Tả Mạc mở lớn miệng, thở dốc, hai mắt lồi ra, giống như cá chết, nhìn chằm chằm vào Băng Tinh kiếm đang trôi nổi trước mặt. Cả người hắn như trúc trong gió, toàn thân run rẩy. Quần áo ướt đẫm, dán trên thân, hiển lộ vóc người khô gầy của hắn.
Phanh, hẳn ngửa mặt ngã xuống, Băng Tinh kiếm trên không mất đi không chế, đinh một tiếng rớt trên mặt đất.
Vô lực nhìn vào trời cao, Tả Mạc đầu on gong, một tia linh lực cuối cùng cũng bị dùng sạch sẽ.
Năm ngàn chin trăm hai mươi ba lần!
Chỉ cần chém hơn bốn nghìn lần nữa có thể đạt tới 1 vạn lần…
Năm ngàn chin trăm hai mươi ba lần không có chém vô ích, mặc kệ bất kể chiêu nào trong ly thủy kiếm quyết, hiện nay hắn đều có thể hoàn toàn không cần nghĩ ngợi xuất ra, một hơi hoàn thành, không có chỗ nào đình trệ. Nhưng đây chỉ là kiếm chiêu.
Kiếm chiêu là da thịt, kiếm ý là xương.
Kiếm chiêu không kiếm ý, giống như hổ giấy, đi dọa người thôi.
Mỗi loại kiếm quyết, kiếm ý trong đó đều không giống nhau. Thậm chí cùng một loại kiếm quyết, tu giả bất đồng luyện ra kiếm ý cũng ngàn sai vạn khác. Tả Mạc lĩnh ngội, là kiếm ý thủy triều của sư thúc Tân Nham, mà không phải ly thủy kiếm ý.
Chỉ có kiếm ý phù hợp, mới có thể dung hợp với kiếm chiêu.
Khi chén tới 4000 lần, Tả Mạc lĩnh ngộ được đạo lý này. Kiếm ý thủy triều học trộm từ Tân Nham sư thúc, chỉ khi phù hợp với kiếm chiêu, mới phát huy ra uy lực lớn nhất. Mình tuy dùng kiếm mang của nhẫn kim kiếm một lần, nhưng Tả Mạc suy đoán, nếu không vì kiếm mang của nhẫn kim kiếm cấp quá thấp, nếu không mình khó phát huy ra.
Hắn thủ vô số lần, còn không cách nào đánh tan kiếm ý thủy triều vào trong kiếm chiêu của ly thủy kiếm quyết. Hai thứ như hai loại đồ vật hoàn toàn bất đồng, căn bản không cách nào kiêm dung.
Nếu nhưu không có lĩnh ngộ kiếm ý, Tả Mạc còn không để ý vấn đề này. Nhưng tự mình thể nghiệm quá nhiều lần bị kiếm ý chặt đứt, sự cường đại cùng khủng bố của kiếm ý sớm đã nhập vào tâm hắn, uy lực ngay cả hồn phách đều dễ dàng chặt đứt. So với nó, kiếm chiêu hoa lệ cùng như hư mà không thực.
Kiếm ý, không nghi ngờ là vấn đề hắn để ý nhất.
Thời gian không nhiều, hắn không có biện pahs dựa vào bản thân suy xét, chỉ có thể tìm tới Bồ yêu.
"hì hì, muốn biết sao? uhm." Bồ yêu cười dụ hoặc.
Tả Mạc rất tự giác đem tinh thạch kiếm được do luyện chế kim ô hoàn trước đây ném cho Bồ yêu.
"Xem ra chúng ta càng lúc càng hợp." Bồ yêu cười khẽ, lập tức thản nhiên nói: "Kiếm ý của mỗi bộ kiếm quyết tự nhiên bất đồng, loại vấn đề ngu ngốc này còn cần phải nghĩ sao? Lĩnh ngộ ly thủy kiếm ý. Tùy tiện tìn con sống, đi xem xem, cái gì là thủy. a, cái gì là hỏa, chả phải thế soa!"
"Mở to hai mắt ra mà nhìn, lần sau là phải thu phí." Thanh âm Bồ yêu từ trong ngọn lủa ngập trời truyền tới.
Thức hải một biển lửa, đầy trời lửa đỏ cuồng vũ, chỉ thấy vô số ngon lửa đỏ đậm thăng lên, như vô số hoa hồng nở bừng trong hư không. Mỗi đóa hoa lửa đều có một tiết tấu đặc thù, lửa ngoài đỏ đạm như xà thè lưỡi, lẽ nuốt bất định.
Lửa đỏ đóa đóa đầy trời, đột nhiên tụ tập trung gian, toàn bộ quá trình lặng yêu không một tiếng thở, tựa như từng giọt nước nhập hải, không có chút sóng cuoocnj.
Một hỏa cầu khổng lồ vô cùng treo trên thức hải Tả Mạc, cùng ngôi sao trong hư không đọ ánh sáng. Nó yên lặng bốc cháy, chỉ có thể thấy một thái dương màu hồng ẩn ẩn sắc đen. Màu đỏ thuần túy, như nước thép đỏ cấu thành, có chút chỗ, có thể nhìn thấy đỏ tới mức phát ra màu đen, toàn bộ bề mặt hình cầu chi chit ngon lửa phun nuốt bất định.
"thật nóng." Tả Mạc tựa như ở trong lò lửa, sóng nhiệt ập tới, toàn thân nhưu bị than lửa quay nướng, lại sinh ra cảm giác thiêu đốt cường liệt.
Hắn cả kinh.
Toàn bộ thức hỉa, cũng không phải thực thể. Ngay cả hắn, cũng đều chỉ là một tia thần thức, giống như lửa này, trước kia dù thức hải rơi vào biển lửa, Tả Mạc đều không cảm thấy chút sức nóng. Song lần này, hỏa cầu khổng lồ đỏ tới phát đen, lại khiến hắn cảm thấy sợ sệt.
Hỏa cầu rất bình tĩnh treo giữa không trung, tĩnh lặng bốc cháy, nhưng ngay cả trong lúc an tĩnh, nhiệt độ cùng nguy hiểm khiến Tả Mạc sợ sệt. một bầng ngoài mỏng manh như vỏ trứng đang an tĩnh kia, tùy thời có thể vỡ tan.
Nhưng lúc này, hỏa cầu trên không đột nhiên không chút dự triệu vỡ tan!
Tả Mạc nhìn thấy một màn cực hùng tráng!
Vô số lủa đỏ như dòng nham thạch phún phát, hướng tới một phương hướng nhào tới, lửa đỏ như mưa, toàn bộ những nơi Tả Mạc có thể nhìn thấy, đều bị nhuộm đỏ!
Bầu trời đen tối bị không biết bao nhiêu lửa đỏ nhuôm thành đỏ đậm!
Ngọn lửa hoặc lớn hoặc nhỏ, sau khi xung kích cực nhanh, tốc độ của chúng nó chậm lại.
Hoa lủa đầy trời, chúng nó chậm rãi trôi nổi, giống như hạt hoa bồ công anh bị gió thổi, theo gió tung bay. Nhiệt độ cao nóng bỏng khiến cảnh vật vặn vẹo, càng tăng thêm vẻ mộng ảo cùng không chân thực.
Tả Mạc đứng ngẩn, bỗng nhiên, hắn không khỏi nghĩ tới hắc hải, tràng cảnh vô số hạt bồ công anh bay múa.
Ngọn lửa đỏ đậm nhảy nhót trên không, cuối cùng rơi xuống đát, vừa rơi xuống đất, chúng nó như cắm rễ, nhanh chóng lan tràn, trong chớp mắt, chung quanh Tả Mạc đã là một biển lửa, khôi phục như trước. Chỉ là biển lửa này, không có chút cảm giác nóng bỏng. Hắn sửng sốt vươn tay ra, như người vô hình xuyên qua lửa đỏ.
Đây là hỏa….
Vừa vặn nhì tới một màn này, mang tới cho hắn xung kích chưa từng có!
Liên tiếp mấy ngày, Tả Mạc đều thần tình hoảng hốt, một màn trong thức hỉa, không ngừng lặp đi lặp lại trước mắt hắn. Hắn như tượng gỗ, thất hồn lạc phách, thơ thẩn thẫn thờ.
Những họa diện yêu dị mà tràn đầy lực lượng kia, mỗi tình tiết, như khắc sâu vào trong đầu hắn.
Như hỏa…
Tiểu Quả lau mồ hôi, nhìn vào vết cắt trên tấm gỗ, khuôn mặt quả táo đơn thuần đáng yêu lộ vẻ vui mừng.
Nàng hiện tại có thể phát ra kiếm mang!
Hơn nữa, nàng còn không dùng nhẫn kim kiếm mà sư huynh cho hắn, bằng vào tu vi của bản thân phát ra kiếm mang. Nàng một mực kiên trì luyện tập ngọc giản trước đây Tả Mạc cho, nàng đều không biết thời gian này làm sao trôi qua. Những thứ trong ngọc giản không chút phức tạp, nhưng đối với một nữ hài từ nhỏ ở khu nuôi dưỡng mà nói, độ khó không khác lên trời.
Mồ hôi, mệt, đau, luyện sai, không hiểu, mờ mịt…
Trong bóng tối, nàng không biết đã khóc bao lần, mắt đã khóc thành quả đào, nhưng mỗi lần khóc xong, nàng lại bắt đầu luyện, đau đớn mệt mỏi, vừa khóc, vừa bắt đầu luyện lại…
Hai tay non nớt kia, hiện tại đã nhiều hơn một phần cương ngạnh cùng lực lượng.
Sư tỷ thành nội môn đệ tử, sư huynh cũng thành nội môn đệ tửu…
Nàng không khỏi nắm chặt bàn tay nón nớt lại, đôi tròng mắt đẫm lệ tràn đầy kiên định – tiểu Quả cũng nhất định trở thành nội môn đệ tử!
Trước kia, có sư tỷ che chở nàng, sau lại có sư huynh. Tuy sư huynh vẻ ngoài xấu chút, tính khí lại không phải rất tốt, nhưng, không biết từ lúc nào, tiểu Quả cảm giác, sư huynh mà nàng có chút sợ hãi đã khắc sâu trogn lòng nàng. Đặc biệt khi sư huynh tặng ngọc giản cho nàng, căn dặn nàng chăm chỉ tu luyện, phải bảo hộ mọi người, tiểu Quả thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng!
Nghiên đầu, nàng nghĩ rất đơn thuần.
"Tiểu Quả, tiểu Quả." Có người gọi nàng.
"Ai!" Nàng vội đáp lời.
Vài vị sư tỷ chạy qua, mồm năm miệng mười nói: "Chúng ta đi Đông PHù một chuyến, thật lâu chưa đi."
"Chúng ta cùng đi."
Không có người biết nàng đang luyện kiếm quyết, luyện tập mỗi ngày, nàng đều một mình.
Nàng không phải không muốn đi, luyện tập hôm nay còn không có hoàn thành. Đang chuẩn bị cự tuyệt, đột nhiên nghĩ tới lời sư huynh nói với nàng, muốn nàng chiếu cố mọi người, lời tới môi, lại biến thành: "Ân, được!"
Đông Phù điện, Du Bạch bẩm báo Thiên Từng tử: "Thư cùng thiếp mời đều đã phát, Vô Không kiếm môn cùng Đông Kỳ kiếm môn, đều là đồ nhi tự thân đưa tới."
"Uhm, vất vả rồi." Thiên Tùng Tử tán thưởng gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, dặn dò: "Gàn đây ước thúc người trong thành, chú ý không để xảy ra loạn."
"Sắp phát sinh chuyện gì sao?" Du Bạch sửng sốt, liền vội hỏi.
"Còn nhớ lần trước bạch nhật tinh hiện không?"
" Dạ nhớ, nhưng có phát hiện sao?" Du Bạch lòng hơi lạnh, kỳ cảnh cổ quái kỳ dị, hắn chỉ sợ cả đời không quên. Vi Thắng trúc cơ trời sinh dị tượng, kiếm khí xuyên mây, khiến hắn bị chấn kinh thật mạnh. Nhưng nêu so sánh, những ngôi sao yên ắng xuất hiện, không chút thanh thể hiện lên trên trời xnah, lại khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng.
Thiên Tùng Tử lắc đầu: "Không có. Giói chủ từng dùng thần thức quét qua toàn giới, cũng không phát hiện dị thường. Chỉ là, sau đó giới chủ từng cầu trợ sư môn của hắn, mới tra ra, bạch nhật tinh hiển liên quan tới yêu ma."
"Yêu ma?" Du Bạch thất thanh.
"Không sai, nhưng cho dù trong cổ tịch, ghi lại về nó cũng rất mơ hồ, chỉ biết là liên quan tới yêu ma." Thiên Tùng tử sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng: "Mấu chốt là, đây là dự triệu đại hung."
"Dự triệu đại hung." Du Bạch sắc mặt trắng bệch.
Thiên địa dị tượng, tuy không thường thấy, nhưng cũng có lúc phát sinh. Bảo vật xuất thổ, cá nhân tu vi đột phá, luyện khí luyện đan, đều có khả năng dẫn phát thiên địa dị tượng. Nhưng thiên địa dị tượng có thể xưng là dự triệu đại hung, theo Du Bạch biết, chỉ có hai ba loại. Mà hai ba loại dự triệu đại hung này, mỗi một loại đều khiến thiên địa biến sắc, máu chảy thành sông. Ví như lúc một giới sắp vỡ, trời sụp đất nứt, nước sống bay lên trời, là dự triệu đại hung, tình hình này, tu vi có cao nữa cũng không cách nào trốn thoát, lúc này sẽ theo giới chôn cùng, hóa thành hư vô.
Thiên Tùng tử than thở: "Thế đạo chỉ sợ thật sự loạn! Yêu ma khởi động." Nhìn Du Bạch, lại nói: "Ngươi cũng chớ quá bận lòng. Yêu ma là thiên địch của toàn bộ tu giả, tại điểm này, vô luận môn phái nào, đều không chút rút lui. Lần này, Trần Thiên giới phái tới không ít cao thủ, ít ngày nữa sẽ tới Thiên Nguyệt giới, tới điều tra sự kiện này. Kẻ tới tu vi đều cực cao, để tránh phát sinh xung đột không cần thiết, ngươi cần tốn nhiều tân tư quản thúc thủ hạ, chớ sinh loạn. Cũng nhớ thoogn tri các môn phái bản địa."
"Vâng!" Du Bạch vội đáp lời.
"Hy vọng bọn họ có thể tra rõ." Thiên Tùng Tử thì thào nói.
Du Bạch im lặng không nói, lại không biết làm sao an ủi sư phó.