- Đúng là hạng mèo mả gà đồng! Đây là nơi cho đôi cẩu nam cẩu nữ bọn ngươi cười cợt sao?
Đường Thượng Thanh phẫn nộ, đưa mắt nhìn người vừa quát lên những lời lẽ quá khiếm nhã!
Tuy nhiên, khi nhận ra đó là Hoàng Thiếu Phủ, Chưởng môn Không Động phái, Đường Thượng Thanh kinh ngạc kêu lên:
- Ơ hay! Tôn giá đã ở đây, còn những nhân vật kia đâu, sao không cùng quay lại?
Hoàng Thiếu Phủ vẫn giữ sắc diện hầm hầm giận dữ:
- Hừ! Không phải vì ngươi biết tất cả đang truy đuổi và lùng sục tên Cốc chủ hèn nhát nên mặc tình ở đây giở trò đồi bại sao?
Đường Thượng Thanh cả giận:
- Tôn giá dẫu sao cũng là hạng đứng đầu một phái, sao lại dễ dàng thốt ra toàn những lời lẽ hồ đồ?
Hoàng Thiếu Phủ chợt rống lên:
- Tiểu tử chớ ngoa ngôn xảo ngữ! Điều mắt ta đang thấy, tai ta đang nghe chưa đủ nói lên tất cả sao? Ngươi đã vậy thì sư phụ ngươi Ô Mộc cư sĩ cũng là hạng giả danh lừa đời, ngụy quân tử, ngụy nghĩa hiệp!
Đường Thượng Thanh lập tức quát lên căm phẫn:
- Lão thử lập lại một lần nữa xem!
Không chút chần chừ, Hoàng Thiếu Phủ gầm lên:
- Ta nói lão sư phụ của ngươi là hạng ngụy quân tử!
Đường Thượng Thanh tung người lao đến:
- Thất phu vô sỉ! Đừng trách Đường Thượng Thanh ta vô lễ! Đỡ!
Vút!
Vù!
Hoàng Thiếu Phủ cười lớn:
- Là ngươi tự chuốc họa! Ha... ha... ha...
Vừa cười, Hoàng Thiếu Phủ vừa thản nhiên dựng đứng đơn chưởng và đẩy mạnh ra một luồng kình uy mãnh.
Vù... vù...
Ầm!
Sau tiếng chấn kình, cho thấy Thượng Thanh là kẻ lâm vào thế hạ phong, chàng vẫn kiên gan bậm môi lao đến với một khí thế hoàn toàn liều lĩnh.
Vút!
Vù!
Hoàng Thiếu Phủ càng thêm quyết liệt khi tiếp tục xuất chưởng:
- Tiểu tử không biết tự lượng sức! Đỡ!
Vù... vù...
Ào... ào...
Ầm!
Nhận định rõ Đường Thượng Thanh khó tránh khỏi việc bị thảm bại, Đoàn Thu Nương bất ngờ hét lên lanh lảnh:
Hoàng Thiếu Phủ vội sa sầm nét mặt khi nhận định rõ chưởng pháp của Thu Nương! Lão gầm lên đanh giọng:
- Là Xích Huyết chưởng của Xích Huyết kiệu! Tiện tỳ muốn chết!
Vù... vù...
Đúng lúc đó, khi chưởng kình của song phương sắp chạm vào nhau, tiếng rít lạnh lẽo của Tuyết Vân Ma Bà chợt vang lên thật bất ngờ.
- Hoàng Thiếu Phủ lão thất phu! Đố ngươi dám!
Viu... viu...
Nếu Tuyết Vân Ma Bà xuất hiện có nghĩa là cỗ kiệu Xích Huyết cũng sẽ xuất hiện. Đường Thượng Thanh chợt kêu lên, ngay khi phát hiện có ánh chớp đỏ loang loáng lao đến:
- Xích Huyết kiệu!
Chính điều này làm cho Hoàng Thiếu Phủ phải tức thời nao núng!
Và...
Ầm!
Hoàng Thiếu Phủ bị chấn kình đẩy bật sang bên và có phần bàng hoàng vì tiếng rít của Tuyết Vân Ma Bà bỗng vang lên kề cận:
- Hãy đỡ Xuyên Cốt Vân trảo!
Viu... viu...
Nhờ đó, cả Đường Thượng Thanh lẫn Đoàn Thu Nương không còn bị lão Hoàng Thiếu Phủ áp đảo nữa!
Tuy nhiên, diễn biến lập tức khác đi khi chủ nhân Xích Huyết kiệu bỗng lên tiếng có phần thảng thốt:
- Bọn chúng quay lại kìa, Tuyết Vân! Mau lui nào!
Vút!
Như một tia chớp đỏ ma quái, hai gã đại hán vận xích y lập tức tung người, đưa cỗ kiệu Xích Huyết chạy đi như tên bắn! Và Tuyết Vân Ma Bà cũng phải nhanh chân chạy theo!
Nhưng sự xuất hiện của bọn Xích Huyết kiệu không phải là không có chủ đích!
Đường Thượng Thanh chợt gầm lên lúc phát hiện hành vi đầy tà ý của Tuyết Vân Ma Bà:
- Đố mụ dám! Đoàn muội mau cẩn trọng!
Tiếng kêu của Đường Thượng Thanh thốt ra quá muộn!
Trên đường tháo thân, Tuyết Vân Ma Bà đã nhanh nhẹn khống chế Đoàn Thu Nương và đưa nàng đi biệt dạng!
Trong khi đó, Hoàng Thiếu Phủ chợt hô hoán:
- Chư vị sao đến giờ mới quay lại! Mau đuổi theo Xích Huyết kiệu đang bỏ chạy kìa!
Tiếng hô hoán của Hoàng Thiếu Phủ là dành cho tám nhân vật Chưởng môn các phái vừa bất ngờ quay lại từ Bát Quái Ma Vân trận như sự phát hiện của chủ nhân Xích Huyết kiệu!
Như có mối thù không đội trời chung với Xích Huyết kiệu, hầu hết những vị Chưởng môn nhân khi nghe tiếng hô hoán của Hoàng Thiếu Phủ đều ùn ùn đuổi theo!
Duy nhất chỉ có Nhất Nan đại sư là dừng lại khi phát hiện ở Đường Thượng Thanh có thần sắc ra chiều khác lạ.
- A di đà Phật! Tiểu thí chủ như đang có điều gì không được hài lòng?
Thượng Thanh vẫn nhìn theo dòng người đang chạy đi:
- Đại sư có thể giải thích tại sao Chưởng môn Không Động phái như luôn có ác cảm với tại hạ?
Nhất Nan đại sư khẽ thở dài:
- A di đà Phật! Như tiểu thí chủ vừa mục kích, ở Hoàng chưởng môn luôn có những hành vi và lời lẽ xốc nổi háo thắng! Trước kia cũng vì lý donày, lệnh sư thường đả kích họ Hoàng! Vì lẽ đó, do không thể phản bác những đả kích đúng người đúng tội của lệnh sư, Hoàng chưởng môn từ đó luôn để tâm ghi nhớ, dẫn đến mâu thuẫn!
Thượng Thanh cười nhẹ:
- Như đại sư nói, ở gia sư không có điều gì sai trái với phái Không Động?
- Điều đó thì không! Bởi vậy, Ô Mộc bài của lệnh sư luôn được đồng đạo xem trọng!
Chàng quay ngoắt người, nhìn chằm chằm vào Nhất Nan đại sư:
- Đại sư có biết Hoàng chưởng môn vừa thóa mạ gia sư như thế nào không?
- A di đà Phật! Là...
- Lão bảo gia sư là hạng ngụy quân tử, ngụy nghĩa hiệp!
Nhất Nan chép miệng:
- Biết thế nào được một khi đó là cố tật của Hoàng chưởng môn! Mà thôi, tiểu thí chủ chớ để tâm làm gì, hãy tỏ ra đại lượng như lệnh sư trước kia! Về phần Hoàng chưởng môn, từ từ bần tăng sẽ liệu lời khuyên giải!
Đường Thượng Thanh vụt lắc đầu, như muốn xua đi bao nỗi bực dọc đang đè nén trong tâm khảm!
Chàng chợt hỏi:
- Việc của Cốc chủ Hoàng Thạch cốc đã như thế nào rồi, đại sư?
Nhất Nan đại sư chau mày lẩm bẩm:
- A di đà Phật! Cốc chủ Hoàng Thạch cốc quả là một nhân vật hết sức mờ ám! Y đã bỏ đi trước khi mọi người tìm cách vào Bát Quái Ma Vân trận!
- Đại sư có đoán được ai là Cốc chủ Hoàng Thạch cốc không?
Nhất Nan lắc đầu và thở dài thườn thượt:
- Đừng nói chi bần tăng, e rằng khắp võ lâm cũng không biết y là nhân vật thế nào! Chỉ có điều, bần tăng cho rằng đây là điềm báo trước một viễn ảnh đen tối sắp sửa phủ chụp lấy toàn bộ võ lâm Trung Nguyên và phải có liên quan đến Cốc chủ Hoàng Thạch cốc này!
- Tại sao?
- Vì không những ở y đã lộ địch ý quá rõ đối với Cửu đại phái mà y còn tỏ ra là hạng thông kim bác cổ, am tường rõ tuyệt kỹ võ học của các phái! Hạng người này rất dễ đưa võ lâm vào vòng đại loạn!
Thượng Thanh nghi ngờ:
- Điều gì đã xảy ra cho Hoàng chưởng môn, trước khi chư vị tiến vào Bát Quái Ma Vân trận?
Nhất Nan đại sư cười ý nhị:
- Chẳng có việc gì ngoài việc Hoàng chưởng môn luôn mồm gào thét, buộc đối phương hiện thân để đối phó với Phá Thiên đao của phái Không Động!
Thượng Thanh cau mày:
- Cốc chủ Hoàng Thạch cốc đã tháo chạy?
- Có thể nói như thế vì bên trong Hoàng Thạch cốc không hề có bóng dáng một ai!
- Đại sư định làm gì để truy tìm tung tích Cốc chủ Hoàng Thạch cốc?
Nhất Nan đại sư đáp nhẹ:
- Tìm y sao bằng y tự tìm đến Cửu đại phái? Bần tăng và các phái đã có chủ trương rồi, tiểu thí chủ cứ an tâm! Đã muộn lắm rồi, bần tăng phải đi đây! Cáo biệt!
Vút!
Dù chưa biết các phái đã có chủ trương như thế nào nhưng đối với Thượng Thanh, chàng đâu dễ gì bỏ qua ý định!
Ngẫm nghĩ một lúc để liệu xem Cốc chủ Hoàng Thạch cốc có thể đi về phương nào, từ khi biết những nhân vật nhất môn chi chủ của Cửu đại phái nhất loạt đi vào Bát Quái Ma Vân trận để vây bắt, Đường Thượng Thanh sau đó vội đi vòng qua trận pháp mù mờ vân vụ và tiến sâu hơn nữa vào Hoàng Thạch sơn...
* * * * *
Đang di chuyển, một tiếng rên nhẹ khiến cho Đường Thượng Thanh lưu tâm!
Nhìn vào đằng sau một khối đá lớn, chàng kinh ngạc kêu thầm: “Sao lại là Hoắc Phi Thước? Ai đã hạ thủ lão? Phải chăng đó là hậu quả của một chưởng Phi Ma Vô Hình như lời Cốc chủ Hoàng Thạch cốc đã báo trước với Tuyết Vân Ma Bà?!”.
Tiến lại gần hơn, chàng phát hiện hơi thở của Hoắc Phi Thước chỉ còn là những làn tơ mỏng manh, có thể đứt bất kỳ lúc nào! Đồng thời một dấu vết chợt lọt vào nhãn quang khiến chàng kinh nghi khôn xiết: “Lão bị kiếm thương đả tử, không phải do Phi Ma Vô Hình chưởng?!!”.
Nhìn chuôi kiếm chỉ còn lấp ló đôi chút ở một bên thân lão họ Hoắc, Đường Thượng Thanh chắc kẻ hạ thủ lão không phải là Cốc chủ Hoàng Thạch cốc!
Chàng khẽ khàng gọi:
- Hoắc tiền bối! Kẻ nào đã nhẫn tâm hạ thủ tiền bối?
Sau một lúc lâu chờ đợi, chàng nghe được tiếng thều thào của lão:
- Ngươi... là... ai?
Chàng đưa mặt đến gần hơn! Chờ lão nhướng mắt nhìn rõ chàng mới đáp:
- Vãn bối là người sau cùng chờ được Cốc chủ Hoàng Thạch cốc điểm hóa! Tiền bối còn nhớ không?
- Cốc chủ...! Hà... hà...! Điểm hóa! Ngươi chớ dại gì mà tin lão! Ta... ta...
Chàng kinh nghi:
- Sao vậy, tiền bối? Phải chăng là do tiền bối bị Cốc chủ gạt mất Thiên Niên Hà Thủ Ô và một báu vật nữa?
Hơi thở của lão Hoắc chợt chững lại như muốn tan vào hư vô, điều đó khiến Đường Thượng Thanh nôn nao và bồi hồi!
Tuy nhiên, sau cùng chàng vẫn nghe lời lẩm bẩm mơ hồ của lão vang ra như có như không:
- Liễu... Yếm... Ngọc... Điệp...
Giật nẩy mình, chàng kêu:
- Tiền bối vừa đề cập đến Liễu Yếm Ngọc Điệp? Phải chăng đó là báu vật thứ hai tiền bối đã giao cho Cốc chủ Hoàng Thạch cốc?
Lão nấc lên:
- Ngươi cũng biết vật đó!?
Chàng đáp bằng cách đưa cho lão xem mảnh ngọc bội của chàng:
- Vãn bối cũng có một mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp đây!
Hoắc Phi Thước khẽ rướn người lên:
- Đó là... là chữ gì... chữ gì vậy?
Chàng đáp với tâm trạng bấn loạn:
- Chữ Đường! Và vãn bối đã lấy đó đặt thành tính danh: Đường Thượng Thanh!
Hoắc Phi Thước giãn người nằm xuống:
- Họ Đường? Nhị bối Ngọc Điệp? Tốt lắm, ta ở tứ bối, chữ Hoắc! Ngươi... ngươi...
Chàng đang vội nên không đợi được nữa những lời thều thào khó hiểu của lão:
- Sao là nhị bối, tứ bối? Có một mảnh nữa ghi chữ Đoàn, đó là thế nào?
Lão vụt mở to hai mắt:
- Là đại bối Đoàn tặc tử?! Hãy báo thù... báo thù cho Ngũ Điệp...
- Ngũ Điệp nào? Thù gì? Ai là thù nhân?
Lão chợt nấc lên, lần này có thêm một búng máu đen đặc:
- Hãy tìm... tam bối... ở Kim Sa... Đại mạc.
- Tìm tam bối? Là ai? Cụ thể là địa phương nào?
Thượng Thanh thoáng hy vọng khi nghe Hoắc Phi Thước cố kêu thành tiếng:
- Hãy tìm ở xà cạp bên chân tả của ta... hự!
Sau một tiếng hự khô khan, gọn lỏn, Hoắc Phi Thước liền hồn du địa phủ!
Thượng Thanh thừ người một lúc lâu, sau đó mới nghĩ đến việc chôn cất lão.
Trước đó, chàng đã kịp mở lớp vải được cuộn chặt bên chân tả của lão. Giữa lớp vải được gọi là xà cạp, Thượng Thanh bị bất ngờ khi tìm được một mảnh lụa có ghi hàng chữ: Kim Sa tâm pháp!
Đây không phải là vật chàng đang trông chờ. Sau những lời nói mơ hồ của lão, chàng chỉ nghĩ vật tìm được phải là những gì có liên quan đến Liễu Yếm Ngọc Điệp, đến đại bối, nhị bối, tứ bối và nhất là tam bối đang cư ngụ ở Kim Sa đại mạc! Nhưng té ra là tâm pháp luyện Kim Sa chưởng như lão đã nói với Cốc chủ Hoàng Thạch cốc.
Nhìn sững người vào mảnh lụa chi chít nhữnghàng chữ chính là kinh văn võ học mà rất có thể khiến ai khác thèm muốn, Đường Thượng Thanh suýt nữa đã vùi chôn theo Hoắc Phi Thước vì xem đó là vật không thuộc diện chàng quan tâm!
Tuy nhiên, chàng kịp giữ lại vì một ý nghĩ chợt đến: “Nếu không cho lời nói của lão là mơ hồ do thần trí đang lúc mê man để đáp lại câu hỏi của ta về tam bối và địa điểm ngụ cư của nhân vật này, lão đã điểm chỉ cho ta nơi lão ẩn giấu Kim Sa tâm pháp! Điều này không phải có nguyên do! Phải chăng lão muốn ám chỉ, ta chỉ có thể tìm được nhân vật tam bối kia nếu ta luyện được Kim Sa chưởng?”.
Ngẩm nghĩ mãi về điều này, sau cùng chàng đành phải giữ lại Kim Sa tâm pháp! Đó cũng là lúc màn đêm buông về khắp Hoàng Thạch sơn, nơi hiện giờ chỉ có mỗi một mình chàng là người duy nhất đang lâm vào tình thế sa chân lỡ bước!
Để xua đi nỗi cô đơn, Đường Thượng Thanh đốt lên một đống lửa to.
Dưới ánh sáng thỏa quang bập bùng, chàng nghiền ngẫm mãi Kim Sa tâm pháp đến quên đi thực tại!
Cạch!
Một tiếng động khẽ vang lên, không đủ giúp chàng choàng tỉnh!
Chàng chỉ giật mình và trở lại thực tại khi có một tiếng quát bất ngờ vang lên:
- Tiểu tử ngươi xem thường bổn kiệu đến thế sao?
Mảnh lụa có ghi Kim Sa tâm pháp trên tay chàng do toàn thân chấn động phải rơi đúng vào đống lửa đang cháy đỏ.
Xèo!
Mảnh lụa cháy quá nhanh, đến nỗi Tuyết Vân Ma Bà đang thần tốc lao đến cũng không kịp chộp giữ lấy mảnh lụa.
Đường Thượng Thanh sau cơn hốt hoảng bỗng nhanh nhẹn tháo lùi khi phát hiện quanh chàng ngoài Tuyết Vân Ma Bà còn có sự hiện hữu của Xích Huyết kiệu như lời quát vừa nghe!
Khi đó, Tuyết Van Ma Bà do không đắc thủ, để mảnh lụa phải biến thành tro bụi, nên vừa hoành thân lao ập vào chàng vừa gầm thét độc ác:
- Ngươi chạy đâu cho thoát? Đỡ!
Vút!
Vù... vù...
Tự lượng sức, biết mình không phải là đối thủ với hạng ma đầu đã thành danh là Tuyết Vân Ma Bà, Đường Thượng Thanh vụt di hình hoán vị để tránh chiêu.
Ầm!
Một khối đá phải vỡ tan vì vừa hứng chịu một chưởng thay chàng!
Mụ Ma Bà rít lên dữ tợn:
- Hóa ra ngươi là truyền nhân của lão giả đạo Ô Mộc cư sĩ! Xem trảo!
Viu... viu...
Ngọn trảo Xuyên Cốt của Tuyết Vân Ma Bà quá lợi hại khiến Đường Thượng Thanh bối rối vì không biết có kịp nhảy tránh hay không.
Chàng thu người hồi bộ và bất giác kêu thầm: “Không kịp rồi! Ta không nhanh hơn trảo của mụ!”.
Phát hiện sự việc có thể dẫn đến tồi tệ, Đường Thượng Thanh đành phải hất mạnh hữu thủ đẩy ra một chiêu cật lực.
Vù... vù...
Ầm!
Chàng bị chấn lùi hơn nửa trượng trong khi mụ Ma Bà đắc ý:
- Ha... ha... ha...! Ngươi cũng không hơn gì lão Ô Mộc sư phụ ngươi! Năm xưa lão cũng bị ta đả bại bởi chiêu này! Nạp mạng!
Viu... viu...
Nhìn bóng trảo như bóng dáng tử thần đang đổ ập vào người, Đường Thượng Thanh phẫn nộ gầm lên:
- Ta phải quyết liều với mụ! Đỡ!
Vù... vù...
Chàng nâng cao song chưởng, vận dụng toàn bộ chân lực, quyết một mất một còn với mụ Ma Bà!
Đúng lúc đó, từ cỗ kiệu đỏ chói, âm thanh của chủ nhân Xích Huyết kiệu chợt vang ra:
- Chớ vội lấy mạng tiểu tử! Tuyết Vân! Mau đưa gã về bổn động!
Mệnh lệnh vừa lọt vào tai, mụ Ma Bà với thân thủ quá linh hoạt đã kịp thời biến đổi chiêu thức!
Vù... vù...
Mụ khóa chặt huyệt đạo của chàng dễ như thò tay lấy đồ trong túi!
Hự!
Đường Thượng Thanh sau cảm nhận đất trời đảo lộn liền mê man thần trí, để mặc cho Tuyết Vân Ma Bà đưa đi...
* * * * *
Toàn thân vụt chấn động, các huyệt đạo được khai mở, Đường Thượng Thanh tỉnh lại trong sự ngơ ngác!
Bởi trước mặt chàng, một Xích Y nữ lang cực kỳ diễm lệ đang nhìn chàng với đôi môi nở ra một nụ cười chúm chím khó hiểu!
Chàng lắp bắp thốt lên những lời vô nghĩa:
- Cô nương... Cô nương là ai? Tại hạ... tại hạ đã gặp cô nương bao giờ chưa?
Và Xích Y nữ lang lên tiếng, phát ra những thanh âm thánh thót dễ nghe:
- Không phải ngay bây giờ, ta và ngươi đang diện đối diện đó sao?
Nghe qua ngữ điệu của nữ lang, đối với Đường Thượng Thanh, đây không còn là lời nói du dương thánh thót nữa! Ngược lại, Xích Y nữ lang chính là hiện thân của tử thần, của loài ngạ quỷ.
- Nàng chính là chủ nhân Xích Huyết kiệu!
Xích Y nữ lang bật cười hăng hắc:
- Ha... ha... ha...! Là chủ nhân Xích Huyết kiệu chứ nào phải quỷ dạ xoa, sao ngươi lại tỏ ra kinh hãi?
Đường Thượng Thanh chống tay định đứng lên nhưng vô ích, bởi toàn thân chàng giờ đây không hiểu sao lại như kẻ hoàn toàn không một chút sức lực!
Chàng chỉ đủ lực để bật ra tiếng cười mỉa:
- Ngươi lầm! Ta chỉ kinh tởm chứ không kinh hãi ngươi!
Xích Y nữ lang trừng mắt nhìn chàng:
- Thế nào, nhan sắc ta đối với ngươi không được thuận mắt sao? Ta đâu phải xú diện để ngươi kinh tởm?
Chàng bĩu môi:
- Hạng người độc tâm như ngươi còn đáng kinh tởm hơn bất cứ kẻ xú diện bội phần!
- Hừ, phải ta như thế nào mà ngươi bảo là độc tâm?
Chàng đáp bất chấp mọi hậu quả:
- Ngươi không độc tâm, sao đồng đạo giang hồ đều tỏ ra oán ghét mỗi khi nghe đến ba chữ Xích Huyết kiệu? Ngươi không độc sao dưới trướng ngươi lại có Tuyết Vân Ma Bà mà ác danh đã khiến mọi người rúng động?
Xích Y nữ lang cười lảnh lót:
- Ha... ha... ha...! Nói như ngươi, những ai chống lại giang hồ Cửu đại phái đều là hạng ác độc? Ngươi đừng quên, chính ngươi cũng đã đương đầu với Hoàng Thiếu Phủ, Chưởng môn Không Động phái.
Đường Thượng Thanh cười lạt:
- Hoàn cảnh của ta không giống ngươi! Chớ kéo ta vào cùng phe với ngươi!
Nàng ta dằn giọng hung dữ:
- Được! Đã thế ta không việc gì phải khách sáo với ngươi nữa! Xem đây!
Xích Y nữ lang vụt xòe tay, cho chàng nhìn thấy mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp của chính chàng! Nàng hỏi:
- Từ đâu ngươi có mảnh Ngọc Điệp này?
Nhớ lại những gì đã xảy ra với Đoàn Thu Nương, chàng hỏi ngược lại:
- Tại sao ngươi phải quan tâm đến Liễu Yếm Ngọc Điệp?
Nàng rít qua kẽ răng:
- Ngươi có tư cách gì hỏi ta câu này? Ngươi nên nhớ, sinh mạng ngươi đang do ta toàn quyền định đoạt, ngươi không đáp không được với ta.
Chàng trầm giọng:
- Trừ phi ngươi nói rõ nguyên do, bằng không ngươi đừng vọng tưởng!
Xích Y nữ lang chợt quát với sắc mặt đằng đằng sát khí:
- Ngươi nhất định không nói?
Chàng hất mặt nhìn nàng:
- Ta sẽ không nói dù nửa lời nếu không phải ngươi là người phải nói trước!
Nàng cười lạnh:
- Ngươi tưởng ta không thể giết ngươi?
Chàng lặng thinh và chỉ đáp lại bằng ánh mắt thật kiên quyết!
Nàng nâng cao ngọc thủ:
- Ngươi có muốn nếm qua thủ đoạn của ta không?
- ...
Thấy chàng vẫn kiên gan, không một lời hồi đáp, nàng vụt chớp động thân hình.
Vút!
Tiếp đó, hai tiếng động chát chúa vang lên khô khốc.
Bốp! Bốp!
Hai bên mặt của Thượng Thanh liền hằn rõ hai bàn tay thon nhỏ của Xích Y nữ lang với hai khóe môi rỉ máu!
Nàng long mắt dữ tợn nhìn chàng:
- Ngươi có quan hệ thế nào với Ngọc Điệp bang?
- ...
Nàng bật rít:
- Ngươi muốn chết!
Vù... vù...
Ầm!
Toàn thân chàng bị hứng trọn một chưởng nên phải lăn lông lốc! Tuy nhiên, đúng như lời báo trước, chàng không có đến nửa lời thốt ra cho dù là lời rên rỉ vì đau!
Nàng càng thêm giận:
- Ngươi và Đoàn Thu Nương có quan hệ thế nào?
- ...
- Ngươi không dám nhìn nhận ngươi chính là hậu nhân của bọn Ngọc Điệp bang khốn kiếp?
- ...
- Là ngươi tự chuốc khổ đó! Xem đây!
Vù... vù...
Ầm!
Bốp! Bốp! Bốp!
Vừa quật kình vừa liên hồi kỳ trận vả vào mặt chàng, càng đánh Xích Y nữ lang càng thêm căm phẫn!
Sau cùng, khi không thể thắng nổi sự kiên cường của chàng, nàng dừng lại để thay đổi biện pháp!
Nhìn thân hình tơi tả của chàng, nàng cười nhẹ:
- Hình hài của ngươi sẽ càng không giống với hình người nếu như ngươi vẫn tỏ ra ương bướng và cố chấp! Ngươi có biết nào là thuật Phân Cân Thác Cốt không?
Đường Thượng Thanh tái mặt với đôi môi sưng mọng lên đang tìm cách mấp máy!
Tuy nhiên, hoặc do chàng kịp nghĩ lại nên không lên tiếng nữa, hoặc vì chàng đã chịu quá nhiều sự hành hạ nên dù muốn cũng không thể thốt lên thành lời!
Không cần tìm hiểu nguyên nhân, Xích Y nữ lang bất ngờ vươn nhanh ngọc thủ và điểm vào vài trọng huyệt của chàng!
Cho dù lúc nàng thu tay về vẫn chưa có điều gì xảy ra nhưng Đường Thượng Thanh vẫn ngưng đọng thần sắc và nhìn chòng chọc vào nàng bằng những tia nhìn oán hận! Đến nỗi Xích Y nữ lang phải lên tiếng:
- Nếu ngươi chịu nghĩ lại, ngay lúc này vẫn chưa phải là muộn!
Chàng vẫn không mở miệng! Và điều gì đến phải đến!
Toàn thân chàng bỗng co rút lại với toàn bộ kinh mạch như đang bị muôn ngàn những sinh vật nhỏ bé xâu xé! Chúng nhanh chóng lan tỏa khắp châu thân tạo cho Thượng Thanh những đau đớn tột cùng!
Bên tai chàng, tiếng quát hỏi của Xích Y nữ lang vẫn lồng lộng:
- Từ đâu ngươi có Liễu Yếm Ngọc Điệp?
- ...
- Ngươi có phải là hậu nhân của ai đó trong bọn Ngọc Điệp bang khốn kiếp?
- ...
- Ngươi có quan hệ thế nào với Đoàn Thu Nương?
- Ha... ha... ha...!
Bỗng dưng, Thượng Thanh lại bật cười và giữa những tiếng cười là những nhịp hô hấp trì trệ.
Xích Y nữ lang quát lớn hơn:
- Ngươi đừng tưởng cười như thế sẽ quên đi sự đau đớn do thuật Phân Cân Thác Cốt đưa đến! Ngươi càng cười càng tự đưa mình vào chỗ chết!
- Ha... ha... ha...!
Chàng vẫn cười, khiến Xích Y nữ lang đoán được mục đích của chàng!
Nàng nhanh chóng điểm vào Định thân huyệt của chàng với tiếng rít độc ác:
- Ngươi đâu thể chết dễ như thế, khi ta chưa muốn ngươi chết!
Lúc này, do huyệt Định Thân bị chế ngự Đường Thượng Thanh dù vẫn bị thuật Phân Cân Thác Cốt hành hạ nhưng lại không thể lăn lộn! Cho dù điều đó không làm cho nỗi đau của chàng vơi đi nhưng có lăn lộn vẫn hơn chịu đựng với tư thế ngồi yên một chỗ như thế này!
Sự đau đớn quả nhiên đang làm cho hình hài chàng biến dạng, đến diện mạo của chàng cũng không thể nào được xem là tuấn tú khi môi miệng phải méo xệch và vầng trán luôn xâm xấp mồ hôi lạnh!
Thấy chàng vẫn kiên trì chịu đựng, Xích Y nữ lang bực tức thét lên:
- Giữa ta và Ngọc Điệp bang luôn có mối đại thù không đội trời chung! Ngày nào ngươi chưa cung xưng ngày đó ta vẫn còn hành hạ ngươi! Ngươi đừng tưởng ta sẽ buông tha ngươi! Hừ!
Dứt lời, vì muốn chi trì tính mạng của chàng, nàng lập tức hóa giải Phân Cân Thác Cốt thủ pháp và vỗ tay ra lệnh:
- Đem y giam vào Biệt Hối động!
Từ một chỗ khuất, một trong hai gã đại hán vận xích y, vốn là kiệu phu của Xích Huyết kiệu, chợt bước ra và mang Thượng Thanh đang hôn mê vì đau đớn đi đến Biệt Hối động.
Kể từ đó, hầu như mỗi ngày một lần, Xích Y nữ lang bắt chàng phải chết đi sống lại một lần cũng bằng thủ pháp Phân Cân Thác Cốt.
Đến nỗi, nàng không cần phải chế trụ huyệt đạo hoặc phế bỏ võ công của chàng vì chàng luôn trong tình trạng sống dở chết dở với toàn bộ kinh mạch hầu như lúc nào cũng đau nhức!
Vì thế, đối với chàng việc nhận thức thời gian hầu như không được chàng nghĩ đến nữa! Bởi có nghĩ thêm vô ích!
Nhưng thật ra, mọi nhận thức của chàng để khỏi bị tê liệt đều được chàng dồn toàn bộ vào nhiều nghi vấn, liên quan đến Liễu Yếm Ngọc Điệp, liên quan đến thái độ cùng hung cực ác trái ngược với sắc diện mỹ miều của Xích Huyết kiệu chủ nhân, và liên quan đến kinh văn Kim Sa chưởng.
Nhờ đó, thân xác chàng tuy như đang chết dần nhưng trí não của chàng vẫn luôn hoạt động, vẫn nghĩ suy!
Thời gian cứ thế trôi đi, chưa đủ lâu cho Thượng Thanh nhận biết đã bao ngày trôi qua và đủ lâu cho Xích Y nữ lang mất hết nhẫn nại!
Lần đó, sau khi ngắm nhìn hình hài thân tàn ma dại của chàng, thật khó chịu đựng nữa một lần thủ pháp Phân Cân Thác Cốt, Xích Y nữ lang buông lệnh:
- Hạng ương bướng như ngươi ta chưa từng nghe qua. Chịu đựng những sự hành hạ này, ta thật sự muốn biết ngươi sẽ ra sao nếu bị ném vào Tử động! Đường Thượng Thanh! Tính mạng ngươi còn hay mất tùy ở cao xanh vậy!
Nàng lại vỗ hai tay vào nhau và hạ lệnh:
- Ném y vào Tử động!
Như lời phán quyết của tử thần, ngay sau đó toàn thân chàng liền được một gã đại hán vận xích y ném vào một động khẩu âm u với những khắc nghiệt tự có...