhất tôi nhìn thấy hắn luống cuống chính là ngày đó hắn đứng trước mặt tôi, khàn giọng hỏi tôi có biết Phi Phi đi nơi nào không, một bộ dạng mệt mỏi tuyệt vọng, dùng từ hồn bay phách lạc cũng không phải là quá, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ. Cả đời này có lẽ đó cũng là lần duy nhất Phi Phi làm tổn thương hắn. Nhìn hắn của hiện tại, có đôi lúc tôi lại cảm thấy Phi Phi cậu ấy không nên làm tổn thương hắn bằng cách đó, nhưng sau đó tôi lại nghĩ, Phi Phi cậu ấy có thể làm được gì chứ, năm đó Phi Phi......” Vành mắt Khang Tố La  lần thứ hai ửng hồng, ôm ngực một hồi lâu mới nỗ lực bình tĩnh lại: “Phi Phi đã trải qua những điều gì, cuối cùng vì sao lại đưa ra quyết định như vậy......” Tầm mắt dừng trên người Từ Ly Phỉ: “Tôi nghĩ cô cũng không quan tâm, nhưng những việc sau đó nên trách ai, là bởi vì nguyên nhân gì mà dẫn đến kết quả này, tôi nghĩ......”

Trong lòng Từ Ly Phỉ đột nhiên trào lên tức giận: “Cô thao thao bất tuyệt nãy giờ chính là muốn thuyết phục tôi thông cảm cho Nhiếp Diệc dù là anh ta làm ra bất cứ loại chuyện gì sao, tôi nên thông cảm và tha thứ cho anh ta, ý của cô là như vậy?”

“Không,” Khang Tố La nhắm mắt, một lúc lâu mới mở miệng: “Tôi cũng không có ý thuyết phục cô gì cả, cô cũng không cần phải tha thứ cho hắn, hoặc không tha thứ cho bất kể ai cô không muốn tha thứ cũng là quyền của cô. Tôi chỉ muốn thỉnh cầu cô đừng kích động hắn nữa, đừng khiến hắn một lần nữa sụp đổ.”

“Tại sao?” Từ Ly Phỉ hỏi.

“Tại sao à.” Khang Tố La lặp lại câu nói đó của cô ấy. Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, cho đến tận khi Từ Ly Phỉ tưởng rằng Khang Tố La sẽ không trả lời vấn đề này nữa thì cô ấy đột nhiên mở miệng, giọng nói có chút mơ màng: “Liên quan đến bệnh của Phi Phi, nếu như một mình cô ấy ở bên ngoài thì đại khái là trong khoảng mười ngày sẽ không thể chịu đựng nổi, sau khi cậu ấy mất tích chúng tôi không tìm được nữa. Nửa tháng tìm kiếm vô vọng, trên căn bản là đã có thể kết luận cậu ấy đã......” Cô ấy đưa một tay đỡ cái trán, tiếp tục nhớ lại: “Thời gian ấy cảm xúc của Nhiếp Diệc rất bất ổn, ngày qua ngày cúi đầu chờ đợi trong phòng bệnh của Phi Phi, không ngủ, không nói chuyện với bất cứ ai, sau đó bắt đầu say rượu, cuối cùng bị đưa vào bệnh viện. Khi đó Vũ Thì còn nhỏ, Phi Phi đi rồi, mà hắn cũng gục ngã, trong nhà trống không như một căn nhà hoang. Bà ngoại của Vũ Thì đến đưa con bé về chăm sóc, lúc đi cũng mang theo hết thảy những đồ vật của Phi Phi, hi vọng khi hắn tỉnh lại có thể tiếp nhận sự thật. Sau khi trở về từ bệnh viện, Nhiếp Diệc nhìn qua quả thật rất bình thường, lúc phát hiện đồ đạc của Phi Phi đều bị mang đi ánh mắt cũng không có bất kỳ gợn sóng gì. Chúng tôi đều nghĩ hắn là một thiên tài như vậy, nhất định có thể lý trí mà tiếp nhận sự thật, hoặc là hai tháng dài đằng đẵng sa sút tinh thần trong bệnh viện có thể nghĩ thông suốt rồi, vậy nên cũng không cảm thấy bất thường. Nhưng mà......” Khang Tố La quay đầu nhìn Từ Ly Phỉ, trong giọng nói chứa ý lạnh đáng sợ, hỏi cô ấy: “Cô có biết sau đó xảy ra chuyện gì không?”

Từ Ly Phỉ giật mình.

Khang Tố La nói: “Hắn biến mất, cứ như vậy mất tích mười một tháng, không ai biết hắn đi đâu, thế nhưng mười một tháng sau......” Nhả từng chữ từng chữ: “Hắn dẫn theo cô trở về.” Sau đó thâm trầm nhìn cô ấy, cười khổ một cái: “Tôi cầu xin cô đừng tiếp tục kích thích Nhiếp Diệc, không phải không tôn trọng cảm xúc của cô, mà là bởi vì......” Trong giọng nói đã chìm trong bất lực: “Một thiên tài đã sụp đổ, thứ lãnh khốc điên cuồng sau khi đã từ bỏ hoàn toàn lý trí sẽ đáng sợ đến nhường nào tôi nghĩ chắc cô là người hiểu rõ nhất.”

Nhìn thấy cô ấy thất thần, Khang Tố La thở dài một cái thật nhẹ: “Hay là Nhiếp Diệc hắn vẫn là một khoa học gia hoàn mỹ đây, sau khi từ bỏ một số nguyên tắc, so với lúc trước càng xứng đáng với cái tên khoa học gia thiên tài.” Khang Tố La chỉ chỉ vào đầu mình: “Thế nhưng lý trí hiện tại của hắn.. yếu đuối đến mức không chịu nổi một đòn.”

(?)

Khoảng hai ngày sau thì Nhiếp Vũ Thì xuất hiện một lần nữa trước mặt Từ Ly Phỉ.

Khi đó y tá mang thuốc đến cho cô ấy, vừa đẩy cửa ra thì lại bị một cái bóng nho nhỏ lách qua phi vào bên trong trước, nhìn lại, hóa ra là Nhiếp Vũ Thì. Cô nhóc xiêu vẹo chạy đến trước mặt cô ấy, kéo kéo vạt áo, cái miệng nhỏ gọi cô ấy dì ơi dì, vành mắt đỏ ửng hỏi cô ấy có thấy baba hay không, nói con bé không biết baba đi đâu rồi.

Từ Ly Phỉ còn đang sững sờ thì vú nuôi chăm sóc Nhiếp Vũ Thì đã gõ cửa đi vào, nói xin lỗi rồi bế cô bé ấy lên, lúc đóng cửa còn có thể nghe thấy tiếng khuyên nhủ nhỏ nhẹ: “Baba không phải là mất tích, baba hiện tại đang ở tòa nhà Tinh Vân nên hôm nay không thể ăn sáng với Vũ Thì được, Vũ Thì phải ngoan, để cho baba không phải bận lòng.” Nhiếp Vũ Thì nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy con cũng muốn đến tòa nhà Tinh Vân.”

Vú nuôi tiếp tục dỗ dành: “Baba còn phải tiếp một vị khách, Vũ Thì nên thông cảm cho baba, không nên quấy rầy baba.”

Ngày đầu tiên bước vào tòa nhà này Từ Ly Phỉ đã nghe trợ lý Chử giới thiệu cho cô về tòa nhà Tinh Vân quán, là lúc đứng ở sân trước thuận miệng nhắc đến. Nghe nói đó là một cái đài thiên văn nhỏ nằm ở góc tây bắc của sân trước nhà. Trong đó có kính hiện hình quang học có thể chiếu ra một bầu trời sao mô phỏng lúc ẩn lúc hiện, giống như một nơi cất giữ cả một thư viện tranh ảnh về bầu trời vô cùng đẹp đẽ. Khi đó cô ấy chỉ hiếu kỳ, cảm thấy sở thích của những người có tiền thật sự là kỳ quái, sao lại có thể nghĩ đến xây trong chính vườn hoa nhà mình một tòa thư viện thiên văn thu nhỏ vậy chứ. Về sau khi đã hiểu rõ hơn về Nhiếp Phi Phi, có một lần đi qua tòa nhà Tinh Vân, cô chợt cảm thấy có lẽ đây cũng là một tòa nhà có quá khứ của riêng nó, mà đến tột cùng quá khứ đó là gì thì cô lại chưa từng nghe qua.

Lúc này một lần nữa đứng trước cửa của tòa nhà, trong lòng Từ Ly Phỉ run rẩy rất lâu. Cô ấy muốn nghĩ thử xem rốt cuộc là mình đi đến nơi này là muốn làm cái gì? Là để nhìn Nhiếp Diệc sao? Là vì ngày đó cô ấy nhìn thấy hắn ngã xuống sắc mặt tái nhợt có bao nhiêu đáng sợ, nên bây giờ muốn nhìn một chút xem hắn đã tốt hơn chưa? Cô ấy lại có thể nổi lòng trắc ẩn với hắn? Hiếm khi cô ấy có những lúc do dự, nhất thời không nắm rõ là mình rốt cuộc đang nghĩ gì, cũng không nắm chắc được có thật sự muốn đẩy cửa bước vào hay không.

Trong lúc còn đang do dự thì cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, nghe như là giọng của trợ lý Chử, bàn tay đặt trên tay cầm vô thức xoay.

Bước chân vào không gian tối tăm, Từ Ly Phỉ vẫn còn mơ hồ không rõ ràng. Cô ấy nhận ra được hôm nay mình thật sự rất kỳ quái, vì sao cô ấy lại phải trốn trợ lý Chử chứ.

Đứng phía sau cửa một lúc, lúc định mở cửa rời đi thì trong phòng truyền đến tiếng động nhẹ. Từ Ly Phỉ dừng chân, theo phương hướng phát ra ánh sáng u tối bước vào trong phòng, bàn tay vừa vén lên tấm màn cửa da màu đen, cả một vũ trụ mênh mông đột nhiên không báo trước nhào tới trước mặt cô ấy.

Sau khi sửng sốt qua đi Từ Ly Phỉ mới dành thời gian quan sát kỹ, nhận ra nơi này thật ra là có đặt ở giữa một thiết bị hiện hình quang học chiếu lên bốn tấm gương trong phòng. Kính hiện hình quang học lấy sàn nhà làm trung tâm của bầu trời cùng với bốn vách tường làm màn sân khấu, hình chiếu chầm chậm di chuyển. Nơi xa nhất của bầu trời xanh là những ngôi sao vĩnh hằng, ánh sao bao trùm cả dưới chân, khiến cho không gian nơi này càng trở nên mênh mông mà cô đơn.

Ánh mắt Từ Ly Phỉ dừng lại ở một góc của không gian bao la đó, thấy Nhiếp Diệc một chân gấp một chân duỗi ngồi dựa lưng vào góc tường, tay phải đặt trên đầu gối, đầu hơi ngửa dựa lên bức tường phía sau. Bầu trời đầy sao tựa như đom đóm lập lòe trong rừng rậm mùa hạ, sáng rực rỡ nhưng bé nhỏ li ti, những ánh sáng kia chỉ có thể phác họa ra những hình ảnh mờ nhạt của đồ vật, nên không thể nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Nhiếp Diệc.

Từ Ly Phỉ đứng chôn chân ở chỗ đó nửa giờ. Cô ấy không biết Nhiếp Diệc liệu có nhận ra sự xuất hiện của cô ấy hay không. Trong nửa giờ đó người đàn ông ấy vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào vách tường, mà nhìn cũng ra là tư thế đau khổ sa sút. Cảnh tượng như vậy nếu như đặt ở các tạp chí ảnh thì có lẽ sẽ khiến cho người ta thấy một loại lãng mạn đẹp đẽ, nhưng Từ Ly Phỉ đứng ở cửa nhìn khung cảnh này lại chỉ cảm thấy được một sự ngột ngạt bao trùm.

Cô ấy đột nhiên nhớ tới trong bút ghi âm của Nhiếp Phi Phi …ngay ở phần đầu có nói: “Tôi hi vọng mối bận lòng của mình với anh ấy là vĩnh hằng chứ không phải là một cái kết giá lạnh, mối bận tâm mong muốn anh ấy sống thật tốt. Tôi không muốn những câu nói này mang đi chôn cùng tôi dưới biển sâu, tôi hy vọng một ngày nào đó anh ấy có thể nghe được, sau đó anh ấy sẽ biết đến tột cùng là tôi đã để lại cho anh ấy điều gì.” Một chớp mắt kia Từ Ly Phỉ đột nhiên không biết nói làm sao với điều Nhiếp Diệc đã phải đối mặt. Cô ấy muốn mình sẽ không vì Nhiếp Diệc mà cảm thấy đáng tiếc, cô ấy đồng cảm với Nhiếp Diệc, vậy ai đồng tình cho cô ấy đây?

Nhưng trong khoảnh khắc đó cô ấy vẫn không nhịn được nghĩ đến, khi mà ba năm trước Nhiếp Phi Phi lưu lại chiếc bút ghi âm kia có lẽ đến cả chính bản thân cô cũng không thật sự biết được liệu mình đã để lại cho Nhiếp Diệc cái gì.

Cô để lại cho Nhiếp Diệc, ngoại trừ tình yêu của mình, ngoại trừ những mối bận lòng lo lắng, cô đã từng có hay chưa tuyệt vọng. Hoặc giả sử như biết trước rõ ràng rằng cô sẽ làm hắn tuyệt vọng, nhưng cô còn cách nào khác sao, cô còn có thể làm sao đây?

Tuyệt vọng. Đây thực sự là từ ngữ tàn nhẫn nhất trên đời. Đằng sau từ tuyệt vọng đó là gì? Từ Ly Phỉ vô cùng hiểu rõ, chính là đau đơn thấm sâu vào trong da thịt không có cách nào trục xuất nó ra ngoài. Mà sau từ đau đớn đó lại mang nghĩa gì? Cô ấy cũng đã từng tự mình tìm cách giải thích, nhưng chính là không có cách nào tìm ra một con đường có thể tuyệt vọng hơn nữa. Đây là một con đường cụt, người đang ngơ ngác đứng ở giữa chặng đường đó căn bản là không có cách nào tìm được con đường thoát ra.

Từ Ly Phỉ đưa ra quyết định rời đi là một tuần sau đó. Nhưng dĩ nhiên không ai dám để cô ấy rời đi.

Ngoại trừ y tá Triệu, trợ lý Chử còn sắp xếp ba người mặc áo đen khác lúc nào cũng canh giữ ở cửa. Sau hai ngày bị quản chặt chăm sóc, Từ Ly Phỉ bắt đầu từ chối uống thuốc. Cách này quả thật hữu dụng, xế chiều đó trợ lý Chữ lập tức xuất hiện trước mặt cô ấy.

Một người đã trải qua bao năm sương gió, trí tuệ tích lũy mấy chục năm lúc này đang khuyên nhủ cô, bộ dạng muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau mới thở dài nói: “Cô có lẽ còn chưa hiểu hết được tình trạng bệnh của mình, hệ miễn dịch của cô......”

Một tay cô ấy chống cằm nhìn cửa sổ, ngắt lời trợ lý Chử: “Là giống với bệnh của Nhiếp Phi Phi, thiếu hụt trong hệ miễn dịch, muốn sống sót chỉ có thể sử dụng một lượng lớn thuốc kháng sinh...... Tôi thật ra không còn bao lâu để sống nữa có phải không?” Cô ấy không quay đầu lại, tiếp tục nói: “Xét về mặt sinh lý, Nhiếp Diệc thật sự là đã sao chép hoàn hảo lại bộ gien của Nhiếp Phi Phi cho tôi.” Thanh âm của cô ấy tựa như hơi mơ hồ xa xăm: “Vậy nên kết cục này tôi cũng không được lựa chọn, lúc trước Nhiếp Phi Phi chết thế nào thì bây giờ tôi cũng sẽ giống như vậy mà chết đi.”

Trợ lý Chử nhất thời không biết nên nói gì, một hồi lâu mới nói: “Cô ở lại đây thì Yee còn có thể có khả năng chữa khỏi cho cô, nếu như cô rời đi thì thật sự......”

Sắc mặt cô ấy lạnh nhạt, vẫn duy trì nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ba năm trước anh ta chẳng có cách nào chữa khỏi cho Nhiếp Phi Phi, ba năm sau anh ta cũng không thể chữa khỏi cho tôi được.” Tầm mắt dường như đã vượt qua khung cửa sổ, chìm trong lớp sương thu đã sớm nhuộm hồng một mảnh vườn phía sân trước tòa nhà chính, hơi nhấc cằm lên nói: “Phía bên kia chắc là phòng chống khuẩn của tòa nhà chính? Ý chữa trị trong lời của ông nói chắc là mang tôi nhốt vào trong đó, nhờ biện pháp cách ly với vi khuẩn cho tôi sống lâu hơn một chút đúng chứ? Nhưng phương thức tồn tại này......” Cô ấy nhẹ nhàng đưa ra ví dụ: “So với bảo quản tiêu bản trong formalin có khác nhau không?”

Trợ lý Chử không trả lời. Cô ấy nhận ra được sự yên tĩnh đột nhiên trong căn phòng, bèn quay đầu lại nhìn về phía ông. Vẻ mặt ông lúc này tràn đầy hổ thẹn. Giữa hai hàng lông mày của cô ấy hơi giật giật, đột nhiên nói: “Trợ ký Chử, chúng ta nói chút chuyện phiếm nhé.” Không chờ cho trợ lý Chử trả lời đã chống cằm lẩm bẩm: “Có lẽ ngài đã đại khái hiểu được trong một tuần này tôi đã suy nghĩ những gì, vì sao lại muốn rời khỏi.” Nhìn vào  không gian trống trải trước mặt: “Gần đây tôi xem một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, thấy mọi người cứ nhất quyết phải soi mói xem người nhân bản được tạo ra sẽ ra sao, thế giới này sẽ biến thành thế nào, mà xa hơn nữa là chúng tôi sẽ khiến xã hội loài người này biến thành cái dạng gì. Tôi không biết những hàm nghĩa sâu xa hay ảnh hưởng to lớn kia. Thế giới, xã hội loài người, những danh từ này đối với tôi là quá xa vời, mà tôi thì chỉ là tiếp xúc với một vài những sự kiện nhỏ nhặt, một vài cảm xúc tầm thường.” Cô ấy nghiêng đầu, trong giọng nói bỗng lộ ra một thứ cảm giác trống rỗng hoang tàn: “Giống như một mình tôi nhận lấy bi thương này đây.” Cô ấy dừng lại một hồi lâu, trợ lý Chử đứng đó, cũng không có ý định ngắt lời cô ấy.

Cô ấy hơi thất thần, sau đó tiếp tục nói: “Tôi rất rõ ràng Nhiếp Diệc tạo ra tôi từ đau khổ và tuyệt vọng thế nào, anh ta hy vọng tôi là Nhiếp Phi Phi. Nhưng đây thật sự là một nghịch lý, bởi vì trong nội tâm của anh ta kỳ thực từ đầu đã không tiếp nhận tôi là Nhiếp Phi Phi, các người cũng vậy.” Cô ấy nhắm mắt nói: “Tôi đi đến thế giới này nguyên bản chính là để tiếp tục sinh mệnh của Nhiếp Phi Phi, nhưng nếu như tôi nói muốn giành về cha mẹ bạn bè của cô ấy, muốn giành về chồng và con của cô ấy, muốn giành về mình hết tất cả những gì từng thuộc về cô ấy, thực hiện đúng theo sứ mệnh của tôi là tiếp tục sống cuộc đời của cô ấy, sợ là khi ấy sẽ không có một ai trong các người chấp nhận, đúng chứ?” Cô ấy đột nhiên bật cười: “Nhưng tôi lại không thể trách các người, ai ai trong số các người cũng đều đau khổ, ai ai cũng đều có lời biện minh cho chính mình. Sau khi nghĩ thông suốt tất cả những vấn đề này, tôi đột nhiên phát hiện hết thảy những người và mối quan hệ trong câu chuyện này đều khiến tôi không thể oán hận, cũng không có đủ tư cách để yêu thương.”

Trợ lý Chử nhìn cô nói: “Nếu để cô tiếp tục nghĩ mình là Từ Ly Phỉ thì cô sẽ sống tốt hơn chứ?”