Mọi người cùng phải ngỡ ngàng trước một sự thật không thể chối cãi vừa quá phũ phàng.
Vì chẳng ai có thể ngờ nhân vật thần bí đầy dã tâm kia, Cốc chủ Hoàng Thạch cốc mưu mô xảo trá, lại chính là Bang chủ Cái bang Thượng Quan Điền!
Đường Thượng Thanh thông suốt tất cả, hiểu được tất cả! Và càng thông suốt càng hiểu chàng càng thêm ngơ ngẩn thần tình!
Bởi đó, tất cả đều như quên mất Vu Lang, một nhân vật phải chịu đựng nhiều đau khổ hơn ai hết! Vì thật là nghiệt ngã khi nhân vật đầy dã tâm kia lại chính là ân sư của Vu Lang, Và những gì ân sư giáo huấn đều bị chính những hành vi tác tệ của ân sư phá hủy!
Thượng Quan Thanh chỉ nghĩ đến Vu Lang khi bón nhân ảnh của Tuyết Ngân chợt chớp động làm chàng tỉnh cơn ngỡ ngàng!
Vút!
Việc Tuyết Ngân bỏ đi cũng làm Đoàn Thu Nương choàng tỉnh! Nàng gọi theo:
- Tuyết Ngân sư tỷ!
Nhưng mà khi Đoàn Thu Nương định tung người đuổi theo thì chính Đường Thượng Thanh ngăn nàng lại:
- Đừng đuổi theo, Đoàn tỷ!
Đoàn Thu Nương sửng sốt:
- Sao lại đừng? Nhỡ phạm phải lão Bang chủ ác ma thì sao?
Chàng gượng cười:
- Lão Thượng Quan Điền nào chạy theo hướng của Tuyết Ngân? Đoàn tỷ vội quên thế sao?
Đoàn Thu Nương vỡ lẽ:
- Phải rồi! Hóa ra Tuyết Ngân sư tỷ đang đuổi theo Vu huynh! Như vậy cũng tốt!
- Tốt?
Thu Nương bối rối trước tiếng kêu kỳ lạ và ánh mắt đang nhìn dò xét của chàng! Nàng đáp nhẹ:
- Chẳng phải Vu huynh đang cần người khích lệ và trấn an sao? Ta chỉ có ý đó!
Tuy chưa tin lắm vào lời giải thích không mấy thuyết phục của Thu Nương, nhưng chàng vẫn phải phụ họa, nói theo nàng:
- Không sai! Phải chịu sự đả kích này, người trung hậu như Vu huynh đúng là cần được sự trấn an, khích lệ!
Nói dứt lời, chính Đường Thượng Thanh cũng phải tự ngượng với bản thân!
Vì theo chàng nghĩ, người có phận sự khích lệ trấn an Vu Lang nếu là chàng thì có lẽ sẽ tốt hơn! Tuy nhiên, vì chàng đang có quá nhiều điều khác phải làm, tất cả đều cấp bách khẩn trương nên chàng khó thể phân than, bao biện hết mọi việc!
Thật đúng lúc, một tiếng kêu rên của Ngọc Tử vang lên:
- Chao ôi...
Cũng có trung tâm trạng như Thượng Thanh, tiếng kêu rên của Ngọc Tử tự lý giải những hành vi có phần bối rối của nàng lúc nãy! Nàng nhanh chân bước lại chỗ Ngọc Tử vừa tỉnh lại!
Vô hình chung cả hai đều có một hành động! Thượng Thanh cũng đang đi đến chỗ Ngọc Tử! Ánh mắt họ chạm nhau và lập tức cả hai đều hiểu rằng những gì cả hai đang làm chỉ để tự dối long!
Không sao che giấu được, Thượng Thanh bật thốt lên:
- A...! Tại sao không phải ai khác là sư phụ của Vu huynh! Sao cứ phải là Bang chủ Cái bang chứ không phải ai khác đã tam phen tứ thứ hãm hại đệ? Đoàn tỷ có hiểu được tâm trạng của đệ không?
Đoàn Thu Nương gật đầu
- Đường đệ chớ tự thống trách nữa! Vì ta nghĩ, Vu huynh bỏ đi là muốn tránh điều ngỡ ngàng giữa đệ và Vu huynh! Có khi đệ không đuổi theo cũng là điều tốt cho cả hai!
Có người hiểu được và nói ra tất cả những tâm trạng của bản than, Thượng Thượng Thanh thật sự nhẹ nhõm!
Trút đi dược gánh nặng, chàng linh hoạt hẳn lên và bắt đầu xem quan thương thế cho Ngọc Tử!
Chàng rên khẽ:
- May quá! Chỉ là cạn kiệt chân nguyên, nội tạng vẫn không việc gì! Đoàn tỷ bảo đệ nói như vậy có đúng không?
Dứt lời, chàng vừa giúp Ngọc Tử ngồi tọa công vừa trút qua cho Ngọc Tử ít chân lực, và chàng không hề lưu tâm đến thái độ của Thu Nương qua tiếng đáp vừa nhẹ vừa ngắn ngủi:
- Ơ! May thật!
Sau khi giúp Ngọc Tử tiếp tục tọa công, chàng vội vàng đi đến với Ngọc Vi!
Chàng cho là bình thường việc Đoàn Thu Nương lẽo đẽo theo chàng!
Và vẫn là bình thường khi nàng cũng đáp nhẹ và ngắn sau câu hỏi của chàng về tình trạng Ngọc Vi:
- Đoàn tỷ xem này! Tình trạng cả hai đều như nhau! Có phải họ có may mắn hơn người khác không?
- Ơ! May thật...
Chàng hăm hở nên không thể biết Đoàn Thu Nương đang mang một tâm sự thật nặng nề!
Và nàng vẫn bước đi theo chàng như kẻ bước đi trong vô thức để đi vào động khẩu gặp lại Tam thúc Tả Nhất Thiên!
Nhờ tài chữa trị của Vu Lang, Tả Nhất Thiên giờ đang nửa nằm nửa ngồi nhìn chàng và Thu Nương cùng nhau chui vào động khẩu!
Tả Nhất Thiên chợt hỏi:
- Điều gì đã xảy ra? Sao Đoàn điệt nhi phải có sắc mặt nặng nề?
Thượng Thanh giải thích và là giải thích theo ý riêng của chàng:
- Lão Cốc chủ Hoàng Thạch cốc vừa tìm đến đây và bọn tiểu điệt cuối cùng cũng vạch trần bộ mặt thật của lão!
Sau khi hớn hở thuật lại những gì đã xảy ra, chàng lại nói:
- Điều làm cho tiểu điệt và Đoàn tỷ không vui, đó chính là vì không thể đuổi theo để khích lệ và trấn an Vu huynh! Phải thế không Đoàn tỷ?
Đoàn Thu Nương lý nhí đáp:
- Đúng vậy, Tam thúc! Và điệt nữ nghiệm ra rằng vào lúc này mọi người càng không gặp nhau càng tốt! Tam thúc có nghĩ thế không?
Tả Nhất Thiên vẫn đưa mắt dõi nhìn sắc diện của Thu Nương và có cảm nhận rằng đó chưa phải là điều làm cho nàng có sắc diện nặng nề!
Lão định hỏi nhưng bị Thượng Thanh hỏi trước:
- Tam thúc cảm thấy thế nào? Có hy vọng hồi phục không Tam thúc?
Tả Nhất Thiên dời ánh mắt sang chàng:
- Y thuật của họ Vu từ đâu mà có?
Chàng đáp:
- Có một nhân vật được gọi là Tàn Lão Y, y thuật của Vu huynh chính là từ quyển kinh do Tàn Lão Y lưu lại!
Tả Nhất Thiên kinh ngạc:
- Tàn Lão Y? Có phải người này vì không còn hai chân nên được xem là Tàn?
Chàng gật đầu:
- Tam thúc cũng biết ư?
Tả Nhất Thiên cười như mếu:
- Biết! Vì biết nên ta hết cả hy vọng!
Chàng sững sờ:
- Hết hy vọng là sao?
- Như họ Vu bảo, ta đáng lẽ đã chết nếu như không có một tâm nguyện nào đó chưa hoàn thành vô tình giữ lại tính mạng ta! Và cũng do họ Vu nói, ngày hôm nay là ngày cuối cùng tạ thế của ta! Ta không phải đã hết hy vọng sao?
Chàng kinh hãi:
- Vu huynh đã nói như thế thật sao?
Tả Nhất Thiên gật đầu một cách khó khăn:
- Họ Vu luôn mang theo quyển y kinh mà ngươi vừa nói! Và y kinh là do Tàn Lão Y lưu lại, ta không thể không tin!
Chàng cố tìm cách trấn an Tam thúc:
- Sống chết đều có số, Tàn Lão Y vị tất đã có y thuật cao minh nhất đời!
Tả Nhất Thiên phản bác:
- Ta không thể nghĩ được ai khác có y thuật cao minh hơn Tàn Lão Y, người đã tự nhận mình là người tàn nhưng không tàn!
Chàng giật mình:
- Tam thúc sao lại biết quá rõ về Tàn Lão Y như vậy?
Và chàng càng giật mình hơn khi nghe Tả Nhất Thiên bộc lộ:
- Đương nhiên ta phải biết! Vì Tàn Lão Y nào là người xa lạ, chính là một nhân môn trung thành của Ngọc Điệp bang bọn ta!
- Là môn nhân Ngọc Điệp bang? Vậy sao tàn lão ca lại gọi chung chư vị thúc bá là chủ nhân?
Đến lượt Tả Nhất Thiên kinh ngạc:
- Ngươi vừa gọi lão Tàn là gì?
Bối rối, chàng đem chuyện liên quan đến Tàn Lão Y thuật lại cho Tam thúc nghe!
Tả Nhất Thiên chợt cười dài! Và âm thanh của tiếng cười càng về sau càng biến thành tiếng khóc:
- Ha... Ha... Ha...
Quá lo sợ, chàng gọi:
- Đã xảy ra chuyện gì, Tam thúc?
Dứt tiếng cười hàm chứa nhiều ai oán, Tả Nhất Thiên kể:
- Có một lần chính phụ thân ngươi đã tình cờ cứu mạng lão Tàn! Do sợ thù nhân truy sát, lão Tàn năn nỉ phụ thân ngươi xin được bao bọc! Phụ thân ngươi cám cảnh, đưa lão Tàn về với Ngọc Điệp bang! Thân là môn nhân nhưng lão Tàn nhất mực gọi phụ thân ngươi là chủ nhân! Như vậy, vô hình chung bọn ta cũng là chủ nhân của lão! Đến khi Ngọc Điệp bang phân tán, lão Tàn lại theo phụ thân ngươi! Và lão Tàn không thể tự trách! Bởi chính lão vừa không báo được thù cho chủ nhân vừa phải thúc thủ nhìn ngươi là cốt nhục của chủ nhân phải lâm cảnh thoát lực! Thật đáng thương cho lão Tàn!
Chàng thêm một lần nữa tỉnh ngộ! Và chàng chợt rít lên:
- Lão Thượng Quan Điền đáng phải chết trăm lần! Thù này ta không trả quyết không phải là người!
Tả Nhất Thiên chợt kêu lên:
- Ngươi vừa bảo lão Cốc chủ Hoàng Thạch cốc đã lộ chân diện là Thượng Quan Điền?
Chàng dằn giọng:
- Chính là lão, đường đường là Bang chủ Cái bang!
- Kẻ đã phế bỏ hai chân của lão Tàn cũng là một người có tính danh là Thượng Quan Điền?
Chàng gật đầu:
- Tiểu điệt tin chắc rằng cả hai chỉ là một! Vì lão sợ Tàn lão ca phát hiện mưu đồ trước kia và bây giờ của lão nên phải tìm đủ cách để hạ thủ lão ca!
Tả Nhất Thiên không những chỉ tán thành mà cón nói:
- Ta cũng nghĩ như ngươi! Và có một điều ta muốn cho ngươi biết!
Chàng háo hức:
- Là điều gì, Tam thúc?
- Lão Thượng Quan Điền còn là hạng tham sang phụ khó, tham sắc phụ nghĩa!
- Tham sang phụ khó? Điều này tiểu điệt hiểu vì lão không bao giờ cam chịu là kẻ đứng sau! Thua kém bất kỳ ai về điều gì, lão cũng không cam lòng! Nhưng còn tham sắc phụ nghĩa?
Tả Nhất Thiên đưa mắt nhìn qua Đoàn Thu Nương:
- Như Đoàn điệt nhi đã biết, có phải từ lâu lão đã có dạ mê luyến Cung chủ lệnh sư?
Thu Nương gật đầu:
- Đã bắt được gia sư, thay vì hạ thủ, lão cố tình lưu mạng để lung lạc, mong gia sư chấp nhận mối tình si của lão!
Tả Nhất Thiên cười lạt:
- Một người đã có thê nhi và thê nhi đó vẫn sống, lại mê luyến nữ nhân khác, theo ngươi, có phải là tham sắc phụ nghĩa không?
Chàng kinh ngạc tột độ:
- Tiểu điệt đã nghiệm được rằng lão không còn là đồng nam nhưng việc lão đã có gia thất, tiểu điệt quả không ngờ!
- Hừ! Trong lúc lão truy sát lão Tàn, bọn ta biết lão có quan hệ bất chính với một nữ nhân! Và nữ nhân này không ai khác mà chính là sư muội của Phi Ma Bất Tử!
Chàng kêu lên:
- Là Tuyết Vân Ma Bà?
Đến lúc đó đột nhiên Đoàn Thu Nương xen vào:
- Không sai! Chính gia sư đã biết Thượng Quan lão tặc là hạng giả dối, đã có thê tử là Tuyết Vân Ma Bà! Vì thế, hai mươi năm trước gia sư đã phải hủy bỏ hôn ước với lão!
Thượng Thanh kinh ngạc:
- Đoàn tỷ chỉ mới bái sư không bao lâu, làm sao biết được nhưng việc đã xảy ra từ hai mươi năm trước?
Thu Nương cười gượng:
- Đó là những gì ta muốn giấu, khi Đường đệ luôn gặng hỏi ta về những gì đã xảy ra cho gia sư! Đường đệ hẳn còn nhớ?
Chàng hoang mang:
- Nghĩ là Đoàn tỷ khi đuổi theo lão tặc đã gặp lại lệnh sư?
- Đã gặp! Hay nói đúng hơn là ta đã bị lão bắt giữ! Vì lão muốn lấy lòng gia sư nên lão phải buông tha ta và còn hứa với gia sư là sẽ không hại đến ta!
Nhìn vào sắc mặt của Thu Nương, chàng đoán:
- Như Đoàn tỷ còn điều gì chưa nói hết với đệ?
Nàng thở dài thườn thượt:
- Đó chính là điều ta không biết là có nên nói hay không! Vì lưỡng lự nên ta vẫn áy náy trước việc để Tuyết Ngân sư tỷ một mình đuổi theo Vu Lang!
Chàng giật thót mình:
- Thảo nào suốt từ nãy giờ Đoàn tỷ không được vui! Đệ thật sơ tâm vì chỉ nghĩ đến bản than mà không nghĩ đến tâm trạng của Đoàn tỷ!
Sự áy náy của chàng khiến Thu Nương phải trút bỏ những gì nàng đang đa mang:
- Vu Lang ngỡ nàng vì nhận ra sư phụ chỉ là kẻ giả dối, một ác nhân! Ta nghĩ sẽ rất phù hợp nếu để Tuyết Ngân sư tỷ đuổi theo và an ủi Vu Lang!
Chàng ngơ ngác:
- Có gì liên quan đến Tuyết Ngân khiến tỷ nghĩ chỉ có nàng là phù hợp?
Thu Nương vẫn chưa đáp rõ mà chỉ nói dông dài:
- Bây giờ kẻ bị đả kích là Vu Lang và được Tuyết Ngân sư tỷ an ủi! Vậy thì mai hậu, một khi đến lượt Tuyết Ngan sư tỷ chịu sự đả kích nặng nề thì còn ai khác thích hợp hơn trong việc an ủi sư tỷ cho bằng Vu Lang?
Chàng mơ hồ hiểu ra nhưng vẫn cứ hỏi cho rõ:
- Tuyết Ngân phải chịu một sự đả kích từ Vu huynh sao?
Thu Nương vừa gật đầu, chàng kêu lên:
- Có phải việc Tuyết Ngân không phải cốt nhục của lệnh sư, không là Thiếu cung chủ Băng Ngọc cung như nàng vẫn đinh ninh không?
Thu Nương kinh nghi:
- Do Đường đệ đoán ra hay biết từ trước?
Chàng đáp:
- Đệ đoán ra và không phải chỉ mới đoán đây! Tại Miên Băng cung thất, chính những lời lẽ mập mờ của lệnh sư đã cho đệ có được sự suy đoán này!
Thu Nương chợt trầm giọng:
Tả Nhất Thiên buột miệng:
- Ta hiểu rồi! Tuyết Ngân! Tuyết Vân! Chỉ có thế mới đúng!
Thượng Thanh lạnh khắp cả người!
- Sự thật như thế nào, Đoàn tỷ? Có phải Tuyết Ngân chính là cốt nhục của mụ Ma Bà Tuyết Vân và lão Thượng Quan Điền không?
Thu Nương gật đầu thật nhẹ nhưng vẫn tạo được cảm giác nặng nề:
- Gia sư kể lại, dù đã bị từ hôn lão vẫn đeo đuổi gia sư, gia sư đã lặng lẽ bám theo từng bước chân đi của lão! Và sau cùng gia sư phát hiện cốt nhục Tuyết Vân vứt bỏ vì biết lão phụ tình! Gia sư nhận nuôi dưỡng sư tỷ thoạt đầu chỉ muốn vạch mặt lão! Nhưng sau đó, không hiểu sao lão bặt tăm, gia sư phải nhận sư tỷ như cốt nhục!
Mọi người đều im lặng trước một thực tế thêm một lần nữa phũ phàng!
Và Đoàn Thu Nương vì thế phải nói với giọng nhỏ hơn:
- Khi biết rõ điều này, phận là cô nhi ta cảm thấy ái ngại cho sư tỷ! Vì thế ngay lúc gặp lại sư tỷ, biết sư tỷ thương thế chưa hồi phục mà ta lại được gia sư ưu ái trao cho hoàn Hà Thủ Ô Linh Bảo cuối cùng, ta đã...
Thượng Thanh lẩm bẩm:
- Đoàn tỷ vờ khích nộ Tuyết Ngân, buộc Tuyết Ngân phải động thủ cho đến lúc khí lực cùng kiệt!
Thu Nương gật đầu:
- Có như thế Tuyết Ngân sư tỷ mới tiếp nhận được hết mọi dược năng kỳ diều của Hà Thủ Ô Linh Bảo! Ta...
Bất ngờ, Thượng Thanh phát hiện có tiếng động là ở bên ngoài động khẩu.
Chàng lao ra.
Vút!
- Ai đang ở bên ngoài?
Đoàn Thu Nương vẫn lưu lại bên trong và vận lực hườm sẵn!
Lùm cây dại che khuất động khẩu bỗng xao động và một bóng người lao vào.
Soạt!
Đoàn Thu Nương định hất kình quật vào bóng người nọ thì nghe gọi:
- Là đệ đây!
Nàng thở phào thu tay về:
- Đường đệ vừa phát hiện điều gì? Sao sắc mặt lộ vẻ khẩn trương?
Đúng như Thu Nương vừa hỏi, chàng khẩn trương luôn cả giọng nói:
- Đệ ra chậm, nhân vật nó nghe động đã bỏ đi! Theo vóc dáng của kẻ đó, đệ nhận định chính là Tuyết Ngân!
Thu Nương kinh hoảng:
- Sư tỷ sao phải quay lại? Quay lại để làm gì rồi lẳng lặng bỏ đi?
Chàng lắc đầu:
- Hoặc có điều gì bất ổn đối với Vu huynh! Đệ không biết là có nên đi tìm Vu huynh ngay bây giờ không?
Thu Nương mau mắn:
- Nếu đúng là có điều bất ổn, theo ta, đành phải đi tìm Vu huynh vậy!
Một lần nữa chàng lại lắc đầu:
- Chúng ta không thể, Đoàn tỷ!
- Sao lại không?
Vừa hỏi xong, phát hiện sắc mặt của chàng vẫn còn sự khẩn trương, nàng lại hỏi:
- Có điều gì khiến Đường đệ phải lo lắng, sao không cho ta biết?
Chàng nói thật chậm:
- Ngọc Tử và Ngọc Vi đã biến mất?
Nàng hốt hoảng:
- Biến mất là thế nào? Chẳng lẽ lão Thượng Quan Điền đã quay lại và lẻn bắt đi cả hai?
Thượng Thanh trầm ngâm:
- Cả hai đang tọa công, điều đó rất có thể xảy ra! Nhưng nghĩ lại, đệ cảm thấy nghi ngờ!
- Nghi ngờ thế nào?
- Lão bị chưởng thương, việc quay lại rất mạo hiểm! Hạng người như lão đâu dễ dàng chấp nhận mạo hiểm? Nhất là khi lão biết hãy còn có bọn ta ở quanh đây!
Thu Nương hoang mang:
- Vậy thì điều gì đã xảy ra? Tại sao Ngọc Tử, Ngọc Vi lẻn bỏ đi, không cho chúng ta biết?
Chàng chợt vỗ vào trán:
- Phải rồi! Chỉ có thế này bọn họ mới phải khẩn trương bỏ đi, đến nỗi cũng không kịp báo cho chúng ta biết!
- Là việc gì?
Chàng càng thêm cấp bách:
- Lão Thượng Quan Điền có để lộ cho đệ biết quần hùng đang muốn đối phó và tiễu trừ Xích Huyết kiệu! Ngọc Tử Ngọc Vi có lẽ đã phát hiện sự hung hiểm đang xảy đến cho cựu chủ nhân nên họ không thể không khẩn trương!
Thu Nương giật mình:
- Nếu đúng vậy thì nguy cho bọn họ mất! Họ đang mang thương thế, không phải đối thủ của quần hùng!
Chàng long mắt lên:
- Đệ cũng không muốn phải đối đầu với quần hùng! Mọi việc xảy ra đều do mưu đồ của lão Thượng Quan! Chúng ta lên đường thôi, Đoàn tỷ!
Thu Nương cũng quả quyết:
- Đi! Đây là dịp tốt nhất để chúng ta có thể vạch trần mọi tội ác của lão ma đầu cho quần hùng tỏ tường!
Chàng đưa mắt nhìn Tam thúc:
- Tiểu điệt muốn đưa Tam thúc cùng đi, Tam thúc định liệu thế nào?
Tả Nhất Thiên chợt khan giọng:
- Trong người ta đang bồn chồn lạ, ngươi không nói ta cũng muốn đi!
Chàng gật đầu:
- Vậy là tốt! Tiểu điệt sẽ đưa Tam thúc đi!
Quay qua Thu Nương, chàng tiếp:
- Đệ nhờ Đoàn tỷ đoạn hậu! Phần mở đường đã có đệ!
Bất chợt Tả Nhất Thiên bỗng trao lại cho chàng mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp của Hạ ngũ bối:
- Chậm đã, Thượng Thanh! Ta chợt nghĩ rằng đã đến lúc ngươi phải cần đến Ngọc Điệp kiếm pháp!
Chàng định đưa tay nhận lấy nhưng nghe Tam thúc nói như vậy chàng liền khựng lại:
- Từ lâu tiểu điệt cũng muốn làm điều này vì đó là di lệnh của Tiên tử sư phụ! Nhưng tiểu điệt chưa thực hiện vì chưa thu thập đủ năm mảnh.
Tả Nhất Thiên lắc đầu bảo:
- Vậy là ngươi lầm, hoặc nghĩ chưa thấu đáo! Ngọc Điệp Tiêu Tử thành danh còn nhờ vào Ngọc Điệp Ngũ Kiếm! Ta tin chắc Ngũ kiêm và Ngũ ngọc bội hẳn phải có liên quan! Như vậy ở mỗi mảnh phải ẩn tang một chiêu kiếm! Ngươi thử xem sao!
Chẳng đặng đừng chàng nhận lấy! Nhưng chàng vẫn nói:
- Sau này tiểu điệt sẽ xem qua! Tình thế lúc này rất khẩn trương, tiểu điệt có muốn luyện cũng không kịp!
Tả Nhất Thiên chợt dằn giọng:
- Vì biết là khẩn trương nên ta mới nghĩ ngươi cần phải xem ngay bây giờ!
Như cảm thấy nói như thế là hơi quá, lão bỗng dịu giọng:
- Ngươi cứ xem qua, giả như chiêu kiếm không thể luyện ngay bây giờ, ngươi để sau cũng được!
Bất đắc dĩ chàng phải làm theo lời Tam thúc!
Chàng vận dụng chân lực nội thể để biến thành lửa tam muội và dồn tất cả vào mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp đang được chàng giữ trong tay!
Quả nhiên đúng như những gì Ngọc Điệp Tiên Tử đã lưu tự, mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp vốn bằng ngọc trong suốt bỗng đen xỉn lại! Và chỉ có những hang chứ li ti không hiểu được khắc như thế nào và bằng cách nào mà chúng chợt trắng lên như màu trắng của bạch ngọc!
Chú mục nhìn vào những hang chứ nọ, chàng chợt lạnh giọng:
- Đúng là kiếm quyết của Ngọc Điệp Ngũ Kiếm! Mỗi mảnh một chiêu chọn vẹn và ai xem qua cũng luyện được nếu đủ thông tuệ!
Thu Nương lo ngai:
- Lão Thượng Quan Điền còn giữ một mảnh! Liệu lão có nhận ra điều này rồi luyện được một chiêu trong Ngũ Kiếm Ngọc Điệp không?
Chàng trầm giọng:
- Rất có thể! Bởi lão đã từng có ý định bắt giữ Ngọc Vi để tra hỏi về công phu Ngọc Điệp!
Thu Nương kinh hãi:
- Vậy làm thế nào? Bản lãnh của lão đã cao minh, nếu có thêm tuyệt kiếm này nữa...
Chàng xả công và bỏ mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp vào bọc áo:
- Chúng ta còn một tia hy vọng là lão chưa biết ba mảnh kia đang do Xích Huyết kiệu lưu giữ! Chỉ có điều, dù thế nào đi nữa đệ cũng phải thu hồi lại Ngọc Điệp bảo kiếm!
Thu Nương ngơ ngác:
- Để làm gì? Hay trên Ngọc Điệp bảo kiếm cũng ẩn tàng kiếm quyết?
Chàng vừa khom người đỡ Tam thúc lên vai vừa bảo:
- Đệ không rõ lắm điều này! Nhưng qua những gì đệ vừa đọc, Tiên tử sư phụ có căn dặn là cần phải có thêm bảo kiếm!
Thu Nương hối thúc chàng:
- Nếu đã có lời dặn lẽ đương nhiên Đường đệ phải cấp bách thu hồi bảo kiếm! Nhưng Đường đệ làm thế nào thu hồi?
Chàng khẽ mỉm cười:
- Rất dễ! Vì chính đệ đã cất giấu bảo kiếm! Đoàn tỷ cứ đi theo đệ khắc biết! Đi nào!