Ba người kết thúc xong bữa ăn, thiếu niên cũng chỉ nói chuyện phiếm với hai nữ nhân một chút. Khi quay đi hắn không khỏi nháy mắt với Tiểu Y Tiên một cái. Tiểu Y Tiên xấu hổ, hai má ửng đỏ nhẹ nhàng gật đầu. Vân Vận nhìn về phía này có chút nghi ngờ nhưng cũng không có tiện hỏi nhiều.
Căn nhà tranh vốn đơn sơ lên được sửa chữa rất nhanh. Sau vụ va đập từ trên không rơi xuống, Tiêu Sơn đã sửa nó cách đây khá lâu. Đêm đêm thường có sương xuống lành lạnh nhưng trong căn nhà tranh thì khá là ấm áp. Thiếu nữ nhẹ nhàng đắp chăn cho một nữ nhân xinh đẹp, sau đó nàng cũng nằm xuống phía dưới nhanh chóng đắp chăn lên ngủ.
Vân Vận tò mò hỏi: “Tiên Nhi muội muội!?”
Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Ân, Vân Vận tỷ tỷ có chuyện!?”
Vân Vận cười khổ không biết nên nói gì. Trong bóng tối có chút ánh sáng le nói nho nhỏ nhìn khá mờ. Vân Vận suy ngẫm một chút sau đó lên tiếng hỏi: “Tiên Nhi muội muội, muội rất yêu Dược Sơn sao!?”
Tiểu Y Tiên nghe thấy thế trầm ngâm hỏi: “Vân Vận tỷ tỷ, sao tỷ lại hỏi như vậy!?”
Vân Vận nho nhỏ giọng hỏi: “ta chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi!”
Tiểu Y Tiên cười đáp lại, giọng nói của nàng vô cùng hạnh phúc nói: “Có lẽ là yêu đi!” Vân Vận hoàn toàn ngây ngẩn vì câu trả lời này. Tiểu Y Tiên sau đó lên tiếng bình đạm nói: “Ta cũng không biết có yêu hắn hay không? Ta biết nếu như một ngày không nhìn thấy hắn, ta sẽ nhung nhớ sẽ khó chịu. Khi gặp hắn rồi ta sẽ thấy vui vẻ, nhưng khi ở lâu với hắn ta sẽ thấy bình thường cũng không nhớ hắn nữa nhưng một khi xa hắn một chút ta lại nhung nhớ hắn. Mỗi khi không có hắn tâm trí ta lại tràn ngập bởi hắn.”
“Nếu như hắn gần nữ nhân khác ta sẽ cảm thấy trái tim giống như thắt lại, rất khó chịu. Hắn trêu trọc ta, hắn kể chuyện cho ta… ta cảm giác được ấm áp, được vui vẻ. Ta cũng không biết có phải là yêu hắn hay không. Chỉ là ta biết ta không thể sống thiếu hắn. Mỗi ngày cùng hắn nói chuyện, mỗi ngày cùng hắn vui vẻ, mỗi ngày bị hắn chọc giận có lẽ đã trở thành nhân sinh sống của ta. Nếu như hắn hỏi ta có nguyện ra đường cùng hắn ăn xin hay không, ta không ngần ngại trả lời là có…”
“Nếu nam nhân khác tiếp cận ta, ta sẽ coi chừng bản thân mình vì hắn. Nếu hắn chạm vào ta, ta sẽ thấy xấu hổ, vui vẻ cùng với ấm áp trong lòng. Khi hắn chạm vào ta, toàn thân ta giống như điện giật vậy.”
“Ân chính là khi ở cùng hắn thì vui vẻ, ở quá lâu thì thấy bình thường nhưng khi xa lại cực kỳ nhớ nhung. Hình ảnh hắn sẽ chiếm toàn bộ tâm trí của ta, khi xa hắn chỉ mong có thể ngay lập tức gặp lại hắn một khắc không rời.,Có lẽ đây là yêu chẳng, ta cũng không biết… Có lẽ là yêu đi…”
Tiểu Y Tiên càng nói thì càng tiến vào trạng thái ngây ngốc. Lúc này nhìn thấy Vân Vận đang lâm vào trầm tư, Tiểu Y Tiên hỏi: “Vân Vận tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy!?”
“Không, không có gì!” Vân Vận lắc đầu cảm khái. Nàng thở dài nói rất khẽ: “Chẳng lẽ ta cũng yêu hắn rồi sao!” Nàng vẫn nhớ trong lúc mê man hình ảnh thiếu niên mái tóc bạch kim hiên ngang ôm mình vào trong ngực mà không có bất cứ sợ hãi gì cứu nàng từ trong hiểm cảnh. Khi gặp hắn, hắn cười dâm đãng, hắn hống nàng, thi thoảng trêu trọc nàng. Ban đầu nàng nghĩ hắn chẳng lẽ là người hai mặt, càng suy nghĩ về hắn nhiều thì hình ảnh của hắn càng in sâu vào trong đầu của nàng. Nàng không biết bất tri bất giác lúc nào hình ảnh của hắn đã tràn ngập trong lòng nàng. Hắn tham hoa háo sắc, hắn bỉ ổi đê tiện nhưng hắn lại chân thật so với đám nam nhân giả dạng thanh cao gì đó. Hắn lúc nguy hiểm có thể đứng trước mặt của nữ nhân để che chắn cho nàng. Hắn có hay không là một nam nhân đáng để yêu?
Vân Vận không biết, chỉ là nàng rơi vào suy tư. Có lẽ nàng bất chi bất giác đã vướng vào lưới tình của hắn khi nào không biết.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa từ từ mở ra, Vân Vận thấy được Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng kéo chăn ra sau đó đắp lại vị trí của. Vân Vận thở dài, nàng quá rõ Tiểu Y Tiên muốn đi đâu. Chắc chắn nàng đã đi đến chỗ hẹn của Tiêu Sơn cùng với nàng. Vân Vận lắc đầu, không ngờ đột nhiên nàng có ý nghĩ rằng nếu như cứ sống thế này mãi cùng với hai người họ thật là tốt biết bao. Vân Vận ngay lập tức lắc lắc đầu nói: “Vân Vận ngươi đang nghĩ gì vậy!?”
Tiểu Y Tiên rón ra rón rén giống như con mèo trắng nhỏ đi ra ngoài ăn vụng. Kẽo kẹt! Âm thanh vang lên. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra sau đó nhanh chóng đóng lại. Tiểu Y Tiên sau khi đóng lại hai má ửng đỏ, rõ ràng nàng đã phát hiện được Vân Vận vẫn thức biết được nàng rời đi hiển nhiên nàng có chút xấu hổ. Nàng đi ra ngoài gặp phu quân của mình mà giống như đi ngoại tình phải vụng trộm vậy.
Tiểu Y Tiên đưa hai tay lên ôm má của mình sau đó tiến về phía trước. Thiếu nữ thầm mắng: “Tên hỗn đản này, ngày nào cũng muốn… cũng không để ta nghỉ một buổi! Nếu như không phải tu vị của ta tăng trưởng quá nhanh ta cũng không muốn để cho hắn… Hừ… hừ…” Nói đến đây nàng lại xấu hổ sờ sờ xuống hạ thể của mình. Ở dưới hạ thể của Tiểu Y Tiên rõ ràng vẫn còn dính chút nước ươn ướt. Dù sao tu vi của nàng tăng trưởng quá nhanh thực sự không tốt lắm, nàng muốn cảm ngộ thiên địa để củng cố tu vi nhưng cách này so với việc bị Tiêu Sơn đè xuống chậm hơn rất nhiều lần thế nên nàng mới nèn chịu đừng mà bị hắn đè xuống.
Mặc dù trong lúc ân ái, Tiểu Y Tiên cũng cảm nhận được khoái hoạt của thể xác nhưng dù sao hai bên chênh lệch trong việc ấn ái khó mà bù đắp. Lần nào để cho cái cây đại bổng của hắn mềm xuống thì hoa cúc của nàng đều sưng đỏ, nơi tư mật của Tiểu Y Tiên hoàn toàn bị hắn phun đầy tràn chất dịch, đến ngực cùng với miệng của nàng cũng hoàn toàn tê dại.
Tiểu Y Tiên lúc này tiến tới nhìn thấy một cái động nhỏ, một thiếu niên đứng ở đó mỉm cười nhìn nàng. Tiểu Y Tiên hai má ửng đỏ, hai tay đan xen vào nhau. Mặc dù nàng quá quen thuộc tình cảnh sau đó chính là hắn sẽ nói những lời ngon ngọt với nàng sau đó nhẹ nhàng vuốt ve nàng để cho nàng động tình sau đó mới đè nàng xuống mà hỳ hục cày cấy. Tiểu Y Tiên tiến tới gần hắn liếc mắt nhìn hắn thẳng thừng nói: “Tiểu hỗn đản, hôm nay ngươi chỉ được làm trên người ta vài lần thôi đấy nhé! Ngày mai, người ta còn phải cùng người đi ra ngoài!” Nói đến đây Tiểu Y Tiên đỏ mặt tới tận mang tại.
“Hả” Tiêu Sơn ngẩn người ra. Hắn tò mò nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi nàng nói gì vậy, ta chẳng qua có việc tìm ngươi kia mà!?”
Tiểu Y Tiên đỏ mặt, hai má phụng phịu nói: “ngươi tìm ta còn không phải là việc song tu gì gì đó sao!?”
Tiêu Sơn hoàn toàn đứng hình, hắn dùng ngón chỏ gõ gõ đầu sau đó nhìn về phía Tiểu Y Tiên cười lạnh nói: “Tiên Nhi nàng nói gì vậy!? Ta tìm nàng chỉ có một số viêc cần bàn bạc, nàng nghĩ ta gọi nàng đến đây để làm gì a!?” Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên cười híp mắt mà dâm đãng nói: “Tiên Nhi không ngờ nàng lại hư như thế!? Rõ ràng nàng lại nghĩ đến việc kia. Hài…”
Tiểu Y Tiên nghe thấy giận dữ, liên tục đấm thùm thụp vào ngực của nó: “Tên hỗn đản này, ngươi… ngươi sao không nói rõ!” Tiểu Y Tiên hai má ửng hồng vì xấu hổ. Bất chợt bàn tay của nàng bị hắn bắt lấy.
Hắn cười cực kỳ dẫm đãng sau đó dùng bàn tay mò xuống nơi tư mật của nàng. Tiểu Y Tiên kêu lên một tiếng kinh hãi: “A” nhưng bị hắn túm chặt lấy, nàng hoàn toàn vô lực. Tiêu Sơn bắt đầu vân vê nơi đó. Tiểu Y Tiên vừa xấu hổ vừa tức giận thầm mắng: “Tiểu hỗn đản, gọi ta đến đây cò không phải là vì việc này!”
Tiêu Y Tiên bắt đầu bị bàn tay của hắn miết miết vân vê, đặc biệt hột cứng trước của động của nàng bị ngón tay của hắn vuốt ve, toàn thân của nàng như điện giật thiếu nữ bắt đầu thở ra đứt quang, hơi thở gấp gáp, hai mắt ướt át kiều diễm, hai má ửng đỏ rên rỉ: “Ư, ư,,,” Đột nhiên một ngón tay chui tọt vào trong tiểu huyệt động của nàng mà bắt đầu quấy phá. Tiểu Y Tiên rên lên hư hử: “Ư, ư, a…” Toàn thân nàng giống như con rắn ngọ nguậy trước sự kích thích của bàn tay dâm đãng kia.
Tiêu Sơn lúc này rút bàn tay ra. Tiểu Y Tiên có chút mất mác nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn phá lên cười nói: “Tiên Nhi, ngươi không ngờ đã ướt nhẹp như vậy a!” Nói xong hắn nhìn về phía bàn tay đầy nước dinh dính của mình sau đó đưa lên miệng bắt đầu liếm sạch sẽ. Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn vừa xấu hổ lại vừa giận. Mặc dù đã quen với việc hắn có hành động dâm đãng như thế, chính nơi tư mật của nàng cũng bị miệng hắn thưởng thức qua nhưng khi hắn biểu hiện như thế nàng cũng cực độ xấu hổ.
Thấy vẻ mặt oán hận của Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn, hắn mút đến giọt cuối cùng cười khổ nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Được rồi, không đùa nàng nữa! Lát nữa được không, giờ chúng ta bàn chính sự…” Sau đó hắn lôi kéo tay của Tiểu Y Tiên nói: “Đi theo ta đi!”
Tiểu Y Tiên hừ nhẹ một tiếng nhưng cũng bị hắn nhanh chóng lôi lên xe. Sau đó hắn nhanh chóng đưa nàng đến một cái cây đại thụ khá lớn. Tiểu Y Tiên hơi có chút kinh ngạc vì phát hiện được có tất cả tám cái động tất cả. Tiểu Y Tiên tò mò muốn lên tiếng hỏi thì Tiêu Sơn chỉ về phía cừa trận sau đó nói: “Thứ này gọi là tuyệt mộc chi đia. Nó vốn là một trận pháp…” Sau đó Tiêu Sơn từ từ bình đạm nói với Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên nghe được Tiêu Sơn nói về ngũ hành cương thì thì hoàn toàn kinh ngạc. Nhưng vẻ mặt của Tiểu Y Tiên âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lắc đầu cười khổ lên tiếng nói: “Không như nàng nghĩ, ta cũng không có định giết ai mà thay vào đó. Ngũ hành cương thi đúng là rất mạnh ta rất muốn có nhưng có một loại không thua kém gì ngũ hành cương thi còn so với ngũ hành cương thi mạnh hơn một chút nó được định nghĩa với cái tên tinh linh…”
Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy tò mò hỏi: “Tinh linh!?”
Tiêu Sơn gật đầu, hắn lên tiếng nói: “Tinh linh, nó cũng không phải biện pháp tà ác gì. Nó dùng tinh huyết của một đôi nam nữ do hai bên tình nguyện chia xẻ. Dùng mộc chi linh khí làm hồn, dùng huyết của nam tử làm xương cốt, dùng huyết của nữ nhân làm máu thịt mà gây dựng lên tinh linh…” Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Tiên Nhi, nàng là nữ nhân của ta, ta hy vọng nàng cùng ta thực hiện tạo thành tinh linh được không!?”
Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên lâm vào trầm tư một lát, sau đó Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười: “Onii-chan, dù chàng có quyết định bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ theo chàng đến cùng!” Tiêu Sơn nghe thấy vậy thoáng rơi vào cảm động.
Tiêu Sơn nghe thấy vậy mỉm cười dùng ngón tay búng lên trán của Tiểu Y Tiên mắng yêu: “Ngươi đúng là nữ nhân ngốc mà!” Sau đó hắn xoay người đi về phía cửa động thứ tám.
Tiểu Y Tiên dùng bàn tay xoa xoa trán của mình sau đó lắc lắc đầu phụng phịu mặt phản bác nói: “Ta không phải nữ nhân ngốc” Tiểu Y Tiên hừ lạnh một tiếng sau đó nhanh chóng đuổi theo phía sau hắn.
Trời lúc này đã trở về tối, toàn bộ hang động là một màu u tối. Nhưng khi đi về phía bên trong Tiểu Y Tiên lại thấy một cái đồ án vẽ hình ngôi sao đang sáng lên màu xanh lá cây. Đối với loại khí tức quen thuộc này làm cho Tiểu Y Tiên vô cùng thư thái giống như loại năng lượng này có cùng nguồn gốc với nàng. Tiêu Sơn trong tay đột nhiên xuất hiện mấy bình ngọc đưa cho Tiểu Y Tiên nói: “Tiên nhi, đây là mấy bình bổ huyết đan, nhanh chóng bổ xung khí huyết. Lát nữa chúng ta bắt đầu cắt màu làm vật dẫn thì ngươi phải nhanh chóng uống mấy bình này vào được chứ!?”
Tiểu Y Tiên gật đầu nói: “Ân!”
Thiếu niên nhìn về phía trận pháp hình ngôi sao đang sáng lên màu xanh lá nhàn nhạt. Hắn hai tay kết ấn nhẹ nhàng, miệng khe khẽ lẩm bẩm nói: “Thiên nhân mô thức, thực thi trận pháp…” Tiêu Sơn đột nhiên bàn tay của hắn hoa lên, nhưng đường ấn ký từ bàn tay của hắn đánh vào trận pháp. Ngay lập tức trận pháp có ngôi sao ngũ hành toàn bộ sáng rực rỡ biến thành màu xanh lá cây, khí tức điên cuồng mà tràn ngập.
Thiếu niên đưa ra một con dao nhỏ cắt lên cánh tay của mình. Sau đó hắn nhanh chóng thúc dục máu huyết tiến vào trong trận, đồng thời tay kia hắn cũng không ngừng bổ xung bổ huyết đan cho mình. Tiểu Y Tiên thấy vậy cũng vội vàng bắt trước hắn làm theo.
Từ dòng máu của Tiểu Y Tiên một trận huyết tràn ngập sinh khí rót vào trong trận. Hai dòng máu một âm một dương của hai người điên cuồng trút vào trận. Nó tạo thành một vùng nước xoáy lấy trung tâm trận sáng mà tràn ngập vào với nhau. Hai loại máu nhanh chóng hòa trộn kết tinh thành một cục thịt nho nhỏ ở phía đó.
Tiểu Y Tiên cùng với Tiêu Sơn liên tục bỏ viên đan dược ngốn vào trong bụng. Nhưng sặc mắt của họ càng ngày cành trắng xanh. Tiêu Sơn thấy vẻ mặt của Tiểu Y Tiên trắng bệch như vậy, hắn lắc đầu một lần nữa điên cuồng thúc dục máu tươi của mình chút vào trận pháp nhiều hơn so với Tiểu Y Tiên nhiều. Tiểu Y Tiên thấy vậy kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng lắc lắc đầu sau đó cắn răng một cái nhanh chóng vận chân nguyên lực nhanh chóng đẩy máu mình ra ngoài.
Tiêu Sơn hốt hoàng kêu lên: “Tiên Nhi!”
Tiểu Y Tiên mỉm cười nhìn hắn, nàng nhẹ nhành lắc đầu nói: “Ta không sao!?”
Qua không biết bao lâu, đột nhiên thứ đó phát ra ánh lóe lên. Sau đó cả trận pháp vụt tắt. Lúc này một cục thịt đỏ hon nhỏ nhỏ nằm gọn dưới cục thịt. Tiêu Sơn vội vàng hô: “Tiên Nhi mau dừng lại…” Hắn mặt cũng xanh mét vì mất quá nhiều máu. Tiêu Sơn cười khổ không thể nói gì, hắn xoay sang thấy được Tiểu Y Tiên mặt mũi trắng bệch lảo đảo muốn ngã. Tiêu Sơn vội vàng tiến tới nhanh chóng ôm lấy. Nhưng hai người suy yếu, Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên ngã bịch xuống dưới. May mắn là hắn làm đệm Tiểu Y Tiên đè lên người hắn.
Tiểu Y Tiên thều thào hỏi: “Chúng ta thành công!?”
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Chúng ta thành công, không tin nàng thử cảm nhận một chút!” Hắn hướng về phía cục thịt đỏ đang nằm gọn trong trận pháp nói. Tiểu Y Tiên cảm nhận được từ trận pháp có một sinh mệnh vô cùng bé nhỏ đang trả lời nàng. Tín hiệu mặc dù rất yếu nhưng Tiểu Y Tiên cảm nhận được giữa mình và tiểu sinh mệnh này có một sự liên hệ nào đó vô cùng mật thiết.
Tiêu Sơn nhẹ nhàng thở ra, hắn mỉm cười ôm lấy Tiểu Y Tiên vào lòng, hắn nói: “Tiên Nhi không cho nàng!” hắn đưa chiếc môi nhợt nhạt lên hôn lên má của Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên dù vẫn còn suy yếu nhưng cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại hắn. Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Như vậy làm sao mai có thể đi đến Thanh Sơn trấn một chuyến đây!?”
Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên ngồi ở trên đất thoáng điều tức một chút. Tiêu Sơn muốn lên tiếng nói: “Tiên Nhi chúng ta nên trở về đi. Muốn để cho tinh linh ra đời cũng phải có bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể!?”
Tiểu Y Tiên ngồi ở đó, sắc mặt của nàng đã khá hơn một chút. Tiểu Y Tiên nói: “Phu quân , ta muốn ở đây một chút được không? Ta cảm giác được ở đây thật thoải mái hơn nữa có cảm giác tâm cảnh của ta được nâng cao!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy có chút giật mình. Hắn mỉm cười cũng không có tiếp tục nói chuyện mà nhanh chóng ngồi xuống phía dưới sau đó nhắm mắt lại chìm vào tu luyện. Một bên tu luyện một bên vì nàng mà hộ pháp. Hắn quả thực rất ưa thích loại khí chất này của Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên đột nhiên phát sáng, toàn bộ quanh thân thể của nàng phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Tiêu Sơn giật mình có chút kinh hãi, bởi vì hắn nhận thấy được cục thịt kia cùng với cái cây khổng lồ phía trên cùng với một đám cây côi hỏa cỏ khác đang reo vui. Chúng giống như tham gia vào một bữa tiệc vậy.
Từng tia khí tức màu xanh lá cây của Tiểu Y Tiên phát tán, đám cây cối đặc biệt là cục thịt nhanh chóng hấp thu khí tức này. Nhưng đồng thời thiên địa linh khí cũng tiến vào cơ thể của nàng. Nó hình thành một vòng tròn tuần hoàn. Đám cây phát tán linh khí vào trong không khí thì đồng thời Tiểu Y Tiên hấp thu linh khí phát tán ra sinh mệnh khí tức, đám cây cối lại nhanh chóng hấp thu khí tức sinh mệnh của nàng.
Không biết qua bao lâu Tiểu Y Tiên tỉnh dậy, nàng phun ra một trọc khí. Sặc mặt trở nên hồng nhuận, khí tức mạnh mẽ không còn suy yếu như trước đây. Hơn nữa khí thế rõ ràng tăng mạnh, thiếu nữ đột nhiên lên tiếng nói, âm thanh vô cùng nhu mì nói: “Phu quân, dậy đi trời đã sáng rồi!”
Thiếu niên sau khi tu luyện, hắn đã không biết lúc nào ngủ quên mất. Thiếu niên mở ra đôi mắt một cái thấy trời đã sáng, hắn nhẹ nhàng ngáp một tiếng sau đó gật đầu nói: “Tiên nhi nàng đã dậy!”
Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu nói: “Ân”
Thiếu niên nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Tiên nhi, tâm cảnh nàng đột phá!” Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu. Tiêu Sơn nhẹ nhàng túm lấy cánh tay của nàng ôm lấy. Sau hắn hôn nhẹ lên má của Tiểu Y Tiên khen ngợi: “Tiên Nhi, nàng thật giỏi!” Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng tựa vào ngực của hắn. Tiêu Sơn bàn tay đột nhiên tụ tập thủy nguyên lực, hơi nước hội tụ biến thành một con thủy long.
Nhìn thấy con thủy long, Tiểu Y Tiên hắng giọng sau đó sờ vào nơi tư mật của nàng nói: “Làm nhẹ nhàng một chút, không ta sẽ kêu to!”