Cung Quý Dương trái lại không chút hoang mang, bộ dáng đổi khách làm chủ, chỉ thấy anh thoải mái lấy tất cả quần áo của mình ra, sau đó đi tới trước tủ treo quần áo, đưa tay kéo mở cửa tủ quần áo ra ——
Sầm Tử Tranh nhất thời cả kinh trong lòng, cô không nói hai lời, chạy đến trước tủ treo quần áo, chắn trước người Cung Quý Dương:
"Này, rút cuộc anh muốn làm gì hả?"
Cùng lúc hỏi câu này, trong lòng cô luôn cảm thấy từng cỗ cảm giác bất an như thủy triều tràn ngập trong cơ thể mình!
Cung Quý Dương không trả lời vấn đề của cô ngay, mà sau khi liếc nhìn số quần áo trong tủ của cô, khoa trương huýt sáo một tiếng, ngay sau đó, bàn tay to chuẩn xác không lầm tí nào ném mấy cái váy áo của Sầm Tử Tranh ra ngoài.
"Đó là quần áo của tôi, tại sao anh động vào?" Cô đoạt lấy quần áo trong tay Cung Quý Dương, gương mặt kinh hãi cùng bất mãn.
Cung Quý Dương dùng ngón cái và ngón trỏ khẽ nhón quần áo của cô lên, vẻ tà mị trước sau như một, bá đạo nói: "Những thứ này em mặc lên người quá lộ liễu, anh làm sao có thể để cho bạn gái mình mặc thành cái dạng này!"
"Này, anh làm rõ ràng đi, đây là nhà của tôi, hơn nữa tôi thích mặc gì thì liên quan gì đến anh!"
Sầm Tử Tranh hổn hển nói xong, chỉ về phía cửa nói: "Cầm hành lý của anh ra khỏi nơi đây!"
Sự lạnh lùng của cô, ngược lại, khiến cho Cung Quý Dương cúi đầu cười nhạt ——
Chỉ thấy động tác sắp xếp quần áo trong tay anh dừng lại, bỗng chốc nằm trên chiếc giường lớn thoải mái của Sầm Tử Tranh, mang theo một tia “ngây thơ chất phác” như mộng ảo, nói:
"Anh không có ý định đi, bởi vì từ hôm nay trở đi anh muốn ở nơi này! Ừhm —— cái này giường vẫn rất thoải mái, nhưng nếu lớn hơn một chút nữa thì càng tốt, em hẳn cũng biết anh luôn thích ngủ trên giường lớn, nhưng mà không sao, mai anh sẽ mua thêm một cái nữa!"
Anh vừa nói, vừa ra sức vỗ vỗ thử độ mềm mại của chiếc giường, như một chuyên gia đánh giá.
Sầm Tử Tranh cảm thấy một hồi tia chớp bổ vào mình, vô cùng khó tin cùng kinh ngạc, ngay sau đó, trên mặt cô lửa giận dâng trào:
"Cung Quý Dương!"
Tiếng rống dữ dội gần như làm cho cả khu nhà trọ chấn động, sụp đổ: "Tôi mới là chủ nhân của cái nhà này, anh đừng có đổi khách làm chủ được không, tôi cho phép anh tới đây ở sao?"
Cô cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp sửa đã mất hết sạch!
Ai ngờ, Cung Quý Dương sau khi nghe xong, ung dung ngồi dậy, trên mặt không còn nhìn thấy tia cười tà mị, mà ra vẻ nghiêm túc nhìn Sầm Tử Tranh nói:
"Anh đã nghĩ rồi, sau này em chính là chủ nhân của anh!"
"Cái gì? Chủ nhân?"
Một câu nói làm kinh động Sầm Tử Tranh, thiếu chút nữa đã hồn bay phách tán, làm cái gì chứ, cô chỉ nghe nói đàn bà tìm đàn ông làm chủ nhân, làm gì có một đấng mày râu không biết xấu hổ như vậy, tìm một người đàn bà làm chủ nhân?
Anh cũng không phải là thú cưng, cô cũng không có hứng thú nuôi anh.
"Tôi không biết anh đang nói lời điên cuồng gì, cho nên mời anh ra khỏi nơi đây trước khi tôi báo cảnh sát!"
Bây giờ, Sầm Tử Tranh chẳng còn sức để điên cùng anh, vài ngày nữa đã là ngày triển lãm thời trang quốc tế rồi, cô cũng không muốn bị người đàn ông này làm xáo trộn, rối tinh rối mù lên.
Cung Quý Dương cà lơ phất phơ nói: "Đây là quyết định của anh, cho dù cảnh sát có tới anh cũng sẽ không đi!"
"Anh ——"
Sầm Tử Tranh có cảm giác mình đang bị giam hãm trong một cái động tối đen, dần dần bị hút sâu vào, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Cung Quý Dương nhanh nhẹn đứng thẳng dậy, hai cánh tay lập tức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh, với tình yêu nồng đậm của mình, hôn lên chiếc cổ mềm mại, trắng như tuyết của cô, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: "Tranh Tranh, em chống đối việc ở cùng một chỗ với anh như vậy, có phải em sợ —— yêu anh?"
Sầm Tử Tranh sau khi nghe xong, tâm trạng kích động ngược lại tỉnh táo hơn phân nửa, cô để mặc cho Cung Quý Dương ôm mình, nhưng giọng nói lại hết sức lạnh lùng:
"Phương pháp kích tướng của anh chẳng có bất kỳ tác dụng gì với tôi, mà tôi cũng không nuôi nổi cái người đường đường là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt!"
Cung Quý Dương cố làm ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Hết cách rồi, anh không trở thành chủ nhân của em được, cũng chỉ có thể để em bao nuôi thôi!"
Toàn bộ tính nhẫn nại của Sầm Tử Tranh đã bị anh làm cho kiệt quệ, cô không nói hai lời, liền đi thẳng đến bên cạnh máy điện thoại, cầm điện thoại lên, nghĩa chính ngôn từ (lời lẽ chuẩn mực, ý nghĩa chính đáng) nói:
"Cục cảnh sát ạ, hiện tại trong phòng tôi có một người mắc bệnh tâm thần, các anh cho người tới lôi anh ta đi giùm!"
Cung Quý Dương huýt sáo không cho là đúng, lại bắt đầu thu dọn hành lý của mình.
Không ngờ tốc độ xử lý của cảnh sát rất nhanh, khi hai cảnh sát chạy tới phòng của Sầm Tử Tranh, thì cũng vừa lúc Cung Quý Dương đã thu dọn hành lý xong.
"Anh ta chính là người mắc bệnh tâm thần cô đã nói sao?" Một người cảnh sát trong đó kinh ngạc chỉ vào Cung Quý Dương hỏi.
Người mắc bệnh tâm thần anh ta đã thấy cũng khá nhiều, lại chưa từng có người nào có thần thái phấn khởi như vậy, hơn nữa ——
Cách ăn mặc từ trên xuống dưới của anh, nhìn thế nào cũng giống như người có tiền, làm sao mà biến thành tâm thần được hả? Hơn nữa, người đàn ông này hình như trông rất quen, đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?
Sau khi Sầm Tử Tranh nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cảnh sát, rất là khó chịu, cô nói giọng lạnh như băng: "Đúng vậy, người đàn ông này quá nửa đêm chạy đến đây, đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự an toàn của tôi!"
Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, một người cảnh sát trong đó mặt ngó Cung Quý Dương nói: "Vị tiên sinh này, mời anh xuất trình giấy tờ liên quan của mình!"
Ai dè, lời cảnh sát vừa dứt, Cung Quý Dương liền nhào lên trên giường, bả vai run rẩy không ngừng, trong miệng còn phát ra tiếng hức hức, tựa như đang —— khóc!
Hành động khác thường này của anh, không chỉ hù cho cảnh sát choáng váng, ngay cả Sầm Tử Tranh cũng ngây người tại chỗ!
Cung Quý Dương mà lại đang khóc?
Một đấng mày râu mà lại đang khóc?
Thấy một màn như vậy, Sầm Tử Tranh càng vô cùng tức giận, cô tiến lên một bước lớn tiếng quát:
"Này, anh đừng có mà giả vờ giả vịt trước mặt cảnh sát, anh cho rằng anh như vậy cảnh sát sẽ tin anh sao?"