Ba ngày sau, tại một trạm dừng xe cũ kĩ phía Tây thành Phù Qua.
Ba hôm nay thành Phù Qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Vào ngày thứ hai sau khi những binh lính thương tật tụ họp lại biểu tình giành thắng lợi thì Xích Tiêu đã đưa ra sự sắp xếp, bố trí cho những người bên trong của cơ quan giáo dục “Trường trung học Xích Tiêu” cả rồi.
Hiệu trưởng đương nhiệm và thầy chủ nhiệm đều bị điều động xuống cấp tiểu học của phái Xích Tiêu. Còn nguyên hiệu trưởng Hách Liên Bá đã bị điều tra ra là trong thời gian đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng của Trường trung học Xích Tiêu và bốn chức vụ khác trong phái Xích Tiêu đã có những hành vi không làm tròn trách nhiệm của mình.
Xích Tiêu phái lúc này bắt đầu trình tự khẩn cấp, phái ra hai tổ điều tra do hai do hai vị trưởng lão dẫn đầu, điều tra một loạt vấn đề liên quan đến gia tộc Hách Liên, đồng thời tổ chức buổi họp báo tin tức, lại một lần nữa nhắc lại rằng Xích Tiêu phái là một trong những môn phái chính tông có danh tiếng lâu đời; tuyệt đối sẽ không dung tha bất cứ hành vi trái với pháp luật nào, nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Một vài vị tu chân giả của Hách Liên gia tộc cũng thi nhau tỏ thái độ coi cha con Hách Liên Bá là dạng “con sâu làm rầu nồi canh” của Xích Tiêu phái, rằng bọn họ không hề biết gì về những chuyện hai cha con bọn họ đã làm. Đồng thời cũng tỏ ra đau lòng khi đã không dạy dỗ tốt hai cha con nhà Hách Liên Bá, họ sẽ tuyệt đối ủng hộ kết quả điều tra cùng xử phạt của Xích Tiêu phái. Sau khi Xích Tiêu phái xử lí hai cha con họ xong sẽ phạt bọn chúng theo gia phả.
Dù là Xích Tiêu phái hay Hách Liên gia tộc thì trên dưới nhà Hách Liên Bá đều là ngọn cỏ già phải nhổ bỏ, bị cô lập hoàn toàn.
Những thành viên trong các gia tộc có họ hàng hơi xa với bọn họ đều thi nhau phân rõ ranh giới, thậm chí còn lấy ra những chứng cứ dồn ép đến cùng để dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với hai cha con Hách Liên Bá.
Những thành viên chủ chốt đều vô cùng sợ hãi và lo lắng ngồi đợi tổ điều tra đến, không ai dám bước chân ra khỏi cửa dù chỉ nửa bước. Còn Hách Liên Bá cũng có ý nghĩ thắt cổ chết đi cho rồi.
Mặc dù Hách Liên Liệt có thành tích thi đại học đứng thứ hai toàn thành Phù Quan nhưng vì ảnh hưởng của sự việc lần này, không có lấy một trường đại học nào trong Cửu Đại dám mời hắn. Thậm chí có mấy trường đại học “chui”, dù cho Hách Liên Liệt có nộp đơn xin vào trường của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không nhận.
Đây chính là cái kết cục mà Hách Liên Liệt không thể nào ngờ tới khi hắn đứng trước mặt Lý Diệu nói ra hai chữ “Rác rưởi”.
Nhưng Lý Diêu lại hoàn toàn không để ý tới sự sống chết của Hách Liên Liệt.
Trước mắt hắn đã mở ra một chân trời mới rộng lớn hơn và đã có một mục tiêu rất đáng để phấn đấu - thách đấu với khoa Luyện khí sư của đại học Thâm Hải!
Muốn đạt được mục tiêu này thì nhất định cố gắng hết sức để trở thành một tu chân giả.
Sau khi độ khai phá linh căn đạt đến 90% thì hắn sẽ bắt đầu bước vào “Giác tỉnh kì.” (1)
Để linh căn có thể thức tỉnh hay không thì điều chú trọng nhất không còn là sự tích lũy đơn thuần về tài nguyên mà quan trọng hơn chính là sự tu dưỡng về tâm hồn.
Chỉ cần sự tu dưỡng tâm hồn đủ rồi thì dù cho độ khai phá linh căn mới chỉ có 90%, cũng có thể xảy ra khả năng một khi thức tỉnh thì linh căn sẽ được mở ra, hắn sẽ chính thức đi theo con đường tu chân.
Còn nếu việc tu dưỡng tâm hồn không đủ thì cho dù khai phá linh căn có đạt đến 99% thì 1% cuối cùng cũng khó mà dùng tài nguyên tích lũy ra được.
Cùng lắm cũng chỉ là một kẻ luyện võ có năng lực mạnh và cấp bậc vô cùng cao mà thôi.
Chỉ một câu thôi, chỉ có tìm ra được con đường mà mình muốn đi, phát hiện ra cái “chân” mà bản thân mình theo đuổi, hiểu được tại sao bản thân muốn trở thành tu chân giả; lúc đó linh căn mới có thể thức tỉnh.
Áp lực của kì thi đại học cũng đã qua rồi còn những vất vả trong quá trình học tập ở môi trường đại học còn chưa tới nên mọi người có thể tận hưởng hết mình những niềm vui trong cuộc đời này.
Lý Diệu dự định dành thời gian ba tháng để đi du lịch khắp các miền Nam Bắc của Liên Bang.
Một mặt là để mở rộng tầm nhìn, mở mang kiến thức. Cũng coi như bù lại những tiếc nuối của bản thân trong thời gian ở lì trong căn nhà nhỏ bé ở khu phần mộ pháp bảo của thành Phù Qua.
Mà điều quan trọng hơn chính là đi ra ngoài để tu luyện linh căn, hi vọng có thể thu được cho mình một chút cảm nhận, một chút bước chuyển, một chút khai sáng giữa sông nước tuyệt đẹp của tổ quốc, giúp cho hắn có thể đánh thức được linh căn trước khi đi nhập học, để hắn có thể bước vào con đường tu chân.
Ở trạm xe cũ kĩ, đổ nát, Lý Diệu đeo theo túi hành lí, chuẩn bị lên đường.
Những bằng hữu tốt của hắn đều đến để tiễn hắn.
“Triệu thúc, đa tạ ông. Lần này nếu như không có các thương binh cùng nhau tạo áp lực thì Trường trung học Xích Tiêu cũng sẽ không chịu thua nhanh như vậy!”
Lý Diệu nói hết sức chân thành, sau đó ôm chặt lấy hội trưởng Hội thương binh thành Phù Qua, Triệu Tinh Lang.
Triệu Tinh Lang nở nụ cười hào sảng, đấm mạnh lên ngực Lý Diệu một cái.
“Ta cũng phải cảm ơn cậu, cậu thật sự đã giúp cho mấy binh lính thương tật như chúng ta được nở mày nở mặt. Ha ha, một “thương binh” bị thương nặng lại có thể thi đỗ trạng nguyên kì thi đại học, lúc nghe thấy tin tức này, mấy ông già chúng ta đều há hốc mồm, nghi ngờ không biết có phải đã nghe lầm không. Ha ha ha!”
Lý Diệu mặt đỏ lên:
“Triệu thúc, tôi đã chứng minh bản thân đã hồi phục hoàn toàn, không có bất cứ thương tật nào nữa. Có phải có thể thu lại cái tên gọi “thương binh” của tôi rồi phải không?”
Triệu Tinh lang trừng mắt:
“Cậu cho rằng vinh dự quốc gia là thứ gì. Muốn ban thì ban, muốn thu lại thì thu sao? Cậu đã từng bị thương nặng, linh căn bị phá hủy dẫn đến những thương tật nghiêm trọng, đó đều là sự thật. Không thể nói là cơ thể cậu đã hồi phục thì quốc gia sẽ thu lại những đãi ngộ mà cậu nên được hưởng!”
“Nhưng tôi cảm thấy con không phải là một “quân nhân thương tật” thực sự, có chút cảm giác như đang mạo danh.”
Lý Diệu có chút xấu hổ khi đáp lại.
“Cái này đơn giản, vậy trên con đường đời về sau cậu hãy nghiêm khắc với bản thân hơn, để tất cả những gì bản thân làm đều xứng với tám chữ “quân nhân cấp thương tật của Liên Bang” vậy là được rồi. Nếu có cơ hội thì cậu có thể gia nhập quân đội liên bang, thoải mái chém giết trên cánh đồng hoang yêu thú, vậy thì càng đường đường chính chính hơn!”
Triệu Tinh Lang vung tay lên, nói như chặt đinh chém sắt.
Lý Diệu ưỡn ngực, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cố gắng, chờ đến khi tốt nghiệp Đại Hoang chiến viện, dù tôi có thể gia nhập quân liên bang hay không, tôi cũng đều sẽ đến khu vực sâu thẳm của Đại Hoang để thỏa sức chém giết yêu thú.”
Triệu Tinh Lang cười lớn, vỗ mạnh một cái lên vai Lý Diệu:
“Khá lắm, ta biết là mình không nhìn nhầm người mà, đi thôi! Cậu hãy nhớ, dù đi đến bất kí đâu thì việc đầu tiên hãy tìm hội thương binh ở đó, trời đất này thì anh em thương binh đều là người một nhà, những khó khăn trong cuộc sống thì có anh em cùng nhau gánh vác!”
“Cảm tạ Triệu thúc!”
Lý Diệu thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, hắn từ nhỏ đã là cô nhi, “ông bố” nuôi của hắn cũng đã mất được mấy năm rồi, không ngờ lúc hắn sắp tròn hai mươi lại có thể có được một “gia đình” đặc biệt như vậy.
Nghĩ như vậy, hắn lại đưa mắt nhìn người bằng hữu thứ hai, trong mắt có chút áy náy.
“Hải ca, rất xin lỗi, cổ phiếu của Xích Tiêu phái mấy hôm nay đều liên tục rớt giá, đã giảm tới 18% rồi, tổn thất lần này của huynh chắc cũng không nhỏ?”
Lý Diệu nghe nói trong tay Yêu Đao Bành Hải cũng có một số lượng lớn cổ phiếu của Xích Tiêu phái, không biết lần này tổn thất mất bao nhiêu.
“Tổn thất đương nhiên là không nhỏ!”
Yêu Đao Bành Hải cười hì hì, bộ dạng hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, nói với Lý Diệu: “Thế nên tiểu tử cậu nhất định phải tu luyện cho tốt để sớm trở thành một tu chân giả, rồi bồi thường lại cẩn thận cho ca ca nhé!”
“Tổn thất thật sự không nhỏ? Vậy có ảnh hưởng đến địa vị của huynh ở trong Xích Tiêu phái không?” Lý Diệu có chút sốt sắng.
Yêu Đao Bành Hải còn chưa trả lời thì Tôn Bưu đứng bên cạnh liền lên tiếng:
“Tiểu tử ngốc, ngươi đừng lo lắng cho hắn, cổ phiếu chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là địa vị của hắn ở Xích Tiêu phái! Bành Hải đại diện cho một vài người thế hệ mới trong Xích Tiêu phái. Trong một số chuyện của tông phái thường có cách nghĩ khá tiến bộ, còn Chu Ẩn lại là người đại biểu cho lớp người cũ, tôn trọng kiểu bảo thủ và ổn định. Hai phe vốn đã đấu với nhau từ lâu rồi! Lần này cậu lấy tư cách là sư đệ của Bành Hải, khiến trường trung học Xích Tiêu gặp phải xui xẻo, khiến lão Chu Ẩn ăn một vố đau, phe trẻ tuổi toàn thắng, Bành Hải vui mừng còn không hết ấy chứ.”
"Sư đệ của Bành Hải?" Lý Diệu ngơ ra, sau đó liền thả lỏng hơn.
Hắn và Bành Hải không chỉ là bạn học lúc ở Đại Hoang chiến viện mà còn là “phần tử ăn hại của giới tu chân”, Tôn Bưu tiết lộ.
Mối quan hệ đầu tiên chỉ có thể nói là hoàn toàn bình thường nhưng ở đại học nào cũng có mấy vạn, mấy chục vạn học sinh, bạn học cùng trường với nhau gọi nhau là “sư huynh, sư đệ” cũng không đại diện cho điều gì.
Nhưng mối quan hệ thứ hai thì hoàn toàn khác. Nếu như ở giới chân tu cổ đại thì Tôn Bưu được coi như “ân sư khai sáng” của bọn họ. Hai người bọn họ đều là đệ tử thân truyền của Tôn Bưu, tất nhiên sẽ là huynh đệ thân cận của nhau rồi.
Bành Hải nở nụ cười, cũng sửa lại cách gọi:
“Lý sư đệ, không cần lo lắng nhiều như vậy, Xích Tiêu phái không hẳn là nơi trở về của ta, chỉ là mất một chút cổ phiếu thì có tình là gì? Đệ đến chiến viện Đại Hoang nhất định phải tu luyện cho tốt để sớm trở thành tu chân giả. Biết đâu mai sau có một ngày ta tự mình lập một môn phái, không biết chừng sẽ tìm đến đệ để liên minh, mời cậu về tông phái của ta làm một vị trưởng lão hoặc chức vụ gì gì đó, ha ha.”
“Huynh muốn tự mình lập một môn phái sao?”
Lý Diệu hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy đây cũng là một chuyện hợp tình hợp lẽ.
Bành Hải là một cao thủ đứng nhất nhi trong giới trẻ của Liên bang. Nếu đã là rồng vàng thì há gì phải sống trong ao. Một nhân vật mạnh như vậy được chiêu mộ thì cũng không nói làm gì, nhưng một khi đã chắn Xích Tiêu phái, muốn lôi kéo mọi người để tự mình gây dựng cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ tới đây, Lý Diệu gật đầu, cười nói: “Trưởng lão thì không cần đâu, nếu như Hải ca thật sự tách ra lập một môn phái mới thì nhất định phải giữ lại chức “tổng tài kĩ thuật” cho đệ nhé, để ta quản lý tất cả chế độ luyện pháp bảo.”
“Quân tử nhất ngôn!”
Lý Diệu cùng Bành Hải nắm chặt tay nhau, nắm đến gân xanh trên trán đều nổi hết lên.
Sau đó, hắn đi đến trước mặt ba người bình thường.
Ba người hết sức bình thường này hoặc là không có thực lực mạnh, hoặc là không thể nào thính toán quá nhiều thần niệm hoặc là không có chút trợ giúp nào đối với quá trình tu luyện của hắn.
Thế nhưng...
Lý Diệu cũng vô cùng cảm kích ba người họ.
Vương gia gia, hiệu trưởng Mao và người bạn vào sinh ra tử Mạnh Giang.
“Vương gia gia, cảm ơn ông vẫn luôn mua những pháp bảo duy tu của tôi với giá cao, còn thường xuyên giới thiệu công việc cho tôi, đưa tôi đi kiếm tiền nên tôi mới có thể học xong trung học.”
“Hiệu trưởng Mao, cảm ơn thầy đã nhất quyết nhận em, cho em được dự thi đại học với danh nghĩa là học sinh của trường Quáng Công Tử Đệ.”
“Tiểu Giang, tình cảm giữa chúng ta thì khỏi phải nói rồi. Lúc tao hôn mê, lúc nào có thời gian rảnh thì mày đều đến bệnh viện chăm sóc tao. Mọi người đều cười nhạo và nói tao là “Yêu tinh huy hoàng một lúc rồi tắt ngóm”. Mày còn đứng ra nói hộ tao, thậm chí còn đánh nhau với người ta vì chuyện đó. Tất cả tao đều biết hết rồi.”
Lý Diệu bước tới, ôm chặt lấy người anh em tốt của mình.
Vành mắt Mạnh Giang đỏ lên, cảm động nói:
“Cái này thì có há gì, chúng ta là huynh đệ tốt, nếu như ngay cả đến huynh đệ cũng không tin tưởng nhau thì còn có thể tin tưởng được ai? Tiểu Yêu quái, tao đã biết là mày sẽ không ngã xuống một cách dễ dàng như vậy mà. Trong mắt của tao, mày luôn là một yêu nghiệt! Vào đại học rồi thì nhất định phải tu luyện cho tử tế để sớm trở thành một tu chân giả thật lợi hại. Đến lúc đó, tao có thể khoe khoang với mọi người là người huynh đệ vào sinh ra tử của tao là lão quái Nguyên Anh, ha ha, đảm bảo sẽ dọa được khối người.”
“Yên tâm, tao sẽ không để mày phải đợi quá lâu đâu, nhất định sẽ để mày có cơ hội được nở mặt. Nhưng mà sao mặt mũi mày lại sưng vù lên thế này, vẫn có kẻ đánh mày à?”
Lý Diệu quan sát kĩ khuôn mặt của bạn, phát hiện ra khóe mắt hắn có vết thâm khá nặng.
Mạnh Giang cười trừ, nói: “Là ba tao đánh đó. Nhắc đến đều là lỗi của mày cả!”