Sầm Tử Tranh cảm thấy cổ họng bị thắt chặt- —— lòng cô bị chấn động đau đớn, cũng bị nhéo cho nhức nhối.
Cô không hiểu tại sao mình lại nằm ngoan ngoãn dưới thân anh như vậy, để nghe loại người như anh nỉ non giống như một nhân tình ——
Anh ta thật sự yêu mình như vậy ư?
Nếu yêu như vậy, tại sao lúc đầu còn muốn bức mình vào con đường cùng?
"Tranh Tranh. . . . . ."
Cung Quý Dương ngẩng đầu nhìn đôi mắt phủ lớp sương mù dày đặc động lòng người của Sầm Tử Tranh, thâm tình nói: "Để cho chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Anh muốn em ở bên cạnh anh, làm người phụ nữ của Cung Quý Dương anh như trước đây!"
Giọng nói của anh tràn đầy mê hoặc cùng tình mị, tựa như một loại rượu ngon tỏa hương thơm ra bốn phía, từ từ mở ra mặt trí mạng của nó.
Trái tim dần dần siết chặt ——
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu thay đổi, có chút dồn dập, cô kinh ngạc nhìn Cung Quý Dương, giống như muốn nhìn thấu sâu thẳm nội tâm anh, vậy mà vừa giương mắt lên, lại bị sự thâm tình kinh người trong đôi mắt anh dọa cho sợ.
"Tôi……….tôi đã nói rồi, tôi không phải…………."
"Tranh Tranh, nhìn anh!"
Cung Quý Dương đột ngột cắt đứt câu nói hoảng loạn của Sầm Tử Tranh, càng thêm ngăn cản hành động muốn di dời mắt đi của cô, giọng nói nghiêm túc ra lệnh. Sầm Tử Tranh không thể khống chế, lại nhìn Cung Quý Dương, ánh mắt hoảng hốt không biết phải làm sao, cô thừa nhận, vừa rồi mình đã bị lời nói của anh thôi miên, muốn trốn tránh lại phát hiện mình đã bị hãm sâu trong bùn lầy từ sớm rồi.
"Tranh Tranh, em nhất định vẫn còn yêu anh, nếu không em đã không lẩn tránh anh như vậy!" Anh đầy thâm tình, giọng nói trầm thấp thoảng qua chút phiền muộn.
"Tôi không có!"
Sầm Tử Tranh cảm thấy trái tim mình rơi xuống càng sâu, cô phản bác theo bản năng: "Tôi không yêu anh, tôi đã không còn yêu anh, không còn yêu!"
Cung Quý Dương nghe xong, giận quá hóa cười ——
"Tranh Tranh, rốt cuộc em đã thừa nhận biết anh!"
Một câu nói, nghe xong Sầm Tử Tranh nhất thời cả kinh, cô thế mới biết, mình lại vô thức rơi vào cái bẫy mà Cung Quý Dương giăng ra, lửa giận đột nhiên dâng lên, cô dùng toàn lực đẩy Cung Quý Dương dịch ra một chút, sau đó lách người sang bên cạnh anh.
"Bất kể là tôi có thừa nhận hay không thừa nhận, chúng ta cũng không thể ở cùng nhau, mong anh về sau đừng quấn lấy tôi nữa!" Cô chống lưng lên trên cửa, cảnh giác nói.
"Nói như vậy, em thật sự không còn yêu anh nữa?"
Cung Quý Dương vòng hai tay ra sau người, bên môi gợi lên nụ cười khiến người ta không nhìn thấu.
"Đúng vậy! Tôi đã nói rất rõ, tôi không còn yêu anh nữa, tất cả những việc đã qua, hay những chuyện chúng ta đã có lúc trước, tôi đều không muốn nhắc tới, cũng không hy vọng nhớ lại quá khứ!" Sầm Tử Tranh nói tuyệt tình.
"Vậy em yêu ai?"
Cung Quý Dương đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, nụ cười trên khuôn mặt dần dần trở nên đông lạnh ——
"Là người đàn ông đêm đó đã đưa em về?"
"Đúng thì sao?"
Sầm Tử Tranh bất mãn hất cằm lên, nhìn anh khiêu khích.
"Chậc chậc ——"
Cung Quý Dương lại không có tức giận như trong tưởng tượng, trái lại, anh thong thả nói: "Nếu đúng như anh đã điều tra, thì anh ta chẳng qua cũng chỉ là thầy giáo của em thôi, hoặc cùng lắm cũng chỉ là bạn bè không hơn không kém, theo anh được biết, anh ta cũng chẳng có chút tình ý gì với em!"
Sầm Tử Tranh nghe xong, khuôn mặt lập tức mảng hồng mảng trắng, loại cảm giác bị người ta nhìn thấu khiến cô vô cùng khó chịu ——
"Anh còn điều tra tôi?"
Lửa giận trong đôi mắt cô, giống như ngọn lửa xinh đẹp, sung mãn khiến đàn ông khó có thể quên được sức hút của nó.
"Tại sao không thể?"
Cung Quý Dương liền vuốt tay, trong vẻ lười biếng có sự hống hách bá đạo cùng cuồng ngạo.
"Cung Quý Dương, anh —— anh thật quá đáng!"
Sầm Tử Tranh giận đến tái mặt: "Dựa vào cái gì mà anh làm như vậy?"
"Dựa vào việc anh yêu em!"
Cung Quý Dương thong thả đáp lời cô…….., dễ dàng nghe ra, trong giọng nói có chút nhạo báng.
"Tôi không yêu anh!" Sầm Tử Tranh lại nhấn mạnh lần nữa.
Người đàn ông này nghe không hiểu được tiếng người sao? Cô đã nói rất rõ rồi mà.
Cung Quý Dương lười biếng cười một tiếng, nói cố chấp mà bá đạo: "Anh cứ muốn em yêu anh!"
Cô ngước mắt kinh hãi, thở hổn hển, đôi mắt đen trong suốt theo chiếc cổ thon dài của anh, đường cong đẹp đẽ nơi cằm, lên đôi môi mỏng cười như không cười…………….
Nhìn thẳng, trực diện vào đôi mắt nhuốm tà khí của anh ——
Dưới ánh đèn chói lọi, đôi mắt Cung Quý Dương sâu thẳm, tựa như ngập lụt trong luồng sắc màu kì lạ, trong con ngươi giống như có hai dòng suối chảy………
Sầm Tử Tranh nhất thời cảm thấy đầu óc trở nên mê man, vì vậy liền lùi người ra ngoài cửa, nói: "OK, tôi không tranh cãi với anh nữa, nhưng anh phải nhớ cho kỹ, tôi chẳng có chút hứng thú nào với loại trò chơi nhàm chán này của anh! Anh muốn ở đây cũng được, trả tiền thuê phòng!"
Cung Quý Dương cười như ác ma, anh giương cao giọng nói dễ nghe: "Trả tiền thuê phòng? Được, không thành vấn đề!"
"Bệnh thần kinh!"
Sầm Tử Tranh đóng sập cửa đi ra ngoài, cô thật sự lo sợ, mình ở chỗ này thêm một giây nữa thôi, trái tim sẽ không chịu đựng nổi mà vỡ tan tành.
Tia nước từ vòi hoa sen tóe ra, mang theo sức mạnh ấm áp, trượt xuống dọc bả vai trơn bóng của Sầm Tử Tranh, phác họa cơ thể ngọc ngà, hoàn mỹ với làn da trắng như mỡ của cô, mái tóc thật dài bị nước làm ướt, dính vào trên da thịt như tuyết, cô chẳng qua là đang đứng ngơ ngẩn dưới vòi hoa sen, hy vọng có thể nhờ dòng chảy của nước, làm tiêu tan nỗi buồn bực trong lòng.
Vừa rồi mình phát điên gì chứ, lại còn đồng ý cho anh ta sống trong nhà của mình?
Mọi thứ tối nay tới quá đột ngột, bất ngờ đến độ gần như khiến cô ứng phó không kịp, mà người đàn ông Cung Quý Dương này, rõ ràng cũng quá am hiểu tâm lý phụ nữ đi, cô càng trốn tránh, anh ta càng tấn công, cho đến khi bức cô không còn đường nào để lui, phải thỏa hiệp, anh ta mới dừng tay!
Cô còn có thể lại yêu anh ta sao? Còn muốn lại tin tưởng anh ta sao? Những điều anh ta vừa nói với cô, cô tin tưởng được bao nhiêu đây?