Từ Địch Thành Yêu

Chương 24: 24 Ngoại Truyện Giáng Sinh Vui Vẻ!


"A ha ha, đoán xem ta là ai?", nàng rón rén đi đến, dùng hai bàn tay từ phía sau che mắt cô lại.

Ngón tay thon dài mềm mịn cùng cảm giác mát lạnh quen thuộc, không cần nhìn cô cũng có thể đoán được người này là ai.
Triệu Lam thả quyển tạp chí lên bàn, ôn nhu cười, "Còn ai ngoài tiểu gia hoả nhà chị đây?"
"Tiểu gia hoả cái gì? Em đâu phải con nít đâu"
Cố Thanh Hàn bĩu môi, thể hiện vẻ không hài lòng.
Triệu Lam gỡ bàn tay nàng ra, quay mặt đối diện với con nhím đang xù lông kia, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.

Cô nhéo má nàng, "Không phải trẻ con hửm? Vừa rồi là ai làm nũng với chị vậy ta?"
"Em mới không có làm nũng, em là đang phê bình chị", Cố Thanh Hàn bắt đầu nhe nanh.
Sao trong mắt chị ấy mình lúc nào cũng như một con nhóc hết vậy, người ta sắp ba mươi rồi đó.
Triệu Lam không hề tỏ vẻ khó chịu khi Cố Thanh Hàn cư xử như vậy.

Dù sao cả hai về chung một nhà đã lâu, cô đã quá quen thuộc với "đứa nhỏ" này rồi.

Tuổi tác có thể tăng lên nhưng tâm hồn thì hệt như chiều cao của nàng vậy, vẫn không có tiến triển gì.
Cô kéo người nọ vào trong lòng, ngón tay mơn trớn mái tóc suôn mượt của nàng, bất giác bật cười, "Bảo bối của chị làm sao rồi? Không vui à?"
"Chị còn dám hỏi em câu này ha", Cố Thanh Hàn lườm cô một cái.
Ngữ khí của nàng có vẻ rất nghiêm túc, không phải là đang đùa giỡn.

Triệu Lam cũng điều chỉnh lại thái độ của mình, "Là chị làm gì khiến em buồn sao?"
Cố Thanh Hàn giống như được hỏi đúng ý rồi, lập tức đưa tay nhéo mũi cô, "Chị đó, làm gì mà cả tuần nay không thấy được mặt của chị vậy? Ngày nào cũng rời đi từ lúc sáng sớm và mãi đến tối khuya mới trở về.

Em đây còn phải từ chối vào đoàn để có thêm thời gian ở bên cạnh chị mà chị lại mất tiêu luôn, đổi lại em làm vậy với chị thì chị có giận không?"
A, hoá ra là nàng đang phật lòng vì chuyện này.

Chẳng trách hôm nay lại không thèm tíu tít theo sau cô đòi quà.
"Chị xin lỗi nhé nhưng mà đây là công việc, không phải chị muốn liền có thể có thể thay đổi.

Cũng sắp đến cuối năm rồi nên sự kiện dồn lại nhiều vô kể, em ráng chịu thêm khoảng vài ngày nữa ha"
Triệu Lam dùng ngữ khí vô cùng dịu dàng đáp lại Cố Thanh Hàn, hệt như đang hống một đứa trẻ.
"Có thật không?", Cố Thanh Hàn dùng ánh mắt nghi vấn nhìn cô.
"Đương nhiên rồi, hôm nay chị sẽ không đi đâu cả, chị ở nhà với em, được chứ?"
Cố Thanh Hàn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt chân thành của Triệu Lam lại có chút không nỡ, cuối cùng vẫn là thoả hiệp với cô.
"Thôi được, em sẽ coi như chị biết thức thời, không tính toán với chị nữa"
"Ân, vợ của chị là tuyệt vời nhất", Triệu Lam cười híp mắt.
"Ai, ai là vợ của chị?", Gương mặt Cố Thanh Hàn nhanh chóng đỏ bừng.
"Chị đừng có phát biểu lung tung nha, muốn bị bế lên hotsearch ngồi sao?"
Thiên hạ đều đồn đoán cả hai là đối thủ không đội trời chung một mất một còn.

Lí do là vì Triệu Lam vốn là phái thực lực có tiếng, có chỗ đứng vững chắc trong giới lại còn sở hữu loạt kỉ lục vô tiền khoáng hậu, mà Cố Thanh Hàn lại là tiểu hoa đán đang ngày một được công chúng khẳng định năng lực và sở hữu lượng fan đông đảo, hai người ở hai thái cực như vậy nên mọi người đều cho rằng sẽ xảy ra tranh chấp.

Lại nói Cố Thanh Hàn ban đầu là được Triệu Lam nâng đỡ, đi đâu cũng đều dẫn theo hình bóng của nàng, vậy mà hiện tại lại không thấy cả hai xuất hiện chung nữa, liền mặc định hai người có xích mích, trở mặt với nhau.
Triệu Lam nhún vai, "Nhưng mà ở đây đâu còn ai ngoài em đâu? Hơn nữa chị không có phát biểu lung tung, lời chị nói là sự thật"
"Em không biết, em nói không phải là không phải"
Triệu Lam cúi đầu nhìn người trong lòng, lại cầm tay trái nàng đưa lên, "Nhẫn cũng đã đeo rồi, em còn muốn chạy?"
"Nhẫn này không tính"
"Sao lại không? Lúc chị đeo nó cho em, em còn suýt nhảy cẫng lên vì vui sướng mà"
Cố Thanh Hàn bị câu nói của cô làm cho nghẹn họng, nhưng nàng làm sao có thể chịu đuối lý, nhanh chóng bật lại, "Thì chính miệng chị nói nó là quà sinh nhật đó thôi"
"Đúng là chị nói như vậy không sai, nhưng nó vốn dĩ không phải nhẫn bình thường"
Triệu Lam cũng xoè ra tay trái với chiếc nhẫn y hệt của mình, mười ngón tay đan của cả hai đan vào nhau, "Thấy không?"
Nhìn hành động vừa rồi tim Cố Thanh Hàn liền đập gia tốc, một cỗ ấm áp cùng hạnh phúc dâng lên trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn kiên quyết không thừa nhận.
"Hừ, tại thấy chị nhiệt tình quá nên em mới đeo thôi"
Triệu Lam bất lực lắc đầu, đến bây giờ mà Cố Thanh Hàn vẫn cứ luôn nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo.

Nàng cứ cho rằng cô không thể nhận ra điều đó cơ.


Dù vậy đây cũng là điểm mà Triệu Lam yêu nhất ở Cố Thanh Hàn, vì những lúc nàng cãi ngang như vậy cô hoàn toàn không thấy khó chịu mà ngược lại cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu.

Càng khiến bản thân mình muốn tiếp tục che chở, cưng chiều nàng.
"Tại gì thì cũng kệ, chị không cần biết, em đeo nhẫn của chị thì chính là người của chị, không cho phép đổi ý"
"Hứ, quỷ độc đoán"
Cố tiểu thư lại khẩu thị tâm phi nữa rồi.
Rõ ràng trong lòng đang sướng đến phát rồ lên đây.
"Nếu chị đã nói vậy"
Nàng đột nhiên hạ thấp tông giọng khiến Triệu Lam không khỏi ngạc nhiên.
"Làm sao?"
"Sau này không cho phép bỏ rơi em, có biết không?"
"Được, chị sẽ ở bên em cả đời"
"Cũng không được khi dễ hay bắt nạt em"
"Sẽ không, nhưng chị thấy nó cũng vui mà"
"Không có nhưng nhị gì hết"
"Rồi rồi, chị giỡn chút thôi mà", Triệu Lam bật cười.
Cố Thanh Hàn cảm thấy làm lạ, từ khi nào mà một người khô khan như Triệu Lam lại biết đùa giỡn như vậy? Cô còn cứ lấy nàng ra làm đối tượng trêu ghẹo miết thôi.
"Vậy hãy làm một hành động chứng tỏ cho em thấy là chị đã hiểu đi"
Cố Thanh Hàn rất hiếm khi có dịp nói chuyện nghiêm túc nhưng câu chữ bay vào tai cái người đáng lý ra nên nghiêm túc thì lại được chủ nhân của nó lý giải theo một chiều hướng khác.
"Ồ, em đang muốn chị làm gì em sao?"
"Triệu Lam"
Cô bật cười thành tiếng.
Mới đó mà đã xấu hổ rồi sao? Vành tai đỏ tấy lên hết rồi.

Đáng yêu chết đi được.
"Không phải hả, vậy em muốn thế nào?"
"Hôn một cái"
Cố Thanh Hàn quyết định vào thẳng vấn đề, không vòng vo nữa.
Triệu Lam ngay lập tức làm theo.
"Chụt"
"Không phải ở trán"
"Vậy làm lại"
...
"Chị không thấy hôn ở má rất vô nghĩa sao?"
Triệu Lam giả vờ ủ rũ, "Nhưng chị không biết thật m...",
Lời còn chưa nói ra hết, Cố Thanh Hàn đã dùng môi mình chặn lại, rồi nhanh chóng tách ra, như chuồn chuồn lướt nước.

Dù vậy cảm giác mềm mại, ngọt ngào vẫn còn vương vấn ở nơi tiếp xúc, thật khiến người ta nảy sinh dục vọng muốn được chạm vào lần nữa.
"Biết được rồi chứ? Em...em chỉ làm mẫu lần này thôi đó"
Cố Thanh Hàn ngượng ngùng quay mặt nhìn hướng khác.

Nàng và Triệu Lam lâu rồi không có làm những cử chỉ thân mật như vậy do thời gian xuất hiện trước ống kính của cả hai rất nhiều.

Hơn nữa phần lớn vẫn luôn là Triệu Lam chủ động, Cố Thanh Hàn thuận theo phối hợp, vậy nên hiện tại...
"Sao chị có cảm giác em giống như càng lúc càng nhạy cảm hơn thì phải nha.

Lúc hành sự cũng đâu có thấy em ngại ngùng như vậy đâu?", Triệu Lam vuốt cằm.
"Chị có thôi đi không"
Nàng đang muốn có một bầu không khí lãng mạn chứ không phải kiểu lãng xẹt như vậy.
"Muốn chị dừng lại cũng được", cô nhếch miệng cười, ghé sát lỗ tai nàng, thổi khí vào, "Nhưng phải để chị kiểm chứng cái đã"
Sau đó hôn nhẹ một cái.
"A...", Cố Thanh Hàn ngâm nhẹ, vừa nghe thấy âm thanh có chút xấu hổ của bản thân, vội vàng dùng tay bịt miệng lại.
Triệu Lam gỡ tay nàng ra, "Ngoan, che đậy là phạm luật"
Cô dùng một tay ôm lấy eo Cố Thanh Hàn, một tay giữ chặt phía sau cổ, không cho nàng có cơ hội né tránh, sau đó hôn xuống.
Nụ hôn của Triệu Lam vừa mới bắt đầu hết sức ôn nhu cùng nhẹ nhàng.

Lưỡi cô lướt qua vành môi nàng như muốn vẽ lại viền môi tinh xảo ấy, rồi lại chậm rãi mút vào.


Thỉnh thoảng cắn nhẹ mấy cái để nghe thêm vài tiếng nỉ non của người trong lòng.
Cố Thanh Hàn giờ phút bày hoàn toàn chìm đắm trong sự âu yếm ngọt ngào mà Triệu Lam mang lại.

Nàng cật lực hôn đáp trả lại cô theo từng xung nhịp, thậm chí còn chủ động tách hai hàm răng ra như muốn tạo cơ hội mở đường cho lưỡi Triệu Lam tiến vào trong quấy phá.
Hai người quấn lấy nhau không rời, Triệu Lam hết cắn rồi lại mút lấy lưỡi của Cố Thanh Hàn, nhất quyết không để cho nàng có đường lui.

Bàn tay cũng không rảnh rỗi mà vuốt ve đôi chân nuột nà, dần lên tới vòng eo mảnh khảnh, tấm lưng trơn bóng và cuối cùng dừng lại ở nơi ngạo nghễ nhất của nàng.
"Chị...tay chị đang để ở đâu vậy hả?"
Cố Thanh Hàn cảm nhận được sự trống trải trong tích tắc ở chỗ đó, liền nỗ lực tránh khỏi nụ hôn đầy tính xâm lược của Triệu Lam.

Vốn muốn lên giọng chấn chỉnh bàn tay hư hỏng kia nhưng ngữ khí phát ra lại mềm nhũn như nước, hoàn toàn mang lại một tia khí thế công kích nào.
"Thì đặt ở đây chứ ở đâu?", Triệu Lam dửng dưng, còn cố tình gảy một cái.
"A, ha...", Cố Thanh Hàn mím môi, "Đáng ghét..."
"Ổ, thật sự là đáng ghét sao?", xấu xa bóp bóp vài cái.
"Chị..."
Người này là ai đây? Triệu Lam của nàng mới không vô sỉ như vậy.
Triệu Lam nhìn vẻ mặt như táo bón của Cố Thanh Hàn, nhịn không được cười lớn.

Phải nói trước đây cô chưa từng có một trận cười nào sảng khoái như bây giờ.
"Không cho cười nữa"
Cố Thanh Hàn thẹn quá hoá giận, vươn người tới cắn vào môi Triệu Lam một cái.
"Ui, em tuổi Tuất à? Thích cắn người như vậy?"
"Ai bảo chị cứ thích chọc em"
Biết vậy lúc nãy nàng cắn mạnh thêm chút nữa, đòi lại công bằng cho những lần bị cô bắt nạt.
"Vì Tiểu Thanh Hàn của chị dễ thương như vậy mà", Triệu Lam híp mắt cười.
"Tiếc là chuyện lúc nãy vì em mà bị đánh gãy rồi, em định bồi thường cho chị bằng cách nào đây?"
Cố Thanh Hàn có chút khẩn trương.

Tuy rằng vừa rồi rất xấu hổ nhưng cũng rất kích thích, lâu rồi Triệu Lam không có bá đạo như vậy.

Dù cảm giác có hơi không quen nhưng vẫn khiến nàng mong chờ nhiều hơn nữa, liền nhỏ giọng đáp, "Vậy chúng ta...tiếp tục?"
"Đây là em nói đó nha"
Cố Thanh Hàn gật đầu.
Triệu Lam chỉ chờ có thế, nắm lấy cằm của bàng, hướng đôi môi đỏ mọng kia nhắm xuống, nhưng hai cánh môi chưa kịp chạm đã bị tiếng chuông cửa đột ngột vang lên xen vào.
Cố Thanh Hàn vội đẩy Triệu Lam ra, "Em đi mở cửa"
Rồi không đợi Triệu Lam phản ứng, Cố Thanh Hàn ngay lập tức vọt ra ngoài.
"Surprise! Giáng sinh vui vẻ"
Một tràng pháo giấy rơi đầy lên người nàng, theo sau là giọng nói phấn khích của Tần Dư.
"Tiểu Dư, Tiểu Mạc? Mình cứ tưởng cậu và em ấy đi chơi riêng chứ?"
"Thì tụi này muốn đón Giáng sinh với hai người, không được đón tiếp à? Hay là, hai người đang tính làm gì?", Tần Dư híp mắt nghi ngờ.
Cố Thanh Hàn có tật giật mình, lập tức phủ nhận, "À, không không, đâu có làm gì đâu, đến rồi thì vào chơi đi, càng đông càng vui mà"
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, tuyệt đối không thể để lộ ra sơ hở, ánh mắt bất chợt dừng lại ở khuôn mặt của Cố Tiểu Mạc.

Lạ thật, Tiểu Mạc hôm nay thấy mình sao lại an tĩnh như vậy? Bình thường lẽ ra con bé sẽ nhào vào trong lòng nàng rồi huyên thuyên không ngớt mới đúng.

Không lẽ trông nàng đáng ngờ lắm sao?
"Sao vậy Tiểu Mạc?"
Thấy em gái cứ chăm chú nhìn mặt mình, Cố Thanh Hàn không khỏi có chút chột dạ.
"Tiểu Thanh Hàn mới bị muỗi cắn ạ? Miệng sưng lên hết rồi kìa", Cố Tiểu Mạc ăn ngay nói thật, vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Ách", Cố Thanh Hàn bị em gái vạch trần, thật muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Đều tại chị ấy hết.
Tần Dư nhìn dáng vẻ của nàng liền dễ dàng đoán ra được nguyên nhân, lập tức giở giọng trêu chọc, "Đúng vậy đó Tiểu Mạc, con muỗi này đáng sợ lắm nha, cao tận một mét bảy mươi bốn lận đó"
Cố Tiểu Mạc làm sao mà bắt kịp sóng não của Tần Dư, nghe cô nói như vậy thì chỉ có thể hiểu theo mặt chữ, "Ha..hả? Muỗi gì mà to vậy ạ? Đáng sợ quá"

"Tiểu Dư, cậu đừng có dạy hư em mình", Cố Thanh Hàn gằn giọng.

Tuy nàng thừa biết Cố Tiểu Mạc nghe vào chắc chắn sẽ không hiểu gì cả, nhưng trong lòng của nàng thật sự có quỷ, không thể ngăn bản thân cuống quýt lên được.
Vậy nhưng Tần Dư nào có chuyện dễ dàng buông tha nàng như vậy.
"A ha, có tật giật mình"
"Cậu nói nhiều quá à, mau vô nhà đi"
Cố Thanh Hàn cộc cằn đẩy hai người vào trong.
Cố Tiểu Mạc vừa nhìn thấy Triệu Lam liền rất vui vẻ, tươi cười chạy đến trước mặt cô, "Lam tỷ"
Triệu Lam ngồi bắt chéo chân trên sô pha, vừa gọt táo vừa hướng Tần Dư và Cố Tiểu Mạc chào hỏi: "Chào Tiểu Mạc, hai đứa tới đây ngồi đi, chị có trái cây tráng miệng này"
"Để Tiểu Mạc ở với chị đi, em có mua một ít đồ ăn mang tới, cùng Tiểu Hàn vào bếp chuẩn bị trước đã", Tần Dư giơ lên hai cái túi lớn.
"Ơ, sao lại có Tiểu Hàn ở đây nữa?"
"Thì cậu là chủ nhà còn gì? Tính để cho khách tự làm một mình à?"
"Cứ tự nhiên như ở nhà", Cố Thanh Hàn phất tay, "Mình chưa từng coi cậu là khách"
"Nhưng mà đây là nhà của Lam tỷ, đâu phải nhà cậu"
"Nhà của chị cũng là nhà của em ấy"
Triệu Lam nãy giờ ở bên ngoài hóng hớt, vốn chẳng có ý định xen vào đâu nhưng vấn đề mấu chốt như vậy thì nhất định phải nói.
Tần Dư đương nhiên không hề ngờ đến Triệu Lam sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, vừa quay sang liền thấy Cố Thanh Hàn đang chọc quê mình.
Triệu Lam cũng vì màn vừa rồi chọc cho cười không ngớt.

Bị phá tan không gian riêng tư cũng có chút không hài lòng thật nhưng bù lại có cảm giác vui vẻ, náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Thôi được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa, bị Tiểu Mạc cười cho bây giờ"
"Thì chị cũng đã cười rồi còn đâu", Cố Thanh Hàn lườm cô rồi cùng Tần Dư mang thức ăn vào bếp.
Cố Tiểu Mạc đợi chị mình đi khỏi, mới kéo tay áo của Triệu Lam.
"Lam tỷ, trong nhà chị có muỗi ạ?"
Triệu Lam vô cùng ngạc nhiên, nhà cô như vậy làm sao mà có muỗi được?
"Muỗi ở đâu?"
Cố Tiểu Mạc lắc đầu, "Tiểu Mạc không biết, lúc nãy thấy miệng Tiểu Thanh Hàn bị sưng nên Tiểu Mạc hỏi chị ấy có phải bị muỗi cắn rồi không, chị ấy chỉ đỏ mặt, không chịu trả lời, Tiểu Dư tỷ thì nói là do con muỗi cao một mét bảy bốn cắn, nó to như vậy sao nãy giờ Tiểu Mạc lại không thấy?"
"..."
Nghe được những lời ngô nghê này của Cố Tiểu Mạc, mặt Triệu Lam cũng bất giác nhiễm đỏ, chẳng trách vừa rồi Cố Thanh Hàn lại lúng túng như vậy.
"Khụ...khụ...cái này chị cũng không biết, chắc là nó...bay đi rồi"
"A, vậy thì tốt quá", Cố Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại nhíu mày lo lắng, "Nhưng mà Tiểu Thanh Hàn bị nó cắn rồi, chị ấy sẽ không sao chứ?"
"Hẳn là không có việc gì đi..."
Triệu Lam rất sợ con bé lại tiếp tục đào sâu hơn nữa, liền chuyển chủ đề, "Táo có ngon không?"
"Ân, ngon lắm ạ", Cố Tiểu Mạc cười tít mắt.
Triệu Lam cũng bị con bé làm cho tâm tình vui vẻ, "Vậy ăn nhiều một chút, táo này là chị em đặc biệt mua cho em đó"
Cô nhìn cây thông được trưng trong nhà, bỗng nhiên nhớ ra một việc khá quan trọng.
"À đúng rồi Tiểu Mạc, em có muốn cùng chị trang trí cây thông Noel không?"
Hai mắt con bé lập tức sáng rực, "Tiểu Mạc có thể làm ạ?"
"Tất nhiên là được rồi"
Triệu Lam đứng dậy vào phòng lấy ra một cái túi, bên trong là đồ trang trí cô đã chuẩn bị.

Vốn là muốn cùng Cố Thanh Hàn làm nhưng hiện giờ nàng đang bận cùng Tần Dư nấu nướng, làm cùng Tiểu Mạc vậy.
"Tiểu Mạc, lại đây", cô hướng con bé vẫy tay, "Để chị chỉ em"
"Vâng ạ"
...
Cố Thanh Hàn và Tần Dư sau khi làm xong bữa tối liền bị tiếng cười nói trong phòng khách làm cho tò mò, đi ra xem thì thấy Triệu Lam và Cố Tiểu Mạc đang say sưa treo những món đổ nhỏ xinh lên trên cây thông.
Cố Thanh Hàn bước tới xoa đầu em gái, ôn nhu cười: "Tiểu Mạc trông có vẻ vui quá nha"
"Ân, Tiểu Mạc đang giúp Lam tỷ trang trí cây thông, Tiểu Thanh Hàn xem nè"
Cố Tiểu Mạc đứng qua một bên, Cố Thanh Hàn liền thấy cái cây trống trai lúc chiều giờ đây đã chi chít những món đồ đáng yêu, trông có không khi giáng sinh cực kỳ.
"Cái này cho chị"
Cố Tiểu Mạc đội một cái nón ông già Noel lên đầu Cố Thanh Hàn, sau đó phấn khích vỗ tay.
"Trông chị dễ thương quá chừng luôn"
Cố Thanh Hàn cũng bật cười vì hành động của Cố Tiểu Mạc.

Thật ra nàng cũng không thích mang mấy thứ này lên người vì trông rất là trẻ con, nhưng nếu con bé thích thú như vậy thì chịu khó thuận theo một bữa vậy.
"Tiểu Mạc, còn của chị nữa đâu", Tần Dư giả vờ làm vẻ mặt không vui.

"A, Tiểu Mạc quên mất", Cố Tiểu Mạc loay hoay tìm kiếm, "Đây, cái này cho Tiểu Dư tỷ"
Là một chiếc cài tóc, bên trên còn có hai cái gạc tuần lộc.
"Chị có thích không ạ?"
Tần Dư vô cùng hài lòng hôn vào trán Cố Tiểu Mạc, "Ân, rất thích, chỉ cần là Tiểu Mạc chọn thì chị đều thích hết"
"E hèm, chị của con bé còn ở đây nha", Cố Thanh Hàn lườm Tần Dư cháy mắt.
Tách.
Âm thanh chụp ảnh cất lên, Cố Thanh Hàn ngạc nhiên quay đầu lại.
"Chị vừa mới chụp em?"
"Ừm, nhìn em như vậy rất đáng yêu nên chị muốn lưu lại"

Triệu Lam cũng không hề có ý định phủ nhận.
Cố Thanh Hàn kìm không được vui sướng.

Nàng yêu nhất là những lúc Triệu Lam khen ngợi mình, cũng tìm một chiếc cài đeo lên đầu cô.

Triệu Lam lập tức tránh né.
"Thôi, chị không mang cái này đâu"
"Nhưng em cũng đã chịu đội nón rồi mà"
"Đúng đó, chị xem, ba đứa em đều có nón có cài hết rồi, còn mỗi chị thôi đó", Tần Dư phụ họa thêm.
"Nhưng mà..."
Cô đã ba mươi rồi, lại nói mấy món này lúc nhỏ cũng chưa từng động tới chứ đừng nói là bây giờ.
Cố Thanh Hàn nghĩ ngợi một lúc, nhếch miệng cười ghé sát tai Triệu Lam, "Nếu bây giờ chị đeo cái này vào, tối nay Santa sẽ tặng quà cho chị"
Rồi lui người về sau.
Ước chừng chỉ khoảng hai giây tiếp theo, Triệu Lam liền cầm lấy chiếc cài trên tay nàng đeo lên đầu trước sợ ngỡ ngàng của Tần Dư và Cố Tiểu Mạc.
Đây là gặp quỷ a? Sao mà có thể đổi ý nhanh như vậy?
Bốn người cùng nhau ăn uống, trò chuyện đến tận nửa đêm, Cố Thanh Hàn và Triệu Lam ra tiễn hai người còn lại rời khỏi.
"Nhớ đưa Tiểu Mạc về cẩn thận đó"
"Tất nhiên rồi, cậu không cần phải lo", Tần Dư vỗ ngực chắc chắn.
"Hừ, mình giao em gái mình cho cậu, cậu mà dám khiến con bé không vui thì coi chừng đó", Cố Thanh Hàn giơ lên nắm đấm.
Cố Tiểu Mạc vội lên tiếng, "Sẽ không đâu, Tiểu Dư tỷ rất tốt với Tiểu Mạc, cũng thương Tiểu Mạc nhiều lắm"
"Đó thấy chưa, ngay cả em ấy cũng công nhận", Tần Dư tỏ vẻ vô cùng đắc ý.
Ôi trời, chưa gì mà đã biết thay người ta nói tốt rồi?
Cố Thanh Hàn chưa từ bỏ, kiếm cớ bắt bẻ, "Hừ, đáng lý ra cậu phải biết ơn và cảm kích mình mới đúng"
Tần Dư ngay lập tức trề môi.
Triệu Lam thấy vậy liền xen vào giải vây, "Được rồi đừng cãi nữa, trời cũng đã tối, hay là hai đứa ở lại đây ngủ đi, sáng mai rồi về"
"Ách, không cần phiền vậy đâu", Tần Dư từ chối, "Em thấy vẫn là nên trả lại không gian riêng tư cho hai người thì tốt hơn"
"Cậu có vẻ biết điều rồi đấy"
"Đó giờ vẫn vẫn vậy mà"
Triệu Lam nhìn qua nhìn lại hai con người đang đấu võ mồm, bao nhiêu năm rồi vẫn không có chút thay đổi, cứ mỗi lần gặp nhau là bắt đầu kháy khịa đối phương.

Dù vậy nhưng tình bạn của cả hai cũng theo đó bên vững.
"Tiểu Mạc về nhà nhớ mặc nhiều quần áo vào, nếu lạnh quá thì bật thêm máy sưởi, còn người nào đó mà chăm sóc em không tốt thì chạy về đây với chị, có biết không?"
"Ân, Tiểu Mạc biết rồi"
Sau khi Tần Dư và Cố Tiểu Mạc lên xe rời đi, Cố Thanh Hàn và Triệu Lam cùng nhau trở về phòng ngủ.
"Chị đang làm gì vậy?"
Cố Thanh Hàn khó hiểu nhìn Triệu Lam đang hí hửng chọn đồ.

Có gì vui mà trông cô hăng hái như vậy?
"Thì chuẩn bị ngủ a"
"Không phải em đã để ở trên giường rồi sao?", Cố Thanh Hàn chỉ vào hai bộ đồ.
"Cái này à?"
Triệu Lam cầm chúng lên xem, lắc đầu, "Kín đáo quá"
Cố Thanh Hàn:?
"Thì đang mùa đông mà, bộ chị không thấy lạnh hả?"
Nàng sắp đứng không nổi luôn rồi.
"Thật sự rất lạnh sao?", Triệu Lam híp mắt nhìn nàng.
Cố Thanh Hàn cảm nhận được sự bất ổn, lùi về sau hai bước.
"Chị tính làm gì...Á?"
Nàng bị đẩy ngã ở trên giường, Triệu Lam thuận thế đè lên trên.
"Làm gì sao? Đương nhiên là làm ấm cơ thể rồi, em vừa mới than lạnh mà?"
Nói xong liền nghiêng đầu sang mút tai nàng.
"Ân..."
Cố Thanh Hàn bị tập kích bất ngờ khiến nàng không kịp ngăn tiếng rên phát ra, vội lấy tay che miệng cô lại.
"Từ từ đã, Lam..."
"Sao vậy?"
"Chị còn chưa hỏi em có đồng ý hay không mà"
"Nhưng lúc chiều em đã nói tối nay Santa sẽ tặng quà cho chị, không phải sao?"
Quà? Nàng chỉ là tùy tiện nói chơi để dụ cô đeo cái gạc lên thôi, không nghĩ tới Triệu Lam lại để nó trong lòng.
"Thì...thì sao?", Cố Thanh Hàn có dự cảm không lành.
Triệu Lam phì cười, con mèo nhỏ này lúc nào cũng hỏi những câu hết sức dư thừa.

Vậy nhưng cô chưa từng mất kiên nhẫn để giải đáp mấy lời ngớ ngẩn ấy của nàng.
"Thì bây giờ món quà đã ở trước mắt rồi", Triệu Lam mân mê tóc nàng, "Chị phải mở ra xem và thưởng thức chứ đúng không?"
Ghé sát đôi tai đang ửng đỏ kia, nhẹ giọng nói, "Giáng sinh vui vẻ"
Cố Thanh Hàn:!!!.