Chuyện may mắn là sát na xuất thủ mũi Vô Tình ngửi được mùi hương, người gã dán sát thân thể mềm nại kia, mặt chìm trong tú phong nên còn kịp thời hiểu chuyện, gã xuất thủ vốn không thể thu tay nhưng đầu ngóntay còn kịp lay động.
Ám khí liền chệch hướng.
Một ngân châm, một phi tiêu.
Rất nhỏ, tinh xảo.
Ám khí mặc dù đã rời tay nhưng Vô Tình còn kịp dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào phần đuôi ám khí.
... nếu không có ngón tay Vô Tình kịp thời rung nhẹ, nàng đối với hai mũi ám khí đó rốt cuộc có tránh được không? Đao phong có tới kịp không? Không ai biết được!
Tóm lại, rất hoàn hảo là dù sao nàng đã tránh khỏi mũi ám khí, một mũi ám khí khác cũng bị chấn bay. Chỉ là đầu của Vô Tình bây giờ đang úp trên ngực nàng, nước chảy không lọt, quả thật ôn hương ngọc nhuyễn, diễm phúc vô biên.
"Hức .. hức ..!" Người con gái đó rên lên, nghe tiếng của nàng cơ hồ như tiếng khóc:"Hức .. hức ... ngươi làm . . . ngươi sao lại như vậy .. hức .. hức …? !"
Nàng một mặt giảy nảy một mặt cắn chặt môi đỏ mọng đẩy gã ra.
Lúc này nàng phảng phất như đã quên chuyện đánh nhau, cũng đã quên chuyện mới vừa rồi còn cầm dao giết người, dậm chân mắng:"Ngươi … ngươi . . . Vô lại! Hèn hạ! Vô sỉ! Hạ lưu, đê tiện!"
Mặt của nàng đỏ rực.
Vô Tình cũng thế.
Vô Tình hết sức vất vả vịn cửa đứng lên ... gã bằng nghị lực của mình từ đôi tàn phế từ từ đã miễn cưỡng có thể đi lại nhưng để linh hoạt như thường nhân thì cần có một khoảng thời gian dài ... đây chính là chuyện người ta không giải thích được vì sao gã ngay cả hành động cũng khó khăn như thế nhưng vạn nhất lúc gặp chuyện thì lại có thể khinh công.
Nguyên do chỉ có Gia Cát tiên sinh cùng Vô Tình biết rõ.
Lòng tự tôn của gã rất lớn.
Gã rất ít khi bị mắng.
... là bởi vì gã rất ít khi làm chuyện chọc đến người khác, người thích gã tự nhiên không mắng gã, người không thích gã cũng không dám mắng cái này gã mặt lạnh vô tình này.
Nhưng gã hôm nay bị người ta mắng.
Mắng gã lại là nữ hài tử.
Lại là nữ tử đang khiến hắn đau đầu.
Cho dù ở cái nơi hoang vu , giữa núi hoang trong một cái khách điếm cũ nát như thế lại có thể phát sinh tình huống hung hiểm như vậy nhưng nhìn qua cô gái này vẫn hết sức ngây thơ, dung mạo đẹp đẽ, nhan sắc mỹ lệ, thướt tha thanh khiết hẳn là Vô Tình gặp qua nhiều nữ nhân cũng chưa thấy một ai như thế.
Hơn nữa, tóc nàng tết bím tựa hồ như hai con bươm bươm nhỏ nhắn.
Vô Tình nhất thời cũng không biết nói như thế nào cho phải.
Gã tự biết đã xúc phạm giai nhân nhưng quyết không phải là gã có chủ tâm khinh bạc.
... một đao kia gã tránh được cũng không kém phần hung hiểm!
Chỉ là cô gái này liên tiếp nhả ngọc phun châu khiến gã thật không biết nên khóc hay cười. Nhưng quả thật mình mang cả khuôn mặt ‘ngã’ trên ngực người ta, mà cái loại cảm giác dễ chịu này vẫn chưa mất đi, vẫn cực kỳ thư thái.
Gã không thể làm gì khác hơn là cất tiếng:"Thật xin lỗi . . ."
Nữ tử nọ hiển nhiên cũng rất tinh tế, nàng lập tức phát hiện gã đang dựa cửa mà đứng, nàng trừng mắt, nhếch đôi môi xinh đẹp, chống tayy lên chiếc eo thon nhỏ ... điểm kỳ quái là ba động tác này nếu do cô gái làm thật sự rất khó nhìn, thô lỗ, thậm chí như mẫu dạ xoa vậy … nhưng nàng tùy tiện làm ra lại tựa như hết sức tự nhiên, nàng chống nạnh, đảo mắt chau mày khuôn mặt như có nét buồn cất tiếng:
"Chân của ngươi. . ."
Vô Tình nói:"Chân của ta không tốt!"
Nàng kia nói:"Ngươi bị tật?"
Nói ra thì đây là lần đầu tiên Vô Tình nghe được một nữ nhân sau khi gặp mặt câu nói đầu tiên lại hỏi thẳng về đôi chân của gã, câu thứ hai đã nói chân gã thọt, không kiêng kỵ cũng không cố kỵ như thế.
... hơn nữa còn cười, lại còn cười!? Mặc dù không phải là cười mỉa nhưng muốn cười liền cười hoàn toàn không có chút ngại ngần.
Vô Tình trong lòng khó chịu nhất thời không biết phải trả lời như thế nào cho tốt, chỉ hỏi lại:"Ngươi là Vương Phi?"
Nữ tử kia ngẩn người, dùng ngón tay chỉ vào lỗ mũi thanh tú của mình:"Ta là Vương Phi?"
Nơi đây tuy là hoang sơn dã điếm, bên trong vừa nát vừa cũ vừa bẩn thỉu, quả thực bụi bám khắp nơi, tro than đầy đất nhưng ánh nến, đuốc sáng rực, ánh sáng rất tỏ.
Vô Tình nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của nàng rốt cuộc chẳng biết làm sao đành chủ động bỏ qua.
"Nếu như cô không phải là Vương Phi ... vậy là cô là ai?"
Không đoán được nàng lại hỏi ngược lại gã: "Nếu như ta không phải Vương Phi ... vậy ngươi có phải Vương Phi không?"
"Ta là Vương Phi?" lần này đến Vô Tình phát hoảng:"Ta giống Vương Phi sao?"
"Quỷ mới biết được Vương Phi hình dáng ra sao!" Nàng đối với gã vẫn hết sức đề phòng nhưng vừa nhìn chân của hắn đã vô tư nở nụ cười:
"Ngươi là tên bại hoại ..."
Điều Vô Tình không thích nhất chính là người ta nhìn chân của gã.
Nhưng cô gái này cứ luôn nhìn chân của gã.
... nếu không phải nàng là nữ tử, Vô Tình đã sớm. . .
... nếu không phải mới vừa rồi đầu của mình đụng vào ngực nàng, gã sớm đã . . .
... nếu như không phải . . . không phải cái gì?! Vô Tình nhất thời còn chưa biết một cách rõ ràng thì đã thấy nàng kia khẽ nghiêng eo, nhu nhuyễnáp sát, sát đến nỗi trên mùi hương trên người nàng hắn cũng có thể ngửi thấy được khiến tâm tư khó tránh khỏi rung động.
Gã hiện tại mới nhìn rõ ràng cặp bươm bướm nhỏ sau lưng nàng, sống động như muốn bay lên, chợt cao chợt thấp .
Nàng cất tiếng:
"Nhưng ta biết ngươi không phải là Vương Phi!"
Nàng còn làm ra vẻ thần thần bí bí cười cười hỏi:"Ngươi đoán xem ta làm sao biết được chuyện đó?"
Vô Tình chỉ biết cười khổ.
Lắc đầu.
Gã cảm thấy từ khi mới bắt đầu nhìn thấy nàng thì tất cả mọi chuyện đều sai hết cả rồi.
Sai trầm trọng.
... sai là gã không nên lầm tưởng nàng là Vương Phi, lại càng không nên úp mặt vào bộ ngực của nàng.
Mà nay sai lầm lớn đó đã hoàn thành.
Lại đến phiên nàng hoài nghi gã là Vương Phi!
Còn chưa đủ nàng lại rất thích nhìn chân của hắn, nhìn xong lại còn dùng lên giọng như một đại tỷ tỷ nói chuyện với gã, nếu là một người khác gã đã trở mặt rồi.
Nàng lại cứ làm loạn lên, cười cười diễu diễu trêu chọc gã:"Ngươi giận rồi à? Có phải không?" bím tóc nàng lúc lắc, hai con bươm bướm nhỏ chập chờn.
Cô gái này cũng không quá cao nhưng vì chân của Vô Tình không thể đứng thẳng quá lâu cũng không thể đứng quá thẳng nên lúc đứng yên so với thường nhân thấp hơn một chút. Chuyện này đối với Vô Tình mà nói tuyệt đối là một chuyện không thú vị, rất bất đắc dĩ.
Cô gái này lại còn chống nạnh, kiễng chân nói chuyện với gã, quả thực tựa như là không để gã vào trong mắt! !
Song nếu vừa rồi ám khí của gã xuất thủ không lưu tình, nàng còn có thể làm thế sao ... hừ hừ … hắc hắc … nghĩ tới đây Vô Tình chợt cảm giác mình rất nhỏ nhen cũng rất âm hiểm, bỗng nhiên cảm thấy thẹn trong lòng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt long lanh kia.
Cặp mắt ấy tựa như biết nói.
Nhìn đôi mắt ấy, còn có nụ cười như hoa rơi kia, cả cái phong tư tựa vũ yến song phi đó Vô Tình vốn muốn phát tác nổi giận cũng giận không nổi, tức không xong.
"Không nên tức giận! Cũng không thể trách ngươi ..." nàng an ủi gã:"Nhưng là ngươi không đúng trước ... đúng không?"
Nàng nói tựa như đang dụ dỗ một đứa bé.
Thảm hơn cả chính là Dư Đại Mục, Tô Thái Cáp Nhĩ Ngư, Phong Vân Nhất Đao đồng Bạch Khả Nhi, Âm Dương Bạch Cốt kiếm Trần Nhật Nguyệt, Âm Sơn Thiết kiếmDiệp Cáo, Ngân Hà Thất Tịch kiếm Hà Phạm cả Nhiếp thanh quỷ Niếp Thanh tất cả đã đều tới.
Tất cả đang nhìn gã.
Cùng nàng.
Tất cả đang hết sức chăm chú lắng nghe gã và nàng nói chuyện với nhau.
Còn nhìn.Còn ngó với một vẻ mặt hết sức tò mò pha lẫn chút đồng tình thậm chí còn có chút ít hả hê.
... lãnh ngạo đại bộ đầu cũng có hôm nay,ha ha!