Trong lòng Ngải Mễ xẹt qua một tia lo lắng mơ hồ, lập tức không chút do
dự vươn bàn tay nhỏ bé trắng ngó sen ra, lần mò xuống hạ thân anh, ý đồ
nắm giữ cái gốc tình.
Cung Quý Dương nhanh hơn một bước ngăn cô lại, khuôn mặt tuấn tú, ôn hòa như gió xuân thổi qua mặt ao được thay thế bằng vẻ gay gắt, lạnh lẽo.
Anh buông tay cô ra, trước sự sững sờ của cô, lạnh nhạt nói: "Hôm nay
tới đây thôi!"
Anh thế nhưng lại không có tâm trạng!
Ngay cả chính anh cũng khó mà tin được!
"Quý Dương, anh ——"
Ngải Mễ không tin được đứng dậy, dáng người xinh đẹp được ánh trăng bao
phủ sáng rực đến mê người, lại vì câu nói không ngờ của Cung Quý Dương
mà khẽ run lên!
"Đây là cho em!" Cung Quý Dương đưa một tờ chi phiếu đã được viết sẵn cho cô, đôi chân dài khai bước, sắp sửa rời đi.
"Quý Dương!"
Lửa giận trong lòng Ngải Mễ tự nhiên muốn bùng phát, nhưng chỉ có thể cố gắng đè nén xuống, thứ nhất cô không muốn chặt đứt đường lui của mình,
thứ hai ——
Cô nhìn thấy số tiền trên tờ chi phiếu cơ hồ cao hơn gấp hai mươi lần số thù lao đóng phim của cô!
"Còn có vấn đề gì không?" Cung Quý Dương dừng bước, trong mắt thoáng qua tia không kiên nhẫn.
Trong lòng Ngải Mễ cả kinh, vẻ bất an trên mặt được cô nhanh chóng xóa
sạch thay bằng sự tự nhiên, vì vậy lắc lư đi đến trước mặt anh, hai tay
nhẹ nhàng quàng qua cổ anh, sau đó đưa cơ thể đẫy đà của mình dính vào
trên ngực anh ——
"Quý Dương, em biết hôm nay anh hẳn rất mệt mỏi, em cùng anh vào phòng
nghỉ ngơi, nhiên tiện pha cho anh một chén pha huyết yến, được không?"
Cố ý giả bộ khéo léo, chỉ sợ Cung Quý Dương đối với mình sinh ra chán ghét!
Chân mày Cung Quý Dương hơi nhíu lại, anh cũng chẳng nói gì, sau khi cảm thấy cơ thể cô khẽ run, anh hơi đẩy người cô ra, cởi áo choàng tắm trên người mình, bao bọc cơ thể cho Ngải Mễ.
Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Mễ lại giương lên lần nữa,
không nghĩ rằng đây chỉ là hành động theo bản năng săn sóc phụ nữ của
Cung Quý Dương mà thôi! Đúng lúc này, một cô gái đi về phía bên này,
hình ảnh phản chiếu trên mặt nước nhẹ nhàng, nhu mì, khi cô nhìn thấy
một bộ bikini nổi lềnh bềnh trên mặt nước trong hồ, thì khuôn mặt thoáng biến đổi, nhưng rất nhanh đã được che đậy đi!
"Quý Dương!"
Cô lên tiếng, dừng lại phía sau họ, đôi mắt như nước mùa thu cố gắng đắp lên sự lạnh nhạt.
Cung Quý Dương và Ngải Mễ cùng quay đầu lại nhìn ——
"Ân Hà?" Ánh mắt của anh hiện lên tia nghi ngờ: "Sao em lại đến đây?"
Trong mắt Ngải Mễ thoáng qua tia không vui, nhất là khi nhìn thấy Ngải
Ân Hà thong dong, rộng rãi đứng ở đó, trong lòng càng thêm khó chịu, vì
vậy càng cố tình dán cơ thể mình vào người anh.
Cô cũng không tin Ngải Ân Hà này không biết quan hệ của cô và Cung Quý Dương.
Tuy cô ấy là vợ chưa cưới của Cung Quý Dương, nhưng như thế thì sao nào, cô cũng chẳng nhìn thấy Quý Dương yêu cô gái này bao nhiêu nha.
"Quý Dương, em có chuyện muốn nói với anh, có thể mời —— vị tiểu thư này tạm thời tránh đi một chút được không?"
Ngải Ân Hà đi lên trước, cố nén ý nghĩ muốn ném cô gái này xuống hồ bơi lại, nhìn Cung Quý Dương nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Ngải Mễ cơ hồ có thể giết chết người!
Mà Cung Quý Dương nhìn nhìn Ngải Ân Hà, lại chuyển ánh mắt sang Ngải Mễ, bàn tay ở trên eo cô dùng lực vừa phải, cúi đầu xuống bên tai cô nói
giọng vô cùng thân thiết:
"Cục cưng, đến phòng chờ anh!"
Ở trước mặt Ngải Ân Hà, Cung Quý Dương chưa bao giờ che giấu sự phóng đãng của mình đối với đàn bà!
Hành động lúc này của Cung Quý Dương ngay lập tức đã cổ vũ Ngải Mễ, nhất thời hí hửng khiến cô quên mất lúc này mình càng phải dè dặt, cô dí sát vào người anh hơn, yếu đuối làm nũng: "Quý Dương, người ta phải ở đây
chờ anh cơ, căn phòng lớn như vậy, người ta sợ nha!"
Vừa nói, vừa đưa tay vẽ vòng vòng trên vòm ngực rộng lớn của anh.
Cung Quý Dương cười cười, sau khi khẽ hôn mổ một cái lên mặt Ngải Mễ, ngẩng đầu nhìn Ngải Ân Hà, hỏi: "Em muốn nói gì?"
Không phải anh chán ghét cô gái này, mà là anh đang cố ý chạy trốn mối quan hệ này của hai người!
Kể từ tám năm trước sau khi anh mạnh mẽ chiếm đoạt Ngải Ân Hà, không nói đến việc đã hại cô mất đi người đàn ông mình yêu nhất, mà ngay cả chính anh cũng không có cách nào viện cớ từ chối cuộc hôn nhân hào môn này.
Điều làm Cung Quý Dương cảm thấy phiền não chính là, Ngải Ân Hà thế
nhưng lại đồng ý cuộc hôn sự này, hành động khác thường của cô khiến cho Cung Quý Dương mãi kinh ngạc, dần dần, theo thời gian, anh không khó mà phát hiện ra, càng ngày Ngải Ân Hà càng không muốn rời xa mình, điều
này càng khiến cho anh không thoải mái!
Ngải Ân Hà nhìn trong mắt Ngải Mễ khoe ra ý cười, trong lòng hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó giọng cô chìm xuống:
"Chuyện em muốn nói —— có liên quan đến Tử Tranh!"
Một câu nói, đã khéo léo đảo ngược tình thế bất lợi của mình, cô hiểu
rất rõ tính cách và suy nghĩ của Cung Quý Dương, nếu đã gặp lại được Tử
Tranh, thì anh đương nhiên sẽ không thể buông tha!
Quả nhiên, Cung Quý Dương vừa nghe đến hai chữ "Tử Tranh", một luồng
giật mình thoáng qua tròng mắt đen, một lúc sau, anh xoay đầu về phía
Ngải Mễ nói:
"Hôm nay em hãy về trước, chờ điện thoại của anh!"
"Quý Dương!"
Ngải Mễ không thể tin nổi nhìn Cung Quý Dương, mới vừa rồi còn rất tốt, như thế nào đã trở mặt như lật sách?
Còn nữa, "Tử Tranh" cái quái gì gì đó là ai ? Nghe tên như là của phụ
nữ, rốt cuộc là loại phụ nữ nào mà có thể làm cho Cung Quý Dương nghe
thấy tên xong liền nghiêm túc như vậy?
"Nghe lời!"
Tuy Cung Quý Dương sẽ không chủ động nổi giận với phụ nữ, nhưng cũng sẽ có khó chịu và thiếu kiên nhẫn.
Ngải Ân Hà mắt lạnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Mễ dần dần tái nhợt, trong lòng thoáng qua sự châm chọc ——
Cùng đấu với cô? Đúng là quá non nớt!
Ngay lúc đang rất căng thẳng thì quản gia biệt thự đi tới, trên tay cầm chiếc điện thoại di động!
"Cung tiên sinh, ngài có điện thoại!"
Sau khi Cung Quý Dương liếc Ngải Ân Hà một cái, cầm điện thoại xoay người đi tới một chỗ khác nghe.