Từ Địch Thành Yêu

Chương 26: 26 Chấp Nhận Thử Thách


Triệu Lam cầm theo ly cà phê vào Hoan Diệu, Nghiên Vy đã đứng đợi cô ở sảnh chính.
"Dạo này cậu có vẻ thân với cô ấy nhỉ?"
Vừa nãy là đưa người ta đi làm, bây giờ thì nhắn tin.

Không phải Nghiên Vy cố tình nhiều chuyện, là do màn hình điện thoại Triệu Lam vô tình phản chiếu lên mắt kính thôi.
"Cô nào?", Triệu Lam nâng giọng hỏi nhưng mắt vẫn dán vào điện thoại.
"Cố tiểu thư đó, cậu vừa mới đưa cô ấy đến chỗ làm rồi còn gì?"
"À, vậy sao?", Triệu Lam nhún vai, "Tôi thấy cũng bình thường"
Nghiên Vy híp mắt nhìn Triệu Lam, cô có vẻ không muốn chia sẻ nhiều về chuyện này.

Kệ đi, công việc vẫn là quan trọng hơn.
"Đi thôi, Lâm tổng đang đợi chúng ta đó"
Triệu Lam gật đầu.
Nghiên Vy đi trước bấm thang máy, nhìn dáng vẻ thản nhiên nghịch điện thoại của Triệu Lam, xem ra là chưa biết gì, liền tốt bụng phổ cập cho cô một tin báo.
"Lát nữa Chu tiểu thư cũng đến"
Quả nhiên lời này ngay lập tức khiến Triệu Lam nhíu mày, cô ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Nghiên Vy, "Cô ta đến làm gì?"
Cả công ty đều biết Chu Ân Tầm không vừa mắt Triệu Lam.

Nếu không phải cô có địa vị vững chắc trong giới và cả Triệu gia chống lưng đằng sau thì chắc chắn Chu Ân Tầm đã không dễ dàng nhún nhường như vậy.
"Cậu thật sự không biết gì à?", Nghiên Vy đau đầu, "Bộ phim mà sắp tới Hoan Diệu phụ trách sản xuất sẽ do Chu tiểu thư tài trợ, vậy nên cô ấy cũng sẽ tham gia xét duyệt đợt tuyển chọn của ngày mai"
Hóa ra là như vậy, điều này cũng không có gì lạ.

Bây giờ diễn viên nào hễ có có vị thế cao hầu như đều lui về tham gia vào khâu sản xuất hoặc nâng đỡ người mới, vừa nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với việc phải nai lưng ra quay một bộ phim suốt mấy tháng liền mà vẫn có thể kiếm ra tiền, lại còn góp phần củng cố thêm địa vị, ai mà chẳng muốn.
"Lâm tổng đồng ý sao?"
Anh ta hẳn cũng biết đến chuyện giữa cô và Chu Ân Tầm lúc trước đi.
Nghiên Vy suy nghĩ một chút, nói: "Cái này thì tôi không rõ, nhưng có vẻ như tám phần mười là như vậy"
"Đợi lát nữa xem thế nào"
Triệu Lam thật ra cũng thừa biết đáp án rồi.

Có người tình nguyện bỏ tiền túi ra để quay phim như vậy Lâm Thiệu Minh lại chẳng mừng vội.

Có điều nếu nhà tài trợ đúng là Chu Ân Tầm thì quả thật người mệt mỏi là bản thân cô rồi đây.

Triệu Lam tựa người vào thang máy, nhắm mắt dưỡng thần.

Cả buổi tối hôm qua gần như không ngủ được vì phải hầu hạ Cố Thanh Hàn, sáng ra lại phải đón tiếp ba mẹ chứ không được ngủ nướng, bây giờ mí mắt thật sự sắp bị sụp luôn rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm thù với địch nữa.

Vậy nhưng cuộc đời vẫn luôn canh vào những lúc chúng ta mỏi mệt nhất mà dí vào những tình huống ta không thể nào không đối mặt được, ngay lúc Triệu Lam muốn được tận dụng khoảng thời gian ít ỏi này để chợp mắt một chút thì cũng là lúc cửa thang máy mở ra.
Nghiên Vy vội lay người Triệu Lam, "Đến phòng Lâm tổng rồi, cậu tỉnh táo một chút đi"
Ít nhất cũng phải ra dáng ảnh hậu chứ.
Hôm nay trông Triệu Lam không như mọi ngày.

Tuy rằng cô không phải kiểu người hoạt bát, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nhưng cũng sẽ không đến mức tiều tụy thế này.

Nghiên Vy nhớ đến tối qua gặp được Cố Thanh Hàn, còn đưa nàng về nhà của Triệu Lam, đột nhiên tò mò không biết mối quan hệ của hai người là gì, tại sao Triệu Lam trông có vẻ tốt với nàng như vậy.

Thật ra Nghiên Vy cũng đã hỏi, nhưng Triệu Lam chỉ trả lời qua loa cho có, giống như chính bản thân cô cũng không xác định được, bởi chẳng có bạn bè nào mà mỗi lần gặp nhau lại gượng ép như vậy.
"Biết rồi"
Triệu Lam thở dài, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã điều chỉnh lại được trạng thái.

Con người lười nhác lúc nãy đã biến mất mà thay vào đó là một đại minh tinh với khí chất hơn người khiến ai cũng đều kìm lòng không được bị cô thu hút mà dừng lại cảm thán.

Diễn viên thực lực chính là như vậy.
Nghiên Vy thấy Triệu Lam đã khôi phục về dáng vẻ nên có của mình, liền yên tâm tiến lên gõ cửa.
"Mời vào", bên trong vọng ra giọng nói của một người đàn ông.
"Chào Lâm tổng"
Lâm Thiệu Minh buông chén trà trong tay đặt lên bàn, hướng mắt về phía Triệu Lam và Nghiên Vy đứng ở cửa.
"Triệu Lam, cô tới rồi, mời ngồi"

Anh ta dùng gương mặt hiền hòa, niềm nở chỉ tay vào chỗ trống phía đối diện.

Mà bên cạnh vẫn còn một người nữa, đó chính là Chu Ân Tầm.
Ánh mắt Triệu Lam xẹt qua gương mặt của Chu Ân Tầm, hôm nay cô ta không còn dùng vẻ địch ý nhìn cô nữa, thậm chí còn chủ động bắt chuyện, "Triệu lão sư không phải ngại, tôi cũng vừa mới tới"
Nếu tính đúng thì Triệu Lam còn nhỏ hơn Chu Ân Tầm tận mấy tuổi, ngay cả tuổi nghề cũng kém xa, vậy mà cô ta lại cô là "lão sư", rõ ràng là cố ý đặt Triệu Lam vào thế khó xử.
Vậy nhưng Triệu Lam ngược lại không tỏ vẻ khó chịu ra ngoài mặt, cô dõng dạc đi tới bên ghế, từ tốn ngồi xuống, "Không cần khách sáo như vậy, gọi Triệu Lam là được, lẽ ra "lão sư" nên để tôi gọi mới phải, đúng không chị Chu?"
Mặc dù Triệu Lam đã thêm vào sau đó một nụ cười thoạt nhìn không mang hàm nghĩa nào khác, nhưng ai ở đây cũng đều thấy rõ như ban ngày mục đích của câu nói này, đó là động chạm đến tuổi tác của Chu Ân Tầm.

Mà đối với nữ minh tinh thì còn vấn đề nào nhạy cảm hơn việc bị người khác vạch ra thẳng thừng như vậy.
Chu Ân Tầm tức đến run người nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.

Trước mặt còn có Lâm Thiệu Minh, bây giờ mà lên giọng với Triệu Lam thì chắc chắn sẽ khiến anh ta phát hỏa.

Chuyện lần trước khó khăn lắm anh ta mới không truy cứu nữa, bằng không thì sau này khó mà yên ổn.
"Vậy thì cô cũng không cần phải khách sáo quá, cứ xưng hô tự nhiên là được"
Chu Ân Tầm trưng ra bộ mặt hòa nhã đó khiến Nghiên Vy chỉ đứng bên ngoài nhìn vào cũng phải nổi da gà.

Cái gì mà "cứ xưng hô tự nhiên là được", sao lúc đầu không nói vậy đi?
"Được rồi, hôm nay tôi mời hai người tới không phải để nghe hai người tâm tình với nhau đâu"
Lâm Thiệu Minh chủ động ngắt cuộc trò chuyện của hai người, anh ta đứng dậy đi đến bàn làm việc cầm lên một xấp giấy, sau đó quay trở lại đặt chúng lên bàn trà.
"Đây là thông tin của những người sẽ tham ứng tuyển vào ngày mai, các cô xem qua trước, ngoài ra, nếu có muốn đề cử thêm người nào khác có thể nêu ra ngay bây giờ"
Triệu Lam và Chu Ân Tầm cùng vươn tay tới, lúc cả hai sắp chạm vào nhau thì Chu Ân Tầm vội rụt tay lại, như là bản thân sắp đụng phải rắn rết hay thứ gì ghê tởm lắm vậy.

Triệu Lam cũng chú ý đến điểm này, bất quá cô không chấp nhất với mấy hành động ấu trĩ như vậy, bèn chia đôi xấp giấy ra ném qua chỗ Chu Ân Tầm.
Lâm Thiệu Minh:???
Nghiên Vy: "..."
Hai người này không ưa nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai gì, nhưng mà tới mức này thì...!có phải là hơi nghiêm trọng rồi không? Cũng may cả hai đều có tố chất chuyên nghiệp và luôn biết chừng mực trước công chúng, chứ nếu bốc đồng rồi làm ra mấy hành động mất não như nhiều tiểu hoa mới vào nghề thì nói thật là quá thê thảm cho Lâm Thiệu Minh rồi.
Bất quá mục đích hôm nay là bàn về công việc, không phải để lên lớp bổ túc đạo đức.
"Chu tiểu thư thấy thế nào?"
Chu Ân Tầm lật qua lật lại mấy trang giấy, vẻ mặt không có biến hóa nhiều, "Tôi cảm thấy cũng không tệ, nhưng trên profile thì tất nhiên đều là những điều tốt đẹp nhất rồi, không ai ngốc mà nêu khuyết điểm của bản thân ra cả, vẫn là nên đợi đến buổi thử kính ngày mai thì mới có thể đánh giá công tâm được"
Lâm Thiệu Minh hài lòng gật đầu, xem ra bản thân anh ta cũng rất đồng tình với ý kiến của Chu Ân Tầm, liền quay sang hỏi Triệu Lam, "Còn cô thì sao?"
"Tôi cũng không có nhận xét gì thêm"
Nói thật thì dù chưa từng vừa ý cách hành xử của Chu Ân Tầm đối với mình nhưng trong trường hợp này Triệu Lam cũng không có gì để phủ nhận lời nói của cô ta.
Lâm Thiệu Minh thở phào nhẹ nhõm, hiếm có khi nào mà hai vị đại minh tinh này lại thuận ý nhau đến như vậy.

Anh ta cứ lo sợ là sẽ có một trận cãi vã nảy lửa xảy ra, may mà mọi chuyện vẫn đâu vào đó.
"Vậy hai người có muốn tự mình đề cử ai không?"
Cả hai lại cùng nhau lắc đầu.
Chu Ân Tầm ban đầu muốn để Tống Chân Chân vào đoàn phim, nhưng xét thấy bản thân hiện tại cũng không quá tin tưởng vào năng lực của người này nên lập tức bỏ qua ý nghĩ đó không chần chừ.

Về phần Triệu Lam, cô cũng không có khái niệm "đi cửa sau" và cũng sẽ không giúp ai làm điều đó.

Đơn giản, với cô chỉ có thể dùng năng lực và tác phẩm để nói chuyện.
Lâm Thiệu Minh gật đầu, cảm thấy nếu đã như vậy thì cũng không cần phải dài dòng nữa, liền tuyên bố: "Tốt, vậy thì ngày mai chúng ta sẽ triển khai tuyển chọn cho các vai diễn.

Tôi cũng biết giữa hai người có hiềm khích, nhưng tôi không cần biết hai người dự định như thế nào, làm gì thì làm, tuyệt đối không được để chuyện này ảnh hưởng đến bộ phim cũng như cả công ty chúng ta"
"Nga, đó là điều tất nhiên rồi", Chu Ân Tầm mỉm cười, sau đó cầm lên túi xách, "Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước, lát nữa tôi còn phải ghi hình"
"Được, cô có thể đi, có gì tôi sẽ thông báo cho người đại diện của cô"
Sau khi Chu Ân Tầm rời đi, Lâm Thiệu Minh đi tới giữ Triệu Lam lại, "Tôi có chuyện muốn nói"
"Lâm tổng còn gì căn dặn?"
"Chuyện ngày hôm đó tôi sẽ không truy cứu nữa"
Lâm Thiệu Minh nói như vậy cũng không có gì là lạ, Triệu Lam không bày ra phản ứng gì, người bất bình ngược lại là Nghiên Vy.
"Ý của anh là, cứ như vậy mà bỏ qua cho Chu tiểu thư sao?"
Nghiên Vy bình thường vốn rất ít khi bộc lộ cảm xúc, một người luôn giữ được sự trấn tĩnh trước mọi tình huống nhưng hôm nay cũng đã thể hiện sự tức giận ra bên ngoài.
Gương mặt Lâm Thiệu Minh không một chút biến đổi, "Ừ, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì to tát, không nhất thiết phải làm lớn chuyện"
Cả hai đều mang lại lợi nhuận và danh tiếng rất lớn cho Hoan Diệu, anh ta không thể làm gì khác hơn với Chu Ân Tầm, đành uỷ khuất Triệu Lam một chút.
"Anh..."
Cái gì mà không xảy ra chuyện thì không giải quyết? Sao Lâm Thiệu Minh có thể thốt ra một câu như vậy được chứ? Ngày hôm đó nếu như không có Cố Thanh Hàn hay đổi lại là một kẻ nhát gan nào đó không dám trình báo thì há có phải Triệu Lam toi đời rồi không? Nghiên Vy thật không hiểu nổi trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì.
"Được rồi, Nghiên Vy", Triệu Lam ra hiệu cho cô đừng lên tiếng nữa.

Thật ra cái này cũng khó trách Lâm Thiệu Minh bởi Chu Ân Tầm trước giờ vẫn luôn là gà đẻ trứng vàng trong công ty, lại nói còn là một cổ đông lớn, xét về cả thương hiệu lẫn doanh thu do cô ta mang lại giá trị vẫn còn rất cao.

Vậy nên Lâm Thiệu Minh có thể giữ chân cô ta được chừng nào hay chừng đó.

Tư bản vốn chính là như vậy.
Hơn nữa, Triệu Lam cũng không dự định ở lại Hoan Diệu lâu.
"Nếu Lâm tổng đã nói như vậy thì tôi cũng không làm khó dễ anh, nhưng tôi hy vọng chuyện giống như vậy sẽ không xảy ra lần nữa"
Lâm Thiệu Minh lập tức chấp thuận, "Yên tâm, tôi sẽ không để nó lặp lại đâu"
...
Sáng hôm sau, Cố Thanh Hàn đứng lấp ló ở cửa chính Hoan Diệu, không dám đi vào.

Mặc dù Trình Vân Y đã nói với nàng là cứ việc đến đây, nhưng nàng vẫn là lo lắng, ngộ nhỡ bị đuổi ra ngoài thì làm sao bây giờ?
Đang lúc Cố Thanh Hàn còn do dự nên tiến vào hay không thì có một người đột nhiên đến bắt chuyện với nàng, "Em là người lần trước đến để giao nước cho Triệu tiểu thư đúng không?"
Cố Thanh Hàn ngơ ngác nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Nàng nhận ra người này, đây chính là chị gái nhân viên tốt bụng lần trước chỉ nàng đến phòng làm việc của Triệu Lam.
"Chị còn nhớ em hả?"
Vẻ mặt hớn hở như bắt được vàng của Cố Thanh Hàn khiến người nhân viên nữ đó bật cười, cô bé này đúng là đáng yêu.
"Em đến đây giao nước sao? Chị mang lên giúp em"
"Ách, không phải ạ", Cố Thanh Hàn ngượng ngùng gãi đầu, "Em đến đây để...!thử kính"
Người nhân viên nữ cười rộ lên, "Vậy thì tốt quá rồi, có gì phải mà phải ngại? Em thật sự rất xinh đẹp, đừng quá lo lắng, tự tin lên"
"Ân, cảm ơn chị", Cố Thanh Hàn cười cười.

Gì chứ khen xinh đẹp thì nàng xin phép nhận.
"Bây giờ chị đang rảnh, chị dẫn em lên phòng tuyển chọn nhé?"
"Làm phiền chị rồi", Cố Thanh Hàn gật đầu.

Thật ra nàng cũng không hẳn là lo sợ về buổi thử kính mà là việc bản thân không có tên trong danh sách đăng ký.

Bất quá cũng lỡ tới rồi, cứ vào thử xem sao.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Cố Thanh Hàn thật sự có một ấn tượng rất tốt đẹp về nữ nhân viên này, cô không chỉ luôn miệng động viên nàng, cổ vũ nàng, còn bật mí cho nàng những tiêu chí để có thể tạo được ấn tượng tốt với ban lãnh đạo Hoan Diệu.

Cố Thanh Hàn kiên nhẫn lắng nghe không bỏ sót một chữ nào.

Càng nghe càng cảm thấy phấn chấn, cũng càng nóng lòng muốn được giải phóng ngọn lửa diễn xuất trong người mình.
Nữ nhân viên đưa Cố Thanh Hàn đến một dãy hành lang dài chật kín người, sau đó nói lời tạm biệt với nàng.
Cố Thanh Hàn nhìn dòng người dài ngoằn, trong lòng có chút nản, lấy điện thoại ra chụp lại gửi cho Tiêu Vũ Huyên.

Rất nhanh cô liền trả lời tin nhắn của nàng.
[Tiêu Tiêu]: Không sao hết, cậu cứ nhẫn nại đợi đến lượt rồi phô diễn hết khả năng cho mình.

Phải cho họ thấy nuối tiếc vì không thể chiêu mộ cậu về sớm hơn chứ.

Nhớ nha, không thi không cho về.
Cố Thanh Hàn cảm nhận được một trận ấm áp lan toả khắp lồng ngực.

Bây giờ nàng mới nhận ra cuộc sống của mình thực chất cũng không hẳn là tệ vì ít ra nàng đã gặp được những người bạn vô cùng quý giá, lúc trước là Tần Dư và bây giờ là Tiêu Vũ Huyên và Trình Vân Y.

Một điều tưởng chừng giản đơn vậy thôi mà không phải ai cũng có được.

Giống như...
Giống như Triệu Lam?
Nhắc mới nhớ, Cố Thanh Hàn không biết giờ này cô đang làm gì.


Nàng phân vân việc có nên nhắn tin báo cho cô biết là mình đang ở buổi thử kính hay không, nhưng cuối cùng vẫn là gạt bỏ ý định.

Triệu Lam là đại minh tinh, chắc chắn công việc rất bận rộn, đâu có rảnh mà chạy đến đây xem nàng thế nào.

Còn chưa kể ở đây nhiều người như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, người ở đây tuy đông nhưng thời gian tuyển chọn diễn ra khá nhanh, mới đây đã có không ít người phải ra về, xem ra tiêu chí đánh giá là khá cao.

Này cũng khó trách, đây căn bản không phải dạng phim mì ăn liền hay phim thần tượng giải trí mà là phim trinh thám, một thể loại tương đối kén người xem nhưng yêu cầu chất lượng diễn viên lại không hề thấp.

Không phải Cố Thanh Hàn tự mãn hay thế nào nhưng nàng thấy đa số các ứng viên tham gia ở đây vẫn còn khá "non" so với hình mẫu của một vài nhân vật.

Đặc biệt là trong số các vai diễn cần tuyển hôm nay có một vai thứ chính nàng đánh giá là khá nặng ký.

Chỉ với kiến thức sách vở thôi là chưa đủ mà cần có sự bươn chải, ma sát với xã hội bên ngoài thì mới có thể lột tả được hết yếu tố tâm lý của nhân vật.

Đây cũng là vai diễn mà nàng đang nhắm đến.

Cố Thanh Hàn trước giờ không thích đóng những vai ngốc bạch ngọt hay những cô gái nhìn ra thế giới bên ngoài chỉ với một màu hồng.

Nàng muốn thử thách bản thân với các nhân vật phức tạp, diễn biến tâm lý phải thật sâu sắc, như vậy mới kích thích tinh thần chinh phục của nàng.

Một phần là do bản thân Cố Thanh Hàn đã trải qua đoạn kí ức không mấy tốt đẹp, vậy nên nàng sớm đã không còn vẻ tươi mới, ngây ngô của tuổi trẻ.

Bây giờ mà bắt nàng vào vai nữ sinh thanh xuân vườn trường thì chắc thành trò hề cho thiên hạ mất.
Có lẽ lượng người rời đi đang ngày một tăng lên khiến tinh thần của mọi người bắt đầu dao động, vẻ tự tin khi nãy giờ đây đã nhuốm màu lo lắng, không khí căng thẳng lên rất nhiều.

Cố Thanh Hàn thì vẫn rất thoải mái, chắc do đây không phải là lần đầu tiên nàng tham gia thử kính.

Chỉ là bầu không khí này khiến nàng cũng chịu không ít ảnh hưởng, liền lấy từ trong túi ra một viên kẹo cao su lúc sáng chôm được của Cố Tiểu Mạc bỏ vào miệng.

Bản thân Cố Thanh Hàn không thích bánh kẹo, nhưng hiện tại nàng không có gì để làm, cũng ngại phải trò chuyện với người khác, lại nói bây giờ mà nghịch điện thoại thì trông rất không chuyên nghiệp, thôi thì nhai kẹo cho đỡ nhàm chán.

Thế nhưng lúc này nàng bỗng nhìn thấy Nghiên Vy bước ra từ phòng thử kính.
Tại sao cô ấy lại ở đây? Nếu nói vậy, chẳng lẽ Triệu Lam cũng ở trong đó?
Cố Thanh Hàn tò mò muốn tiến lên hỏi, nhưng cảm thấy làm vậy không tốt, người khác nhìn vào sẽ nghĩ nàng cố tình lôi kéo quan hệ, thấy sang bắt quàng làm họ, mà Nghiên Vy cũng giống như không phát hiện ra nàng, cô có vẻ là đang đợi ai đó.

Quả nhiên, đúng như Cố Thanh Hàn dự đoán, có một người đang dần đi đến chỗ Nghiên Vy, nhưng vì quá xa nên nàng không nhìn rõ mặt người nọ, mãi cho đến khi thấy được thì nàng mới tá hỏa xoay mặt đi chỗ khác.
Cô ta không phải người đã bị nàng bắt gặp có hành động kỳ lạ trong phòng thay đồ của Triệu Lam sao? Cô ta thật sự là nhân viên ở đây? Ôi thôi tiêu đời rồi, mình sẽ không bị họ bắt lại đấy chứ? Cô ta liệu có nhận ra mình không đây? Sẽ không đến mức giết người diệt khẩu như trong phim đâu ha? Bảy bảy bốn chín cái kịch bản thi nhau nhảy múa trong đầu Cố Thanh Hàn khiến nàng không khỏi rùng mình, ngay cả những người xung quanh cũng bị biểu hiện quái dị của nàng dọa cho mặt mày tái nét.
Có cần phải gọi cấp cứu không a?
"Nghiên tiểu thư có chuyện gì sao?", nữ nhân viên thấy Nghiên Vy cứ chốc chốc là lại liếc nhìn về phía những người đến ứng tuyển, liền cảm thấy thắc mắc.
"À không, không có gì", Nghiên Vy quay đầu lại, đưa cho cô ta xấp tài liệu, "Đây là bảng đánh giá của một số ứng viên, phiền cô mang đến chỗ Lâm tổng giúp tôi"
Nữ nhân viên nọ nhận lấy, sau đó gật đầu, "Được"
Sau khi cô ta rời đi, Nghiên Vy mới lại lần nữa nhìn về phía Cố Thanh Hàn.

Cô không biết nàng vì sao lại xuất hiện ở đây, bữa giờ cũng không nghe Triệu Lam đề cập đến, nói không chừng chính bản thân cô cũng không biết chuyện này đi.

Có điều Cố Thanh Hàn có chút kỳ lạ, giống như là đang trốn tránh ai đó.

Nghiên Vy quan sát xung quanh, chẳng lẽ là đang trốn mình? Hay là Triệu Lam? Cô do dự không biết có nên đến chào hỏi hay không, nhưng cảm thấy làm như vậy e rằng Cố Thanh Hàn sẽ bị người ngoài đồn đoán "đi cửa sau" nên chỉ nán lại nhìn nàng một chút, khẳng định nàng vẫn ổn mới quay trở về phòng thử kính, nói nhỏ bên tai Triệu Lam.
"Thật vậy sao?", giọng nói của Triệu Lam vô cùng ngạc nhiên, giống như sợ rằng bản thân đã nghe nhầm.
Nghiên Vy ngẫm lại một lúc, khẳng định chắc nịch, "Tôi vừa gặp cô ấy hôm kia với cậu mà, chắc chắn không thể nào sai được"
Triệu Lam im lặng không trả lời.

Tối qua Trình Vân Y gọi cho cô nói rằng có một người bạn muốn tham gia thử kính nhưng lại đăng ký không kịp, nhờ cô châm chước cho qua, không nghĩ tới lại là Cố Thanh Hàn.

Nhưng mà tại sao nàng lại muốn đóng bộ phim này? Nàng không biết vai nữ chính sẽ là mình sao?
"Làm sao vậy?", Chu Ân Tầm đột nhiên lên tiếng, kéo Triệu Lam ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
"Không sao cả", Triệu Lam nhấp một ngụm nước, "Ứng viên đang biểu diễn, cô không nhìn để nhận xét đi còn nhìn tôi làm gì?"
Chu Ân Tầm bị chọc trúng chỗ ngứa, vội phản bác lại, "Hừ, ai mà thèm nhìn cô, cô nói tôi thì hay lắm, cô cũng có thèm xem người ta diễn đâu"
"Này hai vị, chúng ta ở đây là để đánh giá, tuyển chọn diễn viên, không phải để tâm sự", đạo diễn ngồi bên cạnh hắng giọng.

Hai người đúng thật là, giờ này mà còn cãi nhau được.
Chu Ân Tầm nhún vai, "Nga, tôi chỉ là thấy bạn học Triệu Lam mất tập trung nên mới tốt bụng nhắc nhở thôi"
"Ân, vậy thì tôi đây phải cảm ơn cô rồi"
Triệu Lam tùy tiện đáp lại, dù sao cũng phải thừa nhận rằng cô đã bắt đầu thấy chán.

Suốt cả một buổi sáng tuyển chọn nhưng lại không có lấy một người khiến cả cô, đạo diễn và Chu Ân Tầm hài lòng.


Tất nhiên, ngoại trừ tuyến nhân vật chính gần như đã được ấn định xong hết thì vẫn còn một vài vai diễn mấu chốt cần được sàng lọc kỹ lưỡng, nhưng hầu hết đều không đạt yêu cầu, bởi vậy nên cô không còn đủ tâm trạng để tiếp tục ngồi đây nữa.

Triệu Lam lấy cớ muốn đi vệ sinh để trốn ra ngoài một lát, vừa mới đứng lên liền nghe đạo diễn hô lớn "Người tiếp theo", sau đó thì Cố Thanh Hàn đi vào.
Con m* nó Triệu Lam thật sự ở trong này?
Suýt chút nữa thì Cố Thanh Hàn đã buột miệng thốt lên câu đó rồi, cũng may là ngậm miệng lại kịp lúc.

Mặc dù lúc nhìn thấy Nghiên Vy từ phòng thử kính đi ra nàng đã đoán được Triệu Lam sẽ ở đây rồi, chỉ là khi tận mắt nhìn thấy cô thì bản thân cũng không kiềm được muốn ngã ngửa.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Triệu Lam nhìn thấy Cố Thanh Hàn thật sự đứng trước mặt mình liền lập tức ngồi xuống.
Chu Ân Tầm:???
Không phải vừa nãy một hai đòi đi cho bằng được sao?
"Sao lại ngồi xuống rồi, không đi nữa à?"
"Ừm, đột nhiên cảm thấy...cũng không cần thiết", Triệu Lam cúi đầu xuống ghi chép.
"..."
Chu Ân Tầm quen biết Triệu Lam tính ra cũng khá lâu nhưng chưa một lần cảm thấy kẻ thù của mình lại khó hiểu đến mức này.

Ôi phụ nữ.
Cố Thanh Hàn nhìn thấy màn này trong lòng có chút muốn cười nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.

Triệu Lam ngồi ở trên đó thì hẳn là đang làm giám khảo đi, bây giờ mà bị nàng cười vào mặt như vậy không khéo sẽ đánh rớt nàng mất.
Đạo diễn nhìn đi nhìn lại Cố Thanh Hàn rồi lại nhìn xuống xấp tài liệu, vẻ mặt cực kì ngơ ngác, "Chu tiểu thư và Triệu tiểu tư có định tiến cử ai không?"
"Không có, sao vậy Khổng đạo diễn?", Chu Ân Tầm tò mò nhìn sang.
"Tôi không thấy hồ sơ của cô ấy ở đây"
Cả ba người đều dồn ánh mắt về phía Cố Thanh Hàn khiến nàng không khỏi áp lực.

Ban nãy rõ ràng vẫn còn khá thoải mái, nhưng trước mặt nàng không chỉ có ảnh hậu Triệu Lam, còn có bảo chứng diễn xuất Chu Ân Tầm và đệ nhất đạo diễn Khổng Vũ, nàng làm sao mà không run cho được.

Dù vậy Cố Thanh Hàn vẫn nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh, mặt phải dày thì mới có việc để làm.
"Lúc tôi nhìn thấy thông báo thì đã muộn nên không kịp ghi danh, hy vọng các vị có thể cho tôi một cơ hội"
Nói xong nàng lại quan sát biểu cảm của ba vị giám khảo đang ngồi chễm chệ ở giữa phòng, từng người từng người một.

Cuối cùng vẫn là Triệu Lam chủ động ra mặt giúp nàng nói đỡ.
"Dù sao cũng đã cất công tới đây rồi, cứ để cô ấy diễn xem sao"
Triệu ảnh hậu đã nói như vậy rồi, hai người còn lại cũng liền không có ý kiến.
"Đúng rồi, tên cô là gì?", Chu Ân Tầm đột nhiên hỏi nàng.
"Tôi tên Cố Thanh Hàn"
Chu Ân Tầm gật đầu, "Ân, tên thật dễ nghe"
"Cảm ơn Chu tiểu thư", Cố Thanh Hàn mỉm cười.

Oa a, nàng thật sự được Chu Ân Tầm khen nè, hôm nay quả là một ngày tuyệt vời.
Triệu Lam chống tay lườm Cố Thanh Hàn một cái.

Bình thường ở cạnh mình nàng đều bày ra bộ mặt chán ghét cùng lạnh nhạt, bây giờ Chu Ân Tầm mới chỉ khen có một câu liền hướng người ta vẫy đuôi lia lịa, nàng mà biết được Chu Ân Tầm chính là chủ mưu của vụ chiếc váy lần trước và đang truy lùng mình thì chắc chỉ có nước khóc thét.
Cố Thanh Hàn nhẹ thở ra một hơi, lại nghe Triệu Lam đề nghị, "Nãy giờ có mỗi một cảnh diễn mãi, tôi nghĩ chúng ta nên thay cảnh khác đi"
Chu Ân Tầm nhíu mày, "Thay cảnh khác? Cảnh vừa rồi không phải quá khó nhưng cũng chưa có ai đạt được, cô còn muốn đổi?"
"Tôi lại cảm thấy Triệu tiểu thư nói đúng, biết đâu ở phân cảnh khác sẽ có thu hoạch gì mới thì sao?", Khổng đạo diễn ngược lại đồng tình với Triệu Lam.
Chu Ân Tầm liền quay sang lườm anh ta một cái.
Cố Thanh Hàn không tin vào mắt mình nhìn Triệu Lam, không hiểu tại sao cô lại phải đợi đến lượt nàng mới đòi đổi phân cảnh, là vô tình hay cố ý đây? Chẳng lẽ là muốn làm khó dễ nàng?
"Vậy cô muốn đổi cảnh nào?", một đấu không lại hai, Chu Ân Tầm đành bấm bụng xuôi theo chiều gió.
Triệu Lam lật xem kịch bản một lúc, nhàn nhạt nói, "Chọn cảnh gần cuối đi"
Đó là phân đoạn nhân vật Từ Cảnh Di - em gái của nữ chính - chứng kiến cảnh mẹ mình chết thảm vì bị xe của bọn tội phạm cố tình đâm trúng.

Cố Thanh Hàn rơi vào trầm tư.

Phân đoạn này thật sự rất khó, cảm xúc của nhân vật được đẩy lên đỉnh điểm, đòi hỏi phải có sự hiểu biết rất rõ về tính cách nhân vật mới có thể làm tốt được, bằng không dễ bị rơi vào một trong hai trường hợp hoặc là diễn không tới, hoặc là đi quá khỏi hình tượng nhân vật.

Triệu Lam như thế nào sẽ đưa ra thử thách này cho nàng? Là cô không muốn nàng đóng phim cùng mình hay khinh thường nàng không có năng lực? Dù câu trả lời nằm ở vế nào thì Cố Thanh Hàn cũng tuyệt đối không bỏ cuộc, đặc biệt là còn ở trước mặt Triệu Lam.

Nghiên Vy nghe thấy vậy liền hướng Triệu Lam nói nhỏ, "Như vậy có phải hơi bất công cho Cố tiểu thư không?"
"Không sao đâu, đừng lo", Triệu Lam không một chút lo lắng, ngược lại tin chắc Cố Thanh Hàn có thể hoàn thành tốt phân đoạn này một cách dễ dàng, "Cô có muốn nhận thử thách này không?"
Cố Thanh Hàn khí thế hừng hực nhìn thẳng vào mắt cô, ngay lập tức trả lời, "Tôi rất sẵn lòng"
"Tốt", Triệu Lam nhếch miệng cười, "Cô có khoảng mười phút để chuẩn bị"
Chu Ân Tầm đánh cái rùng mình.

Cô làm sao cảm thấy mùi thuốc súng của hai người này còn nồng nặc hơn giữa mình và Triệu Lam vậy?.