Không khí của buổi sáng sớm thật tươi mát, cũng không thể phân biệt được là mùi hương ấy từ đâu đến, dù sao thì Sầm Tử Tranh chính là thức giấc trong một buổi sáng đầy nắng thế này.
‘Ưmmm!’
Cô vươn vai, duỗi người một cái thật thoải mái, cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có tràn ngập trong mỗi một tế bào trên cơ thể cô, nhất là khi được ngủ trên một tấm đệm thoải mái như vậy …
Hử???
Hình như có gì đó không đúng!
Sầm Tử Tranh chợt ngồi bật dậy, tấm chăn mỏng đắp trên người bởi vì hành động đột ngột của cô mà trượt xuống thảm. Cô nhìn xung quanh một vòng … sao cô lại ngủ ở trên giường được nhỉ?
Bất giác tầm mắt cô rơi xuống một mảnh giấy dán nơi đầu giường, sự nghi hoặc trong ánh mắt sau khi nhìn thấy chữ viết cứng cáp mạnh mẽ trên mảnh giấy đó thì trở nên phức tạp, trong lòng như có một góc nhỏ nào đó bị mở ra …
“Tranh Tranh, vai và ngực anh vẫn luôn sẵn sàng cho em mỗi lúc em muốn dựa vào, nhìn tối qua em ở trong lòng anh ngủ ngon như thế, tình cảm trong lòng anh như nước vỡ đê vậy, anh không thể không thừa nhận mình đã trúng độc của em, hơn nữa là trúng độc rất nặng, khó có khả năng tỉnh táo lại… Em trai em sau khi hung hăng đánh anh một trận đã rời đi. Bữa sáng anh đã làm sẵn, là những món mà em thích ăn nhất, đảm bảo em sẽ hài lòng …”
***
Cả một buổi sáng mấy chữ trên mảnh giấy mà Cung Quý Dương để lại vẫn không ngừng chập chờn trong đầu Sầm Tử Tranh, mỗi một chữ đều như một đạo bùa chú vây lấy cô, khiến cô phiền não không thôi.
Xem ra người đàn ông này đã chuẩn bị chiến đấu trường kỳ với cô rồi. Nghĩ đến đây là lòng Sầm Tử Tranh bắt đầu hoảng hốt, thậm chí lúc làm việc cô cũng vẫn luôn nghe thấy, nếu như không phải tiếng chuông điện thoại thì là có người gõ cửa phòng làm việc của cô!
Đã xuất hiện ảo thính rồi sao? Mình chẳng lẽ lại vì cái tên Cung Quý Dương kia mà thần hồn át thần tính đến mức này?
Cô thật sự sợ mình không chống cự nổi trước sự tấn công của Cung Quý Dương mà bó tay chịu trói, cô cũng luôn tự hỏi chính mình, còn yêu anh không? Còn hận anh không?
Câu trả lời cuối cùng chính là: còn. Nếu như không còn yêu sao cô lại có phản ứng như vậy?
Sầm Tử Tranh cười khổ một tiếng … Sầm Tử Tranh ơi Sầm Tử Tranh, ngay cả mày còn không gạt được chính mình nói gì là đi gạt người khác?
Nhưng mà … cô phải bảo vệ trái tim mình mới được, không thể để nó lần nữa bị Cung Quý Dương tóm lấy, bằng không cô thật sự là vạn kiếp bất phục rồi …
Nghĩ đến đây, Sầm Tử Tranh cố lấy lại tinh thần, những chuyện riêng tư ném lại sau đầu chuẩn bị công tác thì lúc này điện thoại của cô lại reo …
Thật sự là đang reo …
Sầm Tử Tranh kinh hãi kêu lên một tiếng, tâm trạng vốn đã trở lại gần như bình thường thì bởi vì tiếng chuông này mà lại bắt đầu nhiễu loạn. Cô nhấc điện thoại lên, nhìn lướt qua …
Lần này chắc không phải là ảo thính đấy chứ?
‘Mẹ?’
Khi Sầm Tử Tranh nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc sau đó vội ấn phím: ‘Mẹ, sao mẹ lại gọi điện thoại cho con?’
‘Bé cưng à, con đoán xem mẹ đang ở đâu?’
Mẹ Sầm Tử Tranh là người Thượng Hải, nhiều năm trước đây bà theo chồng đến Đài Loan nhưng khẩu âm vẫn còn bị ảnh hưởng bởi tiếng Thượng Hải, đôi phi phát âm sẽ pha một chút thổ ngữ.
‘Cái gì ở đâu? Đương nhiên là ở Đài Loan rồi. Con còn lạ gì, mẹ thế nào cũng không chịu rời khỏi căn nhà cũ ở đó!’
Giọng nói của Sầm Tử Tranh rõ ràng pha thêm một chút nũng nịu của con gái khi nói chuyện với mẹ, cô thật nhớ mấy món ăn mà mẹ làm.
‘Bé cưng, lần này con đoán sai rồi, mẹ bây giờ đang ở khách sạn Stewart đối diện với công ty con đấy!’ Có thể dễ dàng nhận ra sự vui vẻ trong giọng nói của mẹ cô.
‘Khách sạn Stewart?’
Sầm Tử Tranh không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc. Mẹ cô trước giờ rất tiết kiệm, dù là sau này cô kiếm được tiền mỗi tháng đều sẽ gửi về nhà, hơn nữa con số cũng không nhỏ nhưng mẹ cô vẫn luôn duy trì tính tiết kiệm của mình.
Vậy mà hôm nay sao mẹ lại đến đây, hơn nữa còn không báo gì cho cô biết mà lại còn ở khách sạn Stewart chứ? Khách sạn này trước giờ chỉ tiếp những vị khách quý hoặc những nhân vật nổi tiếng, thông thường đều phải có thẻ hội viên thì mới có thể vào ở, hơn nữa chi phí ở đây cũng cao đến dọa người.
‘Mẹ, có thật là mẹ đến đây không? Sao mẹ lại vào ở khách sạn đó chứ? Mẹ đợi con một chút, con đem thẻ hội viên đến cho mẹ!’
‘Không cần đâu, có một tên nhóc dẫn chúng ta vào đây rồi, bây giờ chỉ thiếu mỗi con thôi!’ Mẹ của Sầm Tử Tranh hào hứng nói.
‘Tên nhóc? Chúng ta?’ Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị lời của mẹ mình làm cho hồ đồ, cô vội hỏi lại: ‘Cái tên nhóc đó là ai? Với lại, ngoại trừ mẹ ra còn có người khác nữa sao?’
‘Đương nhiên là em trai con rồi, còn cái tên nhóc kia hử, con đến thì biết ngay thôi mà!’
Bà Sầm Tử Tranh nói giọng bí mật.
Đặt điện thoại xuống, Sầm Tử Tranh có chút hoang mang …
Người mời mẹ và em trai đến khách sạn rốt cuộc là ai chứ? Thật là thần bí mà!
Chẳng lẽ là …
Thư Tử Hạo?
Anh ta đã từng nói với cô muốn đón mẹ cô qua đây nhưng lúc đó mẹ không đồng ý.
Thôi, không cần nghĩ làm gì, đi xem chẳng phải là biết ngay sao?
Đi vào khách sạn Stewart, được nhân viên phục vụ dẫn đường, theo tiếng nhạc dìu dặt vang khắp hành lang khách sạn, Sầm Tử Tranh bước lên những bậc thang cuốn, đèn sáng nhấp nháy đi đến phòng VIP cao cấp ở tầng cao nhất của khách sạn.
Đang lúc cảm thấy kỳ lạ vì sao mẹ mình lại đến tầng này thì Sầm Tử Tranh đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mẹ, còn có một giọng nói quen thuộc với cô đến nỗi không thể quen thuộc hơn …
‘Bác Sầm, thực ra con đã muốn đến chào hỏi bác từ rất lâu trước đây rồi, nhưng Tranh Tranh nói con quá xấu xí, sợ rằng bác gái gặp con rồi sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của bác.’
‘Ai yo, đứa bé này, lời con nói mới ảnh hưởng đến tâm tình của ta đó. Con cao lớn như vậy, gương mặt lại đẹp trai thế này, lần đầu tiên ta gặp được đứa bé đẹp trai như con đấy nha. Một lát bé cưng tới, ta phải nói rõ với nó mới được, có một bạn trai ưu tú như vậy vì sao không sớm chút mang về cho ta xem chứ!’