California, sau giữa trưa, ánh mặt trời lười nhác chiếu xuống chiếc Ferrari màu hồng, hồng đến chói mắt, nhưng mà trong mắt Cung Quý Dương, đó là phương tiện duy nhất cứu anh thoát khỏi khổ ải này.
Kính xe bóng loáng phản chiếu đôi mắt gợn sóng đang cười một cách xấu xa của anh, cùng với làn môi mỏng tà mị mà gợi cảm kia.
“Này, có ai không vậy…..”
Anh giả bộ làm ra vẻ hỏi thăm, tiến đến gõ gõ cửa kính xe, thật sự là muốn xác nhận một tí. Sau đó cạy xe thì mới không bị chủ nhân của nó bắt gặp.
Rất dễ nhận thấy, chủ nhân của chiếc xe không có ở trong, cũng không ở gần đây.
“Không thể trách tôi được!” Cung Quý Dương liền đưa hai tay ra, cười xấu xa một tiếng. Ngay sau đó, anh đưa mắt nhìn sang hai bên đường cao tốc, tìm kiếm một cái gì đó cứng rắn, cho dù là tảng đá cũng được.
Anh, Cung Quý Dương, không chỉ mang thân phận là tổng giám đốc Cung thị tài phiệt, còn là người sáng tạo ra các loại vũ khí đỉnh cao, ngoài việc thông thạo võ thuật, anh còn có khả năng thiên phú về máy móc, súng, chế tạo đạn dược, “cao thủ phá hủy,” lại còn biết điều khiển nhiều loại xe và máy móc khác nhau rất tốt.
Vì thế, việc cạy mở chiếc Ferrari không người lái này, sau đó, dưới tình huống không có chìa khóa vẫn có thể lái chiếc xe này đi, đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay.
Thật sự, chỉ trong trời gian ngắn, Cung Quý Dương đã thành công cạy khóa xe, nhưng khi anh vừa muốn chui vào trong thì…..
“A…..” Một tiếng hét kinh hãi chói tai phát ra từ cổ họng của anh.
Trời ạ!
Chủ nhân của chiếc xe này vừa vặn là một cô gái, bên trong xe xếp bao nhiêu là món đồ chơi bằng bông, còn có một vài thứ không biết tên!
Cung Quý Dương cảm thấy có một đám quạ đen bay ngang qua đầu anh…..
Thật sự là không thể hiểu nổi sở thích của cô gái này ra làm sao, thích gì không thích, lại đi thích mấy con búp bê này, mấy thứ đồ chơi bằng bông làm suy giảm trí thông minh vậy chứ?
Sau khi luống cuống gãi đầu, Cung Quý Dương không nói hai lời, lập tức tự mình hành động, đem tất cả các món đồ chơi bằng bông trong xe ném tới tấp ra ngoài.
Ừ, làm như vậy sạch hơn nhiều, nhìn qua cũng cảm thấy cực kỳ vừa mắt nữa!
Cung Quý Dương phủi tay, hài lòng nhìn kiệt tác của mình, chẳng qua là…..khi anh đưa mắt ngắm nhìn màu sắc của chiếc xe, đành tiếc nuối cong môi lên.
Thân phận của anh như vậy, làm sao có thể ở trong một chiếc xe có màu sắc ẻo lả này đây?
Nhưng mà, không có vấn đề gì, chỉ cần anh có thể rời khỏi cái nơi đáng chết này, nhất định sẽ tỉ mỉ mà “cải tạo” nó một chút!
Anh – có khả năng cải tạo “dung nhan” xe cộ trời sinh đấy! Danh hiệu này
cũng không phải là hư vô đâu!
Nghĩ tới đây, tấm lưng to lớn của Cung Quý Dương giãn ra một chút, thoải mái ngồi vào trên ghế lái, bắt đầu thành thạo nổ máy xe.
Không lâu sau, dường như chiếc xe đã xem Cung Quý Dương là chủ nhân thật sự của nó, lập tức khởi động, rốt cuộc cũng hoạt động rồi!
Quá sung sướng! Có khả năng rời khỏi nơi này, cảm giác thật sung sướng!
Cung Quý Dương hưng phấn còn mở cả nóc xe ra, âm nhạc sống động lập tức hòa lẫn vào trong không khí.