- Lão đệ! Đêm nay chúng ta bắt được mấy tên đáo để này mà chẳng mất chút sức lực nào?
Lão sức môi đui mắt cười ha hả nói :
- Đúng thế! Bây giờ bọn chúng mới biết hang Quỷ Khốc là lợi hại. Đại ca! Chúng ta hãy lấy trái tim tên phản đồ nhắm rượu nên chăng?
Lão mặt đen lắc đầu đáp :
- Thị là một đứa hoa tàn nhụy rữa, trái tim đã dơ bẩn rồi ăn mà làm gì? Ta nghe nói lão trọc Hoa Quang tu luyện lâu năm, lấy tim hắn mà nhắm rượu mới thú.
Đổng Uyển Vân nghe nói mừng thầm nghĩ bụng :
- Nếu không có Thiên Quỷ thay đổi chủ ý thì đêm nay ta khó thoát khỏi ma chưởng của chúng.
Nguyên lão ám xém mặt đen là Thiên Quỷ. Còn hỏng mắt sứt môi là Địa Quỷ.
Địa Quỷ cười đáp :
- Hay lắm! Tiểu đệ xin theo ý đại ca hãy móc trái tim Hoa Quang đại sư trước nướng chín nhắm rượu rồi hãy nướng thịt sau.
Địa Quỷ hạ lệnh cho hai tên đại hán đem một thùng nước lớn vào. Chúng lộ thết áo quần Hoa Quang đại sư bỏ vào thùng nước tắm rửa cho sạch.
Lúc này Hoa Quang đại sư đã hôn mê chẳng biết gì cả để mặc chúng muốn làm gì thì làm.
Chỉ trong khoảnh khắc, bốn tên đại hán lại khiêng vào một bồn lửa cháy đùng đùng đặt giữa nhà đại sảnh.
Trên bồn lửa đặt một cái giá sắt lớn và hai cái kim sắt để trên giá.
Hai tên đại hán trước khiêng Hoa Quang ở trong thùng nước ra.
Lăng Trung Ngọc thấy thế giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
- “Nếu không ra tay giải cứu thì Hoa Quang đại sư tất bị chết thui”.
Đổng Uyển Vân hiểu rõ tâm ý chàng liền dùng phép truyền âm nhập mật nói :
- Nếu bây giờ mà tướng công xuất thủ thì cả cái mạng của chúng mình khó lòng bảo toàn được.
Lăng Trung Ngọc cũng dùng phép truyền âm nhập mật đáp :
- Tại hạ chẳng thể trông thấy người ta sắp chết mà không ra tay giải cứu.
Đổng Uyển Vân thở dài nói :
- Đó là cái nhân của đàn bà. Hãy chờ lát nữa là hết thẩy chúng ta chẳng một ai trốn thoát ách vận.
Giữa lúc ấy đột nhiên bên ngoài đại sảnh nổi lên mấy tiếng rú đinh tai nhức óc.
Thiên Địa nhị quỷ sắc mặt biến đổi.
Thiên Quỷ vội nói :
- Hãy tạm hoãn việc nướng lão trọc Hoa Quang lại, chuẩn bị đối phó với địch ngay tức khắc.
Lăng Trung Ngọc thấy vậy mừng thầm nghĩ bụng :
- “Hoa Quang đại sư chưa đến nỗi tuyệt mạng”.
Tiếng hú mỗi lúc một gần. Chỉ trong khoảnh khắc đột nhiên bóng đen thấp thoáng. Ba người đã tới nơi.
Lăng Trung Ngọc khẽ nghiêng đầu hé mắt nhìn ra thì thấy đúng là Địch Long, Thống Thiền thượng nhân và Long Chính Phong.
Hai tay Địch Long cầm hai cái đầu người. Lão quát lên một tiếng rồi liệng hai cái đầu máu chảy đầm đìa vào Thiên Địa nhị quỷ.
Thiên Địa nhị quỷ phất tay áo một cái. Hai đầu người rớt xuống.
Thiên Quỷ lớn tiếng quát :
- Ngươi là ai mà dám lớn mật sấn vào bản cốc?
Địch Long cười khanh khách hỏi lại :
- Thiên Địa nhị quỷ! Các ngươi không nhận ra được lão phu ư?
Địa Quỷ cười lạt đáp :
- Những hạng vô danh tiểu tốt thì ta biết thế nào được?
Địch Long cười ha hả nói :
- Hai chục năm trước ta đã cho ngươi một kiếm ở trên núi Thiên Sơn còn lưu lại cho tên ác đồ của ngươi một con mắt, chẳng lẽ ngươi quên rồi ư?
Địa Quỷ nghe nói liền quát hỏi lại :
- Té ra ngươi là Địch Long lão tặc ư?
Địch Long cười lạt đáp :
- Ngươi đã biết đại danh của lão phu mà sao chưa tự trói mình lại để xin tha mạng?
Thiên Quỷ bật tiếng cười quái gở hỏi :
- Ngày nay khác, ngày trước khác. Địch Long lão tặc! Ngươi thử coi lại trong nhà đại sảnh có ai đứng kia?
Địch Long cười ruồi đáp :
- Những bọn đầu trâu mặt ngựa, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ đều là hạng khốn kiếp.
Địa Quỷ quát lên :
- Tức chết người được! Mối thù nhát kiếm hai mươi năm trước đêm nay không trả không xong.
Hắn nói rồi rút thanh kiếm ra.
Thiên Quỷ vội kéo lão lại nói :
- Cần gì phải đến hiền đệ động thủ? Giết gà sao lại dùng đến dao mổ trâu?
Một lão áo xanh ngồi mé tả đứng dậy nhìn Thiên Địa nhị quỷ chắp tay thi lễ đáp :
- Có ty chức đây!
Thiên Quỷ trỏ tay vào Địch Long đứng ngoài cửa nói :
- Huỳnh hộ pháp! Lấy ngay thủ cấp của Địch lão tặc đem vào ra mắt bản Giáo chủ.
Lão mặc áo thanh bào khom lưng đáp :
- Xin tuân lệnh!
Hắn vừa lạng người đi một cái đã vọt ra trước cửa nhà đại sảnh.
Địch Long nhìn kỹ thì lão áo xanh này nguyên là một tên đại đạo trên sông Trường Giang, họ Huỳnh tên gọi Vũ Phi. Lâu nay lão không bước chân vào chốn giang hồ nên không hiểu việc Huỳnh Vũ Phi đã quy đầu Thiên Địa nhị quỷ và làm Hộ pháp trong hang Quỷ Khốc.
Địch Long cười hỏi :
- Huỳnh huynh lâu nay vẫn bình yên chứ?
Huỳnh Vũ Phi cười lạt hỏi lại :
- Địch huynh đã nhận ra lão phu mà không có chút nhân tình.
Địch Long cười hỏi :
- Buông tha Huỳnh huynh chăng?
Huỳnh Vũ Phi cười khà khà đáp :
- Không phải là lão huynh buông tha cho tại hạ chạy đi, mà là lão huynh cắt cái thủ cấp giao cho tại hạ để tại hạ có đồ đem vào phúc trình Giáo chủ.
Địch Long tức giận nói :
- Té ra ngươi vẫn giữ lòng dạ giặc cướp lại còn ăn nói ngông cuồng! Đêm nay lão phu không thể tha thứ ngươi được nữa.
Lão quát lên một tiếng rồi hô :
- Lấy khí giới ra đi!
Huỳnh Vũ Phi rút thanh trường kiếm đánh soạt một tiếng, nói :
- Cung kính không gì bằng tuân mệnh.
Hắn vung trường kiếm rít lên veo véo.
Tay kiếm Địch Long cũng động thủ. Một luồng hàn quang nhanh như điện chớp đâm vào cổ họng Huỳnh Vũ Phi.
Chỉ trong nháy mắt hai người đã trao đổi đến chục chiêu.
Huỳnh Vũ Phi đang ở địa vị chủ động chuyển sang thế bị động. Hắn ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm :
- “Kiếm pháp của Địch Long đã học được đến chỗ ảo diệu của phái Thiên Sơn. Ba mươi sáu chước, chạy là thượng sách”.
Hắn chém hờ một kiếm rồi lạng mình chạy qua mé tả.
Địch Long lớn tiếng quát :
- Chạy đâu cho thoát.
Bỗng thấy hàn quang lấp loáng. Một tiếng rú thê thảm vang lên.
Huỳnh Vũ Phi bị chặt từ bả vai thẳng xuống.
Thiên Địa nhị quỷ thấy thế không khỏi thộn mặt ra.
Bao nhiêu tay cao thủ Thiên Địa giáo ở trong nhà đại sảnh đều sợ bở vía.
Địch Long ngửa mặt lên cười ha hả nói :
- Thiên Địa nhị quỷ! Các ngươi không ra đây, còn chờ lão phu vào nhà lấy đầu nữa chăng?
Địa Quỷ tức giận quát lên :
- Địch Long lão tặc! Chớ vội ngông cuồng! Lão phu ra giết cái mạng chó má của ngươi đây!
Địa Quỷ toan băng mình vọt ra thì đột nhiên thấy bóng người thấp thoáng.
Năm đại hán chạy tới. Tên nào cũng chắp tay nhìn Thiên Địa nhị quỷ nói :
- Xin Giáo chủ bớt giận! Bọn ty chức nguyện ra thu thập tên lão tặc đó.
Địa Quỷ nhìn lại thì ra Ngũ Lộ Quỷ trong bản giáo. Chúng còn mệnh danh là Ngũ Vô Thường.
Địa Quỷ gật đầu nói :
- Được lắm! Các ngươi mau ra giết tên lão tặc đó đi!
Ngũ Vô Thường thân hình chuyển động vọt ra ngoài đại sảnh vây Địch Long vào giữa.
Bóng nguyệt tà đã xế về tây. Đêm đã sang canh năm.
Trong hang Quỷ Khốc lúc này yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng bước chân sột soạt của bọn Ngũ Vô Thường.
Địch Long đứng sững ở giữa gian đại sảnh, lão chẳng khác nào một pho tượng gỗ. Hiển nhiên lão đang vận công để chuẩn bị đánh một đòn thật nặng.
Thống Thiền thượng nhân thấy vậy liền niệm Phật hiệu rồi hỏi :
- A di đà Phật! Xin năm vị thí chủ nguôi giận.
Người đứng đầu bọn Ngũ Vô Thường là Lưu Bá, hắng dặng một tiếng rồi nói :
- Lão trọc kia! Nếu lão không tránh vào vòng vây thì đứng ngoài im miệng đi!
Thống Thiền thượng nhân cười lạt nói :
- Lão tăng đã vào đây rồi thì muốn sống trở về cũng khó....
Lưu Bá cười lạt ngắt lời :
(không đọc được trang 1033)
Thống Thiền thượng nhân nghiêm nghị đáp :
- Thí chủ! Không phải câu chuyện như vậy. Chúng ta đã không ân oán thì can gì phải đổ máu. Bần tăng chỉ mong thí chủ đổi gươm giáo làm châu ngọc, giao trả lại hai người là mọi việc xong xuôi hết.
Lưu Bá lạnh lùng hỏi :
- Hai người nào?
Thống Thiền thượng nhân đáp :
- Một là nữ thí chủ Giang Mỹ Linh và một vị nữa là đồ đệ của Bách Bộ Phi Hoa Khách. Ngoài hai vị đó còn bốn vị hiện ở trong nhà đại sảnh.
Lưu Bá cười khanh khách hỏi :
- Lão phu cũng đòi mấy người?
Thống Thiền thượng nhân hắng dặng một tiếng hỏi lại :
- Mấy người đó là những ai?
Lưu Bá nói dằn từng tiếng :
- Là ba cái thủ cấp của các vị.
Địch Long tức giận quát lên :
- Thượng nhân còn nói chuyện dông dài làm chi? Nếu quả bọn chúng không sợ chết thì xông vào cả đi!
Lưu Bá cười khành khạch nói :
- Rồi lão tặc sẽ nếm mùi lợi hại của bọn Ngũ Vô Thường chúng ta ngay lập tức.
Hắn hô lên một tiếng. Năm thanh trường kiếm lập tức vung lên chém tới.
Thống Thiền thượng nhân tức giận quát to :
- Các vị không nghĩ gì đến luật lệ giang hồ trong khi chiến đấu thì đừng trách bần tăng đại khai sát giới.
Tiếng quát chưa dứt, nhà sư phất tay áo lên một cái, người lão đã lướt vào giữa đám Ngũ Vô Thường bao vây.
Long Chính Phong cũng đồng thời nhảy vọt vào đứng bên Địch Long.
Gã khẽ hỏi :
- Dường như kiếm pháp năm người này phối hợp với nhau thành một giàn kiếm quang không một kẽ hở phải không?
Địch Long gật đầu đáp :
- Vô Thường Ngũ kiếm pháp quả nhiên không phải hư danh. Các vị cần đặc biệt đề cao cảnh giác mới được.
Thống Thiền thượng nhân nói :
- Thí chủ nói đúng đó! Vô Thường Ngũ kiếm pháp đã nổi tiếng ở tà phái và đồn đại khắp giang hồ. Có điều lão tăng lại nghe người ta nói là Vô Thường Ngũ kiếm pháp cũng còn chỗ khuyết điểm của nó.
Địch Long hỏi ngay :
- Khuyết điểm thế nào xin Thượng nhân nói mau!
Thống Thiền thượng nhân đáp :
- Trong Vô Thường Ngũ kiếm pháp chỉ cần một kiếm phát động là đồng thời bốn kiếm kia phát động theo. Uy lực không phải tầm thường. Nhưng chỉ cần phá trúng một kiếm là bốn kiếm kia hoàn toàn vô dụng.
Hai người nói chuyện bằng phép truyền âm nhập mật. Lúc đó năm người bên địch đang từ từ chuyền bước. Nắm thanh trường kiếm sáng loáng lóe ra những tia hàn quang, tựa hồ đang phát động kiếm trận.
Địch Long trầm ngâm một chút rồi nói :
- Chúng ta chỉ nên dùng trí để thủ thắng chứ không thể lấy sức mà đối chọi.
Thống Thiền thượng nhân gật đầu bảo :
- Thí chủ nói vậy là đúng rồi, nhưng cách dùng trí thế nào?
Địch Long đáp :
- Trước hết hãy bảo Long Chính Phong dụ địch để năm tay kiếm của bọn chúng nhằm vào một mình Long Chính Phong rồi hai chúng ta liên thủ nhằm đánh một mình Lưu Bá.
Thống Thiền thượng nhân khen rằng :
- Tuyệt diệu! Nhưng chỉ sợ Long Chính Phong thí chủ...
Địch Long nói :
- Chỉ cần hai tay mau tay là có thể cứu gã được. Vả lại chúng ta đã bị hãm vào trong Vô Thường Ngũ kiếm thì chẳng thế nào lo cho xiết mọi bề được.
Lúc này Long Chính Phong đang đứng vận công. Gã thấy Thống Thiền thượng nhân và Địch Long máy môi mà không hiểu hai lão nói chuyện gì.
Địch Long khẽ bảo Long Chính Phong :
- Kiếm thức của bọn chúng sắp ra chiêu rồi đó. Chúng ta nên hạ thủ trước đi là hơn.
Long Chính Phong hỏi :
- Được rồi! Vãn bối chỉ trông chừng hiệu tay của tiền bối mà động thủ phải không?
Địch Long gật đầu đáp :
- Phải đấy! Ngươi cứ nhằm gã gần nhất mà đánh ra một chưởng rồi lùi lại ngay, càng lẹ càng tốt.
Long Chính Phong chú ý nhìn nhận thì năm người kia chạy quanh mỗi lúc một lẹ. Năm thanh trường kiếm lóe ra những tia hàn quang đầy như phên lướt dần dần sáp lại ba người bên mình.
Địch Long đưa mắt ra hiệu cho Long Chính Phong rồi đột nhiên quét lên một tiếng :
- Động thủ!
Tiếng hô chưa dứt, Long Chính Phong đã nhằm vào người đi sau cùng, phóng song chưởng cùng một lúc đánh ra.
Giữa lúc ấy năm đạo hàn quang đều trở về phía Long Chính Phong.
Long Chính Phong thấy năm làn kiếm quang lấp loáng như một tấm lưới chụp xuống người gã, gã giật mình kinh hãi, hốt hoảng lùi lại.
Nhưng mới lùi được nửa bước đã rú lên một tiếng thê thảm. Từ đầu xuống bả vai gã bị kiếm quang lướt tới.
Bất thình lình Địch Long cùng Thống Thiền thượng nhân đồng thời quát lên một tiếng thật to, cả bốn chưởng nhằm đánh vào Lưu Bá.
Đòn này hai vị phát huy đến mười hai thành công và nhất định là một đòn thành công, không thất bại được.
Lưu Bá khi nào chịu nổi hai người đồng thời tập kích. Hắn rên lên một tiếng, người đã bị hất tung ra ngoài ba trượng, cả óc lẫn máu cũng phọt ra bắn đi.
Bốn đạo kiếm quang kia trong Vô Thường Ngũ Kiếm đều tắt ngắm.
Bốn người giang hồ kinh hãi. Chúng còn đang ngơ ngác thì Địch Long và Thống Thiền thượng nhân đã phóng chưởng phong quét tới.
Kiếm pháp Vô Thường lâm vào tình thế rối loạn. Tên nào cũng chỉ vung kiếm để hộ vệ cho bản thân. Nhưng công lực Địch Long và Thống Thiền thượng nhân nào phải tầm thường. Chưởng phong quét tới, lại hai tên nữa bị thảm tử.
Còn hai tên sợ bở vía thu kiếm chạy thục mạng.
Địch Long cười ha hả nói :
- Trốn ư? Trốn đâu có thoát?
Người lão chưa tới chưởng phong đã đánh đến nơi. Hai tên chưa chạy được năm bước, liền té huỵch xuống đất.
Thống Thiền thượng nhân thở dài khẽ niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật! Xin tha thứ cho đệ tử đêm nay phải đại khai sát giới.
Bọn đệ tử Thiên Địa giáo ở trong đại sảnh sợ hãi đến trợn mắt há miệng.
Thiên Quỷ cũng bở vía nghĩ thầm :
- Tiếng đồn công lực Địch Long đã đến độ siêu phàm nhập thánh. Đêm nay ta mới nhìn thấy thì quả nhiên danh bất hư truyền...
Địa Quỷ nhìn Thiên Quỷ nói :
- Đại ca! Chúng ta cùng ra liều mạng với họ chứ?
Thiên Quỷ kéo Địa Quỷ lại khẽ nói :
- Đánh nhau thật sự không được đâu. Bọn ta bị chết hoài, quần đệ tử không còn chí phấn đấu nữa.
Địa Quỷ hắng dặng một tiếng rồi nói :
- Chẳng lẽ chúng ta chống tay ngồi nhìn cho bọn chúng đến bắt hay sao?
Thiên Quỷ nở một nụ cười nham hiểm đáp :
- Hiền đệ bất tất phải nóng nảy. Đòn sát thủ tối hậu của chúng ta đã chả ra đâu? Có phải thế không?
Địa Quỷ cười ha hả đáp :
- Phải rồi! Nếu đại ca không nhắc thì tiểu đệ cơ hồ quên mất. Ha ha...
Thiên Quỷ nghiêm nghị nói :
- Hiền đệ đừng lên tiếng để tiểu huynh an bài.
Thiên Quỷ đột nhiên dõng dạc lên tiếng :
- Địch Long! Ngươi phá được Vô Thường ngũ kiếm đã lấy chi làm kỳ.
Địch Long cười ha hả đáp :
- Thiên Quỷ! Ngươi chết đến gáy rồi còn khoác lác gì nữa?
Thiên Quỷ lại cười khành khạch nói :
- Không phải lão phu khoác lác. Tuy ngươi phá được Vô Thường Ngũ Kiếm của bọn thủ hạ lão phu, nhưng ngươi không dám nghe tiếng quỷ khóc đây.
Địch Long vẫn cười ngặt cười ngoẹo, lão ôm bụng mà cười, cúi xuống ngẩng lên mà cười.
Thiên Quỷ lạnh lùng hỏi :
- Có gì đáng cười đâu?
Địch Long thu tiếng cười lại đáp :
- Đừng nói chuyện quỷ khóc mà đến quỷ kêu, quỷ gào, quỷ thét, lão phu cũng chẳng coi vào đâu. Đã là người giang hồ, còn ai sợ quỷ bao giờ?
Lăng Trung Ngọc nằm phục dưới đất nghe hai bên đối đáp thì trong dạ bồn chồn tự hỏi :
- “Địch Long mắc bẫy Thiên Quỷ mất!”
Đổng Uyển Vân dường như đã đoán được ý nghĩ của Lăng Trung Ngọc liền dùng phép truyền âm nhập mật nhìn chàng nói :
- Lăng tướng công! Tướng công chớ có vọng động.
Lăng Trung Ngọc muốn đứng phắt dậy đánh Thiên Địa nhị quỷ một đòn nhưng chàng nghe Đổng Uyển Vân nói vậy lại ráng nhẫn nại.
Giữa lúc ấy Thiên Quỷ cất tiếng hỏi :
- Địch Long! Lời nói của ngươi có đáng kể không?
Địch Long cười lạt đáp :
- Trước nay lão phu đã nói sao là làm vậy. Sao lại không đáng kể?
Thiên Quỷ dõng dạc nói :
- Nếu quả ngươi có đởm lược thì lão phu khâm phục lắm. Nhưng lão phu nói trước. Ngươi có dám làm thực thì lão phu mới tin là ngươi dũng cảm.
Địch Long giục :
- Ngươi cứ nói đi.
Thiên Quỷ nói :
- Nếu ngươi nghe bọn thủ hạ của lão phu là bầy quỷ khóc lóc mà chịu đựng được ba phân đồng hồ không sợ hãi gì, thì kiếm pháp mời ngươi thật sự.
Địch Long ngửa mặt lên cười ha hả nói :
- Quỷ khóc thì việc gì mà sợ? Đừng nói ba phân đồng hồ mà đến ba mươi phân ta cũng chẳng sờn lòng.
Thống Thiền thượng nhân khẽ hỏi Địch Long :
- Không hiểu bọn chúng sắp giở trò gì đây? Phải chăng đó là âm mưu quỷ kế của chúng?
Địch Long cười đáp :
- Ai sợ tiếng quỷ khóc của chúng thì sợ, chứ Địch mỗ không sợ đâu. Thượng nhân cũng tin là có quỷ hay sao?
Thống Thiền thượng nhân lắc đầu đáp :
- Có phải lão tăng tin chuyện ma quỷ của bọn chúng đâu. Có điều mình phải đề phòng chúng dùng âm mưu độc kế.
Địch Long cười :
- Vậy chúng ta chú ý phòng bị là xong.
Thiên Quỷ khẽ vỗ hai tay một cái.
Lập tức quần quỷ cả lớn lẫn nhỏ đứng trong nhà đại sảnh đều bật lên tiếng khóc.
Địch Long và Thống Thiền thượng nhân lúc ban đầu mới nghe tiếng gào khóc trong nhà đại sảnh chưa thấy gì khác lạ, nhưng dần dần tiếng khóc biến thành thê lương ai oán tựa hồ tiếng khóc cha chết, đâm ra cảm động muốn khóc theo.
Địch Long ngấm ngầm kinh hãi tự nhủ :
- “Không ngờ tiếng khóc của bọn chúng quả nhiên có ma lực khủng khiếp”.
Thống Thiền thượng nhân khẽ hỏi :
- Địch thí chủ thấy thế nào?
Địch Long định thần đáp :
- Tà môn! Đây là tà môn! Bình sinh lão phu không tin tà môn, nhưng...
Thống Thiền thượng nhân nói :
- Bọn chúng đã thi triển phép quỷ khóc này tức là đã có âm mưu. Bây giờ chúng ta cần gạt bỏ tâm niệm...
Địch Long gật đầu ngắt lời :
- Thượng nhân nói phải đó!
Hai người liền nhắm mắt phế bỏ tạp niệm. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, đột nhiên tiếng quỷ khóc trong nhà đại sảnh vụt tắt.
Thống Thiền thượng nhân rất lấy làm kỳ thì lại nghe Thiên Quỷ cười ha hả nổi lên một tràng dài.
Thống Thiền thượng nhân tức giận hỏi :
- Sao thí chủ lại nổi cơn cười như vậy?
Thiên Quỷ ngừng tiếng cười lạnh lùng đáp :
- Lão phu cười hai con heo so với Trư Bát Giới, chúng còn ngu ngốc hơn.
Địch Long tức giận quát hỏi :
- Có phải họ đã trúng phải gian kế của bọn ác đồ nhà ngươi không?
Thiên Quỷ cười khành khạch đáp :
- Sao ngươi lại nói thế? Các ngươi hãy vén tay áo lên mà coi cho rõ.
Thống Thiền thượng nhân vội vén áo cà sa lên nhìn kỹ vào thì chẳng thấy gì liền cất tiếng lạnh lùng hỏi :
- Thí chủ! Thí chủ muốn giở trò gì? Bần tăng chẳng thấy vật chi hết.
Thiên Quỷ cười lạt nói :
- Lão hòa thượng! Mắt lão mờ rồi!
Hắn quay lại bảo tả hữu :
- Các ngươi cầm đuốc soi sáng để cho họ trông rõ.
Hai tên tiểu quỷ theo lời cầm hai ngọn đuốc đi về phía Thống Thiền thượng nhân.
Thống Thiền thượng nhân lớn tiếng quát :
- Ngươi còn tiến gần thêm một bước là bần tăng động thủ giết ngươi đấy.
Thiên Quỷ cười ha hả nói :
- Nói thực cho các ngươi hay. Các ngươi trúng độc cả rồi đấy.
Địch Long không tin hỏi :
- Trúng độc ư? Bọn ta trúng chất độc gì? Ta có thấy tên ác đồ phóng độc đâu?
Thiên Quỷ cười lạt nói :
- Nếu các ngươi không tin lời lão phu thì bây giờ có ánh đuốc sáng đó nhìn lại tay mặt xem có thấy sáu nốt kim châm đen lại rồi không?
Địch Long sắn tay áo lên nhìn kỹ thì quả thấy cánh tay mặt có sáu nốt kim châm đen sì.
Lão kinh ngạc hỏi Thống Thiền thượng nhân :
- Thượng nhân! Cánh tay Thượng nhân có...
Địch Long chưa dứt lời, Thiên Quỷ đã lên tiếng :
- Bất tấc phải hỏi lão trọc nữa. Lão cảm giác còn nhạy hơn người.
Hắn nói đúng, Thống Thiền thượng nhân quả nhiên cảm giác còn lẹ hơn Địch Long. Lúc này lão đang nhắm mắt vận khí, toan mượn công lực để trục độc khí ra ngoài.