Hai người chỉ mong cầm chân Đào Vĩnh Trạch một lúc là sẽ có những cao thủ đông đảo ở trên núi kéo xuống. Nếu mấy vị đại học võ sư rượt tới nơi thì có lẽ là bắt sống được hắn.
Phục Ma trượng pháp của Dực Trọng mãnh liệt phi thường. Kiếm pháp của Tán Nông Ẩn cũng là một danh gia trong võ lâm.
Nếu là lúc bình thường thì Đào Vĩnh Trạch có coi bọn này vào đâu, nhưng hiện giờ hắn đã bị nội thương nên không khỏi hồi hộp trong lòng.
Tán Nông Ẩn giơ cây Thanh Cương kiếm lên nhằm đâm vào trước ngực Đào Vĩnh Trạch.
Đào Vĩnh Trạch xử thân pháp “Bàn Long Nhiễu Bộ” tránh khỏi mũi kiếm. Đồng thời hắn giơ hai ngón tay lên búng lẹ một cái. Một dây hàn phong bắn vào hai mắt Tán Nông Ẩn.
Tán Nông Ẩn vung kiếm lên nhanh như điện chớp. Đồng thời y lún thấp người xuống nép vào cạnh sườn ngang lưng đối phương.
Bỗng nghe đánh cách một tiếng, cổ tay y đã bị Đào Vĩnh Trạch búng trúng huyệt Mạch Môn, đau thấu tâm can.
Nhưng Đào Vĩnh Trạch cũng trúng kiếm vào bụng dưới máu tuôn ra không ngớt.
Giữa lúc ấy Dực Trọng vung thiết trượng dùng thế “Thái Sơn Áp Đỉnh” đánh mạnh xuống.
Đào Vĩnh Trạch gầm lênh một tiếng, xoay tay phát chưởng. Đó là Tu La thần chưởng.
Cây thiết trượng của Dực Trọng tuột tay văn đi. Lão sử một chiêu sát thủ tối hậu “Hoành Cẩu Thăng Thiên” bằng cây Đả Cẩu bổng.
Dực Trọng cũng bị chưởng lực của hắn hất ngã xuống đất.
Đào Vĩnh Trạch cả giận lập tứ tung người ngay lên phóng chưởng đánh ra.
Giữa lúc ấy Thống Thiền thượng nhân đã đuổi tới nơi. Nhà sư vung tay một cái liệng cả một trăm lẽ tám hạt niệm châu ra.
Đào Vĩnh Trạch la hoảng một tiếng nhảy vọt lên để lùi lại rồi lăn mình xuống sườn núi.
Một trăm lẽ tám hạt niệm châu trúng vào người hắn đa số bị vỡ tan. Chỉ có bảy hạt đánh trúng vào điểm huyệt khiến cho thương thế của hắn càng trầm trọng hơn. Chân khí cơ hồ ngưng tụ.
Thống Thiền thượng nhân kêu “A di đà Phật!” rồi nâng Dực Trọng lên.
May ở chỗ y đã luyện Thiếu Dương tâm pháp, nên trúng một chưởng của Đào Vĩnh Trạch cũng chưa đến nỗi uổng mạng, nhưng y như người bị bệnh sốt rét, toàn thân run bần bật không ngớt.
Dực Trọng hỏi :
- Đào lão tặc dường như đã bị nội thương. Tu La thần công của hắn uy lực đã kém trước nhiều. Sao lão thiền sư không nhân cơ hội này trừ khử hắn đi.
Thống Thiền thượng nhân nhíu cặp lông mày niệm Phật hiệu rồi thủng thẳng đáp :
- Đào Vĩnh Trạch tộc ác ngập đầu, hắn sắp đến ngày tận số, mối thù của cư sĩ không cần trả, tự hắn cũng phải chịu quả báo.
Khấu Phương Cao lúc này hốt hoảng, lêu bêu như chó mất chủ, chạy một mạch hơn mười dặm đường.
Hắn thở phào một cái, bỗng nghe có tiếng quát :
- Hảo tiểu tử! Bữa nay ngươi không trốn thoát khỏi bàn tay ta đâu.
Khấu Phương Cao giật mình kinh hãi, vì thanh âm này rõ ràng là của Đào Vĩnh Trạch. Nhưng chưa trông thấy bóng lão đâu.
Hắn bị Đào Vĩnh Trạch dùng thuật “Thiên độn truyền âm” làm náo loạn tâm thần, nên hắn cực kỳ hoang mang. Tuy hắn hết sức gắng gượng chạy trốn mà hai chân đã nhũn ra.
Chẳng mấy chốc Khấu Phương Cao bị Đào Vĩnh Trạch đuổi kịp.
Hắn la lên :
- Đại địch còn ở trước mắt mà sao Đào tiên sinh lại đối chọi với người nhà?
Đào Vĩnh Trạch lớn tiếng thóa mạ :
- Thúi lắm! Sao vừa rồi ngươi không nói thế? Ngươi toan hạ cả lão phu mà bây giờ còn mong lão phu tha thứ nữa chăng?
Khấu Phương Cao thấy Đào Vĩnh Trạch có ý không chịu buông tha liền không năn nỉ nữa. Hắn cười lạt nói :
- Đào tiên sinh! Tiên sinh chỉ biết trách người mà không tự trách mình. Tại hạ tưởng để tiên sinh cùng Địch Long chết ráo mà rốt cục chưa giết được tiên sinh...
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tiên sinh bảo ta ngấm ngầm hại tiên sinh. Vậy ta xin hỏi, trong đời tiên sinh đã ám toán biết bao nhiêu người rồi? Bất quá ta đây mới học đòi tiên sinh một lần mà thôi.
Đào Vĩnh Trạch chưng hửng, không biết đáp thế nào.
Khấu Phương Cao lại toan chạy trốn.
Đào Vĩnh Trạch bỗng quát lên :
- Thà ta phụ người chứ quyết không để người phụ ta. Phải lắm! Đào mỗ một đời làm ác, ba nay có giết ngươi thì đây lại đáng kể là một hảo sự.
Hắn chưa dứt lời đã sử Tu La thần công đánh ra.
Khấu Phương Cao vận toàn lực đón tiếp phát chưởng của đối phương, nhưng cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, toàn thân rét run.
Nhưng hắn chưa ngã xuống ngay. Chính hắn cũng phải lấy làm lạ.
Khấu Phương Cao đã làm đến Tổng quản đại nội thì võ công không phải tầm thường. Hắn loạng choạng mấy cái, lùi lại sáu bảy bước liền.
Hắn tiêu giải được kình lực vừa bị đánh vào, rồi định thần lại. Trong đầu óc thoáng qua một tia hy vọng.
Hắn nhìn Đào Vĩnh Trạch cười ha hả nói :
- Đào tiên sinh! Té ra tiên sinh bị nội thương rồi! Tiên sinh có giết tại hạ thì chính tiên sinh cũng chẳng thể sống được. Vậy làm khổ nhau có được ích gì? Trong đại nội còn có linh đan. Sao bằng chúng ta giảng hòa có hay hơn không?
Đào Vĩnh Trạch làm gì chẳng biết mình sắp chết đến nơi. Chẳng những thế hắn còn hiểu rõ thương thế của hắn chẳng linh đan nào cứu trị được.
Khấu Phương Cao không hiểu điểm này, nên hắn tưởng dùng đại nội linh đan để gạt Đào Vĩnh Trạch, nhưng hắn đã uổng phí tâm cơ.
Đào Vĩnh Trạch lạnh lùng hỏi :
- Đa tạ lòng tốt của ngươi, nhưng ngươi có biết bây giờ ta đang muốn gì không?
Khấu Phương Cao thấy nét mặt đối phương có vẻ khác lạ thì ngẩn người ra không biết nói sao.
Đào Vĩnh Trạch cười lạt nói tiếp :
- Ta một đời tung hoành thiên hạ. Chỉ có người bị ta ám toán mà bữa nay xuýt chết về tay ngươi. Nếu vậy thì ra mình chết đuối đĩa đèn. Vậy trước khi ta chết mà không giết ngươi thì chết cũng không nhắm mắt.
Khấu Phương Cao run lên hỏi :
- Đào tiên sinh. Tiên sinh không chịu nghe lời nói phải, chẳng lẽ tính mạng mình cũng không muốn giữ nữa chăng?
Đào Vĩnh Trạch cười đáp :
- Phải rồi! Ta đang muốn ngươi cùng chết cho vui.
Tiếng cười chưa dứt, hàn phong nổi lên. Tay trái lão phóng Kim Cương chưởng lực mãnh liệt phi thường. Tay mặt cũng phát huy Tu La thần công đến chín thành.
Hai phát chưởng này đồng phát ra, vẻ âm dương tương phối cương nhu tương tế. Đó là công lực suốt đời Đào Vĩnh Trạch đã luyện mà nên thì Khấu Phương Cao còn sống làm sao nổi?
Bỗng nghe một tiếng rú tưởng chừng tan gan đứt ruột.
Khấu Phương Cao biến thành một đống đất bùn bầy nhầy nằm dưới đất.
Thịt máu đầm đìa coi rất thê thảm.
Đào Vĩnh Trạch ngửa mặt lên trời cười rộ một hồi, bỗng cảm thấy chân khí tiêu tan, ruột đau như vặn.
Giữa lúc đó đột nhiên có thanh âm lọt vào tai :
- Đào lão tặc! Bây giờ đến lượt ta đòi nợ ngươi. Món nợ bốn mươi ba mạng người, mối huyết cừu hai chục năm. Món nợ đó bây giờ ngươi tính sao thử nói ta nghe?
Thanh âm đầy vẻ oán độc. Dù là một tên đại ma đầu giết người không gớm tay mà nghe thanh âm này cũng phải run sợ.
Người nói câu này chẳng ai xa lạ mà chính là Giang Mỹ Linh.
Đào Vĩnh Trạch quay lại đáp :
- Giang cô nương! Cô là người côi cút đã chồng chất ý chí báo thù...
Giang Mỹ Linh cười lạt ngắt lời :
- Đúng thế! Bữa nay đến lượt tên lão tặc phải đền nợ máu rồi đây!
Đào Vĩnh Trạch một mặt ngưng tụ chân khí cho bớt đau ruột, một mặt làm bộ thản nhiên cười nói :
- Giang cô nương! Cô nương nghĩ thế là hoàn toàn sai trật. Chút công lực nhỏ mọn của cô nương thì đối địch với lão phu làm sao được? Nhưng...
Giang Mỹ Linh phì cười hỏi :
- Nhưng làm sao? Lão tặc! Ngươi đừng giả vờ như không việc gì. Ngươi vừa bị thương ta đã hoàn toàn nhìn rõ. Bữa nay mà ngươi còn toan chạy thoát thì chẳng thế nào được đâu.
Giang Mỹ Linh nhảy xổ lại, đồng thời phóng chưởng đánh ra.
Đào Vĩnh Trạch thoáng qua một ý nghĩ trong đầu óc, miệng lẩm bẩm :
- Ba mươi sáu chước, trốn là thượng sách...
Hắn nghiến chặt hai hàm răng. Hai tay phóng chưởng bằng Tu La thần công.
Đồng thời thân hình thấp thoáng hắn chạy nhanh như điện chớp.
Nên biết dù là con sâu, con bọ đến chết vẫn còn cựa quậy. Đào Vĩnh Trạch tuy bị trọng thương, nhưng Tu La thần công của hắn vẫn còn mãnh liệt. Hai tay hắn phóng chưởng ra, Giang Mỹ Linh không dám đón tiếp vội vàng né tránh.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Đào Vĩnh Trạch đã chạy lên chốn sơn đầu.
Giang Mỹ Linh lại lớn tiếng quát :
- Lão tặc! Bữa nay mà ngươi còn chực trốn ư? Ta thử coi ngươi trốn đường nào cho thoát?
Nàng lao người đi rượt tới.
Đào Vĩnh Trạch khác nào chim đã bị tên, liều mạng trốn chạy.
Thế núi cực kỳ hiểm trở, nội thương hắn lại trầm trọng. Người hắn ngã lăn ra rồi cứ lăn long lóc mình xuống núi.
Bất cứ giống động vật nào cũng có ý niệm cầu sinh, huống chi con người.
Nhất là Đào Vĩnh Trạch, một tên đại ma đầu khét tiếng cố gắng lăn người xuống núi không ngớt.
Đột nhiên hắn cảm thấy như mình đằng vân giá vũ rớt xuống hang động.
Đào Vĩnh Trạch than thầm :
- “Phen này thế là xong đời, mình chẳng chết cũng bị trọng thương”.
Hắn ngoảnh đầu trông ra thì lạ thay! Hắn cảm thấy mình rớt xuống vật gì mềm nhũn như nệm bông.
Đào Vĩnh Trạch đảo mắt nhìn quanh một lượt, thì đây là một cái động sâu thẳm tối đen, sâu ít lắm là mười mấy trượng.
Hắn lồm cồm bò dậy thì đột nhiên thấy mặt đất động đậy. Một vật đen sì hiện ra trước mặt.
Hắn nhìn kỹ lại thì là một vật sắc bén tựa hồ là một giống động vật.
Giữa lúc ấy nó giơ bốn móng sắc ra mà chộp lấy.
Đào Vĩnh Trạch thấy vậy cả kinh. Giống vật đen sì kia móng rất sắc bén và chụp lẹ vô cùng. Nó đã chụp được người Đào Vĩnh Trạch.
Giả tỷ vào lúc bình thời thì bản lãnh hắn có coi con vật này vào đâu. Nhưng hiện giờ tình trạng khác hẳn, vì hắn đang bị trọng thương. Mười phần công lực đã mất chín, hắn không có cách nào trốn thoát được móng sắt kia.
Con quái vật sắc đen chụp được Đào Vĩnh Trạch rồi, miệng nó gầm lên một tiếng quái gở, nó tràn mình đi rồi nhảy lên.
Đồng thời con quái vật há miệng rộng đỏ như máu để lộ những chiếc răng sắc nhọn và trắng ởn ngoạm vào đầu Đào Vĩnh Trạch.
Giữa lúc ấy, đột nhiên có tiếng quát :
- Đại hắc hãy dừng tay!
Con quái vật nghe tiếng quát vội dừng lại không ngoạm nữa.
Lập tức nó nằm phục xuống đất ra vẻ rất thuần phục.
Thanh âm lạnh lẽo kia lại vang lên :
- Đại hắc! Kéo nó lại đây!
Con Đại hắc là giống quái vật lông đen nghe hiểu tiếng người. Lập tức nó ôm lấy Đào Vĩnh Trạch rồi chạy về phía trước.
Hắc động này lúc mới vào chỉ thấy tối om, nhưng vào sâu chừng mười trượng thì có tia sáng dần dần rọi vào.
Con quái vật chạy rất mau. Chỉ trong khoảnh khắc nó đã chạy tới bên khối đá lớn trước cửa động.
Nó đặt Đào Vĩnh Trạch xuống, ôm phiến đá mở ra.
Đào Vĩnh Trạch động tâm nghĩ thầm :
- “Té ra trong động này còn có động khác. Không hiểu trong thạch động này có ai ở? Con quái thú khổng lồ này chắc nghe lệnh người kia sai khiến”.
Con quái vật lúc này nằm phục ở cửa động, không dám ngửng đầu lên.
Đào Vĩnh Trạch đưa mắt nhìn vào trong thạch thất. Bất giác hắn sợ quá lùi lại ba bước.
Nguyên trong thạch thất có một con quái vật khác, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ ngồi trên giường đá. Đầu tóc nó trắng như tuyết và dài che gần hết cả mặt mũi. Hai luồng mục quang xanh lè chiếu qua những sợi tóc xõa xuống lóe ra ngoài.
Trên tấm áo bào màu xám bám đầy tro bụi dầy đến một tấc. Trong tay áo rộng thùng thình hiện ra hai cánh tay gầy đét.
Quái vật vừa ngó thấy Đào Vĩnh Trạch bất giác miệng nó bật lên một tràng cười rộ.
Tiếng cười như hổ thét rồng gầm làm chấn động cả gian thạch thất.
Vì con quái vật để tóc xõa xuống mặt nên Đào Vĩnh Trạch không trông rõ diện mạo và không nhận ra là ai. Tuy hắn không có cách nào nhận được đối phương, nhưng nghe tiếng cười quái gở, hắn cũng biết là quái vật đối với hắn chẳng có thiện cảm gì.
Đào Vĩnh Trạch nghĩ thầm trong bụng :
- “Không ngờ dưới chân núi này lại có quái nhân náu hình ở đây...”
Hắn còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe quái vật lạnh lùng lên tiếng :
- Đào Vĩnh Trạch! Không ngờ ngươi tới đây. Sao không tiến vào đi, còn chờ gì nữa?
Đào Vĩnh Trạch nghe nói không khỏi sợ run, tự hỏi :
- “Hắn là ai? Sao lại nhận biết ta?”
Giữa lúc ấy quái vật tức giận quát lên :
- Nếu ngươi không tiến vào thì lão phu đập chết ngay lập tức.
Đào Vĩnh Trạch chấn động tâm thần, hắn không sao được phải từ từ tiến vào thạch thất.
Hắn đưa mắt nhìn trong nhà thì thấy thạch thất này không rộng mấy. Ngoài chiếc giường đá chẳng còn một vật gì khác.
Quái vật vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích.
Đào Vĩnh Trạch định thần lại rồi cất tiếng hỏi :
- Các hạ là ai?...
Quái vật không chờ Đào Vĩnh Trạch dứt lời đã hỏi chẹn họng :
- Ngươi không nhận ra lão phu ư?
Đào Vĩnh Trạch lắc đầu đáp :
- Tại hạ chưa từng gặp các hạ bao giờ.
Quái vật đằng hắng một tiếng rồi nói :
- Ngươi đừng giả trang hồ đồ nữa. Họ Đào kia! Hai mươi năm trước lúc ngươi sát hại bốn mươi ba mạng người nhà Giang Mỹ Linh chính mắt lão trông thấy.
Đào Vĩnh Trạch run lên nghĩ thầm :
- “Té ra hắn là một người ở Giang gia. Chắc bữa nay mình không thoát khỏi ma chưởng của hắn rồi”.
Hắn vừa nghĩ vừa vận công. Đồng thời hắn mỉm cười hỏi lại :
- Lần đó hoàn toàn là vì có sự hiểu lầm...
Quái vật đột nhiên lớn tiếng ngắt lời :
- Họ Đào kia! Ngươi đừng nỏ mồm nữa. Nếu ngươi tưởng vận công động thủ là tự tìm đường chết đó.
Đào Vĩnh Trạch biến sắc. Quái vật ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Trong nội tạng ngươi đã bị trọng thương. Nếu ngươi còn miễn cưỡng động thủ, lập tức ngũ tạng ngươi phải tan nát ra mà chết.
Đào Vĩnh Trạch nghe nói lại càng khiếp sợ tự hỏi :
- “Tại sao lão lại biết mình đã bị trọng thương?”
Lão quái vật đột nhiên ngửa mặt lên trời cười rộ. Tiếng cười của lão vừa ra vẻ đắc ý vừa có vẻ trào phúng mà lạnh lẽo đến cực độ.
Đào Vĩnh Trạch thấy lão quái vật hai lần bật lên tiếng cười quái gở thì trong lòng kinh hãi, toan đối đáp thì lại nghe quái vật hỏi tiếp :
- Họ Đào kia! Ngươi sợ lắm phải không?
Đào Vĩnh Trạch cười khô khan mấy tiếng rồi đáp :
- Các hạ đoán sai rồi.
Quái vật lại cười nói :
- Còn ngươi nghĩ thì không sai chứ? Nếu quả ngươi không bị trọng thương thì sao lại rơi xuống độc hắc ám này?
Đào Vĩnh Trạch định thần lại đáp :
- Đó là vì lão phu bất cẩn để xẩy chân mà ra.
Quái vật lại nhe răng cười nói :
- Ngươi xẩy chân ngã xuống ư? Nếu Tu La thần công của ngươi còn lấy ba thành thì sao con Đại hắc này lại chụp được ngươi?
Mấy câu hỏi này khiến cho Đào Vĩnh Trạch tắc họng không còn biết nói sao.
Nhưng hắn là một tên giảo họat, nói :
- Đó là lão phu có chỗ dụng tâm.
Lão quái vật cười khanh khách nói :
- Họ Đào kia! Nếu ngươi còn có chỗ dụng tâm khác, vậy càng hay! Bây giờ ngươi hãy tiếp lão phu mấy chiêu thử coi.
Bỗng thấy lão quái vật thò tay ra như móng chân chim khẽ búng về Đào Vĩnh Trạch một cái.
Đào Vĩnh Trạch vội la lên :
- Khoan động thủ. Lão phu còn có điều muốn nói.
Lão quái vật vội thu chỉ phong lại, lạnh lùng hỏi :
- Còn điều gì thối tha nữa?
Đào Vĩnh Trạch định thần hỏi lại :
- Phải chăng các hạ là người nhà Giang Mỹ Linh?
Lão quái lại cười đáp :
- Ta là cừu nhân!
Đào Vĩnh Trạch nghe nói trong bụng vừa kinh hãi vừa mừng thầm nói :
- Các hạ đã là cừu nhân nhà họ Giang thì chúng ta cùng một phe với nhau. Tại hạ có một tin rất hay đưa đến cho các hạ...
Lão quái vật cười khành khạch mấy tiếng hỏi :
- Phải chăng nhà họ Giang còn có người tới không?
Đào Vĩnh Trạch đáp :
- Đúng thế! Giang Mỹ Linh hiện ở trên núi. Các hạ...
Quái vật cả cười ngắt lời :
- Chẳng cần ngươi nói ta cũng biết rồi. Ta không phải kiếm thị rồi thị cũng tự động tới đây.
Đào Vĩnh Trạch cười nói :
- Chúng ta đã là đồng phe thì cùng nhau hợp lực để vặn cổ Giang Mỹ Linh, có phải là báo thù được cho các hạ không?
Quái vật đằng hắng một tiếng rồi đáp :
- Thối lắm! Ai là đồng phe đồng đạo với ngươi? Việc của lão phu, lão phu tự lo liệu, cần chi đến kẻ khác quan tâm.
Đào Vĩnh Trạch bị lão thóa mạ thì lửa giận bốc lên ầm ầm nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ thản nhiên, mỉm cười nói :
- Đó là hảo ý của tại hạ. Tại hạ còn có một tin nữa muốn cho các hạ hay.
Lão quái vật hững hờ nói :
- Tin gì nữa? Nói mau!
Đào Vĩnh Trạch nghĩ thầm :
- “Bọn Giang Mỹ Linh nhất định sẽ tìm tới đây, ta mà khiêu khích cho hai bên đánh nhau là mình ở giữa thủ lợi...”
Hắn cố ý lắc đầu đáp :
- Các hạ không muốn tin lời tại hạ, chẳng nói nữa là xong.
Lão quái vật cười lạt hỏi :
- Ngươi không chịu uống rượu mừng lại đòi uống rượu phạt chăng?
Đào Vĩnh Trạch lạnh lùng hỏi lại :
- Tại hạ nói ra mà các hạ không tin phỏng được ích gì?
Quái vật tức giận nói :
- Ngươi chưa nói ra sao đã biết là lão phu không tin?
Đào Vĩnh Trạch nhẹ buông tiếng thở dài, ngồi co ro dưới đất đáp :
- Tại hạ bị trọng thương, e rằng chưa nói hết lời đã không chống nổi.
Quái vật cười hỏi :
- Phải chăng ngươi muốn xin lão phu cho thuốc trị thương?
Đào Vĩnh Trạch gật đầu.
Quái vật khẽ vỗ tay mấy cái. Mé tả thạch động bỗng vang lên những tiếng lách cách.
Chỉ trong khoảnh khắc, một khuôn cửa đá hiện ra. Phía trong cửa có bậc đá dẫn xuống.
Sau một lát, một con tinh tinh sắc vàng rất lớn theo bậc đá chạy lên.
Lão quái vật ngó tinh tinh nói :
- Đại hoàng! Lấy bình thuốc màu vàng ra đây.
Con tinh tinh này dường như thông hiểu tiếng người. Nó gật đầu mấy cái rồi xoay mình đi ngay.
Đào Vĩnh Trạch thấy vậy nghĩ thầm :
- “Không ngờ trong thạch động này còn có một thạch động khác”.
Chỉ trong giây lát con tinh tinh sắc vàng đã từ dưới bậc đá nhảy lên, trong tay cầm lấy bình thuốc vàng.
Lão quái vật thò tay lấy bình thuốc vàng, dốc ra ba viên thuốc vào lòng bàn tay rồi nói :
- Lão phu không tin là ngươi đã nuốt rồi. Ngươi hãy mở miệng để lão phu coi cho rõ.
Đào Vĩnh Trạch không sao được đành há miệng ra.
Đột nhiên lão quái vật ra tay nhanh như điện chớp búng một viên thuốc màu đen bắn vào cổ họng Đào Vĩnh Trạch.
Đào Vĩnh Trạch ọe lên một tiếng. Viên thuốc liền trôi xuống bụng.
Lão quái vật nổi lên tràng cười khanh khách nói :
- Đào lão tặc! Ngươi hãy nhả ba viên thuốc còn giấu ở dưới ngọn lưỡi kia ra đi. Tuy ngươi là tay xảo trá nhưng gạt lão phu thế nào được?
Đào Vĩnh Trạch lắc đầu thở dài hỏi :
- Các hạ thật khéo đa nghi. Tại hạ đã nuốt thuốc xuống rồi.
Lão quái vật cất giọng âm trầm nói :
- Bây giờ thì không của ngươi nhả ra nữa, vì ngươi vừa nuốt xuống rồi.
Đào Vĩnh Trạch chấn động tâm thần tự hỏi :
- “Lão quái vật này tâm cơ còn lợi hại hơn ta. Không hiểu lão muốn giở trò gì nữa?”
Lão quái vật thu tiếng cười lại đáp :
- Bây giờ ngươi phải nói cho thật thì lão phu lập tức lấy thuốc giải cho ngươi.
Đào Vĩnh Trạch kinh ngạc hỏi :
- Thuốc vừa rồi quả là thuốc độc ư?
Lão quái vật gật đầu nói :
- Chẳng những là độc dược mà chất lượng nhiều quá. Chỉ trong vòng một giờ là ngươi bị thủng ruột ra mà chết.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Nhưng ngươi uống thuốc giải của lão phu thì không lo gì đến tính mạng nữa.
Đào Vĩnh Trạch thở dài đáp :
- Thôi được! Để tại hạ nói hết.
Hắn đằng hắng một tiếng rồi nói :
- Tại hạ cùng Địch Long tỷ đấu ở Thiên Chương bình. Kết quả tại hạ đánh chết hoặc đả thương bọn chúng. Kẻ Khấu Phương Cao cũng bị tại hạ trừ diệt rồi...