“Quý Dương….. Nói mau đi, anh có nhớ người ta hay không…..” Cô gái bám chặt lấy lồng ngực của Cung Quý Dương, âm thanh làm nũng ngọt ngào tựa như muốn hòa tan anh ra.
Tại sao lâu như vậy mới nhớ tới cô? Dĩ nhiên, những lời này cô không dám hỏi, bởi vì cô thích anh, không đơn giản là vì anh có nhiều tiền, anh đẹp trai, anh có địa vị hiển hách, quan trọng hơn là cô thích cùng với anh tạo nên kì tích yêu đương.
“Nhớ, đương nhiên là nhớ!” Ánh mắt ma quỷ, Cung Quý Dương cười mỉa mai, âm thanh cũng trở nên lười biếng.
Nhớ? Nếu như cô không gọi điện thoại tới, anh đã sớm quên mất mình còn có một người đẹp bên cạnh, bởi vì một câu nói vô nghĩa của anh mà đau khổ chờ đợi.
Nếu cô muốn, anh không ngại làm chuyện tốt một lần, nhìn những người phụ nữ phía dưới anh rên rỉ, kêu gào, vừa lên đỉnh liền ngoan ngoãn ngã xuống, trong lòng anh cảm thấy thật thỏa mãn, sau khi thỏa mãn cũng chỉ là hư không!
“Thật?”
Vẻ mặt lập tức phấn khởi, đôi mắt mở to vui mừng khó nén được nhục dục, bốn phía ngập tràn mùi vị thuộc về người đàn ông này. Sức nóng liên tục không ngừng xuyên qua vải vóc, truyền đến da thịt của cô, gương mặt tuyết trắng đã sớm không thể kìm lòng mà ửng hồng.
“Dĩ nhiên, tại sao không tin?” Giọng nói trầm thấp gợi cảm, quanh quẩn bên tai cô, cô tin, cô tình nguyện tin tưởng đây là sự thật!
Không đợi Cung Quý Dương bắt đầu, bàn tay nhỏ bé của cô đã dùng sức kéo dây áo, chỉ trong nháy mắt, dây áo đã trượt xuống dưới cơ thể.
Cơ thể của cô run rẩy, muốn nói gì nhưng lại nhìn anh, nhìn khuôn mặt vô cùng điển trai kia, đôi mắt của cô liền trở nên mông lung bất định.
“Rất ngoan! Tới đây, cởi quần áo cho anh!” Giơ hai tay thật cao, Cung Quý Dương cười đến mức ái muội.
Cô gái sung sướng nhẹ nhàng lên tiếng, vươn bàn tay nhỏ bé trắng noãn ra, vừa muốn cởi đi áo sơ mi của anh…..
“Cung tiên sinh!” Quản gia trong biệt thự đi lên, âm thanh của ông bình thản nhưng không kém phần cung kính, dường như vẫn thường hay thấy loại hình ảnh như thế này.
“A……” Cố gái nghe có âm thanh truyền đến, bị làm cho sợ hãi, lập tức kêu lên.
Cung Quý Dương nhíu mày một chút….. tại sao phụ nữ lại thích gọi “a,” kinh ngạc vậy sao!
“Chuyện gì?” Anh lười biếng hướng về phía quản gia, hỏi.
“Cung tiên sinh, Ngải tiểu thư tới!” Quản gia trả lời.
Ông vừa dứt lời, một chuỗi tiếng giày cao gót tiếp xúc với nền đá cẩm thạch vang lên trong trẻo, ngay sau đó, một cô gái với khuôn mặt cực kì xinh đẹp xuất hiện trước mắt Cung Quý Dương.
“Xem ra giống như tôi đang quấy rầy chuyện tốt của anh!” Cô gái xinh đẹp mở miệng nói, khi vừa thấy người phụ nữ đang uốn éo trong lồng ngực Cung Quý Dương, bên trong đôi mắt tĩnh mịch hiện lên vẻ bi thương.
Cung Quý Dương xấu xa cười một tiếng, bàn tay vỗ một cái lên cặp mông của người phụ nữ trong ngực, cúi đầu nói: “Xem ra hôm nay để em thất vọng rồi!”
“Quý Dương, cô ta là ai chứ…..” Người phụ nữ này nghe xong không cam lòng, lập tức làm nũng mà hỏi.
Cung Quý Dương nhìn cô gái trước mặt một chút, nhún vai, giọng nói trầm thấp lại có chút châm chọc: “Ngải Ân Hà, vị hôn thê của Cung thị tài phiệt!”
Đối với người phụ nữ này, anh vẫn luôn giới thiệu như vậy! Thẳng tuốt……từ đại học cho đến bây giờ!
Ách……người phụ nữ ngẩn người, không nói gì nữa.
Tất cả phụ nữ say mê Cung Quý Dương đều biết, ở bên cạnh anh vẫn còn có một Ngải Ân Hà, thiên kim ngàn vàng của tập đoàn Ngải thị, không chỉ được cưng chiều hết mực, còn là vị thôn thê đã được xác định của Cung Quý Dương.