Từ Địch Thành Yêu

Chương 37: 37 Chương 35


Cố Thanh Hàn trở lại khách sạn lúc chạng vạng tối.

Nàng mệt lả người, chỉ hy vọng tối nay sẽ có một giấc ngủ thật tốt, nào ngờ cửa phòng vừa mới mở bên tai liền truyền đến tiếng nước chảy từ phòng tắm, một cánh tay trắng như tuyết vươn ra kèm theo lời nói với giọng điệu ra lệnh, "Đi lấy khăn tắm cho tôi"
Cố Thanh Hàn nhíu mày, thật sự muốn mắng cô ta một trận, nàng ghét nhất là cái thói lên giọng này.

Nhưng bây giờ nàng mệt sắp đứt hơi rồi, cũng không muốn gây chuyện với ai nữa, đành cắn răng nhẫn nhịn đi đến tủ quần áo lấy ra một cái khăn lớn, sau đó đưa cho Eliese.

Cô ta giật lấy khăn tắm, một lời cảm ơn cũng không có, chỉ làu bàu, "Làm cái gì mà chậm chạp quá vậy không biết"
"Tôi nghe hết đó", Cố Thanh Hàn gằn giọng.
Tai bà rất thính, không có điếc đâu.
Giọng nói kia lập tức im bặt.
Cố Thanh Hàn bò lên giường ngủ của mình, lấy điện thoại nhắn tin với em gái một lúc.

Cửa phòng tắm lạch cạch mở ra, Eliese vừa lau tóc vừa đi lướt qua trước mặt nàng.

Còn tưởng sẽ được chung phòng với một cô bạn dễ thương nào đó.
Nhớ lại lần đầu tiên khi biết đến người phụ nữ này là lúc nàng và Thẩm Tư Đằng vừa mới qua lại với nhau không lâu.

Khi ấy Thẩm Tư Đằng có việc đi ra ngoài và để quên điện thoại trên bàn, đúng lúc Eliese gửi tin nhắn đến bị nàng bắt gặp, liền tra hỏi hắn.

Thẩm Tư Đằng ngược lại không có vẻ gì muốn giấu diếm, chỉ đơn giản nói hắn và cô ta đã chia tay rồi, bảo nàng đừng suy đoán lung tung rồi ghen tuông vô cớ.
Phi, con mắt nào của hắn thấy nàng là đang ghen vậy? Tên này đúng là ảo mị lực của bản thân đến phát rồ.

Bất quá Cố Thanh Hàn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày lại đụng mặt Eliese như vậy.


Hơn nữa nàng và cô ta còn ở chung phòng và quay cùng một bộ phim với Triệu Lam.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Nếu chẳng phải vì tìm không được lý do nào thích đáng nàng thậm chí hoài nghi rằng đây là do bàn tay người nào đó sắp đặt nữa cơ, ngay cả trên phim cũng không đến nỗi ly kỳ như vậy đi.

Nàng thật ra cũng không sợ Eliese sẽ làm khó dễ Triệu Lam, dù sao so với cô thì cô ta vẫn chỉ là một hạt cát, người cần lo lúc này chính là bản thân nàng đây.
Cố Thanh Hàn thở dài.

Phải chi Chung Y Điềm có thể chuyển đến đây thì tốt biết mấy.

Bất quá chỉ cần Eliese không làm gì vượt quá sức chịu đựng của nàng, nàng vẫn có thể ậm ờ cho qua chuyện, chỉ mong cô ta biết điều một chút.

Kỳ thực Cố Thanh Hàn không hẳn là sợ nhưng nàng biết rõ hiện tại bản thân không là gì cả, địa vị trong giới so với Eliese càng thấp hơn nhiều bậc, đương nhiên không thể vỗ ngực xưng tên mà đối chọi trực tiếp với cô ta được.

Tốt nhất vẫn là nên biết thân biết phận của mình mà đừng động chạm tới bà cô này.
Thế nhưng đời đâu phải là mơ, cuộc sống lắm lúc chẳng được như mong đợi, Eliese nghịch điện thoại đến phát chán, bắt đầu quay sang kiếm chuyện với nàng.
"Lấy giùm tôi li nước"
"..."
"Nè cô kia, không nghe thấy à?"
Cố Thanh Hàn vẫn không đáp lại.
Phản ứng dửng dưng như xem người khác là không khí của nàng khiến Eliese điên tiết, quát lớn, "Bị điếc hả? Tôi bảo cô đi rót một li nước cho tôi"
Tiếng hét đến độ chú mèo hoang thường tìm đến phòng để được Cố Thanh Hàn cho ăn cũng bị doạ cho một phen kinh hồn bạt vía, nhảy ra khỏi bệ cửa sổ.

Cố Thanh Hàn vừa thấy liền hốt hoảng chạy ra xem, nhìn thấy nó tiếp đất an toàn mới yên tâm một chút.

Làm nàng thót tim, người ta nói lũ mèo có chín mạng quả không sai mà.


Đang nghĩ cách làm sao để gọi nó quay lại thì chợt nhớ ra Eliese, nàng chậm rãi tháo tai nghe bluetooth của mình, vẻ mặt vô tội hỏi, "Cô nói gì cơ?"
"Cô nghe không hiểu tiếng Trung hả?", Eliese nghiến răng.
Lại còn cố ý lơ mình đi, chẳng lẽ mình thậm chí còn không bằng một con mèo?
Cố Thanh Hàn vậy nhưng vẫn ra vẻ không phải lỗi của mình, nhún vai, "Ồ, xin lỗi nhé nhưng do phát âm của cô không chuẩn ấy chứ"
"Cô...", Eliese giận run người, trừng mắt, "Tôi ở Trung Quốc hai năm rồi, phát âm không chuẩn là thế nào? Có mà tai cô bị điếc"
"Tôi mà bị điếc thì nãy giờ không thể cãi lại cô răm rắp như vậy đâu Lặc Sa tiểu thư.

Ngược lại tôi thấy chân cô què thì đúng hơn đấy, giường cô hướng ra chỗ bàn trà kìa sao không tự đi mà lấy?"
Đừng xem vẻ bề ngoài nhu nhược của Cố Thanh Hàn mà vội cho rằng nàng yếu đuối, kỳ thật nói về môn cãi nhau thì nàng chưa ngán ai bao giờ.

Lời nói thốt ra vẫn luôn đanh thép như vậy, cũng chưa từng chừa mặt mũi cho ai hết.
Ái Lặc Sa vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng, "Cô biết tên tiếng Trung của tôi?"
Cố Thanh Hàn cười lạnh.
Bà đây còn biết cả tình sử của mi với kim chủ của bà chứ đừng nói đến dăm ba cái tên như này có là gì.
Ái Lặc Sa lúc này mới cẩn thận quan sát thật kỹ gương mặt của nàng, tổng cảm thấy như có chút gì đó rất quen mắt, lập tức dò hỏi, "Chúng ta từng gặp nhau sao?"
"Cô là đang thấy sang bắt quàng làm họ à?", Cố Thanh Hàn híp mắt.
Ái Lặc Sa quét mắt một lượt khắp người nàng từ trên xuống dưới rồi tự mình đắc ý, không chút giấu diếm cười khinh miệt một cái, "Rồi cô thấy mình sang chưa?"
"Không sang bằng cô nhưng biết điều hơn cô là được rồi"
"Cái con nhỏ này..."
Ái Lặc Sa ném chiếc gối nằm về phía Cố Thanh Hàn nhưng nàng đã nhanh hơn một bước vọt vào phòng tắm.
...
"Chào cậu, chúng ta cùng đến phim trường nhé...ối má ơi?!"
Mới sáng sớm, Chung Y Điềm đã háo hức đến gõ cửa phòng Cố Thanh Hàn để rủ nàng đi cùng, nào ngờ cửa vừa mở đã bị dáng vẻ như ma cây của người kia doạ một phen sợ hết hồn.

"Cậu làm sao đấy? Tối qua ngủ không tốt à?", Chung Y Điềm lo lắng nhìn nàng.
Cố Thanh Hàn uể oải tựa người vào cửa.

Nàng lúc này chẳng khác nào một cái xác không hồn, đôi mắt lờ đờ không có sức sống, đầu tóc rối bời như vừa đi đánh trận về.

Mặc dù những thứ này không làm giảm bớt vẻ đẹp của nàng, nhưng tốt xấu gì bây giờ Cố Thanh Hàn cũng là một diễn viên, như vậy quả thật không tốt.
"Mình lẽ ra không có việc gì, chỉ là đột nhiên người nào đó xuất hiện làm mình nhức đầu hết sức"
Nếu không phải tại cái cô người mẫu kia thì bây giờ nàng đâu có chật vật như vậy.
Nàng ủ rũ vuốt mặt, tâm trạng đang không ổn định, vậy nên cũng không rảnh đi quản hình tượng làm gì cho mệt.

Ngặt nỗi hiện tại còn phải quay phim, vác cái bộ dạng này tới phim trường thì đúng là thảm họa.
Chung Y Điềm nhìn khắp người Cố Thanh Hàn, mãi mới hiểu được nàng đang ám chỉ ai, che miệng nhỏ giọng hỏi, "Cô ta làm khó dễ cậu hả?"
Cố Thanh Hàn lắc đầu, "Thôi đừng nhắc tới nữa, mau vào trong đi"
Đây là lần đầu tiên Chung Y Điềm vào phòng nàng, so với phòng của chính mình cũng không khác là bao, có lẽ vì đều là người mới, chẳng trách Eliese lúc đầu cứ nằng nặc đòi đổi phòng.

Bất quá Cố Thanh Hàn vốn có tác phong khá gọn gàng, ngăn nắp, nàng dường như không bày biện nhiều, chỉ đơn giản vài món vật dụng cần thiết, còn lại hầu như đều bị "bạn cùng phòng" chiếm chỗ.
Cố Thanh Hàn để Chung Y Điềm tùy tiện ngồi lên giường của mình, sau đó mở tủ lạnh lấy một ít nước trái cây đưa cho nàng uống, "Phòng mình chỉ có mấy thứ này thôi, cậu dùng tạm"
"Ây, không sao", Chung Y Điềm phất tay, "Mình uống gì cũng được"
Thả mình rơi tự do trên giường, Cố Thanh Hàn che miệng ngáp dài, lại lấy tay dụi mắt, hỏi: "Mà sao cậu đến đây sớm vậy? Không phải hôm nay chúng ta đều không có cảnh quay à?"
"Đúng là chúng ta không có cảnh quay nhưng Triệu Lam thì có a"
"Thì sao? Liên quan gì đến mình?"
Hiếm lắm mới có một ngày nghỉ a, nàng có chưa có tình ngủ đâu.
"Chậc, cậu đúng thật là...", Chung Y Điềm tặc lưỡi, "Nè, lát nữa cậu có muốn đến phim trường với mình xem chị ấy diễn không? Phân đoạn hôm nay hơi bị hot đấy"
Nàng cứ úp úp mở mở thế này khiến Cố Thanh Hàn cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, "Cảnh gì?"
"Cảnh hôn đó"
Ánh mắt nàng lộ rõ vẻ thất vọng, "Có vậy thôi mà cậu cứ làm quá lên, đến AV mình còn xem rồi thì cảnh hôn có gì là đặc sắc đâu"
Lời thú nhận thẳng thắn này khiến Chung Y Điềm suýt chút không còn nhận ra Cố Thanh Hàn mà mình quen biết.
Không nghĩ tới nàng lại bạo như vậy.
"Ok ok, mình biết cậu lợi hại rồi"

"Quá khen"
Cố Thanh Hàn cười đắc ý đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lại nghe Chung Y Điềm ở bên ngoài nói vọng vào, "Chẳng lẽ cậu thật sự không muốn đến trông chừng chị ấy à?"
Nàng nhướn mày khó hiểu, "Trông chừng? Sao mình phải làm vậy chứ? Chỉ là diễn cảnh hôn thôi mà, Triệu Lam cũng có phải con nít đâu"
Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên cô diễn cảnh thân mật, mà có là như vậy cũng đâu đến lượt nàng đến đó làm gì, chẳng phải đã có Nghiên Vy quản lý của cô rồi sao?
"Cậu không đi thì thôi", Chung Y Điềm giả vờ thất vọng, "Ai, vừa mới nghe được tin Triệu Lam nhà cậu sẽ đóng cảnh hôn với Eliese liền tức tốc chạy đến đây báo cho cậu một tiếng, lại bị tạt cho một gáo nước lạnh, đúng là tốn công vô ích"
Cố Thanh Hàn nghe xong liền bật cười, nàng còn tưởng là hôn với ảnh đế, thị đế hay đỉnh lưu nào đó chứ, vậy mới kích thích, Eliese thôi mà.
Nhưng chỉ khoảng vài giây sau đó, động tác đánh răng của nàng chợt dừng lại, "Ậu ói ái ì? (cậu nói cái gì?)"
Còn chưa đợi rửa sạch kem trong miệng, Cố Thanh Hàn đã ngậm luôn cả bàn chải đánh răng phi thẳng đến trước mặt Chung Y Điềm, hai tay lắc mạnh vai nàng, "Ậu ừa ới ói ôn ới Eo I á hả? (cậu vừa mới nói hôn với Eliese đó hả?)"
"Từ...từ từ, bình tĩnh, mình chóng mặt quá", Chung Y Điềm bị Cố Thanh Hàn làm cho xây xẩm mặt mày, nàng đưa tay xoa huyệt thái dương, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Cố Thanh Hàn đã thay xong bộ quần áo mới, đầu tóc cũng được chải chuốt lại tươm tất, không khỏi cảm thấy run sợ, "Cậu định làm gì?"
"Đi thôi"
"Đi đâu?", Chung Y Điềm mang chút lo lắng xen lẫn khó hiểu nhìn nàng.
Khí thế hừng hực như sắp ra trận của Cố Thanh Hàn khiến Chung Y Điềm thậm chí hoài nghi nàng có phải hay không là bị ma nhập? Cứ xoay chuyển nhanh như vậy quả thật theo không kịp sóng não của nàng.

Cố Thanh Hàn bỏ điện thoại vào túi quần, dứt khoát nói, "Đến phim trường"
Nói đi là đi liền vậy à?
Dáng vẻ hấp tấp của Cố Thanh Hàn khiến Chung Y Điềm cũng bị quýnh quáng theo, "Ơ khoan...chờ chút, mình quên mang theo bóp tiền rồi"
"Tiền xe mình trả"
Nói xong còn chưa kịp đợi Chung Y Điềm định hình lại tinh thần thì đã bị nàng lôi đi.
_________________________
P/s: Spoil chap sau:
Triệu Lam càng nhìn bộ dáng luống cuống của nàng càng thấy buồn cười, có cảm giác như cô gái này sinh ra là để mình tha hồ chọc ghẹo vậy.

Nghĩ là làm, cô bước tới áp sát người Cố Thanh Hàn vào gốc cây, gương mặt cũng kề sát vào, mãi đến khi chỉ còn cách nhau vài centimet mới dừng lại.
"Vậy ra cô nghe nói hôm nay tôi sẽ quay cảnh hôn nên mới chạy đến đây?"
...
"Cô là vì hiếu kỳ hay còn có lí do nào khác?"
...!
Cố Thanh Hàn nhếch miệng, nhón chân lên vòng tay qua cổ Triệu Lam, ghé sát tai cô, "Tôi sẽ dạy cho chị cách nắm thế chủ động để câu dẫn người khác, thế nào?".