Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Chương 6: Cổ Áo Nam Nhân Mở Rộng



Phó Chu Minh cùng người đại diện của cậu ta rốt cuộc vẫn vác khuôn mặt xám rời khỏi văn phòng của Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải biết hai tên này nhất định sẽ đi tìm Tiêu Diệp.

Xét cho cùng, bộ phim《 Trục Phong 》có một đội ngũ sản xuất vô cùng sang trọng, đã dồn rất nhiều tâm huyết từ trước khi khởi quay, Phó Chu Minh không thể nào bỏ qua nguồn tài nguyên hàng đầu như vậy được.

Bất quá bọn họ muốn tìm Tiêu Diêp thì sao?
Cho rằng anh sợ Tiêu Diệp, không dám cùng Tiêu Diệp đối mặt sao?
Đừng đùa!
Triệu Hướng Hải xoay người cầm bút trong tay, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Đến giờ tan tầm, trợ lý Vương vào văn phòng của Triệu Hướng Hải như thường lệ, xác nhận lại lịch trình làm việc cho ngày mai.

Sau đó trợ lý Vương nói: " Triệu tổng, tôi đã hẹn Tống Tu giúp ngài rồi."
"Ừ." Triệu Hướng Hải dừng bút trong tay: "Cậu ta nói thế nào?"
"Cậu ấy nói..." Trợ lý Vương thật thà chất phác bỗng chốc đỏ bừng gương mặt mũm mĩm: "Cậu ấy nói, chỉ cần Triệu tổng muốn gặp cậu ấy, dù cậu ấy có đang trong phòng phẫu thuật thẩm mỹ cũng sẽ che gạc lại chạy tới gặp ngài.

"
Triệu Hướng Hải giật giật khóe miệng: "......Cậu ta thật sự nói như vậy?"
"Là sự thật..." Trợ lý Vương thở dài: "Tống Tu này cũng thật biết ăn nói.

Sợ là trong lòng cũng chỉ muốn leo lên cây đại thụ là ngài thôi."
"Cậu ta muốn leo lên người tôi, nhưng cậu ta biểu hiện rõ ràng, ham muốn cũng viết hết lên mặt." Triệu Hướng Hải cười toe toét, đứng dậy lấy áo khoác bên ghế mặc vào: "So với Phó Chu Minh cùng tên đại diện thích ra vẻ, lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm làm trò hề thì cậu ta tốt hơn nhiều.

"
Trợ lý Vương ngửa cổ nghĩ: "Đúng là như vậy."

"Tôi đi trước đây." Triệu Hướng Hải thu dọn đồ đạc, vỗ vỗ vai trợ lý Vương "Cậu cũng về sớm đi."
Nói xong, cầm chìa khóa xe trong tay, anh đi thang máy xuống lầu, lên xe lái một mạch đến nhà hàng.

Tống Tu sớm đã ngồi trên lô ghế, ngoan ngoãn chờ đợi anh.

Ngay khi Triệu Hướng Hải mở cửa bước vào, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tống Tu.

"Triệu tổng." Tống Tu vội vàng đứng lên, thành thật cúi đầu: "Ngài đến rồi."
Triệu Hướng Hải ừ một tiếng, cởi ra áo khoác ngồi xuống.

"Triệu tổng muốn ăn gì?" Tống Tu đôi mắt sáng ngời.

Triệu Hướng Hải xua tay: "Tôi không muốn ăn, cậu cứ tùy ý gọi món đi."
Tống Tu sửng sốt, nghe lời gật gật đầu, tận lực phỏng đoán món ăn Triệu Hướng Hải yêu thích rồi mới gọi món.

Sau khi người phục vụ đi ra ngoài, Tống Tu nhìn Triệu Hướng Hải một thân mệt mỏi, cẩn thận hỏi: " Triệu tổng, ngài có mệt không?"
"Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra khiến tôi khó chịu." Triệu Hướng Hải cau mày nói.

Tống Tu nhướng mày, đứng dậy đi tới sau lưng Triệu Hướng Hải, vươn hai tay dùng sức lực vừa phải khẽ xoa bóp.

Cậu đến đây là vì muốn lấy lòng Triệu Hướng Hải.

Giới giải trí nhiều kim chủ như vậy, có thể khiến cậu bội phục và ngưỡng mộ, cũng chỉ có Triệu Hướng Hải.

Hiện giờ Triệu Hướng Hải đồng ý đến gặp cậu, cậu đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Triệu Hướng Hải cảm giác được bàn tay Tống Tu xoa bóp trên vai mình, cười nói: "Cậu bóp vai rất tốt."
Ánh mắt Tống Tu liền sáng lên: "Trước kia có quay cảnh xoa bóp vai nên tôi cũng học được một chút.

Sau này nếu Triệu tổng không chê thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ phi tới ngay."
Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng nhướn mày không nói chuyện.

Tống Tu đây là muốn trần trụi thông đồng với anh?
Triệu Hướng Hải cảm thụ được lực độ trên vai, nhưng trong đầu quay đi quay lại chỉ nghĩ tới Tiêu Diêp cùng Phó Chu Minh.

Anh đã chia tay với Tiêu Diệp và hiện đang tự do.

Nếu Tiêu Diệp có thể cùng Phó Chu Minh mập mờ qua lại, muốn nếm thử tư vị của tình yêu.

Thì tại sao anh không thể?
Tống Tu chuyên chú bóp vai cho Triệu Hướng Hải, nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, trái tim đột nhiên lỡ mất một nhịp.

Sau đó, ngón tay mảnh khảnh của cậu khẽ thò vào trong áo sơ mi của Triệu Hướng Hải, lặng lẽ cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của anh.


Triệu Hướng Hải không phản ứng.

Tống Tu trong lòng vui vẻ, cậu nhẹ nhàng xoa bóp xương quai xanh cùng cơ bắp rắn chắc của Triệu Hướng Hải, cúi đầu thổi một hơi nhiệt khí nói: "Cảm ơn Triệu tổng đã giao cho tôi vai chính của bộ phim lần này."
Triệu Hướng Hải quay đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tống Tu, vừa muốn nói chuyện, điện thoại trong túi lại rung lên điên cuồng.

Triệu Hướng Hải nhíu mày lấy điện thoại ra.

Hai chữ Tiêu Diệp to chình ình trước mắt.

Nhìn thấy sắc mặt không vui của Triệu Hướng Hải, Tống Tu nhanh chóng rụt tay về.

Triệu Hướng Hải trả lời điện thoại: "Alo?"
"Anh ở đâu?" Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Diệp từ đằng kia truyền đến.

Triệu Hướng Hải không để ý đến hắn, chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng.

"Triệu Hướng Hải, anh mẹ nó trở về nhanh cho tôi!"
Triệu Hướng Hải mặc kệ sự tức giận lạnh lùng trong lời nói của Tiêu Diệp, vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ: "Tôi đi đâu, liên quan gì đến cậu?"
"Tôi bảo anh hiện tai! Trở về! Ngay lập tức!" Tiêu Diệp gầm nhẹ.

Nghe thấy tiếng gầm gừ của cậu, Triệu Hướng Hải chỉ cảm thấy buồn cười: "Nếu như cậu không có việc gì nữa, tôi cúp máy trước đây."
"Từ từ!" Tiêu Diệp nghiến răng, từ kẽ răng phun ra mấy chữ: "Nhạc Nhạc phát sốt!"
Triệu Hướng Hải giật mình: "Cậu nói cái gì, Nhạc Nhạc phát sốt?"
Anh mới vừa nói xong, tiếng tắt máy ở đầu dây bên kia đã truyền đến.

Triệu Hướng Hải buông điện thoại, bình tĩnh hít sâu một hơi: "Tống Tu, ngại quá, tôi đột nhiên có việc gấp.

Bữa cơm này tôi mời, hẹn cậu khi khác nói chuyện tiếp."
"Không sao không sao." Tống Tu đương nhiên sẽ không để ý điều nhỏ nhặt này: "Triệu tổng, ngài đi cẩn thận."
Triệu Hướng Hải gật đầu, nhanh chóng mặc áo khoác chạy ra khỏi nhà hàng, lái xe thẳng về nhà.


Chờ anh về đến nhà, Tiêu Diệp mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu đứng trước cửa phòng của Nhạc Nhạc.

"Nhạc Nhạc đâu?" Triệu Hướng Hải cởi áo khoác muốn vào phòng.

"Tôi đi xem con bé."
"Không cần." Tiêu Diệp ngăn cản: "Mới vừa uống thuốc xong, giờ đã ngủ rồi."
Triệu Hướng Hải dừng lại bước chân.

"Làm sao đột nhiên lại phát sốt?"
"Cô giáo nói hôm nay đi bơi, con bé bị trúng gió nên phát sốt." Tiêu Diệp nghiêm túc nói: "Vừa rồi bác sĩ tới khám, hiện tại không sao cả."
Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tiêu Diệp lặng lẽ nhìn nam nhân trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng.

Khi nhìn thấy cổ áo hở ra của Triệu Tương Hải, đôi mắt hắn liền trừng lớn.

Triệu Hướng Hải là một nam nhân nghiêm túc thành thục, anh mặc tây trang, cổ tay áo sơ mi của anh phải dài hơn cổ tay áo khoác khoảng hai cm, từng chiếc cúc áo đều được cài gọn gàng.

Cả người giống như một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt nhất.

Mà giờ này khắc này, cổ áo anh mở rộng...!
Tiêu Diệp ngay lập tức chặn Triệu Hướng Hải lại, cả người như một con báo đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu: "Vừa rồi anh đã đi đâu?"
Triệu Hướng Hải lấy lại tinh thần, kỳ quái nhìn chằm chằm Tiêu Diệp: "Cậu quản nhiều như vậy làm gì? Nhạc Nhạc hiện tại không ở đây, chúng ta không cần thiết diễn kịch."
"Tôi hỏi anh." Tiêu Diệp tiến lên hai bước, ánh mắt nóng nảy gắt gao nhìn Triệu Hướng Hải, "Anh vừa rồi gặp ai, làm cái gì?".