Tứ Hoàng Tử

Chương 42: Thích khách

Gia Luật Sảo ôm kiếm đứng đợi bên ngoài rừng trúc nhỏ, đến khi hoàng hôn buông xuống mới thấy bóng áo đỏ chậm rãi từ trong rừng đi ra. Chỉ thấy sắc mặt Tứ Thụy nhợt nhạt, tóc hơi rối, trán đẫm mồ hôi, thân thể vô lực, dường như mỗi bước chân đều phải dốc hết sức mới nhấc lên được. Đến gần còn phát hiện y phục trên người hắn có không ít chỗ bị cứa rách, vài vị trí còn có vết máu rỉ ra, tuy mỗi vết thương đều không nghiêm trọng, song lại phải chống tay vào thân cây bên cạnh để đứng vững đủ thấy hắn ở trong rừng đã phải trải qua một trận đầy gian nan, nguy hiểm. 

"Ta cõng đệ về phòng", Gia Luật Sảo xoay người hạ trọng tâm nói nhanh, rồi hơi khựng lại, nhớ ra Tứ Thụy không thích dựa dẫm vào người khác, lần trước bị thương nặng nếu không phải tình huống bất đắc dĩ đã không đồng ý để người khác cõng đi. 

Không ngờ lại nghe Tứ Thụy đáp gọn lỏn:

"Được". 

Ngay cả giọng nói cũng lộ rõ vẻ mệt nhọc. 

Gia Luật Sảo cõng hắn từ từ đi về hướng sương phòng, nghi hoặc hỏi:

"Chỉ là luyện khinh công, sao lại đến mức này?".

Tứ Thụy cười nhạo:

"Có người cảm thấy đệ càng trưởng thành càng anh tuấn nên đâm ra đố kị".

"Hẳn là sư phụ đối với đệ kỳ vọng rất nhiều nên mới hơi nghiêm khắc một chút thôi".

Hắn trừng mắt, "Nào chỉ có một chút?", lại nhướn môi lắc đầu cười khổ, "chỉ là tuy sư phụ tính tình cổ quái, hành xử tùy hứng nhưng biết rõ đệ thời gian này hận không thể phân thân mà vẫn bảo đệ luyện võ, nhất định có dụng ý của người. Ngay cả thái sư phụ cũng... e rằng hai người đoán trước được gì đó rồi".

"Sẽ có nguy hiểm ư? Vậy không được, phủ của đệ quá vắng vẻ, ngay cả một hộ vệ tùy thân ở bên cạnh bảo vệ đệ cũng không có. Ta...".

Tứ Thụy ngắt lời: 

"Đại ca, huynh chớ lo, kẻ nào có thể hại đệ được chứ. Hơn nữa còn có đại ca chiếu cố đệ rồi mà".

"Nhưng ta không phải lúc nào cũng ở đây, ngộ ngỡ...".

Vì Tứ Thụy đã bắt đầu tham dự triều chính, có không ít công văn mang về phủ xử lý, để tránh lời ra tiếng vào, Gia Luật Sảo cùng các tùy tùng đã chuyển đến dịch quán dành cho sứ giả ở. Chỉ có thể mỗi ngày bí mật đến "trông nom" hắn vài canh giờ. 

"Trương thúc và mấy người Lão Thập Thất sắp trở về rồi, đại ca yên tâm đi".

Động tĩnh phía bắc lớn như vậy e là đã không thể che mắt được kẻ kia. Đám người Lão Thập Thất đã không thể bí mật ở trong tối được nữa, đành để bọn họ xuất đầu lộ diện vậy. Chuyện hắn lên triều, cả chuyện hắn giả vờ vô dụng, võ nghệ tệ hại kẻ kia đều không tỏ vẻ kinh ngạc. Chẳng biết là đã phát giác ra từ bao giờ. Nghĩ đến cái người lúc nào cũng khoác lên mình y phục trắng như tuyết, bộ dạng vân đạm phong khinh hờ hững đó, hắn lại thấy ê cả đầu. 

Gia Luật Sảo chỉ đành gật đầu đáp ứng. 

Hai người vừa bước vào sảnh ngoài Tây phòng thì A Hạnh bê trà đi vào, báo tin:

"Cha nô tỳ cho người đưa tin về trước, vương phi, quận chúa cùng mọi người ước chừng nửa canh giờ nữa là về đến cổng thành. Tiểu Lục chắc không kịp đón Tiểu Hắc trở lại, để nô tỳ đi chuẩn bị ngựa cho chủ nhân nhé?".

Tứ Thụy ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nói với Gia Luật Sảo:

"Đại ca giúp đệ đi đón Lý đại nhân và Quách đại nhân, giờ đệ không tiện gặp bọn họ, hôm khác sẽ mời hai vị đại nhân đến phủ dùng bữa".

Gia Luật Sảo thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều liền đáp ứng.

"Được, đệ yên tâm nghỉ ngơi đi".

"A Hạnh cũng đi cùng đi, Tĩnh nhi các nàng bôn ba đường dài, ngươi tâm tư tỉ mỉ, có ngươi đi đón ta cũng yên tâm hơn ".

"Vâng", A Hạnh đáp rồi đi chuẩn bị ngựa.

Gia Luật Sảo liếc nhìn kiếm của mình vẫn còn trong tay nhị đệ, lúc nãy cõng Tứ Thụy nên đã trao kiếm cho hắn cầm giúp. Thôi vậy, chỉ là đi đón người, cũng không cần mang theo kiếm làm gì. Gia Luật Sảo nghĩ bụng rồi tay không rời khỏi phòng.

Đợi tiếng vó ngựa xa dần, Tứ Thụy mới siết chặt kiếm, lạnh lùng hướng ra bên ngoài đề tiếng:

"Các ngươi không phải là đến tìm ta ư? Còn đợi gì nữa, muốn ta mời cơm tối chắc?".

Dứt lời, trước cửa thình lình xuất hiện mười mấy kẻ bịt mặt. Những kẻ này ẩn thân trên nóc nhà, đáp xuống đất không chút tiếng động, rõ ràng thân mang võ công, không phải hạng binh lính tầm thường ở trong quân. 

Một kẻ nheo mắt lộ ý cười mỉa mai.

"Nghe đồn vương gia võ nghệ cao cường, giang hồ cũng không tìm ra được mấy đối thủ. Chẳng trách lại dám để người rời đi hết, một mình ở lại nghênh đón chúng ta. Thật là có bản lĩnh".

Cười nói như thế nhưng sát khí lại không nhạt đi chút nào, những kẻ khác tay đều đã đặt lên chuôi kiếm, mắt nhìn chằm chằm người ở giữa phòng.

Tứ Thụy "ồ" lên một tiếng, ra vẻ ngạc nhiên:

"Các ngươi cập nhật tin tức nhanh như vậy mà đi làm thích khách thì thật uổng phí tài năng đó. Có hứng thú đổi nghề không, ta có thể giới thiệu giúp vài mối, không tính phí".

Kẻ cầm đầu thấy mục tiêu không hề di chuyển, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở nặng nề nhận ra ý đồ kéo dài thời gian để khôi phục thể lực của Tứ Thụy, cười đắc ý rút kiếm cùng đồng bọn đồng loạt tấn công.

Gần một canh giờ sau.

Đoàn người Sử Tĩnh, Minh Ỷ, Gia Luật Sảo cùng đám huynh đệ "thổ phỉ giải nghệ" cười nói hồi phủ. Lão Thập Thất phản ứng nhanh nhất, vừa bước vào sân trong viện của Tứ Thụy liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng, lập tức điểm chân xông vào. Gia Luật Sảo cùng những người khác thấy vậy cũng mau chóng chạy theo. Đến cửa thì sững sờ. Trên nền nhà thi thể đứt đoạn, máu chảy khắp nơi, trên cửa và bốn phía đều có máu bắn lên.  Cảnh tượng khiến người ta khiếp đảm vô cùng.

Tứ Thụy ngồi bên bàn, vạt áo mở rộng, vai trái để trần, trên đầu vai lộ ra vết thương còn chưa khô máu. Trên tay hắn vẫn đang cầm thanh kiếm của Gia Luật sảo, tư thế ngồi vẫn như một canh giờ trước, không hề thay đổi, chỉ có máu lưu lại trên kiếm là đang nhỏ tí tách xuống nền. Bên cạnh hắn có một người con gái đang đưa lưng về phía cửa. Vết thương đã được bôi thuốc, băng bó. Xem ra là người bên cạnh đã giúp hắn xử lý. Nhận ra có người đến, người nọ vội vàng cài lại mạng che mặt.

"A Thụy!".

"Tứ gia!".

"Nhị ca!".

Mọi người gấp giọng hô lên, chạy đến xem thương thế của hắn.

"Ta không sao, không đáng ngại".

Thấy Tứ Thụy ngoài vết thương trên vai ra thì không bị thương chỗ nào khác, toàn bộ người trong phòng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới đưa mắt nhìn sang người bên cạnh hắn. Cô nương nọ dù che mặt chỉ để lộ đôi mắt nhưng lại khiến người đối diện tim đập thình thịch, không nỡ dời đi ánh nhìn. Suối tóc đen mượt như nhung nổi bật trên làn da trắng hơn cả tuyết, trán cao, mày lá liễu, mắt to tròn đen láy lấp lánh ánh nước, rõ ràng là nàng vừa mới khóc, lệ còn chưa khô. Xiêm y màu thiên thanh tôn vóc dáng mềm mại như tiên nữ đạp mây, khí chất vừa thanh tao cũng vừa cao quý có thể so với mẫu đơn giữa ngàn vạn đóa hoa, dung nhan vượt lên trên vạn người. Phục sức giản đơn, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc có gắn hai viên trân châu như sương đọng khóm hoa khiến người ta cảm thán, xinh đẹp nhường ấy cần gì trang sức điểm tô?

Một thiếu nữ dung mạo như hoa khiến người người yêu thích, không chỉ Gia Luật Sảo sửng sốt mà Minh Ỷ, Sử Tĩnh là nữ tử cũng ngẩn ra nhìn. Song Tứ Thụy từ đầu đến cuối đều không để ý đến nàng ta, sửa sang lại y phục, lạnh nhạt nói:

"Trở về đi".

Đôi mắt đẹp trong veo ngấn lệ, thanh âm như băng va ngọc chạm có phần run rẩy yếu ớt đáp vâng. Nàng nhún mình cung kính thi lễ với hắn rồi mới xoay người đi ra cửa. Trước khi bước qua bậc cửa, còn lưu luyến quay lại nhìn hắn, ánh mắt da diết, tình ý trong mắt rõ ràng đến mức ai cũng nhận ra.

Tứ Thụy đưa mắt nhìn A Hạnh ra hiệu, có ý bảo nàng hộ tống cô nương ấy trở về. 

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Trông thấy tiểu thái giám hớt hơ hớt hải đứng ở ngưỡng cửa, Tứ Thụy gọi:

"Về đúng lúc lắm. Ngươi đưa đại ca và Minh Ỷ về dịch quán nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi".

Tiểu Lục Tử còn chưa kịp đáp lời, Minh Ỷ đã vội nói:

"Nhị ca, huynh muốn đuổi bọn muội đi ư? Chỉ là vài tên thích khách, muội không sợ đâu".

"Minh Ỷ"", Gia Luật Sảo lắc lắc đầu. Anh ta không phải kẻ ngốc, tất nhiên nhận ra Tứ Thụy sớm đã phát hiện có thích khách phục sẵn, lại cố ý bảo anh ta rời khỏi phủ, nay lại nói thế là không muốn liên lụy hai huynh muội bọn họ. Vốn dĩ có ý trách giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt thê lương của hắn, chỉ còn lại cảm giác đau lòng.

Những người khác đều hiểu ý, trầm mặc thở dài. Những kẻ tới hôm nay, không cần xác minh cũng đoán được là ai phái đến. 

Tứ Thụy đứng dậy, trao kiếm trả lại cho Gia Luật Sảo. Khi bước đến chỗ Sử Tĩnh hai mắt đẫm lệ thì dịu giọng nói, trong âm sắc mang theo sự bất đắc dĩ:

"Nàng vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi".

Nói xong một mình rời khỏi. 

Người phía sau nhìn theo bóng lưng cô độc của hắn, thấy hắn rẽ về phía rừng trúc mà đi, thì biết hắn muốn được yên tĩnh một mình. 

Vầng dương đã lặn, trăng còn chưa nhô. Giữa màn đêm mênh mang, chỉ có gió lùa tán cây xào xạc. Tứ Thụy đặt tay lên miệng vết thương, đầu vai bị chém, nhưng cái đau lại chạy xuống hơn một gang tay. Hắn cụp mắt, gương mặt hoàn toàn lẫn trong bóng tối, gió thổi rèm mi lay động.

"Vẫn thật thà như vậy, chẳng nghĩ được cách gì hay ho để đối phó với đệ. Vốn cho rằng, thời gian làm vật đổi sao dời, hóa ra không phải. Huynh vẫn thật thà như lúc nhỏ, còn đệ vẫn nhu nhược, thích chọn mềm né cứng. Trên đời làm gì có chuyện mọi sự đều như ý, cá chép hóa rồng còn phải chặt đuôi kia mà. Là đệ sai rồi, có phải không?".

Gió rì rào thổi mạnh, bóng cây lay động như đáp lời.

Khi Tứ Thụy quay về phòng, trăng cũng đã lên cao. Dưới bóng đèn lồng treo trước mái hiên, một dáng hình mảnh mai lặng lẽ đứng đợi trước cửa. Hắn bước vội đến, hơi cau mày nhìn nàng.

"Sao còn chưa đi nghỉ? Ăn vận phong phanh thế này?".

"Ta đợi chàng dùng bữa tối".

"Nàng còn chưa dùng bữa?", hắn thở dài kéo tay nàng đi vào, lại gọi A Hạnh đi hâm nóng thức ăn mang lên. Việc này vốn là chức trách của A Châu, nhưng vài ngày trước A Châu đã xin nghỉ phép về thăm người thân bị ốm vẫn chưa quay lại. 

"Ngươi cũng ngồi xuống đi".

A Hạnh thưa vâng rồi cung kính ngồi xuống bên bàn cùng dùng bữa. Sau bữa ăn, Sử Tĩnh rời bàn đi ra ngoài, lúc này Tứ Thụy mới quay sang A Hạnh hỏi:

"Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa rồi chứ?".

"Chủ nhân yên tâm. Bình vương và quận chúa đã an toàn về đến dịch quán, Thập Thất ca xử lý sạch sẽ những thi thể kia rồi".

"Ừ".

A Hạnh liếc mắt nhìn hắn một cái rồi ngập ngừng nói:

"Thập Thất ca lúc dọn dẹp thì lẩm bẩm không ngừng, bảo là chủ nhân trước nay dụng kiếm linh hoạt, vết chém gọn gàng không để vấy máu, sao hôm nay mười mấy tên thích khách kia, kẻ nào kẻ nấy đều chết không toàn thây, mạch máu vỡ nát. Hẳn là bọn chúng chọc giận chủ nhân nên mới xui xẻo như vậy".

Tứ Thụy nhướn mày.

A Hạnh ho một tiếng, lúng túng gãi gãi mũi.

"Bọn nô tỳ chỉ lo chủ nhân nhiều ngày nay mệt mỏi, sợ là...".

"Không phải ta tẩu hỏa nhập ma. Là bọn chúng nhằm vào lúc ta kiệt sức, hai chân không thể di chuyển, chỉ có thể ngồi yên một chỗ. Không còn cách nào, đành ra tay mạnh một chút. Sợ chết ấy mà".

Nghe hắn nói đùa, A Hạnh nhẹ nhõm, cười gật đầu đứng dậy thu dọn chén bát. 

"Các ngươi đừng đoán già đoán non, nghĩ ngợi linh tinh làm gì".

"Bọn nô tỳ chỉ là tức giận thôi. Hàn gia mà biết cũng sẽ không vui nổi. Lần trước ngài ấy còn bảo, ngoài bản thân ra lại có kẻ cả gan dám để lại sẹo trên người chủ nhân, đúng là đáng chém ngàn đao".

Tứ Thụy nhăn mặt. Lời như thế mà lão ấy cũng nói ra được, khác gì đem việc hắn bị thương và thú tiêu khiển gộp thành một? Có khi bái nhầm sư phụ mất rồi. 

A Hạnh ngó sắc mặt chủ nhân sa sầm thì tủm tỉm cười, bê khay đi ra. Tứ Thụy vừa định đứng dậy trở về phòng thì Sử Tĩnh đã quay trở lại, còn mang theo hộp đựng thuốc và băng vải sạch. Hắn đành ngồi lại, thoát vạt áo, để nàng thay thuốc giúp mình. 

Sử Tĩnh tháo lớp vải đã ngả màu vì máu và bả thuốc, cẩn thận lau sạch vết máu, tránh chạm vào vết thương của hắn. Nhìn miệng vết thương mở rộng, hai mắt lại hồng lên, cắn môi mở lọ cao, dùng tay quệt cao thuốc đang định bôi lên thì Tứ Thụy đang cụp mắt đột nhiên quay phắt sang, chụp lấy cổ tay nàng ngăn lại. 

"A Thụy?", nàng kinh ngạc mở to mắt khó hiểu.

"Có độc".

Tay cầm lọ cao của Sử Tĩnh run lên, lọ rớt xuống nền, vang lên tiếng khô khốc. 

"Ta, ta...". 

Nàng còn đang ngơ ngác hoảng sợ đã bị điểm huyệt, lại thấy hai mắt Tứ Thụy tràn đầy nộ khí, cả người toát ra khí lạnh trùng trùng thì nước mắt chực tuôn. Ngỡ là hắn hiểu lầm nàng hạ độc trong thuốc. 

Tứ Thụy lau sạch cao trên tay Sử Tĩnh, cẩn thận kiểm tra trên tay nàng có vết xước hay không, xem xét kỹ lưỡng một hồi mới thở phào một hơi, giải huyệt cho nàng. Ngước mắt mới phát hiện nàng đang khóc, giật mình hỏi:

"Sao thế?".

"Không phải ta, ta không... không...".

Hắn sửng sốt, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, giúp nàng lau nước mắt, dịu giọng nói:

"Nàng nghĩ đi đâu chứ, sao ta có thể nghi ngờ nàng. Trong cao có độc, tay nàng trực tiếp chạm vào, loại độc này xâm nhập qua vết thương, nếu tay bị thương có thể sẽ bị độc dược xâm nhập, ta điểm huyệt phong bế kinh mạch trước để bảo vệ, cũng may nàng không trúng độc". 

Sử Tĩnh vội gật đầu. 

Tứ Thụy cười nhạt. Thật hay cho kế đánh lạc hướng. Thích khách phái đến nếu giết được hắn thì tốt, thất bại thì cũng phải đạt được mục đích làm hắn bị thương. Tính toán then chốt nằm ở lọ cao trị ngoại thương này. Kẻ địch có thể đã lẻn vào tráo thuốc trong lúc mấy người Lão Thập Thất bận rộn xử lý thi thể. Nếu không nhờ hắn có hiểu biết về độc dược, e là không phát giác ra được trong cao có chất kịch độc. Vốn kẻ kia dự tính cho đám thích khách kia đả thương hắn rồi rút lui không lưu lại dấu vết, sau đó hắn trúng độc thì người bên cạnh giúp hắn bôi thuốc sẽ chịu tội thay. Nhị ca à nhị ca, xem ra huynh cũng có chút tiến bộ rồi. 

Sử Tĩnh dường như cũng có cùng suy đoán, nghi hoặc hỏi:

"Kẻ tráo thuốc ra tay sau khi chúng ta hồi phủ, trước đó cô nương kia giúp chàng bôi thuốc vẫn là cao dược bình thường. Tại sao bọn chúng không đánh tráo từ trước, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn ư?".

"Bởi vì bọn chúng không tìm được cơ hội".

Trước đó, Tiểu Lục Tử chưa đến Tống phủ, A Hạnh đang ở trong phủ coi sóc. A Hạnh biết võ, làm việc lại vô cùng cẩn thận, kẻ tráo thuốc sợ lộ diện sẽ bị phát hiện làm hỏng kế hoạch nên quyết định chờ đợi. Nhưng sau đó Trúc Quân vô tình xuất hiện, khiến kẻ nọ không kịp hành động. Đối phương vốn không biết hắn có thể phân biệt độc dược, tin rằng kế hoạch sẽ thiên y vô phùng.

A Hạnh thu dọn xong vốn quay trở lại xem chủ nhân có phân phó gì không, vào phòng mới giật mình hỏi:

"Xảy ra chuyện gì vậy?".

Tứ Thụy xua xua tay.

"Đi gọi Lão Thập Thất đến đây", bỗng đổi ý, "thôi không cần, ngươi đưa Tĩnh nhi về phòng nghỉ ngơi đi, lọ cao và mấy thứ này dính độc, lúc thu dọn thì nhớ cẩn thận". 

A Hạnh nghe thế thì biết hắn không có ý làm rùm beng, nén tiếng thở dài, thưa vâng.

Tứ Thụy đi đến viện nhỏ phía Nam, gõ cửa phòng hai cái. Đạt Thố mở cửa sổ bên cạnh, thò đầu ra vẻ ngái ngủ, trông thấy hắn thì hai mắt sáng bừng.

"Tứ gia? Muộn thế này...".

Tứ Thụy không muốn phí lời, chỉ nói gọn lỏn: "Lão Thập Thất", rồi xoay người đi ra bàn đá giữa sân ngồi xuống. 

Đạt Thố tiu nghỉu nhảy xuống giường, đá đá người nọ, giọng hậm hực: 

"Tứ gia gọi ngươi".

Lão Thập Thất nhổm dậy, ngó qua song cửa thấy người kia ngồi dưới ánh trăng nom không rõ sắc mặt, vạt áo đã cởi một nửa, trên đầu vai có thể thấy lấm tấm vệt máu thì chép chép miệng, xuống giường mang giày, vớ lấy thuốc trị thương của mình rồi đẩy cửa phòng đi ra. 

"Tứ gia à Tứ gia, phủ này không phải tiết kiệm đến mức chút thuốc trị thương cũng không đủ dùng đấy chứ?".

Miệng thì dè bĩu, tay vẫn thuần thục giúp hắn bôi thuốc. 

"Có kẻ giở trò, mai ngươi kiểm tra lại phòng thuốc, phòng bếp cẩn thận. An toàn trong phủ về sau đều do ngươi phụ trách, nếu xảy ra chuyện đừng mong ta cho ngươi ngủ ngon".

"Thế này gọi là hách dịch đấy nhé, ta chân ướt chân ráo đến mà, còn chưa đi hết trong phủ. Chậc chậc, Tứ gia xấu tính quá".

"Muốn mai hay ngay bây giờ?".

"Được, được. Xem như ta chưa nói gì đi. Tứ gia tha cho kẻ xấu, lại giận cá chém thớt, chỉ trách số ta xui xẻo. Haizz...".

Tứ Thụy nghe những lời này thì liếc mắt nhìn sang, hắn sao lại không nhận ra ý tứ ẩn trong đó, giống như A Hạnh, Lão Thập Thất cũng đang khuyên hắn đừng nhường nhịn nữa. Những người trong phủ này, còn có đại ca, Minh Ỷ, sư phụ có lẽ cũng đều không chấp nhận được việc hắn tiếp tục dễ dàng bỏ qua cho đối thủ. Nhưng kể cả tim có đau thế nào nhói thế nào, vẫn cứ có sợi dây mảnh như chỉ vàng mà gần gũi đến mức hắn không nỡ cắt đứt. Cứ cố chấp khư khư bảo vệ nó. 

Kiếp trước sống gần ba mươi năm, vừa sinh ra đã bị vứt trước cổng cô nhi viện, không hề hay biết cha là ai mẹ là ai. Hắn từng bước một, đi lên từ hai bàn tay trắng, thành lập công ty, khuấy đảo thương trường. Nhưng chẳng tìm nổi cảm giác vui sướng, ấm áp. Hai mươi tám năm ấy, hắn luôn có một ý nghĩ, có người thân là cảm giác thế nào? Khi rơi vào thời không xa lạ này, dù bị tường cung cao lớn bao quanh, lời nói hành động đều phải cẩn thận không dám lộ ra sơ hở, thế nhưng hắn lại rất vui. Hắn giả vờ, hắn đóng kịch, hắn phòng bị tính toán đường lui. Song theo thời gian tình cảm trong lòng không những chẳng nhạt đi mà cứ lớn dần, như cổ thụ bén rễ sâu vào lòng đất. Lời nói ra là giả, tình cảm bên trong lại là thật. Nếu phải tự tay đốn ngã cây lớn, chặt đi sợi dây liên hệ mà hắn coi trọng còn hơn tính mạng. Vậy... hắn sẽ còn lại gì? 

Ai ai cũng cho rằng hắn và ngũ hoàng tử là thân thiết nhất. Thật ra ban đầu cậu bé kia mới là người quan tâm, che chở cho hắn nhiều nhất. Ngược lại là hắn, đối mặt với tình cảm không chút giả dối của đối phương luôn cảm thấy hổ thẹn. Nếu đổi lại người ra tay với hắn là tam ca, hắn cũng không thấy đau đớn thế này. Nhưng hắn biết rõ, tam hoàng huynh nếu thực sự ra tay sẽ không đơn giản như vậy. 

Tuy cơ thể không như ý, lại trở thành một đứa trẻ, nhưng những năm những tháng ấy, xung quanh có huynh đệ hạnh phúc biết bao. Cho dù là hoàng tử, nhưng những đứa trẻ năm đó đâu có nghĩ ngợi đến vị trí thái tử độc tôn, đâu có nảy ra ý định phái thích khách đi lấy mạng huynh đệ của mình? 

Biết trách ai đây? 

"Được rồi, ta không nhìn nổi vẻ mặt này của Tứ gia ngài đâu. Nếu Tứ gia muốn trả đòn, chúng ta sẽ dốc sức, còn không muốn thì thôi, có Thập Thất ở đây, đảm bảo trên dưới phủ này an toàn, không ai mất một sợi tóc".

Tứ Thụy nhướn môi cười, đứng dậy nói:

"Vậy làm phiền Thập Thất huynh rồi".

Khóe môi Lão Thập Thất co rút, hỏng rồi, lại đắc tội với người không nên đắc tội nhất, lắm mồm làm gì cơ chứ.

"Không dám, không dám. Tứ gia đi thong thả".

Buổi chầu sớm hôm sau rất suôn sẻ, ngoại trừ nhị vương gia lúc trông thấy Tứ Thụy thì tái mặt, những người khác đều đối với hắn rất cung kính. Lý Ngư, Quách Hà trị hạn có công được hoàng thượng hạ chỉ thăng chức, ban thưởng, hài lòng khen ngợi. Nhưng điều khiến hai vị đại nhân này mặt mày rạng rỡ không phải tiền đồ xán lạn của bản thân mà là tin tứ vương gia tham dự triều chính, được ban Ngự kiếm, bắt đầu thực hiện cải cách to lớn. 

Vừa tan triều, Lý Ngư đã đuổi theo tứ vương gia đang sải bước dài đi xuống bậc thang trước đại điện để hồi phủ.

"Vương gia xin dừng bước".

"Lý đại nhân". Tứ Thụy mỉm cười.

Mặt trời vừa lên, ánh nắng chiếu xiên xiên như rót mật, nhìn gương mặt rạng ngời hơn cả vầng thái dương trên cao, Lý Ngư hơi ngẩn ra, rồi vội vã thi lễ.

"Hạ quan ngang qua Tô Châu được Ngô tri phủ Ngô Giang đại nhân gửi lời cảm tạ vương gia. Hiện quan viên trên dưới Tô Châu đã bắt tay vào thực hiện kế hoạch mà vương gia giao phó, luôn miệng ngợi ca tài năng của vương gia đó. Hạ quan có xem qua bản kế hoạch, rất hứng thú với việc cải tổ, phân bố lại ruộng đồng, đất canh tác. Không biết vương gia có thời gian rảnh chỉ bảo hạ quan...".

Lý Ngư còn đang hứng khởi thao thao bất tuyệt thì bị một tiếng ho đằng sau ngắt lời.

"Lý huynh hồ đồ rồi, vương gia công vụ ngập mình, huynh còn muốn nhờ giảng giải cái gì", Quách Hà nháy nháy mắt ra hiệu với đồng liêu rồi quay sang vái Tứ Thụy, "vương gia xin chớ trách".

Lý Ngư bấy giờ mới nhận ra bản thân nhất thời không suy nghĩ thấu đáo. Hiện tại tứ vương gia là nhân vật thế nào, ông ta chạy tới muốn xin bái phỏng có khác gì đang tỏ ý tiếp cận, xu nịnh đâu? Quả thật là hồ đồ mất rồi.

Tứ Thụy không so đo chút nào, cười trấn an.

"Quách đại nhân không cần câu nệ. Ta với hai vị thì xa lạ làm gì. Không chê thì đến phủ ta đi, cái khác không dám khoe chứ đầu bếp của ta trù nghệ hơi bị được đấy. Vừa hay nha đầu đó mới nghỉ phép trở về. Ta mời hai vị dùng bữa, nhân tiện cũng muốn nghe chi tiết tình hình ở miền bắc luôn thể".

Lý Ngư, Quách Hà vui mừng nhận lời. 

Tứ Thụy cưỡi Tiểu Hắc thong thả đi trước, xe ngựa hai vị đại nhân theo phía đằng sau. Dân chúng bên đường ngẩn ra hết cả. Thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy đoạn đối thoại:

"Này, này. Vị công tử kia là ai vậy? Ôi, sao trên đời lại có người tuấn tú như thế, ta sống ngần này tuổi mà mới thấy qua nam nhân đẹp như vậy đấy".

"Công tử cái gì, không thấy người ta mặc quan phục à? Là quan lớn hầu chầu trên đường hồi phủ đấy".

"Ái chà, trẻ như vậy đã làm quan rồi ư? Đúng là tuổi trẻ tài cao, còn đẹp như người trong tranh bước ra ấy, tiểu thư cô nương nhà ai mà có phước sánh duyên cùng thì nhất định là tổ tông phải tích đức mấy đời".

"Thiếu hiểu biết quá, ta nói cho mà nghe, đó là tứ vương gia, hoàng tử được thánh thượng sủng ái nhất đấy. Vương gia đã lập trắc phi rồi, vương phi thì chưa có đâu".

"Thật không đấy? Từ dạo tứ vương gia được ban phủ đệ, biết bao nhiêu kẻ trong thành này chạy tới hóng chuyện mà có từng thấy được mặt mũi quý nhân đâu. Sao ngươi biết đây là tứ vương gia?".

"Có gì mà không thật. Trong kinh thành này nói đến ngoại hình xuất chúng thì đứng đầu chính là tam vương gia và tứ vương gia. Tam vương gia ta từng thấy qua rồi, vị này khẳng định là tứ vương gia, không sai vào đâu được".

"Ồ, vậy ngươi nói nghe xem, trong hai vương thì ai khôi ngô hơn?".

"Theo ta thấy ấy mà, cả hai vương đều vượt xa người thường, nhân trung chi long cả, vô cùng anh tuấn, phong tư xuất chúng chẳng ai bì kịp. Nhưng riêng tứ vương gia nghe nói chỉ cần cười lên sẽ khiến mưa ngừng rơi gió ngừng thổi người người không thở nổi, ngắm nhìn không nỡ chớp mắt đó".

"Ha ha, ngươi nghe ai nói vậy, nào đến mức đấy cơ chứ".

Một người khác nói, trong khi mắt vẫn nhìn theo hồng y hắc mã đã đi xa:

"Ta lại thấy có khi là đúng đó, ban nãy vương chỉ lướt qua thôi, mà tim ta đã đập bình bịch lên rồi".

Tiếng xuýt xoa, hóng hớt vang lên không ngớt. Tứ Thụy ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi.