"Tiểu Lý sư phụ, khối đá lớn này là những năm trước đây từ trên trời rơi xuống, rơi đúng xuống trong thôn của bọn ta trong, còn làm hỏng cả một gian nhà ngói của ta đấy, đừng trông nó nhỏ thế này thôi, nhưng nặng phết đấy, một cục nhỏ nhỏ này thôi nhưng nặng tận hơn năm mươi mấy cân, cậu mau lại thử xem có vừa tay không."
Thấy Lý Diệu đứng bất động, trưởng thôn bước tới kéo tay của hắn:
"Tiểu Lý sư phụ, hôm nay cậu giúp người trong thôn chúng sửa được nhiều rối thú như vậy, tính ra tất cả tiền sửa chữa cũng phải hơn vạn, nhưng mà phần lớn người trẻ trong thôn đều đi xa làm việc, còn lại mấy ông bà già và lũ trẻ con, một chốc một nhát không thể nào gom được số tiền lớn như vậy. Thứ này, mấy năm trước có người ngoài thôn đến đây muốn mua lại. Họ ra giá đến ba vạn tệ, ta thấy mặt kẻ đó có vẻ gian xảo, không giống người tốt nên ta không bán. Vừa hay hôm nay, ta thấy cách cậu dùng búa nhanh như vậy, sợ là những chiếc búa thông thường sẽ quá nhẹ, hơn nữa sẽ nhanh chóng bị nóng chảy ra rồi không dùng được nữa. Lúc đó ta liền cân nhắc, cái thứ này không ăn không mặc được, đem đi nén dưa thì lại nặng quá, không bằng tặng nó lại cho cậu làm cây búa, cậu thấy thế nào?"
Lý Diệu lắc đầu, nói:
"Trưởng thôn, chuyện này trước đó chúng ta cũng đã nói rõ rồi, tôi cũng không phải đăng kí một cách chính quy làm thợ luyện kim khí, mới chỉ là một nửa sinh viên đại học thôi. Cho nên có thể giúp mọi người trong thôn làm một chút chuyện nhỏ này thì có đáng tiền gì đâu? Hơn nữa cái khối đá này nếu mang đến phố bán đấu giá thì ít nhất cũng được mười hai, mười ba vạn. Nếu như gặp được một vị tu chân giả đang cần đến nó thì có thể bán được hai mươi vạn cũng không ngoa. Thứ này quý quá, tôi không thể nhận."
Trưởng thôn vỗ đùi cái đét:
"Ta đã nói rồi mà, cái tên kia mặt mũi lấm la lấm lét, chắc chắn không phải loại người hay ho gì. Một món đồ trị giá mười hai, mười ba vạn mà lại muốn mất có ba vạn để mua; lại còn nghĩ chúng ta là người nhà quê không biết gì cơ đấy. Đúng, bọn ta không biết nhìn hàng nhưng bọn ta biết nhìn người. Vừa nhìn là biết Tiểu Lý sư phụ là người tốt rồi, thứ này cậu dùng là hợp nhất, cậu cầm lấy đi! Nếu như không có cậu thì cả một đống rối thú đã phải thay mới hết rồi. Đừng nói là hai mươi vạn, chỉ thay một con thôi thì bốn mươi vạn cũng bay rồi!"
Lý Diệu vẫn lắc đầu nhưng ánh mắt lại hoàn toàn bị Ảm Tinh nham thu hút, không cách nào rời đi dược.
Trưởng thôn cũng là người từng trải rồi, sao có thể không nhìn ra trong lòng hắn cũng thích món đồ này được chứ. Ông cười híp mắt nói:
"Tiểu Lý sư phụ, nếu không thì như thế này đi, chúng ta cũng không nói là tặng hay bán gì, món đồ này cậu cứ lấy mà dùng trước, còn chuyện có lấy tiền hay không thì để sau hãy nói, tôi biết hiện giờ cậu cùng là một sinh viên nghèo, trên người cũng không có bao nhiêu tiền. Lần tới lúc nào tiện thì chúng ta bàn tiếp, được không?"
"Trưởng thôn, hay là thế này, mặc dù ban nãy tôi có tạm thời sửa được linh kiện cho mấy con thú kia, nhưng những linh kiện này chung quy không phải nguyên trạng, tuy rằng khác biệt bên ngoài không lớn lắm, thế nhưng qua sự cải tạo mang tính phá hại của tôi thì những kết cấu siêu nhỏ bên trong đã có sự biến đổi rất lớn, tuổi thọ của những chiếc máy đó cũng sẽ không được cao."
"Khối Ảm Tinh nham này tôi sẽ cầm trước, coi như là tôi giúp ông mang tới thành phố lớn để giám định, đợi đến khi giám định ra giá trị của nó đáng bao nhiêu, tôi sẽ giúp ông đổi toàn bộ số tiền đó thành linh kiện phù hợp nhất, sau đó mọi người hãy mang tới chỗ các thợ sửa pháp bảo, bảo họ thay lại cho, đảm bảo có thể dùng thêm hai, ba mươi năm nữa, thế nào?"
Hiện tại, mỗi tháng Lý Diệu đều nhận được ba vạn tệ tiền trợ cấp thương binh loại I của Liên bang, thêm nữa Đại Hoang chiến viện cũng đã miễn toàn bộ học phí cùng phụ phí cho hắn, lại còn có thể lấy được học bổng loại ưu. Nói ra hắn cũng được xem là người khá có tiền.
Hắn quyết tâm dùng tiền tích góp một năm đem đổi thành những linh kiện máy móc, gửi cho những người dân thân thiện, đôn hậu nơi đây.
Trưởng thôn vui vẻ gật đầu và cười:
"Như vậy tất nhiên là được rồi, cậu mau xem khối đá này có vừa tay cậu không, có nặng quá không?"
"Vâng!"
Lý Diệu hai mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm khối tinh nham kia đến nỗi quên cả chớp mắt, tựa như đang nhìn khắp tấm thân ngọc ngà của một tuyệt thế giai nhân.
Hắn khom người cầm lên, cảm thấy thắt lưng căng cứng, hai tay nặng trịch. Chỉ là một khối Ảm Tinh nham dài chưa được nửa mét lại khiến người ta mất nhiều sức lực mới miễn cưỡng cầm lên được.
Nhưng mà cảm giác ở rất ổn. Ảm Tinh nham cầm không có cảm giác lành lạnh như những kim loại khác mà nó giống như một khối gỗ lim đã qua gọt giũa, khô ráo nhẵn nhụi.
Nếu quan sát tinh tế khối tinh nham này sẽ thấy nó còn có mười mấy vòng vân thể hiện sự sinh trưởng trong tự nhiên của nó, mặt lồi lõm không bằng phẳng càng tăng thêm rất nhiều lực ma sát.
Hai tay Lý Diệu nắm chặt lấy, hắn có cảm giác mình đang hòa vào làm một với khối đá này, tâm linh tương thông, thậm chí hắn có thể nghe thấy cả những hô hấp nho nhỏ bên trong Ảm Tinh nham.
Khối đá này mặc dù không có cách nào có thể luyện nó thành một pháp bảo có uy lực mạnh mẽ nhưng lại là cây búa rèn tốt nhất. Vì nó có tính đối kháng tự nhiên với tất cả các loại linh năng nên không cần lo là tâm năng sẽ bị quấy nhiễu, dùng nó để luyện ra những nguyên liệu có chứa linh năng là tốt nhất.
Có khối Ảm Tinh nham này, Lý Diệu như hổ thêm cánh!
Hít sâu một hơi, Lý Diệu thử những chiêu thức mở đầu 108 Thủ Phi Phong Loạn chùy pháp. Lý Diệu có cảm giác từng tấc cơ thịt trên người đều phát ra tiếng rên rỉ tuyệt diệu. Thoải mái vô cùng.
Mới chỉ là đặt thử một tư thế mà đã thoải mái như vậy, nếu như dùng khối Ảm Tinh nham này để luyện ra đủ dạng pháp bảo trong trời đất thì chắc chắn cảm giác sung sướng đó không cách nào có thể tả nổi.
Trong đáy mắt Lý Diệu phát ra ánh sáng hi vọng.
Thôn trưởng vui vẻ nói: "Tiểu Lý sư phụ, khối Ảm Tinh nham này ở trong tay cậu, nó phát sáng, cậu cũng phát sáng. Cậu và nó đã được định sẵn là một cặp trời sinh rồi! Ha ha.”
"Trưởng thôn, thật sự cảm ơn ông, khối thiên thạch này đối với người khác mà nói có thể không đáng là gì, nhưng đối với tôi nó là một báu vật trân quý có tiền cũng không mua nổi." Lý Diệu nói một cách đầy chân thành.
Trưởng thôn nở một nụ cười chất phác, đột nhiên ông bước nhanh tới chỗ cửa, vén mành lên, nói lớn với tất cả mọi người ở bên ngoài:
"Tất cả mọi nghỉ làm một lát đi bày hết tiệc rượu chúng ta định chuẩn bị cho năm mới ra nào. Tiểu Lý sư phụ nói hôm nay cậu ấy phải đi rồi, mọi người xem, chúng ta có nên dễ dàng tha cho cậu ấy được không?"
"Trưởng thôn, người..." Lý Diệu nhất thời há hốc mồm.
...
Hai ngày sau, trên bình nguyên bao la phương Bắc, trời hôm nay đặc biệt cao, mây đặc biệt mỏng manh, ánh mặt trời như thiêu đốt rọi xuống vùng đất rộng lớn, biến cả thế giới thành một biển sắc vàng óng ánh.
"Ò..."
Một con linh thú to lớn, béo núc ních, lông dài phủ toàn thân đang lười nhác trôi sang đường.
Không sai, chính là "Trôi nổi".
Con linh thú này được gọi là Trùng thiên hống, là một loài linh thú có nguồn gốc tiến hóa từ biển, bởi thân thể quá mức khổng lồ, cân nặng quá lớn, tứ chi căn bản không thể chống đỡ, vì lẽ đó ở phía dưới liền tiến hóa thành mười sáu cái ống phun khí, có thể bắn ra một lượng khí lớn, đập xuống mặt đất có thể giúp nó bắn thẳng lên không trung.
Sau người nó cũng có thêm bốn cái ống tương tự, một khi bốn ống đó bắn ra một lượng khí thì có thể giúp thân thể nặng mười mấy tấn của nó tiến lên phía trước.
Nguyên lí này tương tự với thuyền đệm khí mà Liên Bang sử dụng.
Bởi vì dựa vào dòng khí lưu khởi động, lại là trôi nổi ở giữa không trung nên động tác của Trùng thiên hống vô cùng chắc chắn, thế nên bất chấp mọi loại địa hình, dù là hồ nước, đầm lầy hay là đồi núi, chỉ cần không phải núi cao vạn trượng thì nó cũng có thể di chuyển như trên một vùng đất bằng phẳng, trở thành một phương tiện giao thông được rất nhiều người ưa thích.
Trên lưng con Trùng thiên hống này luôn trở theo một lượng lớn bánh trà, đè nó đến mức không cả thở nổi.
Trùng thiên hống vô cùng bất mãn thở phì phì, thi thoảng lại dùng cái mũi dài linh hoạt của mình đá ra phía sau lưng.
Một ông lão mặt đầy nếp nhăn vội vàng cho nó ăn táo chua mà nó thích nhất, lại còn vuôt ve bộ lông của nó, bắt rận cho nó, như thế mới khiến nó thoải mái hơn một chút.
Lý Diệu thư giãn nằm trong đống bánh trà, gối đầu lên hai tay, nheo mắt lại ngắm nhìn những đám mây biến hình trên bầu trời, trong khoang mũi đều tràn ngập hương thơm của lá trà, cả người được ánh sáng ấm áp chiếu vào, vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng hắn lại chợp mắt một chút.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy vị kia gọi:
"Tiểu ca, đến Cự Nhận Quan rồi!"
"Ông Ngô, cảm ơn đã cho tôi đi nhờ xe một ngày!"
Lý Diệu nhảy từ trên lưng Trùng thiên hống xuống, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất tận mười mấy mét, cười hì hì vẫy tay tạm biệt ông lão. Hi vọng ông không phát hiện ra ban nãy hắn nhảy xuống đã lén lút đút vào túi áo ông hai trăm đồng.
Hít sâu một hơi, làm một vài động tác thể dục giãn gân cốt. Lý Diệu cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo sau hai ngày say bí tỉ không biết trời đất trăng sao gì.
Không ngờ rượu mà người tron thôn ủ lại lợi hại như vậy, đến hắn khí phách đầy mình, là người luyện công mạnh như vậy nhưng uống liên tiếp mười chum cũng không trụ nổi nữa, ngủ như chết liền tù tì bảy, tám tiếng.
Nhưng mà hắn cũng không vừa, trước khi say bí tỉ, hắn cũng đã kịp khiến cho các bô lão trong làng đi lại không vững, đến cả các cô các bà cũng không tha.
Đến ngày hôm sau khi hắn tỉnh lại, ngoài mấy đứa bé ra thì tất cả đều vẫn ngủ say như chết.
"Chuyến đi lần này được ngắm nhìn biết bao phong cảnh tuyệt đẹp, gặp gỡ biết bao con người kì là, kết được thêm bao nhiêu người bạn thú vị, lại còn vô tình nhận được một khối Ảm Tinh nham thích hợp dùng để làm búa luyện kim khí nhất, quả là thu hoạch được không ít."
Tâm trạng Lý Diệu hết sức khoan khoái.
"Tiếc nuối duy nhất chính là, ta vẫn chưa tìm được điểm "cảm xúc" thuộc về ta, linh căn vẫn chưa thức tỉnh."
"Nhưng mà đây không phải là chuyện có thể vội vàng được, tu luyện tâm linh nào có đơn giản như vậy? Nếu như du sơn ngoạn thủy nhất định có thể đánh thức linh căn thì thế giới này chật ních tu chân giả à?"
Lý Diệu nở nụ cười tự giễu.
Trải qua ba tháng du lịch kết hợp tu luyện, hắn cảm giác được độ khai phá linh căn đã tăng lên một cách rõ ràng, nếu như hiện tại thử một chút không biết chừng có thể leo lên 99%.
Đặc biệt là phần trán của hắn, mỗi buổi sáng thức dậy hắn đều cảm thấy phần trán của mình căng phồng lên, cũng giống như việc hắn không thể kiểm soát được "thằng em chào cờ" vậy. Tựa như trong sâu thẳm não bộ hắn có thứ gì đó giống như ngọn măng tre nhất định phải đâm ra mới được.
Chỉ còn một chút nữa thôi là hắn có thể đánh thức linh ăn, trờ thành một tu chân giả!
Nhưng cái cửa cuối cùng này cũng không dễ gì mà đi qua được. Rất nhiều người đến ngưỡng 99% rồi nhưng mất hơn nửa năm, thậm chí đến hai, ba năm mới qua được.
"Có người nói khi linh căn thức tỉnh thì sẽ cảm giác được cả người nóng lên, đầu óc trở nên mơ màng, tất cả tình hình thực tế đều cảm thấy mãnh liệt hơn gấp trăm lần so với bình thường, hoàn toàn không có cách nào khống chế được chính mình, chỉ có thể thích làm gì thì làm, làm xằng làm bậy. Ba tháng qua mình chưa được trải qua cảm giác đó, xem ra chỉ có thể đợi sau khi vào chiến viện Đại Hoang rồi từ từ tìm cơ duyên thuộc về mình thôi."
Lý Diệu dõi mắt nhìn ra xa, con đường phía trước còn rất dài! Cuộc sống thời đại học phong phú, đặc sắc sắp sửa bắt đầu rồi!
"Chiến viện Đại Hoang ơi tôi đến rồi!"
Hắn thấy bốn bề vắng lặng, nhất thời tính trẻ con nổi lên, dùng hai tay đánh mạnh vào lồng ngực, hú lớn lên.
Những hắc dực phi kiếm hồi lâu không lộ diện cũng chui từ trong túi ra, bay nhảy xung quanh hắn.
Ở trước mặt bọn họ, một khoảng đất rộng lớn tĩnh lặng bỗng nhô lên một dải núi tựa như lưng một con rồng khổng lồ, ở chính giữa dãy núi lại như bị một lưỡi rìu bổ làm hai, lộ ra một lối đi dài và hẹp.
Men theo con đường nhỏ này sẽ thấy một cứ điểm quân sự quan trọng sừng sững nằm đó đầy khí phách.
Đó chính là Cự Nhận Quan được biết đến với danh xưng Cửa ải hiểm yếu nhất thiên hạ!