Tự Cẩm

Chương 51: Chó chiêu tài

A Man đứng trước cửa sổ lầu hai kéo mạnh ống tay áo Khương Tự: “ Cô nương, ngài nghe thấy không, những quan sai đó muốn đánh chết Nhị Ngưu kìa, chủ nhân của nó có biện pháp không nha?”

Từ sau khi Úc Thất xuất hiện, Khương Tự liền không còn thong dong như lúc trước, trên tay dùng sức quá mạnh nắm chặt đến khớp xương mơ hồ trắng bệch.

“ Gì cơ?”

A Man đỡ trán: “ Cô nương của ta, ngài làm sao còn thất thần hả? Nhị Ngưu sắp bị những quan sai kia loạn côn đánh chết rồi.”

“ Sẽ không.” Khương Tự lẩm bẩm nói.

A Man mở to hai mắt nhìn: “ Sao lại sẽ không chứ? Hai quyền khó địch bốn tay, huống chi Nhị Ngưu vẫn chỉ là một con chó, đối đầu với nhiều quan sai như vậy khẳng định không chạy thoát được.”

Khương Tự dần dần bình tĩnh: “Xem thử đã, chủ nhân của nó hẳn là có biện pháp.”

Úc Thất khác với các hoàng tử khác, bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù mà từ nhỏ đã ở ngoài cung, về sau còn đến đất Nam, năm này hẳn là hắn từ đất Nam trở về Kinh thành một chuyến, cũng không lâu nữa vị Thất hoàng tử không muốn ai biết này lại tựa như phù dung sớm nở tối tàn biến mất khỏi kinh thành.

Kiếp trước, lúc này nàng tất nhiên không quen biết Úc Thất, sở dĩ biết những tin tức này, vẫn là sau khi đại hôn.

Mẫu phi của Úc Thất - Hiền Phi xuất thân từ An Quốc Công phủ, là cô ruột của Quý Sùng Dịch, như vậy tính ra nàng còn phải theo Quý Sùng Dịch xưng hô với Úc Thất một tiếng biểu huynh.

Ngày đại hôn hôm đó cứ việc nàng đội khăn voan hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài, nhưng về sau lại từ trong tai của đám nha hoàn vú già nhiều chuyện nghe được chuyện Úc Thất đến đây tham gia hôn lễ.

Hiền Phi tổng cộng sinh hai đứa con trai, theo thứ tự là Tứ hoàng tử cùng Thất hoàng tử.

Cháu trai nhà mẹ đẻ đại hôn, Hiền Phi dù không tiện trở về, thì Tứ hoàng tử khẳng định sẽ góp mặt, nhưng Thất hoàng tử sau khi từ đất Nam hồi kinh rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, càng không hề tham gia bất luận bữa tiệc chiêu đãi nào, mọi người đều âm thầm nói rằng vị hoàng tử này tính tình quạnh quẽ cổ quái, vì thế khi hắn xuất hiện ở đại hôn của An Quốc Công phủ liền cực kỳ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.

Nghe nói ngày ấy Thất hoàng tử cao hứng, uống rất nhiều.

Khương Tự hồi tưởng đến chuyện cũ, trốn ở sau cửa sổ nhìn thiếu niên thanh quý ở đầu đường dưới lầu.

Úc Thất mới trở lại Kinh thành, quan sai Binh Mã Ti Ngũ Thành tất nhiên không biết được thân phận thật sự của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ là người chịu thiệt thòi, người khác ở ngay trước mặt hắn muốn thương tổn Nhị Ngưu cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Nghĩ như vậy, Khương Tự càng thêm khí định thần nhàn, ngược lại rất có hứng thú xem xem Úc Thất sẽ thoát thân ra sao.

Nàng vịn song cửa sổ khắc hoa, sườn mặt hơi ló ra.

Dưới lầu, thiếu niên tựa tùng xanh như cảm ứng được gì đó, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng kia.

Trong giây lát nhìn thoáng qua ấy, thiếu niên chỉ cảm thấy tim đập như trống chầu, khuôn mặt tựa Hàn Ngọc nhiễm từng làn đỏ ửng.

“ Mang đi!” Không nhận ra từng đợt gợn sóng trong đó, quan sai dẫn đầu vung tay lên, lập tức có rất nhiều quan sai mang theo đao vây quanh Úc Thất cùng chú chó.

“ Thả chó hành hung?” Nét mặt Úc Thất khôi phục như thường, mắt phượng khẽ chau mang theo ý cười hững hờ, “ Sai gia vừa mới đến, con mắt nào nhìn thấy ta thả chó hành hung?”

Quan sai dẫn đầu cười lạnh nói: “ Chúng ta cũng không mù, vừa mới tận mắt thấy chó của ngươi đẩy Thôi công tử ngã xuống đất, đây không phải chó dữ đả thương người thì là cái gì? Vì bảo đảm sự an toàn của bá tánh, chó dữ như vậy tất nhiên phải đánh chết!”

Dân chúng vây xem nghe xong, âm thầm gật đầu.

Con chó này xác thực có hơi dọa người, nhìn thấy nó giày vò mấy tên ăn chơi này mặc dù thống khoái thật, nhưng vạn nhất nó nổi điên cắn người khác......

Úc Thất nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu chú chó, cười nhạt nói: “ Sai gia sai rồi, chó của ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ cắn người, nó là bị ép tự vệ.”

Nói đến đây, Úc Thất nghiêm mặt, lãnh đạm nói: “ Hai nô bộc ác độc này ý đồ thương tổn mệnh quan triều đình, sai gia nói xem thế là tội danh gì?”

“ Mệnh quan triều đình?” Quan sai dẫn đầu không khỏi sửa lại nét mặt, giọng điệu khách khí, “ Xin hỏi ngài là ——”

Kinh thành này không có gì nhiều, nhiều nhất chính là quan lại, đầu đường tùy tiện rớt xuống một mảnh ngói đều có thể nện trúng một vị quan ngũ phẩm, nếu muốn tồn tại lâu dài ở cái đất này, thì mặt mày phải linh hoạt chút.

Úc Thất không để ý đến quan sai dẫn đầu, nhéo nhéo phần gáy rậm rạp lông của Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu đứng dậy rũ rũ lớp lông dính bụi đất, hai chân trước bỗng nhiên nâng lên khoác lên đầu vai quan sai dẫn đầu.

Quan sai dẫn đầu hoảng hốt.

“ Sai gia chớ hoảng sợ, hãy xem tấm bảng đồng trên cổ nó.” Úc Thất nhẹ giọng nhắc nhở.

Quan sai dẫn đầu xanh mặt, ánh mắt dời xuống dừng ở cần cổ của chú chó lớn, lúc này mới phát hiện chó lớn lại đeo một cái vòng cổ, chỉ là bởi vì lông của chú chó quá rậm rạp, vòng cổ lại cùng màu với màu lông nên rất dễ dàng bị người ta xem nhẹ.

Thấy quan sai dẫn đầu không có phản ứng, Nhị Ngưu không kiên nhẫn lắc mạnh đầu, lập tức lông chó bay đầy trời, bảng đồng nho nhỏ buộc trên vòng cổ không biết từ chỗ nào trượt xuống.

Quan sai dẫn đầu vươn tay khẽ lật tấm bảng đồng, chỉ thấy phía trên viết: Hoàng đế ngự tứ Ngũ phẩm Khiếu Thiên tướng quân......

Quan sai dẫn đầu tay run lên, tấm bảng đồng trượt trở về.

Nhị Ngưu xem thường ‘ Gâu’ một tiếng.

Quan sai dẫn đầu nhìn chú chó  ánh mắt đã khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung, một hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Mẹ ơi, con chó hoang này phẩm cấp còn cao hơn hắn!

Thôi Dật mặt đầy máu sắp tức đến bùng nổ: “ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có còn bắt người không thế?”

Quan sai dẫn đầu từ trong cực độ khiếp sợ lấy lại tinh thần, vung tay lên: “ Bắt, mang hai tên tư tàng lợi khí này đi!”

“ Cái gì?” Thôi Dật ngây ngẩn cả người.

Kịch bản có chút không đúng!

Thấy mấy tên quan sai thật sự bắt đầu bắt người, Thôi Dật bắt lấy ống tay áo của quan sai dẫn đầu, thấp giọng trách mắng: “ Ta nói, ngươi hôm nay uống lộn thuốc à, người của ta ngươi cũng bắt?”

Đối với hai kẻ nổi bật trong đám ăn chơi như Thôi Dật và Dương Thịnh Tài mà nói, những quan sai này được xem như là người quen cũ, ngày thường cũng chưa khi nào không cho mặt mũi như vậy.

Quan sai dẫn đầu cười khổ: “Thôi công tử, nhiều bách tính nhìn như vậy, cũng không phải người đi ngang qua, bằng không kẻ làm công như ta khó bảo toàn không nói, những Ngự Sử kia chỉ sợ còn muốn tìm Đại tướng quân gây phiền phức.”

Loại con hố cha thế này nếu là con của hắn, thì đã sớm chết chìm trong bồn cầu rồi.

“ Vậy được, người của ta ngươi có thể mang đi, nhưng con chó này nhất định phải giết chết!”

“ Cái này không được a ~~”

“ Sao lại không được? Cho dù tiểu tử này là mệnh quan triều đình gì đó, thì chó của hắn cũng đâu có thể thăng thiên theo, ngươi làm gì mà phải ra vẻ đáng thương như vậy?”

Quan sai dẫn đầu cũng có chút phát hỏa, thản nhiên nói: “ Thôi công tử cũng đừng khó xử hạ quan, mệnh quan triều đình chính là vị chó đại nhân này.”

“Cái gì?” Thôi Dật mặt hóa ngu.

Quan sai dẫn đầu không khỏi phức tạp tiến lên một bước tiến đến bên tai Thôi Dật nói nhỏ vài câu.

Thôi Dật bỗng dưng trừng lớn mắt, không phải nhìn chú chó, mà là Úc Thất.

Khắp thiên hạ chỉ có chó của một người là con mẹ nó quan ngũ phẩm, thân phận của người trước mắt đã vô cùng sống động rồi.

Thân là một tên ăn chơi hoành hành bá đạo mà sống thoải mái được đến bây giờ, cái gì quan trọng nhất? Đương nhiên là tin tức nhanh nhạy đó!

Thôi Dật run môi, bỗng nhiên bày ra một khuôn mặt tươi cười với chú chó: “ Cái đó, hôm nay đắc tội nhiều, xin lỗi ha.”

“ Thôi Dật, ngươi thiểu năng rồi?” Dương Thịnh Tài suýt nữa kinh ngạc đến rớt cằm.

Thôi Dật lau lau vết máu khô cạn trên mặt, dắt Dương Thịnh Tài bỏ đi: “Các ngươi cứ làm việc đi, làm việc đi, ta mang tên thiểu năng này đi trước.”

“ Ngươi có phải ngứa da rồi không?”

......

Hai người đi rất mau, những tên tay chân vèo vèo triệt hồi, chỉ để lại hai tên lão thân binh khóc không ra nước mắt.

Đi theo loại chủ tử thiểu năng  này, thật sự là gặp xui xẻo!

“ Ngài ——” Quan sai dẫn đầu há to miệng.

Úc Thất khe khẽ lắc đầu, vỗ vỗ đầu Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu, đi thôi.”

“ Cô nương, Nhị Ngưu không có việc gì, người đều đi rồi.” A Man vuốt ngực, lòng hiếu kỳ dâng lên, “ Chủ nhân Nhị Ngưu còn trẻ như vậy đã là mệnh quan triều đình sao?”

Vừa rồi mấy người dưới lầu nói chuyện tận lực hạ thấp thanh âm, nên người bên ngoài nghe không rõ lắm.

Nghĩ đến một loại khả năng nào đó, Khương Tự cười: “Có lẽ vậy, chúng ta cũng đi thôi.”

Sau khi chờ người xem náo nhiệt dần dần rời đi hết chủ tớ hai người lúc này mới xuống lầu, không nhanh không chậm đi về hướng Đông Bình Bá phủ.

Từ Thiên Hương trà lâu đến Đông Bình Bá phủ phải đi qua mấy con phố, khi chủ tớ hai người đi đến phụ cận hẻm Tước Tử chợt nghe được một tiếng ‘ Gâu’ quen thuộc.

Khương Tự dừng bước chân.

A Man nhìn thấy chú chó lớn ngậm túi tiền màu xanh ngọc vui vẻ chạy đến bên này, vui mừng khôn xiết: “ Cô nương, Nhị Ngưu lại đưa tiền tới cho ngài kìa.”