Từ Luyến Trường Không

Chương 7: Hình ảnh này Hướng Trường Không nhớ mãi không quên.


Editor: Mặt Trăng Nhỏ
Hôm sau Ngụy Nhất Thần chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện cửa bị khóa trái. Hắn cau mày dùng chân đạp mấy cái, cửa vẫn không nhúc nhích gì.
Mẹ Ngụy nghe thấy tiếng động, vội vàng đi tới: "Con trai à, con đừng đạp nữa, đồ trong nhà chúng ta đều là đồ tốt, con đạp cũng không mở được đâu."
Ngụy Nhất Thần: "..."
Hắn nhịn lại cơn tức trong lòng, nũng nịu với bà: "Mẹ, mẹ đem con nhốt lại làm gì?"
Mẹ Ngụy nói: "Đều do cha con nha, ông ấy nói sợ con chạy trốn, liền đem con nhốt lại trong phòng."
Ngụy Nhất Thần rốt cuộc cũng bạo phát:"Ông ấy có ý gì? Coi con là tội phạm thật hay sao?"
"Không phải không phải, cha con nói chỉ cần con cùng Nhiếp Lôi…."
"Không gặp không gặp!"
Ngụy Nhất Thần đột nhiên hét to làm mẹ Ngụy bị dọa không nhỏ, bà thở dài một tiếng, đứng bên ngoài khuyên hắn: "Con trai à, chúng ta cũng không phải ép con đi xem mắt, chỉ là Nhiếp Lôi này thật sự rất tốt, con đi gặp người ta cũng không có tổn thất gì, lại nói… con cứ như thế này mãi, ta thật sự không yên tâm."
Mẹ Ngụy nói xong, giọng điệu đã mang theo chút nghẹn ngào, Ngụy Nhất Thần mím môi, trầm mặc một lúc mới mở miếng nói: "Được rồi, mẹ đừng khổ sở, người muốn con đi con liền đi."
Mẹ Ngụy hơi kinh ngạc: "Thật sự?"
"Ừm" Ngụy Nhất Thần trả lời một tiếng, "Nhưng con hơi đói bụng, mẹ để dì đưa cho con chút đồ ăn."
"Tốt tốt, mẹ đi ngay."
Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, Ngụy Nhất thần thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình, sau đó nhắn tin cho các anh em của hắn. Thừa dịp dì giúp việc lên đưa đồ ăn, Ngụy Nhất Thần đẩy tung cửa nhanh như chớp xông ra ngoài.
Dì giúp việc bị đụng đến choáng váng, nháy mắt một cái Ngụy Nhất Thần đã chạy ra ngoài cửa lớn. Mấy người giúp việc đuổi theo cũng không kịp nữa.
Ngụy Nhất Thần chạy  đến cổng đã thấy ba chiếc xe máy đang đi tới.
"Thần ca——!"
Người ngồi trên xe phất phất tay, hắn cực nhanh đón lấy mũ bảo hiểm, mạnh mẽ nhảy lên chiếc xe bên cạnh mình.
"Con trai, con đi đâu vậy?" Mẹ Ngụy đuổi theo sau, nhìn bóng lưng bọn họ gọi to.
Ngụy Nhất Thần đội mũ bảo hiểm lên, quay đầu nhìn bà: "Mẹ con sẽ gọi điện thoại cho người."
Ba anh em tới đón hắn thành công ngang nhiên lái xe rời đi, Ngụy Nhất Thần lúc này mới chỉnh lại tư thế ngồi của mình. Nghe thấy bên tai có tiếng nói:
"Thần ca, chúng ta đi đâu đây?"
Ngụy Nhất Thần nghĩ nghĩ, nói: "Trước tiên đi công viên Tinh Quang đã."
Hôm nay Từ Luyến cùng Trương Quả Nhi đổi một nhà hàng cơm trưa khác gọi hai món mặn và một món canh. Lúc này đang ngồi đợi người giao hàng đến. Kết quả chưa thấy đồ ăn đâu lại đợi được Ngụy Nhất Thần.
Bên ngoài có ba chiếc xe âm ầm đi đến, Trương Quả Nhi lấy ra quyển vở nhỏ của mình, ở phần Ngụy Nhất Thần viết xuống một câu: "Mấy lần gần đây Thần Ca đều xuất hiện rất ồn ào, quả nhiên mỗi lần ra sân đều rất phong cách!"
Từ Luyến nhìn thấy hắn cũng có chút ngoài ý muốn: "Sao cậu lại đến đây? Hôm nay cũng không phải có buổi hòa nhạc gì"
"Tớ tìm cậu chỉ để xem hòa nhạc thôi sao? Chúng ta cũng có thể làm chút chuyện khác mà." Ngụy Nhất Thần cố ý khom lưng tới gần Từ Luyến. Trương Quả Nhi yên lặng thu hồi cảm giác tồn tại của mình: "Hai người có muốn em tránh đi một chút không?"
Từ Luyến nói: "Em đi ra ngoài thì thuận tiện mang cậu ta theo đi."
Trương Quả Nhi: "..."
Cô không dám nha.  
Ngụy Nhất Thần nhấc nhấc môi, không tiếp tục đùa giỡn nữa: "Tớ muốn ra nước ngoài, chắc một thời gian ngắn mới trở về được."
"Ra nước ngoài?" Ngắn ngủi hai chữ, Từ Luyến đã nghĩ đến một màn gió mưa máu tanh ngập trời, "Cậu đắc tội với người nào?"
Ngụy Nhất Thần hừ một tiếng: "Tớ là loại đắc tội người khác liền bỏ chạy hay sao?"
Từ Luyến không có trả lời, Ngụy Nhất Thần nói: "Cha ép tớ phải đi xem mắt."
Từ Luyến sắp xếp lại thông tin một chút, nói:
"Vậy cậu đúng là chọc người rồi bỏ trốn nha."
Ngụy Nhất Thần: "..."
Hắn trầm mặc hai giây, sau đó tràn đầy hứng thú nhìn Từ Luyến: "Nếu không chúng ta kết hôn đi, như thế tớ cũng không cần bị bức hôn nữa."
Từ Luyện nội tâm không chút xao động: "Chúc cậu lên đường vui vẻ."
Ngụy Nhất Thần: "..."
Trương Quả Nhi đang cầm bút một bên, lặng lẽ viết thêm: "Thần ca đột nhiên cầu hôn bà chủ, sau đó liền bị cự tuyệt thảm hại."
"Không nói nữa, giờ tớ phải đi sân bay, khi nào trở về sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu." Ngụy Nhất Thần dang hai cánh tay, nói với Từ Luyến: "Muốn một cái ôm chia tay không?"
Từ Luyến đột nhiên A một tiếng.
Ngụy Nhất Thần vui mừng nhướng mày một cái, sau đó nghe cô nói: "Cơm trưa của chúng ta đã tới."
Ngụy Nhất Thần: "..."
Hắn cầm lấy mũ bảo hiểm của mình, tức giận bỏ đi. Trương Quả Nhi lại ở trang giấy vừa rồi viết thêm một chữ vô cùng  lớn "Thảm", viết xong lại nghĩ nghĩ rồi khoanh tròn thêm một vòng
Hướng Trường Không dừng xe điện một bên, thấy Ngụy Nhất Thần từ trong đi ra. Anh nhớ rõ người này, lần trước tuy chỉ sượt qua người nhưng gương mặt của đối phương để ấn tượng không nhỏ.
Hôm nay Ngụy Nhất Thần không trang điểm, làn da cũng không còn hơi mất tự nhiên như lần trước. Có lẽ vì gặp chuyện không vui mà mi mắt hắn hơi nhíu lên khiến ngũ quan càng thêm phần khí phách hơn.
Hướng Trường Không không có suy nghĩ thêm việc người này và Từ Luyến có quan hệ gì, anh đi tới cửa, chờ Ngụy Nhất Thần đi ra khỏi mới bước vào: “Xin chào, đồ ăn nhanh của hai người đến.”
“Cảm ơn, tôi tới đây!” Trương Quả Nhi tích cực chạy đến, thừa dịp liếc nhìn tay Hướng Trường Không. Xương tay của người này rất gọn gàng, ngón tay thon dài nhìn thật đẹp a. Cô bé lại tìm thấy thêm một ưu điểm của anh trai giao hàng nữa rồi. .
“Chúc hai người ăn ngon.” Hướng Trường không nói xong, bước nhanh xoay người rời đi. Trương Quả Nhi vừa mở cơm hộp, vừa nói với Từ Luyến: “Anh trai giao hàng này lần nào cũng đều đến đi rất vội vàng nha.”
Từ Luyến nói: “Bọn họ còn rất nhiều đơn hàng phải đi, người khác cũng đang chờ ăn cơm.”
Trương Quả Nhi gật gật đầu: “Bọn họ quả thật rất vất vả.”
Từ Luyến nói: “Còn sống đã là việc rất vất vả rồi.”
Trương Quả nhi nghe được câu này, mắt sáng lên: “Cái này em có thể nhớ kỹ không? Em phải đi ghi lại ghi lại.”
Từ Luyến: “...”
Hướng Trường Không hôm nay vẫn làm ca sáng, tám giờ tối đã có thể tan làm. Anh đi giao đồ ăn mãi cho tới bảy giờ rưỡi mới đến công viên Tinh Quang tìm một cái ghế đá ngồi ăn cơm chiều. Kỳ lạ chính là, anh lại gặp người đưa hàng Trình Bằng kia.
“A! Hướng...Hướng Trường Không! Tôi không nhớ nhầm chứ!” Trình Bằng đẩy xe điện đến trước mặt anh, Hướng Trường Không gật nhẹ đầu, nói: “Chào”
“Cậu thật sự là rất khách khi nha” Trình bằng bê cơm tối đến ngồi cạnh, cùng anh tán gẫu: “Cậu ăn cái gì? Tôi  vừa rồi đi qua phố đồ ăn vặt giao hàng, thuận tiện mua luôn phở xào, cậu có muốn ăn thử không?”
“Tôi không ăn, cảm ơn.”
Trình Bằng mấp máy môi: “Cậu nói chuyện thật lễ phép nha.”
Hướng Trường Không: “...”
Trình Bằng cầm lấy cái nĩa, rất hào phóng cuốn lên một xiên phở, đưa vào trong miệng: “Phở xào ở quán này không tệ, vừa rẻ lại vừa nhiều.” Hắn nói rồi nhìn Hướng Trường Không vẫn yên tĩnh ăn cơm ở bên cạnh, đem phở xào trong miệng nuốt xuống: “Ài, người anh em, tôi cảm thấy cậu cùng mấy người giao hàng chúng tôi rất khác nhau, cậu nhìn qua rất có học, dáng dấp cũng đẹp mắt nữa.”
Sắc mặt Hướng Trường Không có chút mất tự nhiên, Trình Bằng trêu ghẹo mà nói: “Cậu đừng thẹn thùng, tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu có bạn gái chưa?”
Hướng Trường Không quả thật rất không muốn trả lời vấn đề này, nhưng Trình Bằng nhìn anh chằm chằm, anh không còn cách nào khác mới nói: ‘Không có”
Cái này thật không khoa học, tôi như thế này còn kết hôn rồi, cậu làm sao lại không có bạn gái được.” Trình Bằng bật chế độ “ông mối”, nói với Hướng Trường Sinh: “Hay như vậy đi, tôi đi về hỏi vợ mình một chút, có cô gái nào tốt liền giới thiệu cho cậu một người.”
“Thật sự không cần đâu, cảm ơn”
“Đừng khách khí với tôi, chúng ta đều là anh em mà!” Trình Bằng cười hì hì vỗ vai Hướng Trường Không, nhìn lên bầu trời đen như mực nói, “Cậu nói xem, trong công viên này cũng không nhìn thấy ngôi sao nào, vì sao còn đặt tên là công viên Tinh Quang.”
“Ừm….. Chủ đầu tư nơi này cũng là chủ đầu tư của quảng trường Tinh Quang, người ta là trực tiếp lấy Tinh Quang đặt tên.”
“Cái quảng trường Tinh Quang kia cũng không nhìn được ngôi sao nào.”
“Khả năng là ở thời điểm xây dựng có đi”
Hai người trò chuyện câu được câu không, bất tri bất giác không chú ý đã tới tám giờ. Trình Bằng lại nhận được một đơn đặt hàng mới, liền vội vội vàng vàng đi giao đồ. Hướng Trường Không lên xe điện của mình chuẩn bị về nhà sớm.
Con đường ngắn nhất từ công viên Tinh Quang tới nhà của anh sẽ không đi qua cửa hàng của Từ Luyến, nhưng anh vẫn là không biết vô tình hay cố ý mà đi đến trước tiệm của Từ Luyến một vòng.
Từ Luyến thế mà lại vẫn còn ở đó.
Đèn trong tiệm đều đã tắt một nửa, cô bé trông tiệm kia cũng không có ở đây, chỉ còn Từ Luyến đang thống kê gì đó trong cửa hàng. Cô đứng ở chỗ phân cách ánh sáng và bóng tối. Giống như cô đang đứng giữa hai nửa thế giới, ai cũng không biết tiếp theo cô sẽ đi về phía bên nào.
Một màn này khiến Hướng Trường Không nhớ rất lâu, cho đến rất nhiều năm sau còn thường mơ tới hình ảnh hiện tại.
Anh đem xe điện dừng ở ngoài, lại đứng một lúc mới đẩy cửa MONSTER đi vào.
Từ Luyến nghe được tiếng chuông gió, vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua. Hả? Đây không phải vị “ánh mắt u buồn mà thâm thúy” anh trai giao hàng hay sao? Cô hơi nghi hoặc nhìn anh, đối với Hướng Trường Không nói: “Không phải nha, tôi giống như không có đặt đồ ăn nhanh.”
Hướng Trường Không theo thói quen có hơi co quắp, thêm mấy phần xấu hổ nói: “Không phải không phải, là tôi muốn mua chút đồ, cô phải đóng cửa tiệm sao?”
Từ Luyến sửng sốt một chút, đem đèn trong cửa hàng đều mở lên, đi lên phía trước một chút nói: “Không sao, anh muốn mua thứ gì?”

Hướng Trường Không nhìn qua cả cửa hàng, cửa hàng này mặc dù tên gọi có phần cuồng dã, nhưng vì bán nến thơm, phong cách trang trí vẫn rất đáng yêu. Trong góc tiệm còn có một cái vườn hoa mini đều bằng hoa thật trang trí. Những bông hoa vô cùng tươi tốt, có thể nhìn ra là được chủ cửa hàng chăm sóc tỉ mỉ.
Mấy cây nến thơm hoa cỏ trong tiệm lại càng phong phú, đa dạng các loại kiểu dáng phong cách. Mỗi cây đều có nét riêng, Hướng Trường Không thật sự không chọn được; “Sắp tới sinh nhật em gái tôi, tôi muốn mua quà tặng cho con bé.”
Từ Luyến hơi gật đầu, hỏi anh; “Em gái anh bao nhiêu tuổi rồi?”
‘Năm nay con bé vào cấp ba.”
“Vậy cô bé sắp thi đại học rồi nha” Từ Luyến nghĩ nghĩ, không lựa chọn nến thơm mà đưa cho Hướng Trường Không một khối thạch cao tinh dầu, “Khối thạch cao này thế nào? Cái này bên trong dùng tinh dầu tôi vô cùng thích, hương vị rất tươi mát, cũng không quá ngọt ngào, hơn nữa còn có tác dụng an thần. Ở thời điểm tâm lý mệt mỏi, tôi đều dùng một chút.”
Hướng Trường Không nhìn tay cô, là một khối thạch cao hình thoi sạch sẽ gọn gàng, phía trên chỉ dùng một chút hoa khô để trang trí nhưng từ màu sắc cho tới thiết kế đều rất tinh xảo. Hướng Trường Không ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Đây là do cô tự mình làm sao?”
“Ừm, đồ vật trong tiệm đều là tôi làm, phần hoa khô phía trên này là ở nước ngoài nhập về, tôi tự mình lựa chọn từng bông một. Hoa khô trong nước tôi đã thử rất nhiều loại, nhưng không loại nào rắn chắc, chỉ cần đụng nhẹ một cái liền rơi ra, không thể dùng để trang trí được. Giá của hoa khô nhập khẩu đắt hơn hoa khô trong nước mấy lần, cho nên giá tiền của khối thạch cao này cũng tương đối cao. Nếu anh không thích mùi hương này, bên trong tôi còn có rất nhiều các loại tinh đầu khác, anh có thể chọn mùi hương mình thích thử ngửi một chút. Nhưng mùi hương khi nhỏ trực tiếp mà không thông qua thạch cao thường không giữ được lâu.”
Hướng Trường Không cảm thấy Từ Luyến có thể nói chuyện dài như thế với rất ít người, hóa ra chỉ cần nhắc đến tác phẩm của mình, cô cũng có thể nói nhiều như vậy.
Anh cười cười với Từ Luyến, nói: “Không cần, tôi rất thích mùi này, cô có thể gói lại giúp tôi được không?”
Editor: Tớ mới quay lại trường sau cả kỳ nghỉ hè huyền thoại TT bài tập rồi kiểm tra ngập mặt mãi. Có bạn nào trong thảm cảnh giống tớ không.
P/S: Sau cả n chương thì anh chị nhà mình mới có cuộc nói chuyện dài lịch sử luôn. Tung bông tung hoa.