Tử Di

Chương 1: 1 Cổ Chiến Trường


"Cha, mẫu thân xinh đẹp như vậy sao cha cướp được người về?"
"Cha con kém cỏi sao? Ta vẫn là một cái thiên tài đâu!"
" Vậy lần này cha phải thành công phi thăng, con thực sự không muốn làm một đứa trẻ mồ côi!"
Haizz đứa bé này, từ lúc mảnh hồn thiếu trở về liền trở thành một cái ông cụ non...Chung Ngũ thầm nghĩ.
"A Ly, cổ chiến trường này tràn đầy ma khí, chỉ có dẫn linh khí từ thiên ngoại vào cha mới có thể lợi dụng lôi kiếp đưa con ra ngoài...!nên ta đã chết con cũng chỉ có thể trở thành một cái u hồn." Chung Ngũ mỉm cười nói.
"Cha, người còn đùa được!" Chung Ly đỡ trán thở dài.
"Lần này ta đã nắm giữ được vị trí cổng chiến trường, truyền tống trận nơi này không thể bố trí, hai cái chân con có thể chạy được bao xa?" Cha nhíu mày trầm tư nói.
"A Lân đã tỉnh, có bốn cái chân rồi đâu" Ta mỉm cười nói.

A Lân là ta sủng thú, cổ chiến trường này không ngờ còn có thể ẩn giấu huyết mạch thần thú.

Hơn nữa nó từ đầu còn gần gũi với nàng cho dù không kết khế ước.
"Được rồi, vậy chờ ngày không bằng chọn ngày, liền hôm nay." Cha mỉm cười nhìn ta.
"Chung Ly, con nhớ những gì ta dạy con chứ...!còn có thanh kiếm đó..." Cha nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ta.

"Cha mười năm qua những gì cha mẹ dạy A Ly không dám quên.

Ngày mẫu thân ra đi con cũng đã hứa với người sẽ sống thật tốt.

Cha, người yên tâm phi thăng, con sẽ nhanh chóng theo kịp người."
Từ ánh mắt kiên quyết của ta, ta đã thấy đôi mắt cha hơi ngấn lệ.

Ta chỉ thấy cha như vậy ngày mẫu thân ra đi.

Mẫu thân tuy là một cái nguyên anh sơ kỳ nhưng ở nơi tử địa không có linh khí vì sinh sản ra ta hơn nữa thân mang trọng thương nên tu vi đã tuột dốc không thể dừng lại.

Cho dù cha của cải phong phú, nhiều linh đan thần dược cũng không thể cứu lại mẫu thân.

Người sống đến năm ta 6 tuổi liền ngã xuống cảnh giới luyện khí kỳ sau đó quy thiên.

Linh khí nơi tử địa này toàn vô, linh thạch chỉ cho phép chúng ta duy trì đến hiện tại nên buộc cha bắt buộc phải phi thăng.

"Còn thanh kiếm này..." nhìn lại thanh kiếm luôn trên lưng ta..

nó được đánh đổi bằng cả gia đình ta, cha mẹ bị nhốt lại cổ chiến trường một phần cũng vì nó.

"...Con sẽ sử dụng nó thật tốt cha à và con sẽ dùng nó để trả thù những kẻ đã hại cha mẹ."
"Phàm nhân Chung Ly, có năng lực rồi mới được nghĩ đến chuyện trả thù." Ta thấy cha nghiêm khắc nhìn ta.

Nhưng ta thực sự không sợ, ta biết cha mẹ yêu thương mình đến nhường nào, họ chỉ muốn con đường tu luyện của ta sẽ thật bằng phẳng.
Ta mỉm cười nhìn cha " Con gái của thiên tài cũng sẽ là một cái thiên tài, lên đại giới người cũng phải tu luyện thật tốt, con muốn làm một cái phú nhị đại." Nghe vậy cha liền gõ gõ đầu ta.

Ta thấy cha đã không còn nghiêm khắc nhìn ta thì liền vui vẻ, ta luôn biết cách làm người hết tức giận nhanh chóng.

A Lân cũng thò đầu ra khỏi túi linh thú mà ngơ ngác.
Cha nhìn nó rồi chuyển thành xoa đầu ta "Đi đi, tiểu kỳ lân bốn chân chạy nhanh đâu, chạy thẳng về hướng Tây Nam trăm dặm, không cần quay đầu lại!"
A Lân nghe vậy liền dứt khoát nhảy ra khỏi linh thú túi mang ta trên lưng chạy thẳng về nơi cha đánh dấu.

Tốc độ của nó rất nhanh, ta không kịp nói thêm lời nào với người mà chỉ biết ôm cổ nó.

Không biết đã chạy bao lâu, ta nghe thấy tiếng sấm bên tai cùng với tiếng gầm gừ của A Lân.

Ta ngóc đầu dậy thấy rất nhiều ma thú muốn cản đường liền chuẩn bị móc kiếm ra.

Nhưng tiểu kỳ lân chỉ gầm lên một tiếng chúng ma thú liền ngơ ngác trong tích tắc.

A Lân liền phóng khỏi bầy ma thú chạy thẳng về cổng chiến trường, ta đã có thể thấy cánh cổng như hình dạng cha miêu tả.

Đám ma thú rất nhanh liền tỉnh táo, ta tưởng chúng muốn đuổi theo chúng ta liền ném ra năm viên lôi châu đã thủ sẵn trong túi.


Tiếng nổ vang vọng, lỗ tai ta gần như mất đi thính giác.
"Sao vẫn còn ma thú trong bán kính trăm dặm? Trước khi cha chuẩn bị phi thăng, bán kinh trăm dặm chiến trường không phải đã quét sạch rồi sao?" Ta lẩm bẩm...chợt tim quặn thắt lại...cha gặp nguy hiểm sao, ma thú không sợ chết mà tiến đến nơi cha phi thăng.

Ta thấy ma thú thề chết mà chạy qua người ta và tiểu kỳ lân, đôi mắt đỏ ngầu, cho dù bị thương do lôi châu cũng không làm chúng chuyển mục tiêu.
"A Lân à, cha gặp nguy hiểm rồi, phải làm sao đây?" Nó chỉ gầm lên một tiếng rồi một đạo thần thức truyền vào đầu ta Đạo quân phi thăng, xé trời hút linh khí, làm kích động ma vật, cho dù vậy chúng cũng chỉ có con đường chết dưới lôi kiếp
Nghe vậy, ta nhắm chặt mắt nhưng nước mắt thực sự không thể ngừng, tai của ta đã tạm thời nghe không thấy, tiểu kỳ lân sợ ta nghĩ quẩn liền không ngừng dùng thần thức nói chuyện an ủi ta.

Sắp đến rồi A Ly, cổng chiến trường ngay trước mắt.
Ta mở choàng mắt, bỗng dưng quay đầu, lôi kiếp ngàn dặm nhưng chỉ đánh xuống duy nhất một nơi, ngay tức khắc thính giác của ta thông suốt sau đó nghe thấy giọng cha "Chính là lúc này!".

Cổng chiến trường bị một đạo lôi kiếp bổ xuống nứt ra một đạo khe hở, A Lân trực tiếp nhảy qua, ta theo quán tính ôm chặt lấy nó.

Chúng ta lăn ra ngoài ngã xuống nơi như thảm cỏ, trước đó mắt ta chỉ kịp nhìn thấy một đạo thiên lôi vô cùng thô to bổ xuống a cha...cha à người phải thuận lợi phi thăng, con sẽ nhanh chóng đến tìm người..