Đinh Hành lau khô vết máu trên khóe miệng, anh chăm chú nhìn Trần Bắc Nghiêu rồi cất giọng bình thản: "Trần tổng ra tay lúc nào chẳng nặng."
Trần Bắc Nghiêu không để ý đến Đinh Hành, anh quay sang Mộ Thiện: "Em không bị hoảng sợ đấy chứ?"
Mộ Thiện chủ động nắm tay anh: "Không sao, chúng ta đi thôi".
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, anh ôm cô vào lòng nhưng không hề nhúc nhích.
Lữ Hạ vội bước tới đỡ Đinh Hành. Hai ba người đàn ông trẻ tuổi từ phía xa đi đến và đứng sau Đinh Hành.
Lữ Hạ cất giọng nhỏ nhẹ đủ để tất cả mọi người cùng nghe thấy: "Đinh Hành, em hơi say rồi, anh có thể đưa em về nhà không?"
Mộ Thiện cho rằng Lữ Hạ mở miệng rất đúng lúc. Với thân phận của Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành, chắc chắn họ không muốn gây ầm ĩ ở nơi công cộng. Nhưng Trần Bắc Nghiêu ra tay trước, Đinh Hành không có phản ứng thì mất thể diện của anh. Lúc này hai người phụ nữ cùng lên tiếng, hai người đàn ông có thể rút lui êm đẹp.
Không ngờ Trần Bắc Nghiêu đột ngột buông lỏng Mộ Thiện: "Đinh thiếu, đi hút với tôi một điếu thuốc?"
Đinh Hành nhướng mắt nhìn Trần Bắc Nghiêu, anh cũng nhẹ nhàng thả tay Lữ Hạ.
Các vệ sỹ ở sau lưng hai người tỏ ra căng thẳng, vẻ mặt họ đầy cảnh giác. Lý Thành đi đến bên Mộ Thiện nói nhỏ: "Chị dâu, đừng lo lắng".
Mộ Thiện không hề lo lắng, cô chỉ thấy hơi hiếu kỳ.
Trên hành lang dài hun hút phía trước, hai người đàn ông cao lớn đứng tì vào cửa sổ im lặng hút thuốc. Bọn họ tuy có khí chất khác nhau nhưng dưới ánh đèn dìu dịu, Mộ Thiện có cảm giác hình bóng của họ u tối như nhau.
Họ từng là anh em thân thiết nhất, bây giờ trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Họ có thể nói với nhau chuyện gì? Liệu họ có khả năng tạm gác mọi thù hận sang một bên vì lợi ích trước mắt?
Khoảng mười phút sau, trong khi hai bên chờ đợi với tâm trạng nơm nớp, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi đeo kính trắng từ phòng tiệc đi tới.
"Thư ký Ngô." Lý Thành tiến lên nghênh đón. Mộ Thiện nhận ra anh ta, đó là thư ký của chủ tịch Tuần.
Thư ký Ngô gật đầu, anh ta đưa mắt nhìn hai người đàn ông trên hành lang rồi mở miệng: "Hóa ra mọi người đều ở đây. Giám đốc Lý, ông chủ sắp phải đi rồi, nói là muốn mời hai vị uống trà".
"Ông chủ" mà thư ký Ngô nhắc tới chính là thị trưởng Tuần, đây là cách gọi quen thuộc của các thư ký. Lý Thành nghe nói vậy liền ho khan hai tiếng rồi từ từ đi về phía Trần Bắc Nghiêu.
Buổi tối hôm đó, trong lúc Mộ Thiện ngủ chập chờn, đột nhiên có người hôn vào tai cô khiến cô buồn buồn. Cô biết Trần Bắc Nghiêu vừa trở về từ buổi "uống trà" cùng thị trưởng Tuần.
Mộ Thiện nhắm mắt không nhúc nhích. Trần Bắc Nghiêu hôn hít một lúc mới dừng lại và ôm eo cô từ phía sau.
"Em không muốn biết sao?" Anh cất giọng ôn hòa.
"Không cần nói cũng có thể đoán ra". Mộ Thiện lên tiếng.
"Em thử nói xem nào". Trần Bắc Nghiêu tì cằm vào hõm vai cô.
Mộ Thiện vùi đầu xuống gối: "Một khi thị trưởng Tuần nắm toàn cục diện ở thành phố Lâm, chắc chắn anh ta sẽ không để các anh tiếp tục đấu nhau".
Rất hiển nhiên, thành phố Lâm sẽ có một khoảng thời gian dài yên ổn.
"Em nhìn xuyên suốt vấn đề thật đấy". Trần Bắc Nghiêu đột nhiên kéo Mộ Thiện quay người đối diện với anh.
"Hãy về bên anh giúp anh quản lý việc làm ăn". Trần Bắc Nghiêu nhìn cô chăm chú: "Công ty đầu tư, bất động sản, những thứ này đều sạch sẽ".
Mộ Thiện từ chối ngay: "Tôi không có hứng thú, hơn nữa công ty của tôi cũng rất bận".
"Em đưa cả người của công ty em sang bên anh". Trần Bắc Nghiêu không bận tâm đến lời cự tuyệt của cô: "Anh bây giờ còn thiếu một giám đốc nghiệp vụ, coi như anh mời công ty em làm cố vấn lâu dài cho công ty của anh".
Mộ Thiện hít một hơi sâu, công ty của anh mà thiếu giám đốc nghiệp vụ sao?
"Anh đang mưu tính điều gì hả?"
Thái độ của Mộ Thiện khiến Trần Bắc Nghiêu rất không vui, anh cau mày nhìn cô.
Mộ Thiện đi đến đâu, tự nhiên cũng sẽ có người của anh theo dõi. Chuyện xảy ra ở bữa tiệc tối nay, anh lập tức đi ra khỏi phòng tiệc khi vừa nhận được thông báo.
Không ngờ đập vào mắt anh lại là cảnh cô bị Đinh Hành khóa ở trong lòng, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt đen tròn mở lớn. Cho dù gương mặt cô thể hiện sự tức giận nhưng khi đối diện Đinh Hành, cô không hề có thái độ lạnh nhạt và đoạn tuyệt như đối với anh.
Dường như cô đã quyết tâm, ba năm sau sẽ rời khỏi anh.
Điều này khiến Trần Bắc Nghiêu không khỏi tức giận.
Lúc kéo Mộ Thiện vào lòng, anh đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trên tầng cao nhất của tòa nhà Dung Thái ngày hôm đó, khi bị ngất đi, khóe miệng Đinh Hành vẫn còn dính vết son mờ mờ. Anh nhớ đến hình ảnh cô trốn trong tủ quần áo, màu son rực rỡ trên môi.
Anh nhớ đến đoạn băng thuộc hạ thu được, dưới ánh đèn đường mờ mờ, cô bị Đinh Hành ôm chặt, hai người đung đưa theo điệu nhạc. Khi Đinh Hành hôn cô, cô hơi run rẩy ở trong lòng anh ta, họ giống một đôi giai tài tử đang chìm đắm trong biển tình.
Cô từng không dưới một lần cự tuyệt anh, trong khi cô để mặc Đinh Hành hôn cô.
Cô bị một người đàn ông khác hôn những hai lần ngay dưới tầm mắt anh.
Nghĩ đến đây, Trần Bắc Nghiêu nhìn chằm chằm vào bờ môi mọng đỏ của Mộ Thiện.
"Em đừng nghĩ ngợi lung tung, anh chẳng mưu tính gì cả". Anh chỉ là muốn mọi thứ liên quan đến em đều nằm trong tầm khống chế của anh.
Mộ Thiện im lặng.
Ngữ khí của Trần Bắc Nghiêu rất dịu dàng, hoàn toàn khác vẻ bình thản thường ngày. Nhưng Mộ Thiện biết, một khi anh giở giọng dịu dàng, có nghĩa anh đang tức giận, anh càng ra tay tàn nhẫn hơn.
Nhưng điều gì khiến anh tức giận, đến mức ngay cả công ty của cô anh cũng muốn khống chế?
Không cần nghĩ ngợi nhiều Mộ Thiện cũng biết là do Đinh Hành.
"Tôi và Đinh Hành không có gì". Cô nói nhỏ.
Cô không phải muốn giải thích với Trần Bắc Nghiêu, mà chỉ không muốn bị cuốn vào ân oán của hai người đàn ông.
Trần Bắc Nghiêu gật đầu, khóe mắt lộ ý cười.
Màn dạo đầu của buổi tối hôm đó lâu hơn bình thường rất nhiều.
Hay nói một cách khác, đối với Trần Bắc Nghiêu vẫn là khúc dạo đầu, còn Mộ Thiện đã đi vào màn chính. Anh dùng tay và miệng nhẫn nại khám phá cơ thể cô, khiến hai má cô nóng ran, ánh mắt mơ mơ màng màng. Nếu không phải cô dùng chút lý trí còn sót lại cố gắng kiềm chế, cô đã hét to từ lâu.
Thế nhưng sự kiềm chế của Mộ Thiện không thể qua mắt Trần Bắc Nghiêu, ánh mắt anh càng thâm trầm. Anh lặng lẽ quan sát biểu hiện của cô và phản ứng nhạy cảm trên cơ thể cô. Anh nhẹ nhàng vuốt ve, dùng miệng liếm mút đỉnh nhọn cương cứng trên ngực cô. Đến khi một ngón tay của anh xâm nhập vào cơ thể Mộ Thiện và liên tục chà sát vào điểm mẫn cảm, người cô run lên từng cơn, cô hoàn toàn chìm đắm trong hoan lạc.
Lúc Mộ Thiện mềm nhũn nằm thẳng đơ trên ghế sofa, Trần Bắc Nghiêu mới tiến thẳng vào nơi bí ẩn ở thân dưới Mộ Thiện. Tuy nhiên anh không vội vàng, chỉ ra vào nhẹ nhàng, thỉnh thoảng anh mới đâm mạnh một nhát như muốn xuyên qua người Mộ Thiện. Trán anh rịn đầy mồ hôi, tóc cô cũng ướt mồ hôi dính chặt vào hai bên má đang đỏ ửng.
Cuối cùng, Trần Bắc Nghiêu bế Mộ Thiện đứng dậy, khiến cô chỉ có thể quặp chặt hai đùi vào thắt lưng anh. Cô vòng tay qua cổ anh, hai mắt nhắm nghiền, môi mím chặt. Vẻ mặt cô lúc này vừa căng thẳng, vừa đau khổ vừa sung sướng. Trần Bắc Nghiêu không cho cô ngay lập tức, anh chỉ luật động vừa đủ khiến cô gần chạm đỉnh rồi anh lại hơi rút ra khiến Mộ Thiện càng cảm thấy khó chịu. Anh ghé sát vào tai cô dỗ dành, thanh âm khàn khàn: "Thiện Thiện, gọi anh, mau gọi anh...".
"Anh...Trần Bắc Nghiêu..."
"Gọi anh đi!"
"Bắc...Anh Bắc Nghiêu, anh Bắc Nghiêu...uhm..."
Một lúc lâu sau, Trần Bắc Nghiêu ôm Mộ Thiện nằm xuống giường. Sau mỗi cuộc ái ân là thời khắc Mộ Thiện ngoan ngoãn hiếm thấy, cô mệt mỏi nằm yên trong lòng anh không động đậy.
Trần Bắc Nghiêu đột ngột mở miệng: "Em muốn về nhà không? Anh sẽ đi cùng em."
Mộ Thiện giật mình: "Anh muốn làm gì?"
Bắt gặp vẻ căng thẳng của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu nói hai từ ngắn gọn: "Gặp mặt".
"Không cần thiết". Mộ Thiện lắc đầu: "Dù sao ba năm sau chúng ta cũng chia tay, bố mẹ tôi không nên biết mối quan hệ của chúng ta".
Trong lòng Mộ Thiện đúng là hơi sợ hãi, cô không lên tiếng.
Trong tám năm qua, Mộ Thiện không ít lần tưởng tượng cảnh gặp lại Trần Bắc Nghiêu và một lần nữa hai người yêu nhau. Nhưng trong mộng tưởng của cô không bao giờ có sự hiện diện của bố mẹ, bởi vì Trần Bắc Nghiêu luôn là nỗi đau cấm kỵ đối với bố mẹ Mộ Thiện.
Hơn nữa, cô không muốn Trần Bắc Nghiêu xuất hiện trước mặt bố mẹ cô.
Cho dù điều kiện của anh hiện nay hoàn toàn vượt quá yêu cầu chọn con rể của bố mẹ cô, thậm chí anh có thể được bố mẹ cô tha thứ.
Trần Bắc Nghiêu như nhìn thấu tâm tư Mộ Thiện, anh nói: "Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu tủi nhục nữa".
"Anh muốn làm gì?" Mộ Thiện nghiêm giọng: "Anh dám động đến cha mẹ tôi sao?"
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: "Em đừng suy nghĩ lung tung, anh chỉ muốn đi tạ tội với cha mẹ em".
Mặc dù Mộ Thiện không đồng ý nhưng bốn giờ chiều ngày hôm sau, cô vẫn bị đưa về nhà bố mẹ.
Trần Bắc Nghiêu bảo cô về nhà trước, còn anh bày tiệc ở khách sạn. Mộ Thiện không biết anh làm thế nào để đối mặt với bố mẹ cô, cũng không biết bố mẹ cô sẽ có phản ứng gì, cô chỉ còn cách đến đâu hay đến đó.
Lái xe mở cửa, Mộ Thiện vừa xuống xe liền nhìn thấy mẹ cô đứng ở cửa cầu thang khu chung cư.
"Mẹ!" Bà Mộ trông rất tiều tụy, tim Mộ Thiện nhói đau.
"Thiện Thiện!" Bà Mộ ôm chầm con gái rồi nhìn cô từ đầu đến chân. Thấy khí sắc con gái không tồi, bà Mộ nở nụ cười rạng rỡ. Lúc này bà mới nhìn thấy chiếc xe Mercedes màu đen và người lái xe ở bên cạnh bồn hoa: "Đây là...bạn của con à?"
Mộ Thiện ngập ngừng: "Vâng...vào nhà rồi nói chuyện sau đi mẹ".
Có lẽ chiếc xe sang trọng mang biển số của thành phố Lâm quá nổi bật, hai mẹ con Mộ Thiện vừa đi lên tầng trên, hàng xóm liền mở cửa hàn huyên: "Tiểu Thiện về rồi à? Bà sướng nhé, sinh được cô con gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang".
Mẹ Mộ Thiện cười tươi: "Con bé nhà tôi được cái rất ngoan ngoãn".
Sau khi vào nhà, bà Mộ kéo tay con gái ngồi xuống ghế: "Ba con vẫn đang họp. Sao hôm nay con rảnh rỗi về đây vậy?"
Mộ Thiện nhìn mẹ cô bằng ánh mắt xót xa. Bà Mộ dáng người không cao lại hơi gầy gò. Gương mặt dài của bà xuất hiện không ít nếp nhăn dù các đường nét vẫn khá thanh tú.
Gia đình Mộ Thiện không giàu có, trong ký ức của Mộ Thiện, vẻ mặt của bà Mộ lúc nào cũng có nét rầu rĩ. Mộ Thiện có thể hiểu tâm trạng của bà. Theo đà kinh tế phát triển, ở huyện xuất hiện ngày càng nhiều nhà giàu, trong khi đó bố mẹ cô vẫn chỉ là người làm công ăn lương bình thường nên mẹ cô càng không cam tâm.
Mộ Thiện không cho rằng gia cảnh của cô có vấn đề, giàu nghèo là chuyện thường tình trong thiên hạ. Hơn nữa bố mẹ cô là người lương thiện, nếu lần trước không phải do Trần Bắc Nghiêu cài bẫy, cả đời này bố mẹ cô sống bình ổn, đối với Mộ Thiện đây là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Thế nhưng hôm nay vẻ rầu rĩ trên mặt mẹ cô đã biến mất. Nụ cười trên môi bà Mộ tươi roi rói, tâm trạng không cam lòng đè nén bao năm đã biến mất hoàn toàn.
"Có chuyện vui gì vậy mẹ?" Mộ Thiện lên tiếng.
Bà Mộ lườm cô: "Con bé này". Sau đó bà chạy vào phòng cầm ra một cái túi, bà cẩn thận mở túi lấy mấy quyển sổ bìa đỏ.
Là bìa đỏ sở hữu vài gian hàng. Mộ Thiện giở ra xem, các gian hàng đều do mẹ hoặc bố cô đứng tên. Cô lập tức hiểu ra, nhất định là trò của Trần Bắc Nghiêu.
Anh đã trực tiếp cho mẹ cô cửa hàng trên phố thương mại mà mẹ cô mơ ước từ đâu. Hành động này gọi là gì nhỉ? Cây gậy và củ cà rốt?
(Cây gậy và củ cà rốt là một loại chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. 'Cây gậy' tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, 'củ cà rốt' tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng. Nguồn wiki)
Bà Mộ mỉm cười: "Sáng nay có người gọi bố và mẹ đi làm thủ tục nhận cửa hàng, họ nói là do con sắp xếp nên mẹ đi liền. Mẹ gọi điện cho con nhưng con tắt máy. Mẹ nghĩ đợi khi nào con về nhà thì hỏi con, có phải do bạn trai con tặng không?"
Mộ Thiện ngập ngừng trong giây lát. Tối qua Trần Bắc Nghiêu "hành hạ" cô đến rất khuya, làm cô ngủ tới trưa hôm nay mới tỉnh dậy. Khoảng thời gian đó cô không mở điện thoại, nào ngờ Trần Bắc Nghiêu đã sắp xếp mọi việc.
Mộ Thiện không thể khiến bố mẹ lo lắng. Sao cô có thể nói cho họ biết sự thật?
Cô là niềm hy vọng và niềm kiêu hãnh của bố mẹ. Nếu họ biết Trần Bắc Nghiêu dính dáng đến xã hội đen, nếu họ biết thỏa thuận ba năm, nếu họ biết anh dùng thủ đoạn cưỡng ép cô, làm sao họ có thể sống nổi?
Hơn nữa trong lòng cô thậm chí có một ý nghĩ kỳ lạ, dù sau này cô rời xa Trần Bắc Nghiêu, cô cũng không muốn bố mẹ cô ghét anh.
Mộ Thiện gật đầu: "Mẹ thích là được rồi".
Bà Mộ lại cười tươi: "Cậu ta là người thế nào? Chắc chắn là một chàng trai tốt đúng không? Chuyện của mẹ lần trước, người ta chẳng nói chẳng rằng bỏ ba mươi triệu ra giúp con, lại còn huy động mối quan hệ giúp bố con, chứng tỏ cậu ta đối xử với con thật lòng. Cậu ta bao nhiêu tuổi? Không có tật gì đấy chứ?"
Nói đến đây, bà Mộ nghiêm mặt: "Nếu thằng đó nhân phẩm không tốt, chúng ta lập tức trả lại cửa hàng cửa hiệu cho nó, dù nó nhiều tiền đến mấy cũng không được".
Mộ Thiện lặng lẽ nhìn lên trần nhà, cô chậm rãi trả lời: "Mẹ, anh ấy không có tật gì cả, tốt nghiệp khoa tài chính trường đại học Hongkong, hiện tại anh ấy tự mở công ty. Năm nay anh ấy hai mươi sáu tuổi, chỉ hơn con một tuổi. Ngoài con ra, anh ấy chưa từng có người bạn gái nào khác".
Bà Mộ nghe xong cười ngoác miệng: "Thế thì tốt quá, cuối cùng con cũng tìm được một người bạn trai tử tế rồi!"
Mộ Thiện nhìn chăm chú mấy quyển sổ có bìa màu đỏ nhức mắt, cô cất giọng từ tốn: "Mẹ, anh ấy là Trần Bắc Nghiêu".