Đều khiến em cảm thấy đây là niềm hạnh phúc mà em mơ ước
Bình dị đạm mạc, an tĩnh mà an khang
*****
Từ sau khi Tĩnh Du làm mẹ, tốc độ sáng tác càng lúc càng chậm.
Mỗi lần tôi hỏi cô ấy: “Truyện mới đâu?”
Cô ấy luôn đáp: “Đang viết, đang viết, đang viết, viết xong sẽ đưa cho cô.”
Có lẽ để chứng minh cô ấy thực sự đang viết, thế nên lần nào cũng phải lặp lại những ba lần, nhưng tôi vẫn chờ không nổi truyện mới của cô ấy. Tuyệt vọng chạy tới nhà cô ấy thúc giục, trong lúc vô ý tôi nhìn thấy một bộ truyện ngắn cô ấy từng viết năm năm trước, tên là “Ký sự nước sôi để nguội”. Tôi xem qua mấy chương, nội dung đều là mẩu chuyện nhỏ về cuộc sống hàng ngày của cô ấy và thầy S. Trong truyện cô ấy gọi thầy S là Đồ mập, tình tiết như cuốn sổ thu chi, đơn giản nhưng lại không mất đi sự ấm áp.
Lấy tay tính tính, tôi cùng Tĩnh Du quen biết sắp được năm năm rồi, bình thường khi nói chuyện phiếm, tôi cũng vẫn nghe cô ấy oán giận thầy S cái này cái kia không bằng người ta. Nhưng mà, tuy rằng oán giận nhưng vẫn không giấu nổi tình cảm sâu đậm. Truyện ngắn thật sự rất ngắn, đọc xong vẫn cảm thấy chưa đủ, tôi tự nhiên nảy ra ý tưởng để Tĩnh Du viết nhiều hơn. Dùng QQ để tìm cô ấy thương lượng, Tĩnh Du nghe xong kế hoạch của tôi, lúc đầu rất bất ngờ, sau đó liền do dự.
Cô ấy hỏi: “Chị yêu à, truyện ngắn này có phải là quanh co để khoe ân ái không? Tôi viết truyện ngắn này, ước nguyện ban đầu là muốn ghi chép lại những câu chuyện mình thấy thú vị, để thật lâu thật lâu về sau, khi rảnh rỗi sẽ giở ra đọc lại, cảm giác hẳn là sẽ lâng lâng.”
Tôi đáp: “Có ân ái để khoe thì không tốt à? Khoe thật ấm áp, khoe đến mức khiến cho người trái tim sắt đá như tôi cũng cảm thấy tình yêu thật tốt đẹp, muốn yêu đương kết hôn, nhiều năng lượng tích cực đó.”
Cô ấy lại nói: “Không phải người ta nói, khoe ân ái lắm thì ‘chết yểu’ à?”
Tôi cười đến gập cả người, hạ lệnh cho cô ấy: “Cô mau viết nhanh đi, viết nhiều một chút, chúng ta làm thành sách. Blah blah… Sách có thể giữ được lâu dài, cô nghĩ xem, chờ tới khi cô già rồi, lấy ra cuốn sách ghi lại quá khứ của hai người, chắc chắn nó sẽ giúp cô đánh thức được ký ức của mình. Ai da, đừng nói là cô, dù là tôi nghĩ lại cũng thấy động lòng nha.”
Tĩnh Du im lặng, tôi đoán cô ấy hẳn là bị tôi thuyết phục rồi. Quả nhiên không bao lâu sau, cô ấy bàn bạc với thầy S, quyết định bắt đầu viết, thế nên chúng ta có được cuốn “Từ đây, hạnh phúc của em chính là anh”, hy vọng mọi người sẽ thích.