Tu La Xuất Ngục

Chương 37: C37 Đúng là một tên ngốc

Câu này nếu từ miệng người khác nói ra có thể bị coi là nói khoác, kiêu ngạo tự phụ, nhưng hôm nay nghe Tần Lan nói lại có cảm giác tin tưởng vô cùng.

Chưa cần nói đến cái khác, trong hoàn cảnh bị xa lánh mà vẫn còn có người nguyện ý đứng về phía cô, chỉ riêng điều này thôi, cô đã cảm thấy tuy ngày thường Mạc Hiển có chút bỉ ổi đê tiện, thỉnh thoảng hay nói nhảm, nhưng lúc gặp chuyện thì rất có trách nhiệm!

Lúc này anh đột nhiên tiến tới, thoáng chốc đã cắt ngang sự chú ý của mọi người.

Người đàn ông trung niên đeo kính khoác tay cười khẩy: “Thằng nhãi kia, mày ở đây giả bộ ghê gớm gì vậy? Không thiếu tay cụt chân mà mày còn muốn đòi lại tiền ư? Mày tưởng tổng giám đốc Tần là đứa trẻ mười sáu tuổi sao, hay mày nghĩ nhà chúng tao là một lũ ngốc?”

Tập đoàn Khải Lai đích thị là một công ty lừa đảo, căn bản không ai có thể lấy lại tiền từ chỗ bọn họ, đằng này chỉ mới có vài giờ mà Mạc Hiển đã dám hiên ngang nói muốn lấy tiền về, lại còn đòi gấp đôi!

Quả thật là truyện cười xuyên quốc gia!

“Có muốn đánh cược không?” Mạc Hiển cười lạnh nhìn gã ta nói.

Đổng sự Từ nhìn quanh và xem xét ánh mắt của mọi người, không khỏi khịt mũi cười lớn: “Hừ, có gì mà không dám cược?”

“Nếu tôi lấy lại được, tôi sẽ vả miệng ông hai cái ngay tại đây, đồng thời xin lỗi tổng giám đốc Tần!”

Tần Lan nghe yêu cầu như vậy, cũng đột ngột ngẩng đầu lên, cậu ta làm điều này chẳng qua để đòi lại thể diện cho chính mình đúng không?

“Được thôi! Nếu mày thua thì sao?”

Mạc Hiển chỉ vào cửa sổ bên cạnh: “Tôi sẽ tự mình nhảy xuống từ đây!”

“Được! Có dũng khí, đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời!”

“…”


Đổng sự Từ nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho bộ phận tài chính, để trưởng phòng Tôn đích thân đến phòng họp gặp mặt.

Ba phút sau.

Chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Báo cáo!”

“Vào đi!”

Một người phụ nữ đeo kính đi giày cao gót bước vào phòng họp, trong tay cô ấy cầm một chồng văn kiện lớn, chưa nói đến việc có hữu dụng hay không, về cơ bản khi tiến vào phòng họp, tiêu chuẩn là nên có thứ gì đó cầm theo trên tay, nếu không trông sẽ hơi nghiệp dư.

“Nói cho mọi người biết, tiền nợ của công ty đã được hoàn trả vào tài khoản hay chưa?”, Đổng sự Từ nhìn người phụ nữ rồi thấp giọng nói.

Cô ta nhìn văn kiện một lúc, giả vờ lắc đầu: “Không có!”

“Chắc chắn chưa?”

“Chắc chắn! Tính từ sáng nay, công ty chưa nhận được thêm bất kì một khoản tiền nào!”

“…”

Đổng sự Từ đích thân đi tới cửa sổ, làm một động tác mời.

“Nhãi con, thanh niên phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình, hiểu không?”. Ông ta nhìn Mạc Hiển cười mỉa mai, sau đó liếc nhìn Tần Lan bằng sắc mặt âm trầm: “Tổng giám đốc Tần, tôi không biết cô nghĩ thế nào, lại dám đặt hy vọng vào một thằng nhãi ranh có thể bảo vệ được cô, haha, cũng đúng! Hiện giờ cô cũng xem như một kẻ đơn độc, ngoại trừ cậu ta ra, còn ai dám đứng cùng một chiến tuyến với cô đây?”


“Tôi…”

Bàn tay nhỏ bé của Tần Lan khẽ siết chặt khăn giấy, vừa bất lực vừa trống rỗng.

Ngay cả trong lòng cô cũng đang cười nhạo chính mình, tại sao lại đặt hy vọng ở Mạc Hiển, làm sao anh ta có thể giúp đỡ cô những việc như thế này đây.

“Đừng lo, vẫn còn hai phút nữa!”, Mạc Hiển nhìn đồng hồ trên điện thoại nói: “Thỏa thuận giữa tôi và đối tác là trong vòng một tiếng, còn hai phút nữa mới hết một tiếng!”

Vèo!

Mọi người trong phòng họp đều phá lên cười.

Đến lúc này rồi, Mạc Hiển vẫn còn ngây thơ cho rằng tập đoàn Khải Lai sẽ trả được nợ.

“Tôi nói này tên nhóc nhà cậu có phải đầu óc bị hỏng rồi hay không?”

“Cậu bị khiếm khuyết từ nhỏ sao?”

“Cậu cho rằng cậu là ai, mà kêu đối phương trả tiền là người ta phải trả? Đúng là một tên ngốc!”

“…”

Chính lúc này.


Có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.

Mạc Hiển nhìn thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, khi chỉ còn ba mươi giây trước thời hạn thỏa thuận, cửa phòng đột nhiên bị đá văng.

Chỉ thấy Văn Phong mang đến bốn cái túi lớn, mười mấy người lần lượt đi vào từ phía sau, tất cả bọn họ đều mang theo vài chiếc túi và đặt trong phòng họp.

“May quá!”

Văn Phong vỗ ngực, thở hắt một hơi: “May mà tới kịp!”

Khi anh ta ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện ánh mắt của Mạc Hiển.

Nếu như lần này chậm một phút, từ nay về sau có lẽ sẽ không còn truyền thuyết về đại ca Văn ở Giang Châu nữa rồi!

Mạc Hiển ghét nhất là những kẻ không đúng giờ, may mắn thay, anh ta vẫn đến kịp vào phút cuối.

Anh ta sợ ánh nhìn của Mạc Hiển đến nỗi bắt đầu run nhẹ.

“Chủ tịch Văn? Anh đang làm gì ở đây vậy?”, Đổng sự Từ thấy anh ta thì không khỏi ngạc nhiên.

Chỉ thấy Văn Phong nhanh chóng mở ra tất cả các túi, bên trong toàn bộ là từng cọc tiền mặt, không chỉ vậy mà còn có cả vàng miếng.

“Cô Tần!”

Văn Phong không quan tâm những người khác, mà đi thẳng về phía Tần Lan, cô nhanh chóng đứng dậy và mỉm cười lịch sự: “Ông chủ Văn, anh đây là…”

“Là thế này, không phải tôi nợ công ty cô sáu mươi triệu chưa trả à, tài khoản của tôi bị hạn mức, thực sự xin lỗi! Đây là chi phiếu sáu mươi triệu, có thể đổi ở tất cả các ngân hàng lớn, ngoài ra còn có sáu mươi triệu tiền mặt, coi như là đền bù của tôi dành cho cô, người rộng lượng như cô không chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi nhé!”

Mọi người: “????”

Mọi người há hốc miệng, lảo đảo tới nỗi sắp ngã lăn ra đất.


Có thể lấy lại số vốn gốc đã là khá lắm rồi, không ngờ đối phương còn trả nợ gấp đôi, rút tiền mặt từ tất cả các ngân hàng lớn, không đủ còn trả bằng vàng thay thế.

“Không… không cần nhiều như vậy, thanh toán số gốc là đủ rồi!”, Tần Lan lắc đầu cười khổ.

Suy cho cùng, đánh người chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại, nếu lợi dụng người khác thì sau này có thể sẽ phải trả lại gấp đôi số tiền.

Thấy cô không nhận, Văn Phong lo lắng.

“Nếu cô Tần chê ít, cô hãy tiếp tục ra giá!”

Ý tứ rất rõ ràng, cô muốn bao nhiêu cũng được, nhưng cô không thể không nhận!

Khi nói lời này, Văn Phong vô thức liếc nhìn Mạc Hiển, thấy anh vẫn im lặng, cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, ngược lại, khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

“Tổng giám đốc Tần, tiền đều đã mang đến cả rồi, không nhận thì không hay cho lắm phải không?”, Mạc Hiển cuối cùng cũng mở miệng nói.

Văn Phong lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng! Nhất định phải nhận, chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài! Nghe nói cô Tần cũng có ý định mua đất ở thành bắc phải không? Tương lai chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác xây dựng hơn nữa, lần tới hợp tác, tôi có thể ứng trước phí kỹ thuật, sau khi mọi việc hoàn tất và qua khâu kiểm tra, cô Tần sẽ trả lương, cô có thể yên tâm nếu có bất kì vấn đề nào về chất lượng, tôi sẽ đập đi xây lại từ đầu!”

Lời này của anh ta, là ước mơ của biết bao ông chủ!

Nguyên nhân khiến thị trường bất động sản đổ xô vào đầu tư lớn, thu về lợi nhuận nhỏ, nguyên nhân chủ yếu là do thu nhập của đối tượng mua, hiện tại Văn Phong đã bày tỏ, bản thân có thể ứng tiền trước và bắt đầu làm việc, đợi đến khi xong xuôi và hoàn thành kiểm tra, mới trả nốt số lương!

Trừ khi là não có vấn đề, không thì chẳng thể nào làm được điều này, chuyển từ thế chủ động sang bị động thật không giống với phong cách của Văn Phong.

Đừng nói gì đến người khác, ngay cả Tần lan cũng choáng váng, cảm giác khi Văn Phong làm việc này giống như đang đặt cọc để “được” hợp tác với cô, với tình hình hiện tại của tập đoàn Phong Hoa, có gì đáng để người khác làm việc này?

Lẽ nào…

Tần Lan đột nhiên ngước đầu liếc nhìn Mạc Hiển, vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh và kiên định, ở độ tuổi của anh ta đáng lẽ không nên tồn tại sự trầm ổn như vậy.