Tu La Giới Chí Tôn

Chương 98: Trường Ngạo Đột Phá

Một ánh mắt cảnh cáo hơn 10 người định mượn lực lượng cái khiên của Võ Thừa đem ra để giúp đám người Hạ Khuê. Tinh Gia hắn ngẩm nghĩ đến giờ vẩn cảm thấy lâng lâng trong dạ. Đột nhiên hắn lại đưa tay về phía đài cao chổ ba người vẩn giữ tư tháy dựng thẳng ngón giữa lên, Lục Chấn hà vừa hay bắt gặp cảnh này thoáng hiện lên vẻ bối rối. Hóa ra những hành động thất thố của ba người bọn họ mặt dù có kết giới nhưng vẩn không qua được cặp mặt của Tinh Gia.

Đường đường là trưởng lảo ngoại môn chịu trách nhiệm đi thu nhận đệ tử ở khắp phía tây này cũng là bày ra mộ mặt của tông môn mà lại thất thố như vậy cũng thật khó coi. Nghĩ đến đây hắn vội khục khục ho một tiếng truyền ầm cho hai lão giả còn lại.

- Hai vị bình tĩnh. Người kia đang quang sát chúng ta a.

Vừa nghe Lục Chấn Hà truyền âm hai người này giật bắn mình rồi gương mặt ửng đỏ nở nụ cười hết sức khó coi nhìn về phía Tinh Gia gật đầu vài cái.

Tinh Gia cũng không để ý đến ba người nửa hắn đang tập trung nhìn diễn biến trên chiến đài.

Lúc này nén nhan kia đã cháy được 4/5 chỉ còn khoảng 10p nửa sẻ cháy xong. Trên chiến đài chỉ còn khoảng 30 người. Không cần nói cũng biết những người này đều có thiên tư rất nổi bậc. Thế nhưng thời gian trôi qua vài nhịp thở số 30 người này lại có người cười khổ bóp ngọc giản dừng lại rõ ràng họ đã đến cực hạn của bản thân nếu miễn cưỡng tiếp tục có lẽ toàn bộ xương cốt cùng kinh mạch sẽ vở nát.

4 nử tử bên cạnh Vĩ Thừa lúc này chỉ còn ba người Dạ Lan nàng vốn quật cường kiên định nhưng thực lực lại yếu hơn ba nàng còn lại một ít thế nên nàng đã bóp lệnh bài rời khỏi. Thế nhưng ba người còn lại sắc mặt cũng không khá hơn là mấy. Nử tử tên Tử Liểu kia thì khá hơn so với hai người còn lại có thể thấy thân ảnh cao 5m phía trên nàng lúc này cớ hồ có một đạo ánh sáng hết sức nhu hòa khiến uy áp kia cũng không tổn thương được đến nàng.

Mị Nhi cùng Hàn Linh thì thần sắc uể oải hiển nhiên cực hạn của hai nàng sắp đến. Cả hai đều đồng thời nhìn nhau một cái rồi cùng móc lệnh bài ra vừa định bóp nát thì đột nhiên thần sắc hai nàng chợt sững lại.

Chỉ thấy Võ Thừa rãi rãi đầu nhìn hai nàng cười cười ngây ngô nói.

- Xin lỗi ta quên mất, không cần bóp ngọc giản gán đợi thêm chút nửa.

Một loại lực lượng vô hình tràng ra từ cơ thể hắn uy áp trên người hai nàng này lập tức yếu đi. Mị Nhi hít sâu một hơi nhìn hắn miểm cười xinh như hoa còn Hàn Linh nàng nhìn Võ Thừa với ánh mắt phứt tạp trong lòng thầm nghĩ.

- Ta và hắn bèo nước gặp nhau, vậy mà hắn hết lần này đến lần khác giúp ta.. người này....

Nàng vốn dĩ chiến đấu cạnh Võ Thừa vì muốn trả lại ơn giúp nàng lúc trước. Tính cách nàng lạnh lùng không muốn nhận sự giúp đở của người khác thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Võ Thừa nàng có thể thấy rõ sự thuần phát không có chút ý tứ nào đổi lấy bất cứ thứ gì từ nàng, hắn chỉ đơn thuần giúp đở nàng vì nàng ở cùng một chuyến tuyến.

Nghĩ đến đây không biết sao trái tim băng giá của Hàn Linh thoáng cái rộng ràng lên, dường như đạo tâm lạnh băng của nàng bị một ngọn lửa nhẹ nhàn nhưng ấm áp bao phủ.

- Hahaha mạnh mạnh thêm nửa.

Trường Ngạo ở một bên cười lớn đầy bá khí, có thể thấy dưới lớp da hắn đã có mơ hồ một tầng huyết sắc. Huyết sắc bì.

Uy áp trên chiến đài lúc này đối với hắn là một liều thuốc bổ mà hắn đang thèm khác hắn giang hai tay nhận uy áp mạnh mẽ của nén nhan sắp tàng đồng thời cũng không ngừng hấp thụ linh lực tinh thuần do nén nhan kia tảng ra.

Nhìn thấy hành động có phần điên rồ của Trường Ngạo tất cả những người còn trên chiến đài không khỏi hít sâu một hơi, chợt có vài ánh mắt nhìn hắn hiện lên vẻ kiên kị nồng đậm.

- Lúc trước người này đâu có ung dung như vậy. Hắn, hắn... làm sao có thể.

Vương Tuấn cũng là số ích người còn lại trên chiến đài lúc này sắc mặt hắn đang vặn vẹo vì sự thống khổ trên cơ thể, nhưng trường ngạo bài ra một bộ dạng như vậy làm cho trái tim hắn bổng nhiên đập nhanh hơn, cặp mặt hắn hiếp lại.

- Hừ dù các ngươi có dùng công pháp quỷ dị gì vượt qua vòng ba thì tu vi không đến thái ất ta lúc nào cũng có thế đè bẹp các ngươi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của người này, Trường Ngạo đang ngửa cổ lên trời hưởng thụ cảm giác mạnh mẻ của cơ thể biến đổi thì chợt xoay đầu nhìn về phía Vương Tuấn, khóe miệng nở một nụ cười đầy dâm tà.

Vương tuấn giật bắn mình một cái chớp mắt không tập trung được,cũng trong lúc đó một luồn uy áp mạnh mẻ nhất từ trước đến nay chợt ập đến khiến Vương Tuấn nhất thời lão đảo một cái sắc mặt lặp tức tái nhợt hắn gương mặt vặn vẹo đánh bóp nát lệnh bài. Khi bị đưa ra ngoài chiến đài hắn lặp tức phung một ngụm máu thần sắc uể oải nghiến răng liếc Trường Ngạo còn đang cười cười nhìn hắn. Hắn lặp tức ngồi xuống tiêu hóa lực lượng tinh thuần từ nén nhan kia dẫu sao cũng là một cường giả thái ất nên việc hắn trụ lại trên chiến đài cũng là được lợi không ích chỉ là nếu không có ánh mắt của Trường Ngạo hắn nhất định có thể là một trong những người trụ lại sau cùng.

- Hai tên khốn này. Nhất định ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.

Nén nhan còn khoảng 10 nhịp thở thì hoàng toàn cháy hết lúc này có16 người còn trụ lại được.

Tất cả những người trên đài cao của các tông phái đều gật gù bàn tán. Lần này đệ tử được lựa chọn tất nhiên chất lượng hoàn toàn hơn hẳn những lần trước.

10 nhịp thở cũng nhanh chóng trôi qua. Nén nhan kia cuối cùng cũng tàn hết.

Beng....

Một tiếng chuông vang lên. Trung niên nam tử đều hành vòng ba đứng dậy hô lớn.

- Vòng ba kết thúc chúc mừng 16 người các ngươi trụ lại sau cùng.

Nói xong hắn vung tai lên lập tức có 16 bình ngọc bay đến lơ lững trước mặt mọi người.

- Đây là ban thưởng như đã nói. Đan dược cấp ba. Có tác dụng rất lớn trong việc rèn gân luyện cốt các ngươi tranh thủ thời gian đều tức lại trạng thái, một nén nhan sau các ngươi cùng những người đã vượt qua được 1/2 cây nhan lúc trước sẽ vào còng khiêu chiến.

16 người còn trên chiến đài cùng tất cả những người đã vượt qua 1/2 nén nhan kia cháy đều lặp tức khoanh chân.

- Đại ca ta mơ hồ có cảm giác đột phá.

Trường Ngạo nắm nắm đôi bàn tay có thể thấy những cộng gân đang ngọ ngoạy dưới lớp da của hắn nói với Võ Thừa.

Võ Thừa thoáng trầm ngâm rồi móc một bình đan dược đưa cho Trường Ngạo nhẹ gật đầu một cái nói.

- Đệ đột phá đi ở đây rất an toàn.

Trường Ngạo gật đầu cũng không nói gì thêm ngửa cổ đem bình đan dược đổ vào lặp tức ngồi xuống khoanh chân vận chuyển linh lực. Đan dược cùng linh lực tinh thuần lúc trước kết hợp làm cho khí tức Trường Ngạo không ngừng kéo lên từ trúc cơ cửu trọng trực tiếp đến đĩnh phong, không dừng lại ở đó khí tức hắn còn đang không ngừng kéo lên liên tiếp.

Ầm.... đột nhiên ở một hướng khác chính là hướng của Mị Nhi cùng Hàn Linh hai nàng dường như không chịu thua kém nhau linh lực đề thăng đột biến trực tiếp đột phá trúc cơ tiến vào cảnh giới thái ất cảnh. Không chỉ hai nàng những võ giả còn lại cũng thỉnh thoảng có luồn giao động đột phá thái ất bốc lên khiến cho không gian ở đây lặp tức có phần náo nhiệt.

Một lúc sau trường ngạo cũng đã đột phá thái ất, một luồn khí tức mạnh mẻ trước nay chưa từng có chảy trong cơ thể, đan điền như được mở rộng ra gắp 5 lần khiến cho trường ngạo hắn không khỏi ngửa cổ lên trời hét lớn một tiếng.

Sau đó hắn đứng dậy lúc này Hạ Khuê cũng đi đến ánh mắt đầy nhu tình nhìn hắn. Trường Ngạo hung hăn cầm lấy hai bờ vai nhỏ miềm của nàng kích động.

- Ta đã đột phá rồi.. ta đã làm được..

Hạ Khuê cười ôn nhu gương mặt nàng củng ửng hồng vì phấn khích.

Võ Thừa đi đến vổ vổ bã vai hắn.

- Làm tốt lắm..

- Đại ca..

trường ngạo thoáng xúc động nhưng Võ Thừa cắt ngan.

- Không cần nói gì cả đệ mạnh lên mới có thể sau này cùng ta lăn lộn a.

Trường ngạo kìm nén xúc động trong lòng hung hăn gật mạnh đầu cũng không nói gì thêm.

- À đại ca ngươi còn chưa đột phá sao.?

Võ Thừa thoáng ngẩn ra. Hắn rãi rãi đầu nói.

- Ta cũng không biết, ta còn chưa có cảm giác đột phá.

Trường Ngạo ngẩn ra. Thiên tư Võ Thừa hơn ai hết hắn là người biết rỏ. Lúc trước rất lâu Võ Thừa đã đột phá trúc cơ cửu trọng lúc ấy hắn chỉ mới thất trọng nay hắn đã đột phá thái ất mà Võ Thừa vẩn ở ngưỡng cửa trúc cơ, việc này thật khó hiểu.

Chỉ có Võ Thừa hắn rãi rãi đầu hắn cũng không hiểu vì sau tu vi lúc trước đột phá dể dàng mà lúc này lại khó khăn đến vậy. Nhưng hắn có thể cảm nhận được việc mình đột phá là chuyện sớm muộn cái hắn cần là cơ duyên mà thôi.