Quý Thần Hi nhìn ánh mắt của cô rơi vào trong mắt anh, giống như là lên án anh.
Ba hồn bảy phách bị mất ở trong ánh mắt của cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, anh bị điên rồi, muốn đoạt lấy người con gái tinh thần mơ hồ này?
Không nên như vậy, anh nên thử tìm hiểu cô, đi từng bước một xâm nhập vào cuộc sống của cô, mà không phải là dạng đoạt lấy mà không có bất kỳ chuẩn bị phát sinh tình huống, vượt ngoài tầm kiểm soát như vậy,.
Bàn tay của anh lặng lẽ ngừng lại, nhiệt độ trong cơ thể đang gọi ồn ào, anh đưa tay lên trên mặt của cô, nhìn ánh mắt của cô: “Nếu như em nói không muốn, thì chúng ta dừng lại.”
Chữ cuối cùng, biến mất giữa răng môi cô.
Môi lưỡi điên cuồng dây dưa, nụ hôn ướt át, giống như chất độc quyến rũ.
Thần kinh tê dại.
Những tiếng rên rỉ rải rác, giống như dòng điện vọt thẳng vào tai Quý Thần Hi.
“Em nhìn cho rõ, anh là ai”
Anh không phải là chồng trước của cô, nếu như cô kêu lên tên chồng trước của cô, vậy thì anh dừng lại.
“Quý Thần Hi”
Tô Mạt trầm mê nhớ lại người con trai mắt màu lam tóc đen, anh mỉm cười nói: “Tôi tên là Quý Thần Hi”
Quý Thần Hi
Quý Thần Hi
Anh hơi ngẩn ra.
Chưa từng nghe qua lời mời nào tốt hơn thế này.
Tinh thần không còn bị lý trí quản thúc. Anh cúi đầu, nhìn đôi mắt như tơ của cô, không chần chờ, ngậm chặt môi khẽ nhếch của cô.
Đầu lưỡi quấn quanh, từ trong miệng ẩm ướt của cô anh kích động, mềm mại dây dưa trữ tình, lưỡi linh hoạt, xâm nhập, dùng sức đâm thẳng vào sâu.
Nắm mắt cá chân của chân cô, tách ra, anh hướng chính mình, trượt vào trong cơ thể cô.
Trong nháy mắt căng ra đau đớn khiến thân thể cô lạnh run run rẩy, cô ấy đau như thế, anh ở phía dưới muốn co quắp mình, đẩy nó đi ra ngoài.
Lòng anh sinh ra thương xót, nhưng cô không cự tuyệt? Rõ ràng muốn mời.
Quý Thần Hi không kềm chế được, một tay giữ chặt hông cô, muốn cô nghênh hợp chặt chẽ. Tiếp tục đẩy mạnh, từng chút từng chút, không do dự.
Hôn trán của cô, nói, “Buông lỏng, đúng, mở ra một chút”
Giọng nói của anh dịu dàng lưu luyến, dụ dỗ từng chút một, thân thể cô liền mất đi năng lực chống đỡ, tinh thần mê ly mà nghênh hợp, hai cánh tay dần dần cuộn chặt gáy của anh, hai chân cũng có ý thức của mình, quấn lên hông của anh.
Nóng rực xâm nhập, cứng rắn mà ma sát, cô trốn cũng không trốn được, tiếng nức nở nghẹn ngào, thở dốc từng chút một cũng mang theo đau đớn cùng vui thích cực hạn, móng tay rơi vào da sống lưng của anh.
Động tác càng lúc càng tăng nhanh, từng giọt mồ hôi của anh rơi vào mắt cô.
Quý Thần Hi nhìn mồ hôi của mình dung nhập vào trong ánh mắt của cô, giống như sóng gợn ——
Anh không có ép nữa, đụng vào chỗ sâu nhất, chậm chạp nghiền nát.
Trán của cô chống giữa vai cổ của anh, vô ý thức cọ sát nhau, Quý Thần Hi rõ ràng cảm giác được, cô đang xoắn chặt, dây dưa, vành tai và tóc mai chạm vào nhau , cô hừ một tiếng lại một tiếng, vân da kéo căng, không ngừng rung động.
Anh chống thân thể lên, trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống, nhìn vòng eo xinh đẹp của cô vặn vẹo, ánh sáng nhu hoà lấp lánh thân thể khiến anh mạnh mẽ, trong đồng tử của cô, có anh, giống như trong thân thể của cô có anh.
# đã che giấu #
Cô ở trong nửa tỉnh nửa mê dịu dàng nhận lấy, như muốn thét chói tai, bị môi lưỡi của anh chận lại, chỉ còn kêu rên.