Long Chính Phong cùng Tần Tố Hà trong lòng vừa sợ hãi vừa kinh dị.
Hai người thấy Linh Trí thượng nhân có vẻ điên khùng nên không dám vọng động.
Tiếng la của Linh Trí thượng nhân mỗi lúc một yếu ớt. Hai người thấy lão nằm lăn lộn không ngớt rồi xé quần áo thành từng mảnh vụn. Đúng là lão phát điên!
Sau một lúc lão ngừng tiếng la nằm thẳng cẳng dưới đất không nhúc nhích nữa.
Tần Tố Hà khẽ rỉ vào tai Long Chính Phong :
- Chẳng lẽ lão chết rồi ư?
Long Chính Phong gọi luôn mấy tiếng không thấy lão trả lời liền bảo Tần Tố Hà :
- Có lẽ lão chết thật rồi!
Tần Tố Hà nói :
- Chúng mình về thôi! Ta sợ quá đi mất!
Long Chính Phong rón rén lại gần bên Linh Trí thượng nhân đặt tay vào mũi lão để nghe hơi thở thì thấy lạnh toát. Quả nhiên lão chết rồi.
Long Chính Phong ngấm ngầm thở dài, lẩm bẩm :
- Tuy lão này hồi sinh tiền rất hung ác, nhưng cũng là một tay cao thủ hơn đời. Ta nên mai táng cho lão...
Long Chính Phong còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe Tần Tố Hà la lên :
- Úi chà! Cái gì thế này?
Long Chính Phong ngẩng đầu nhìn ra thấy Tần Tố Hà đang lượm quyển sách ở dưới đất lên, chàng mở coi thì là một bức họa đồ.
Long Chính Phong chưa hiểu rõ bản đồ này vẽ cái gì thì tiếng hú quái gở lại nổi lên mỗi lúc một gần ngay ở trong thung lũng. Bỗng có tiếng người hỏi :
- Ngươi coi vết máu trên đường. Hay là Linh Trí thượng nhân bị hại rồi?
Một thanh âm ấm ớ khác cất lên :
- Không hiểu bức họa đồ của lão bị người đoạt mất chưa? Chúng ta đi mau, nếu hắn không chịu đưa bức họa đồ thì lột da bẻ xương hắn đi...
Long Chính Phong sợ run lên, bụng bảo dạ :
- “Hỏng bét! Mấy người này hung dữ vô cùng! Nếu bị họ phát giác thì mình chỉ còn đường bó tay chịu trói, mặc cho chúng lột da bẻ xương”.
Gã liền giơ tay ra hiệu khẽ nói một tiếng :
- Nào!
Rồi cùng Tần Tố Hà hợp lực đẩy một tảng đá lớn đóng cửa động.
Tiếng bước chân đã đến bên động thì dừng lại.
Long Chính Phong vịn vào tảng đá nhìn qua kẻ hở ra ngoài thấy ba người kỳ hình quái trạng đứng đó. Chính là ba tay cao thủ tà đạo đã đấu với Linh Trí thượng nhân rồi bị Lăng Trung Ngọc dùng Kim Xà trùng hăm dọa phải bỏ chạy.
Ba người này đứng trước sơn động ngó lui ngó tới. Bỗng người tóc đỏ như lửa tức Liệt Hỏa tán nhân lên tiếng :
- Hừ! Linh Trí thượng nhân trốn đâu mất rồi?
Người tay dài quá đầu gối trông như khỉ vượn tức Mã Hồi Hồi đáp :
- Cứ coi vết máu mà theo dõi thì rõ ràng y đã đến gần đây. Chẳng lẽ y trèo lên núi?
Linh Sơn mỗ mỗ đưa lỗ mũi ra ngửi bốn phía một hồi rồi nói :
- Ta đã ngửi thấy mùi Linh Trí thượng nhân. Nhất định lão ẩn nấp gần đây!
Liệt Hỏa tán nhân lớn tiếng gọi :
- Linh Trí thượng nhân! Bọn ta không có ác ý với lão đâu. Lão ra đây tương kiến!
Gọi luôn mấy tiếng không thấy trả lời, Linh Sơn mỗ mỗ tức giận nói :
- Linh Trí thượng nhân! Lão mà không chường mặt ra thì bọn ta không nể đâu.
Mắt mụ chớp nháy lại ngửi luôn một hơi rồi nói :
- Chà! Ta còn nghe thấy cả hơi thở người sống. Có lẽ sau khi bị thương có người kềm chế y...
Long Chính Phong nấp ở trong động thấy Linh Sơn mỗ mỗ rán cặp mắt quỷ quái nhìn cửa động, gã sợ quá nghĩ thầm :
- “Mụ yêu phụ này thính mũi thật!”
Gã còn đang ngẫm nghĩ thì thấy Linh Sơn mỗ mỗ quát lên một tiếng chạy lại hai bước giơ tay ra đẩy mạnh một cái. Một luồng đại lực phát ra làm cho phiến đá lớn đậy cửa động bị rung chuyển.
Long Chính Phong la lên :
- Nguy rồi!
Gã vội nắm tay Tần Tố Hà nhảy lùi lại.
Bỗng nghe đánh sầm một tiếng. Khối đá lớn đã lăn vào trong động đè lên thi thể Linh Trí thượng nhân.
Linh Sơn mỗ mỗ cười ha hả nói :
- Linh Trí thượng nhân! Lão còn chưa chịu chường mặt ra ư?
Long Chính Phong và Tần Tố Hà chẳng còn hồn vía nào nữa. Hai người thấy ba tên ma đầu đi từng bước một tiến vào.
Mã Hồi Hồi (tức gã tay dài) cặp mắt lấp loáng ngó thấy Long Chính Phong và Tần Tố Hà, lộ vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Té ra bọn ngươi ẩn nấp trong này?
Hắn chưa dứt lời bỗng nhảy vọt lại thét lớn :
- Ai ẩn trong này để ám toán người? Quân mặt dày! Ra đây!
Long Chính Phong mừng rỡ khôn xiết toan cất tiếng gọi :
- Lăng đại hiệp!...
Nhưng gã chưa thốt ra lời, bỗng nghe một tràng cười sang sảng như tiếng nhạc vàng. Tiếp theo một thanh âm trong trẻo vang lên :
- Các ngươi đui mắt rồi chăng? Ta ở ngoài này kia mà. Có ẩn nấp trong động ám toán bọn ngươi đâu?
Long Chính Phong kinh dị hết chỗ nói, gã nhìn về phía phát ra thanh âm thì thấy một thiếu nữ đứng trên tảng đá lớn đối diện với sườn núi bên này. Áo xiêm nàng trắng như tuyết bỗng tung bay phất phới, tựa hồi cỡi gió mà đi. Nhác trông chẳng khác gì một nàng tiên nữ đang bay. Gã kinh ngạc đứng thộn mặt ra.
Ba tên ma đầu lại càng kinh hãi, kinh hãi hơn cả Long Chính Phong. Vì bọn họ là những tay võ công trác tuyệt mà không nhìn thấy thiếu nữ này từ phương nào đến để nàng gần tới nơi vẫn chưa phát giác.
Mã Hồi Hồi quát lên một tiếng, cầm một cành khô liệng ra.
Liệt Hỏa tán nhân (người tóc đỏ) hắng dặng một tiếng, phóng ra một chưởng. Bỗng thấy gió thổi ào ào, cát đá tung bay. Thiếu nữ xiêm trắng ở giữa trường cát đá nhảy xuống. Chớp mắt nàng đã đứng trước cửa sơn động. Khinh công của nàng thần diệu tưởng chừng lướt mình trên không gian.
Ba tên ma đầu kinh hãi không bút nào tả xiết. Liệt Hỏa tán nhân hỏi bằng một giọng khiếp sợ :
- Tôn sư là ai?
Thiếu nữ xiêm trắng đảo mắt nhìn vào mặt ba người rồi hỏi lại :
- Liệt Hỏa tán nhân! Ngươi quên lời hứa với một vị tiền bối võ lâm hai mươi năm trước đây rồi ư?
Liệt Hỏa tán nhân run lên hỏi lại :
- Tôn giá là người thế nào với Thúy Vi tiên tử?
Hắn đã nhớ lại hai mươi năm trước từ Cam Túc xuống Trung Nguyên gặp phải Thúy Vi tiên tử là một trong ba tay đại cao thủ nổi tiếng khắp thiên hạ thời bấy giờ. Hắn bị bại dưới lưỡi kiếm của Thúy Vi tiên tử. Bà bắt buộc hắn phải phát thệ suốt đời không được đặt chân vào đất Trung Nguyên nữa.
Bây giờ Liệt Hỏa tán nhân nghe tin trong ba tay đại cao thủ nhất thiên hạ đó thì Thiên Sơn thần hiệp đã qui ẩn, Kim Xà tôn giả bị vây đánh chết rồi, Thúy Vi tiên tử cũng đã hóa thân mới dám lần mò xuống Trung Nguyên.
Ngờ đâu hôm qua hắn đã lại thấy Kim Xà trùng oai danh lừng lẫy thiên hạ của Kim Xà tôn giả do Lăng Trung Ngọc sử dụng. Hắn sợ quá, bỏ chạy ngay đương trường. Bữa nay hắn lại chạm trán thiếu nữ có liên quan đến Thúy Vi tiên tử thì làm gì chẳng kinh tâm táng đởm?
Thiếu nữ xiêm trắng lạnh lùng đáp :
- Đó là danh hiệu ân sư ta sao bọn ngươi dám nói tới?
Linh Sơn mỗ mỗ cười rộ nói :
- Ta chưa từng nghe nói Thúy Vi tiên tử có thu nạp đồ đệ bao giờ? Ngươi tưởng mạo xưng danh hiệu y là uy hiếp được bọn ta phải chạy chăng? Hừ! Đến ngay Thúy Vi tiên tử phục sinh ta cũng không sợ đâu!
Thúy Vi tiên tử cùng Thiên Sơn thần hiệp và Kim Xà tôn giả giữa ba người có mối tình nghiệt éo le, khắp thiên hạ đều biết tiếng. Người võ lâm còn biết rõ Thúy Vi suốt đời chưa từng thu đồ đệ, nên Linh Sơn mỗ mỗ không tin lời thiếu nữ.
Liệt Hỏa tán nhân trong lòng nghi hoặc tự hỏi :
- “Tại sao thị biết mình hai mươi năm trước đã có lời thề với Thúy Vi tiên tử? Phải chăng thị đúng là đồ đệ của mụ?”
Mã Hồi Hồi lâu ngày ở chốn biên thùy. Hắn nhờ có khiếu thông minh đặc biệt, luyện được võ công các phái miền Tây Vực, nên rất tự phụ. Tuy hắn đã nghe danh Thúy Vi tiên tử, song hắn đưa mắt nhìn thiếu nữ vẫn không có ý khiếp sợ lắm.
Mã Hồi Hồi nhìn Liệt Hỏa tán nhân nói :
- Ngươi nhất định coi Thúy Vi tiên tử là tay đáng sợ thì để ta thử với ả xem sao?
Hắn rung cổ tay một cái, một luồng hàn quang lóe mắt từ trong tay bay ra nhằm bắn vào thiếu nữ.
Long Chính Phong nấp ở trong động chớp mắt một cái cơ hồ không mở ra được. Gã kinh hãi hỏi :
- Đây là yêu pháp gì vậy?
Gã vừa động tâm đã thấy người thiếu nữ kia bay vọt lên không, đem theo một đạo kiếm quang màu lục biếc vọt về phía Mã Hồi Hồi.
Long Chính Phong còn chưa nhìn rõ, bỗng nghe một tràng thanh âm nho nhỏ rồi hai bóng người xa nhau ra.
Trong tay hắn cầm một cây bổng không hiểu đúc bằng thứ kim thuộc gì mà phát ra ánh sáng lấp loáng. Hắn thi triển phép “Lôi Điện bổng pháp” độc môn.
Những tiếng ầm ầm vang lên! Đầu cây bổng của hắn đã chụp xuống những yếu huyệt ở trước ngực đối phương.
Long Chính Phong thấy oai thế mãnh liệt quá chừng. Gã khiếp sợ la lên một tiếng thật to muốn nhảy ra trợ lực cho thiếu nữ.
Người gã vừa chuyển động đã thấy thiếu nữ khoa trường kiếm lên. Một làn kiếm quang mịt mờ xô ra. tiếng gió rít lên ầm ầm, tiếng sấm nổ lập tức dừng lại.
Thanh trường kiếm màu lục biếc trong tay nàng đè lên trên cây quái bổng và phong tỏa chiêu thức của đối phương.
Mã Hồi Hồi khẽ gầm lên một tiếng, rung cổ tay một cái. Cái quái bổng hất lên cao năm tấc.
Thiếu nữ buông tiếng cười lạt, hạ thấp thanh trường kiếm lại đè cây quái bổn của đối phương xuống.
Hai người tỷ thí nội công thiếu nữ chiếm được thượng phong.
Mã Hồi Hồi trong lòng kinh hãi. Hắn vận động công lực toàn thân phóng quái bổng về phía trước.
Thiếu nữ mặt lạnh như băng sương. Không hiểu nàng sử thủ pháp gì mà thanh trường kiếm vẫn níu chặt lấy quái bổng. Nàng xoay chuôi kiếm một cái.
Bỗng Mã Hồi Hồi rít lên một tiếng quái dị, bỗng lùi lại mấy bước.
Thiếu nữ hỏi :
- Ngươi còn muốn thử nữa không?
Mã Hồi Hồi biến sắc chống cây quái bổng xuống lại xông vào. Tiếp theo hàn quang lấp loáng, kiếm bổng giao nhau. Những tiếng kim thiết lại vang lên cơ hồ rách cả màng tai.
Liệt Hỏa tán nhân càng co càng khiếp. Hiển nhiên thiếu nữ này đã được chân truyền của Thúy Vi tiên tử. Nàng sử Thúy Vi kiếm pháp biến hóa thần diệu đến nỗi Mã Hồi Hồi cũng không địch nổi.
Sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, trong bụng nghĩ thầm :
- “Ả này dụng công không đầy mười năm nữa tất thành được Thúy Vi tiên tử thứ hai. Khi ấy thì bọn mình còn xuất đầu lộ diện làm sao được?”
Trong đầu óc hắn lướt qua mấy ý nghĩ rồi sát khí nổi lên bừng bừng. Hắn không nghĩ gì đến thân phận mình nữa đột nhiên nhảy vọt ra, xoay tay phóng chưởng nhằm đánh xuống đầu thiếu nữ.
Liệt Hỏa tán nhân đã luyện được môn Liệt Hỏa thần chưởng độc đáo, vừa giờ bàn tay lên khí nóng cao độ làm cho bàn tay đỏ rực. Chưởng phong xô ra bảo phủ một phạm vi năm trượng.
Hắn ra chiêu đột ngột chắc là đối phương không thể nào tránh kịp. Ngờ đâu thiếu nữ kia hình như sau lưng cũng có mắt, nàng ra chiêu “Kim Phụng Điểm Đầu”, luồng kiếm quang xanh biếc đón lấy chưởng phong đối phương.
Liệt Hỏa tán nhân nhận biết thanh trường kiếm này chính là thanh Bích Ỷ kiếm mà Thúy Vi tiên tử đã sử dụng. Chẳng những thanh bảo kiếm đó đủ sức làm tan vàng vỡ ngọc, người sử dụng huy động nội công khiến cho nó phát ra khí lạnh ghê người. Nếu mũi kiếm đâm trúng lòng bàn tay là phá tan được Liệt Hỏa thần chưởng mà hắn tốn bao nhiêu công phu năm tháng mới luyện nên.
Liệt Hỏa tán nhân trong lòng kinh hãi khi nào còn dám mạo hiểm nếm thử.
Hắn vội thu bàn tay về. Tuy nhiên, chưởng kình của hắn phát ra lướt qua lưỡi kiếm của đối phương đập mạnh vào vách động khiến cho một tảng đá lớn bị đẩy vào trong lăn lông lốc.
Tần Tố Hà bật tiếng la hoảng nhảy xổ vào trong lòng Long Chính Phong, nắm chặt lấy tay gã không buông ra nữa. Lòng bàn tay cả hai người mồ hôi toát ra ướt đẫm. Nhưng trong lòng Long Chính Phong lại thấy ấm áp quên cả nổi khiếp sợ vừa qua.
Liệt Hỏa tán nhân đã phóng ra hai chưởng liên tiếp đều bị thiếu nữ dùng thân pháp cực kỳ linh xảo tránh khỏi.
Lửa giận bốc lên ùn ùn, Liệt Hỏa tán nhân hít mạnh một hơi chân khí, vung tay phải lên sử công phu “Đại Thủ Ấn” của phe Mật tông. Hắn đã vận toàn thân công lực ngưng tụ cả vào lòng bàn tay để phóng chưởng.
Bỗng thấy một bàn tay hắn biến thành sắc tía và bành trướng lên lớn gấp đôi. Hắn rú một tiếng chói tai phóng chưởng ra.
Lúc này Mã Hồi Hồi đang vung quái bổng phát chiêu “Bát Phương Phong Vũ”.
Ánh bổng trùng điệp, hàn quang dàn dụa phong tỏa hết đường rút lui của thiếu nữ.
Xem chừng Liệt Hỏa tán nhân đánh phá chưởng này tất nàng phải uổng mạng.
Ngờ đâu thiếu nữ kia giữa lúc tính mạng như ngàn cân treo đầu sợi tóc, nàng thi triển thân pháp rất nhiệm mầu tránh khỏi. Mũi kiếm rung lên một cái, muôn ngàn đao kiếm quang vây bọc hộ vệ toàn thân. Lưỡi kiếm đột nhiên dừng lại rồi mũi kiếm phóng về phía đầu ngọn bổn của Mã Hồi Hồi. Nàng ra chiêu “Di Hoa Tiếp Mộc”. Bóng người lấp loáng, nàng đã xoay lại phía sau Mã Hồi Hồi.
Hai tiếng choang choảng vang lên. Chưởng lực ca Liệt Hỏa tán nhân đập vào quái bổng làm chấn động Mã Hồi Hồi phải lùi lại ba bước. Liệt Hỏa tán nhân cũng phải lùi một bước.
Thiếu nữ kia tinh xảo chẳng kém gì ma quỷ. Nàng vừa giơ thanh trường kiếm lên đã nghe đánh soạt một tiếng. Tay áo của Liệt Hỏa tán nhân bị hớt mất một đoạn. Suýt nữa cánh tay hữu hắn cũng bị chặt đứt. Hàn quang lấp loáng, nàng xoay kiếm lại chém nhưng bị Mã Hồi Hồi vung bổng lên gạt kịp.
Thiếu nữ kia bất quá bản lãnh chỉ cao hơn hai người một chút, nhưng lấy một chọi hai thì nhiều lắm là chống được sáu bảy chục chiêu. Còn điều nàng ỷ vào khinh công tuyệt đỉnh, kiếm pháp tuyệt diệu, đánh đòn nặng tránh đòn nhẹ.
Thân hình chuyển động luôn luôn mới giữ được thế quân bình với hai tên ma đầu.
Giữa lúc ấy Mã Hồi Hồi lé mắt ngó thấy Linh Sơn mỗ mỗ đứng bên đang rón rén đi về phía cửa động. Hắn cả mừng nói :
- Phải rồi! Chúng ta dùng phép xa luân chiến thì dồn được con yêu nữ này vào chỗ chết. Liệt Hỏa tán nhân! Ngươi có muốn nghỉ một lúc thì nghỉ trước đi!
Liệt Hỏa tán nhân là tay cực kỳ nham hiểm. Hắn nghe nói vậy không khỏi run lên và đoán là Linh Sơn mỗ mỗ có ý gì ám muội. Hắn thừa cơ đáp :
- Phải lắm! Ta nghỉ trước một lúc cũng hay.
Dứt lời hắn phi thân nhảy ra ngoài vòng chiến chạy trước đến cửa động.
Liệt Hỏa tán nhân bỏ đi rồi, thiếu nữ áo trắng nhẹ được một phần áp lực.
Nàng vung thanh trường kiếm phóng tới bức bách Mã Hồi Hồi phải lùi lại hai bước.
Bất thình lình nàng xoay mình nhảy lại ra chiêu “Cô Yên Vạn Lý”. Kiếm quang vọt nhanh như tên bắn chớp mắt đã đâm tới trước ngực Linh Sơn mỗ mỗ.
Linh Sơn mỗ mỗ tức giận lạng người tránh đi, mụ tháo hai vòng tai liệng ra.
Hai vòng tai này là ám khí độc môn của mụ. Cả thảy có mười vòng móc liền vào thành một xâu. Lúc liệng lên không nó rít lên tiếng vù vù bay chênh chếch ra phong tỏa lấy cửa động. Không hiểu mụ cố ý hay vô tình liệng vòng tai. Dĩ nhiên là mụ ngăn cản thiếu nữ, nhưng đồng thời ngăn cản Liệt Hỏa tán nhân không thể vào động trước được.
Thiếu nữ hắng giọng một tiếng phóng kiếm ra. Kiếm quang thành một tấm màn vây bọc sáu chiếc vòng tai. Lập tức vòng tai bị gãy nát rớt xuống từng mảnh như trận mưa hoa.
Liệt Hỏa tán nhân phất tay áo một cái. Song chưởng đồng thời phóng ra.
Chưởng phong ngăn chặn trước ngực hất tung bốn vòng tai kia ra ngoài mấy trượng.
Nhưng hắn bị ngăn cản lại một chút thành ra Linh Sơn mỗ mỗ đã vọt tới cửa động trước.
Bỗng nghe thiếu nữ cất tiếng trong trẻo quát lên :
- Mụ kia đừng chạy nữa! Hãy đón lấy cái này của ta.
Véo một tiếng! Một tia ngân quang nhằm Linh Sơn mỗ mỗ mà bắn tới.
Linh Sơn mỗ mỗ đang lăm lăm chực nhảy vào động trước, bỗng nghe tiếng ám khí rít lên ở phía sau. Mụ vội né tránh thì đã không kịp nữa. Mũi ám khí xuyên vào vành tai và đeo tòn ten tại đó.
Linh Sơn mỗ mỗ rú lên một tiếng quái gở, đưa tay sờ tai thấy máu dây ra bàn tay đỏ lòm. Mụ rút mũi ám khí ra coi thì chính là cây trâm bạc mà thiếu nữ đã dùng nó để cài đầu.
Mụ tức giận quát :
- Con yêu nữ kia! Mi thật là hỗn xược. Chúng ta hãy đập chết ả trước rồi sẽ vào tìm Linh Trí thượng nhân.
Mụ sử dụng cây quải trượng bằng gỗ đen láy, nào đánh nào quét nào đâm nào gạt.
Liệt Hỏa tán nhân phát huy thần công “Đại Thủ Ấn”. Mã Hồi Hồi thi triển Lôi Điện quái bổng.
Ba người vây đánh thiếu nữ áo trắng. Chưa đầy chục chiêu thì nàng lâm vào tình trạng chỉ còn chống đỡ chứ không có sức phản kích.
Đại Thủ Ấn của Liệt Hỏa tán nhân làm cho mũi kiếm của thiếu nữ phải cong lên.
Linh Sơn mỗ mỗ quét ngang cây trượng nặng tới ngàn cân phong tỏa thanh bảo kiếm của nàng.
Mã Hồi Hồi lên tiếng cười quái gở phóng quái bổng nhanh như điện chớp.
Thiếu nữ biến sắc vội lạng người né tránh rồi lùi lại luôn năm bước.
Liệt Hỏa tán nhân bật lên tiếng cười hung dữ sấn sổ tới vung tả chưởng đánh xuống đầu thiếu nữ.
Lúc này thiếu nữ khác nào cây cung cứng giương đến độ chót không thể lùi được nữa mà trường kiếm cũng bị phong tỏa. Nàng cảm thấy mình sắp mất mạng dưới bàn tay to tướng của đối phương.
Liệt Hỏa tán nhân bộ mặt hung ác nhòm thấy thiếu nữ đầy vẻ hoang mang liền bật lên tiếng cười the thé quát :
- Tiểu ma đầu! Phen này nhứt định mi phải chết.
Ngờ đâu hắn vừa dứt lời thì huyệt đạo bên khuỷu tay trái bị mũi kim sắt đâm vào. Cánh tay tê nhức không phát huynh nội lực được nữa.
Hắn còn đang khiếp sợ, bỗng huyệt Hoàn Khiên ở đùi bên phải lại đau nhói.
Người hắn nhũn ra đứng không vững xiêu về bên phải.
Hắn xiêu người một cách đột ngột gặp trúng lúc Mã Hồi Hồi phóng bổng đâm tới. Mã Hồi Hồi vội đưa cổ tay chếch đi quét ngang cây bổng để Liệt Hỏa tán nhân khỏi đụng vào.
Bỗng nghe đánh chát một tiếng, cây bổng quét đụng vào cây trưọng của Linh Sơn mỗ mỗ gạt sang một bên.
Thiếu nữ phản ứng cực kỳ thần tốc. Nàng ra chiêu “Ngân Long Phiên Thân”, kiếm hoa xô tới, bắt buộc Linh Sơn mỗ mỗ phải lùi ba bước. Tiếp theo nàng lướt kiếm vạch vào mặt Liệt Hỏa tán nhân.
Linh Sơn mỗ mỗ cả giận quát mắng :
- Mẹ kiếp! Liệt Hỏa tán nhân! Ngươi làm trò gì vậy?
Liệt Hỏa tán nhân tay trái máu chảy đầm đìa, nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng thóa mạ :
- Con tiểu yêu nữ kia! Mi dùng ám khí gì để ám toán ta? Bữa nay lão gia phải giết mi cho bằng được mới nghe.
Giữa lúc ấy, đột nhiên trên sườn núi có tiếng cười khanh khách nói :
- Bọn ngu ngốc kia! Có mắt không tròng. Sao ngươi đòi nợ hão?
Long Chính Phong ẩn mình trong động nghe tiếng, hớn hở vui mừng reo lên :
- Lăng đại hiệp đã tới.
Gã nắm tay Tần Tố Hà toan xông ra ngoài động thì bị Mã Hồi Hồi vung bổng lên ngăn cản.
Lăng Trung Ngọc lạng người tới cười lạt hỏi :
- Mã Hôi tiểu tử! Ngươi có muốn đánh nhau không?
Chàng giơ cây thiết trượng lên nhằm đỉnh đầu Mã Hồi Hồi giáng xuống.
Phát trượng này coi không thành chiêu số nào mà thiệt ra nó thuộc vào một chiêu cực kỳ lợi hại. Trước kia Kim Xà tôn giả ở ngoài đảo quan sát loài rắn lúc nó công kích rồi sáng chế ra chiêu đó.
Lăng Trung Ngọc giáng trượng xuống. Đầu trượng nhằm bảy huyệt đạo trọng yếu trong người Mã Hồi Hồi, còn thân trượng thì chỉ xuống thiên linh cái.
Chuôi trượng đâm vào huyệt Ngọc Chẩm sau gáy hắn. Thật là một chiêu thức vô cùng hung hiểm!
Mã Hồi Hồi giật mình kinh hãi, sắc mặt sám ngắt. Cây quái bổng trong tay hắn vội ra chiêu hộ thân trong phép “Lôi Điện bổng pháp”. Chân hắn lùi lại luôn năm bước.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng, một làn hoa kiếm lấp loáng vây quanh hộ vệ người hắn, nhưng Lăng Trung Ngọc vẫn không biến chiêu thức vẫn tiếp tục chụp xuống.
Bỗng nghe “choang” một tiếng rùng rợn. Làn quang hoa quanh mình Mã Hồi Hồi bị đập tan. Bóng đen hạ xuống. Mã Hồi Hồi rú lên một tiếng thật to lộn người ra xa hơn một trượng. Hổ khẩu hai bàn tay xé toạc, máu tươi chảy ra đỏ lòm...
Liệt Hỏa tán nhân biến sắc hỏi :
- Phải chăng ngươi là truyền nhân Kim Xà tôn giả?
Lăng Trung Ngọc cười mát đáp :
- Đúng rồi! Lão yêu quái! Ngươi vẫn còn nhớ ư?
Liệt Hỏa tán nhân lộ vẻ kinh ngạc hỏi lại :
- Tại sao ngươi lại gây chuyện với ta?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Linh Trí thượng nhân đã bảo hợp tác với ta, nên ta đến kiếm y để lấy bức Bảo tàng đồ gì đó.
Liệt Hỏa tán nhân cùng Linh Sơn mỗ mỗ đưa mắt nhìn nhau. Hai người không hẹn mà đồng thời phát chiêu tấn công Lăng Trung Ngọc.
Một tiếng “lui” vang lên! Liệt Hỏa tán nhân đã phóng “Đại Thủ Ấn” của phe Mật tông đánh tới.
Lăng Trung Ngọc bỗng la lên :
- Úy cha! Nguy rồi!
Chàng đưa cây thiết trượng về phía trước. Đột nhiên người chàng lăn đi lông lốc rồi đứng lên.
Liệt Hỏa tán nhân chưa từng thấy phép đánh nào quái dị như vậy. Phát chưởng của hắn đập vào quảng không. Hắn ngẩn người ra một chút liền bị Lăng Trung Ngọc quét trượng vào chân. Hắn đứng không vững xiêu người đi rồi ngã lăn ra.