Huỳnh Trấn Thiên cố lấy lại bình tĩnh,suy nghĩ một lát hắn chợt có một quỷ kế,nếu hạ độc vào thức ăn và nước uống,vậy thì không phải hắn không cần đánh đánh giết giết cũng có thể giết được rất nhiều địch nhân sao,nghĩ vậy hắn cười cười tạm biệt thanh niên lưng đeo kiếm đi tìm phương hướng nhà bếp.
Đi xung quanh một lát cuối cùng hắn mới nhớ được mình còn chưa biết vị trí của nhà bếp nằm ở đâu,thế là hắn quyết định tìm người hỏi thăm.
Hắn đi tới một vị trung niên nhân mập mạp hỏi"Này chú,mẹ cháu đang làm ở trong nhà bếp,chú có thể nào chỉ lối đi vào nhà bếp để cháu gặp mẹ được không."
Tên trung niên mập mạp nghe vậy thì kỳ quái nói"Ta nhớ là nhà bếp đâu có nữ nhân nào đâu,nhóc con ngươi có đi lộn chỗ không vậy"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì toát mồ hôi thầm nghĩ may là gặp tên IQ hơi bị thấp chứ không thì nghẻo như chơi,sau đó cười cười nói"Chú nghe lộn rồi,cháu nói là chồng mẹ cháu làm ở nhà bếp,cháu đến đây để gặp chồng mẹ cháu"
Tên trung niên mập nghe vậy nói"Được rồi,ngươi theo hướng này,rồi lại quẹo phải,khi nào đến gian nhà có mùi thơm thì đi vào,đấy chính là nhà bếp"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì cảm ơn trung niên mập,sau đó theo hướng trung niên mập chỉ mà di chuyển.
Một lát sau hắn cuối cùng cũng tới được nhà bếp,chiêu tìm cha thì chắc chắn không thể sử dụng ở trong đây rồi,quan minh chính đại đi vào càng không thể,không biết làm sao mới trà trộm vào nhà bếp được đây.
Đang tại hắn suy nghĩ miên mang thì một âm thanh từ tốn vanh lên.
-Vị tiểu đệ này,chúng ta đến đây đưa nguyên liệu,nhờ cậu đi vào thông báo Từ tổng quản một tiếng.
Huỳnh Trấn Thiên đang suy nghĩ nát óc tìm cách để mà trà trộm vào nhà bếp,không ngờ lại nghe được thông tin nguyên liệu bây giờ đưa đến,thế không phải chỉ cần hắn đổi làm người đi giao nguyên liệu là có thể ngang nhiên chính đại đi vào nhà bếp rồi hay sao.
Nghĩ vậy hắn ngay lập tức đánh ngất tên giao hàng,sau đó mặt quần áo của người này vào giả trang thành người giao hàng,hắn tới lôi cái xe thồ đang đựng đầy rau,củ,quả rồi hướng phương hướng nhà bếp gõ cửa.
Két..............cửa mở ra,một gã béo mập đến nổi không rõ mắt mũi bước đi ra,tên mập vừa xuất hiện nói:
-Ngươi tới giao nguyên liệu à,lão Vương bên đó hết người hay sao mà lại kêu một thằng nhóc chưa cai sữa như ngươi giao nguyên liệu qua chứ.
-Ngài chắc là Từ tổng quản rồi,ta đến để giao nguyên liệu,có cần ta vận chuyển vào bên trong không.
-Tất nhiên ngươi phải kéo cái đống này vào trong cho ta rồi,chẳng lẽ ngươi lại muốn ta tự tay kéo cái đống nguyên liệu này vào à.
-Nô tài hiểu,vì ta là người mới cho nên chưa hiểu chuyện,mong Từ tổng quản chỉ đường cho ta hoặc là dẫn ta đi cũng được.
-Được rồi ngươi đi theo ta.
Thế là quá trình xâm nhập nhà bếp của Huỳnh Trấn Thiên thành công,tiếp theo chính là quá trình bỏ độc vào thức ăn.
Sau khi bỏ nguyên liệu vào kho,Huỳnh Trấn Thiên nói:
-Từ tổng quản,nguyên liệu đã đưa đến rồi,không biết vấn đề tiền nong ra sao.
-Được rồi,ngươi đợi ta một lát,ta đi lấy tiền rồi trở lại thanh toán cho ngươi ngay.
-Ngài cứ đi thong thả,không cần phải vội nô tài đợi được.
-Tốt,ta đi đây.
Sau khi bóng hình của Từ tổng quản biến mất khỏi tầm mắt,Huỳnh Trấn Thiên ngay lập tức hướng phương hướng chổ đựng nước của nhà bếp đi tới,chỉ thấy hắn móc từ trong ống tay áo ra một cái lọ sứ,mở nắp ra hắn đổ một chất lõng màu trắng vào trong thùng nước(thời xưa éo có vòi nước cho nên nước được đựng trong thùng để dành sử dụng) sau đó lắc lắc thùng nước vài cái rồi nhanh chóng chạy lại vị trí cũ.
Chỉ cần hạ độc vào nước là được rồi,dù gì nấu cơm hay thức ăn đều phải sử dụng đến nước,vì thế kế hoạch hắn coi như đã thành công.
Khi Từ tổng quản trở lại thì mọi chuyện đã đâu vào đó hết rồi,Từ tổng quản đưa cho hắn tiền nguyên liệu rồi bảo hắn đi về,Huỳnh Trấn Thiên thấy kế hoạch của mình quá đúng đắn,vừa hạ độc được tổng đà Âm Nha Bang mà vừa nhận được tiền nguyên liệu nữa chứ,thật là có lời a.
Huỳnh Trấn Thiên kế hoạch đã thành,hắn tạm biệt Từ tổng quản bắt đầu chờ đợi kết quả.
Cuối cùng thì giờ ăn cũng đã đến,từng món ăn và rượu thịt được dọn lên trong một dãy bàn lớn,tất cả mọi người trong tổng đà Âm Nha Bang đều tụ tập về dãy bàn lớn ấy bắt nào nâng ly cụm chén.
Huỳnh Trấn Thiên cũng ngồi xuống nhưng không dám ăn gì cả,hắn nhìn mấy món ăn trước bàn mà bụng kêu ọt ọt ọt..........
Hắn thầm cắn răng nghĩ thầm"Không được ăn,ngươi mà ăn thì sẽ toi đời,còn sống tốt hơn ma no"
Ọc ọc ọc.........."Ta phải nhịn,không nhịn là từ nay về sau không còn mạng mà ăn"
Đang lúc hắn đấu tranh tư tưởng thì một âm thanh mơ màng vang lên"Này các ngươi có cảm thấy cơ thể có cái gì đấy hơi lạ không,sao ta thấy khó chịu thế này"