Tứ Đại Danh Bổ

Chương 136: Ỷ mộng 2



Có thể nghe thấy ánh trăng.



Trăng ở ngoài cửa.



Tận chân trời.



Cái thanh âm lạnh thấu tâm can, tựa như từ nơi sâu thẳm muôn tầng tuyết phủ kéo hơi mà đến, tuyết không rơi nhưng ý tuyết tràn đầy, so với tuyết còn lạnh lẽo hơn muôn phần tựa băng hàn miền cực địa.



Diễm Mộng lúc này tuyệt không trong diễm mộng.



Sắc mặt nàng như trăng, trăng sắc tựa đao, lạnh ngắt.



Âm trầm như trăng, nghe trăng thấy tuyết.



"Ta muốn giết lão!" nàng nói, "Bởi vì hắn làm hai chuyện tuyệt đối không nên làm!"



La Bạch Nãi hỏi:”Là chuyện gì?"



Hắn cũng cảm giác được mộng trước mặt hắn đã không còn diễm lệ nữa rồi ngược lại đang từ từ phủ một lớp sương lạnh lẽo.



Chỉ là ôm một giấc mộng lạnh lẽo thì e rằng ngay cả sống để mộng cũng không còn được như ý.



Chẳng qua mộng tựa như không phải của hắn.




Ít nhất mộng cũng không phải đang nằm trong vòng tay ôm ấp của hắn.



Hoài băng ôm tuyết kết quả chỉ là công dã tràng, vừa thấp kém vừa lạnh nhạt.



... những thứ này, hắn phảng phất như không suy nghĩ tới.



Dù sao thì hắn sống được sung sướng là nhờ không thèm nghĩ tiếp những chuyện không vui, cũng không đi làm chuyện khiến hắn cảm thấy không vui.



Diễm Mộng lạnh lùng nói:”Thứ nhất lão cái gì cũng có thể làm nhưng tuyệt đối không nên làm quân bán nước!"



La Bạch Nãi kinh hãi, "Lão ... phản quốc?!"



Diễm Mộng ngữ điệu vẫn băng giá:”Nguyên nhân hắn tới nơi này chính là cùng người Liêu và người Kim liên lạc, cò kè mặc cả, thừa dịp triều đình xuất quân viễn chinh, binh lực suy yếu phối hợp cùng gian thần trong triều vốn là đồng lõa mưu phản!”



La Bạch Nãi kinh ngạc đến cứng người.



... đây là trọng tội, án phán diệt tộc, phạm đến thiên uy!



Khi hắn muốn tới bắt đại lão hổ còn không biết rằng lão hổ này lớn đến mức như vậy!



"Cô ... cô làm sao mà biết được? Tội này tru di cửu tộc, vĩnh viễn không thể thoát tội haycô ... không nên nói lung tung thì tốt hơn ..."



Tiểu cô nương Hà Văn Điền bé như hạt tiêu cũng lớn giọng mắng hắn:”Ngươi nhát gan như vậy làm sao thành đại sự? Xem ra tến này chỉ như chuột như chó, bảo vệ thân mình còn chưa xong còn muốn chõ mõm vào chuyện khác!"



Diễm Mộng vẫn tiếp tục nói:”Là sự thật, không có nhầm lẫn! Bọn họ quên mất Độc Cô Nhất Vị thính giác rất tốt, ngoại hiệu gã là Bạch Biên Bức!"



"Đúng! Biên Bức thị lực không tốt lắm!" họ La hưởng ứng:"Nhưng có thể bay rất nhanh không sợ va chạm tất có khả năng hơn người. Nhưng Ngô Thiết Dực làm việc luôn luôn cẩn thận sao lại sơ ý như thế?"



Diễm Mộng nói:”Có một lần Ngô Thiết Dực, bên cạnh còn có Chu Sát Gia mật nghị với Đường Hóa, Độc Cô Nhất Vị đang định đi ra cửa thì bọn họ đi vào. Do vậy bọn họ yên tâm lên trên lầu tại phòng sáu thương nghị!"



La Bạch Nãi:"Nhưng Độc Cô Nhất Vị đi ra mà?"



Diễm Mộng đáp:”Gã vòng trở lại."



La Bạch Nãi:”Tại sao lại quay trở lại vừa đúng lúc như thế?"



Mộng:”Bởi vì Thái Bình môn đúng lúc phái Phi Thiên Lão Thử Lương Song Lộc tới đây, họ muốn Độc Cô Nhất Vị lần này đứng ra làm cứng không để cho Tứ Phân Bán đường đoạt lại địa bàn Nghi Thần phong. Hai người trên đường gặp nhau nên gã quay về!"



Họ La:”Nghe nói Phi Thiên Lão Thử khinh công rấtcao?"



Họ Mộng:”Tthính giác của hắn cũng cực kỳ thính nhạy!"



Họ La:”Bọn họ mỗi lần tới đây đều lên căn phòng ấy sao?"



"Ha?" tiểu nữ tử bé như hạt tiêu Hà Văn Điền tựa như nhìn hắn với cặp mắt khác xưa:"Quả nhiên là bộ khoái, hỏi cũng có đường lối thật!"



La Bạch Nãi bỗng cảm thấy rất cảm kích tiểu nữa tử này, tuy mới vừa rồi nàng gạt phắt lời của hắn nhưng suy cho cũng chỉ vỉ chủ của nàng mà nóng lòng. Dù sao thì nàng cũng rất có nhãn quang. Dưới ánh trăng hắn nhìn kỹ lại một lần nữa thì nàng cũng kiều diễm tựa như một thanh chủy thủ đã qua tôi luyện cũng có điểm đặc sắc, nhỏ nhắn nhưng xinh xắn khó trách nàng nữ giả trang nam trang nhưng một khi quay lại điệu bộ nữ nhi thì nhất định chói sáng mờ mắt người thưởng lãm!




Hắn lúc này tựa như lạc vào cõi thần tiên hư ảo, hắn còn nhìn thấy một chuyện.



Y phục nàng lấp lánh ánh hồng quang quả thực rất ưa nhìn.



Lần này đến phiên nữ nhân đẹp mắt nhưng không thuận mắt lên tiếng:”Bọn họ mỗi lần tới đây ngoại trừ dùng bữa đều đi lên lầu, phòng số sáu là chỗ bọn họ đến. Bọn họ vào gặp Vương Phi hội đàm mật nghị."



La Bạch Nãi ngạc nhiên hỏi:”Phòng số sáu là nơi sát thủ Vương Phi ở sao? Hắn ở nơi đó suốt để chờ bọn họ đến chỉ giáo sao?"



"Phòng đó đúng là do Vương Phi thuê dài hạn, tiền bạc cũng đã thanh toán đầy đủ nhưng bọn ta không có ai từng gặp qua hắn!"



Lần này đến lượt Ngôn Trữ Trữ nói:”Ngô Thiết Dực mỗi khi tới đây cũng lên căn phòng đó, Vương Phi cũng xuất hiện ngay lúc đó trong phòng."



La Bạch Nãi hỏi:”Ngươi có vào phòng khi bọn hắn mật nghị sao?"



Ngôn Trữ Trữ đáp:”Bọn họ không cho vào!"



La Bạch Nãi hỏi vặn:”Vậy làm sao cô biết Phi Nguyệt Vương Phi ở trong phòng?"



"Là do bọn họ nói!" Lý Tinh Tinh thốt:"Khi đưa rượu và thức ăn tới luôn dư ra một đôi đũa. Chúng ta cũng đã thấy qua hắn ở trong phòng, có khi là một mình hắn, có lúc cùng Ngô Thiết Dực bàn luận ... nhưng không cách nào nhìn thấy rõ bộ dáng của hắn ... Mọi người đều cảm thấy hắn cố ý tránh mặt!"



Ngôn Trữ Trữ nói thêm:”Hắn tránh mặt rất thành công!"



"Lão giết người cướp của đã đáng hận đã thế còn muốn mãi quốc cầu vinh thật không thể tha thứ!" Diễm Mộng ánh mắt phát ra tia oán hận:”Lão lại càng không nên nhất chính là trước khi rời đi lại phạm phải một chuyện đại ác!"



"Cái gì việc ác?"



"Lão cưỡng hiếp Đỗ Tiểu Nguyệt!" Đỗ Tiểu Nguyệt là cô gái vẫn đang núp sau lưng gã gù "Chúng ta còn có một người coi sóc việc thu dọn, vệ sinh tên Lương Luyến Tuyên. Nàng muốn phá chuyện xấu của lão thì đã bị lão cưỡng gian rồi giết chết. Đồng thời cũng hạ sát thủ với Đỗ Tiểu Nguyệt khiến nàng bị thương nặng, nàng rớt xuống khe núi may mắn gặp được Phi Thiên Lão Thử cứu nàng đem về ... Nàng không chết nhưng đã biến thành bộ dáng này, chúng ta từ đó mới biết được Ngô Thiết Dực làm ra cái chuyện súc sinh như thế!"



La Bạch Nãi lòng đầy phẫn nộ.



Hắn nhìn bộ dạng thê lương của Diễm Mộng, hắn cũng cảm giác được nàng đang tan nát cõi lòng.



"Ta trước kia đã từng vì lão chững chạc, thành thục rất xứng đáng là nam tử hán, đại trượng phu hơn nữa còn rất thương yêu ta. Nhưng hiện tại..." thần sắc Diễm Mộng khôi phục lại bình thường còn mang theo chút khinh miệt:



"Lúc ta trước ưa thích hắn các nàng cũng có khuyên ta, Ngô Thiết Dực còn người này không thể tin được. Lúc ấy, ta chỉ thấy tình nhân trong mắt hóa anh hào. Mà nay ta mới biết được lão là phường bại hoại, súc sinh, không phải là người, chẳng qua thứ cương thi ăn thịt người, hại người mà thôi!"



"Đúng! Lão cương thi! Tên gà đen, mõm trắng!" La Bạch Nãi lại muốn nhảy dựng lên, chửi ầm ĩ:”Ta nhất định phải bắt cẩu tặc kia thay cô chửi lão cho chết mới thôi!"



Chợt hắn hỏi tiếp:”Các cô lần trước thấy bọn họ hội họp là lúc nào?"



Thiết Thiết trả lời:”Một tháng trước khoảng trung thu!"



La Bạch Nãi trầm ngâm nói:”Không cách biệt lắm khi vụ án của lão phát sinh sao?"



Trữ Trữ thốt:”Ngô Thiết Dực đại khái cũng biết mọi chuyện không ổn, lão bị tứ đại danh bộ truy xét bức đến quá gần, bọn họ liên tục phá vỡ vây cánh cùng âm mưu của lão.Lần đó lão cùng chiến hữu, thân tín mưu đồ bí mật chạy trốn hoặc đại kế phản kích, cho nên ước hẹn trong đêm lên Nghi Thần phong tụ tập nhiều người không biết sẽ giở trò quỷ quái gì!"



La Bạch Nãi nhìn thấy được một chỗ hở.




"Các cô làm sao biết bọn họ có thể quay lại?"



"Đó là do Bạch Biên Bức cùng Phi Thiên Lão Thử lúc bọn họ mật nghị lén nghe được!" Lần này do Diễm Mộng trả lời, rất có phân lượng:"Ngô Thiết Dực từng nói một câu ‘Được! Vậy đến viên hầu nguyệt chúng ta tái kiến!"



"Viên hầu nguyệt?"



La Bạch Nãi hoàn toàn không hiểu.



"Đây là cách nói của dân vùng này!" Diễm Mộng đáp:"Mười lăm tháng tám là trung thu, sau đó khi trăng tròn lần nữa tại nơi đây đáng lẽ mây bay gió cuộn, trăng sáng thanh minh nhưng thực tế thì mây kéo che trăng, lúc mờ lúc tỏ, trên núi viên hầu rống, cương thi gào do vậy thời điểm này được gọi là viên hầu nguyệt... phong tục lâu đời lưu truyền đã lâu!"



Vừa nghe thấy ‘cương thi’ họ La lông tóc dựng ngược, trong lòng thầm tính toán rồi hỏi gấp:



"Chuyện này... đã hai ba ngày rồi đúng không?!"



"Đúng vậy!"



"Cho nên các cô ở đây chờ lão để phục kích?"



"Vốn là như vậy!" Diễm Mộng nói:”Nhưng không ngờ rằng trong khi bọn ta đang chuẩn bị bất ngờ tập kích nhân lúc lão không kịp trở tay thì liên tiếp có quái sự xảy ra ..."



Nước đọng trên y phục Diễm Mộng đã khô.



Việc thưởng lãm một nữ nhân xinh đẹp, ngực căng mông nỡ, thắt đáy lưng ong vốn là một chuyện hết sức thoải mái.



La Bạch Nãi ao ước mình có thể hóa thành những giọt nước đọng trên y phục Diễm Mộng khi đó dẫu trong khoảnh khắc hóa hơi bay lên bầu trời đêm hắn cũng cam tâm.



Tim của hắn đã bất tri bất giác tực vào Diễm Mộng.



Diễm Mộng trông như không tựa thì phải.



Đã mộng là không.



Sắc cũng tựa không!



Vùng đất hoang ngoài núi tiếng vượn hú (hay là cương thi?!) thê lương, một tiếng hú một nỗi thê lương buốt lạnh tâm can.



Mà hắn lúc này lại chỉ muốn nghe Diễm Mộng nói tiếp.



Hắn không tưởng được sau khi nghe nàng nói tình thế chuyển biến đến mức kinh tâm động phách, kinh ma loạn thần , hồn phi phách tán.