*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Nhịp tim An Dạ tăng tốc, cô phải liên tục chịu đựng sự lo âu trong lòng, ngay cả mặt sinh lý cũng bị ảnh hưởng không ít.
Cô mím chặt môi, làn da trên môi khô khốc ép thành một đường trắng bệch. Không cần nhìn cũng biết nội tâm cô bị dày vò siết bao, có phải vì cô đã tự cho là đúng nên mới hại đến sinh mạng của hai nữ sinh khác hay không?
Cô có Bạch Hành bên cạnh còn đỡ, mà hai cô bé kia cứ nghĩ nguy cơ đã được giải trừ rồi cứ thế thoải mái về nhà, có thể sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào không?
An Dạ nôn nóng hỏi: "Đưa số di động hai nữ sinh kia cho em, điện thoại em đâu rồi? Đưa em nhanh lên, em.... em muốn gọi điện thoại."
Bạch Hành đưa di động qua cho cô, trấn an: "Đừng nóng vội, chuyện này không liên quan đến em, không trách được bất cứ ai."
"Nếu hai em ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Nếu chậm một chút, để em tìm hiểu rõ ràng thì tốt rồi." An Dạ rầu rĩ gọi điện thoại nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến âm báo bận.
Là kẻ đứng sau màn kia đang thông báo tử vong cho hai cô bé đó sao?
Điều này thật là.... quá điên rồ.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm xúc dao động kịch liệt như thế này, có lẽ vì đã trải qua một trận chiến sinh tử, hiểu được sinh mạng quá yếu ớt nên từ sau vụ cầu gãy kia, An Dạ bắt đầu nảy sinh mối nghi ngờ đối với tương lai, thậm chí là sợ sệt.
Loại cảm giác này không nói rõ được, không biết nó đến từ đâu mà bỗng nảy sinh sự sợ hãi đối với tự nhiên.
Không phải An Dạ sợ Tiểu Di, ít nhất thì Tiểu Di là con người, chỉ cần cô ta ngậm miệng, thế giới này sẽ yên bình. Nhưng hiện giờ, cái mà cô sợ chính là những sự vật không biết rõ, bao gồm cả tương lai không biết trước nhưng nhất định sẽ đến.
Ai biết được cô sẽ gặp phải chuyện gì đây? Lúc đó còn có thể tìm đường sống trong chỗ chết hay không?
Tuy nhiên, vì sao cô lại cứ dần dần bị cuốn vào vực sâu — bị coi thành mục tiêu nên thân bất do kỷ chỉ có thể đi tìm chân tướng mọi việc; hay là bản thân khuất phục lòng hiếu kỳ, chủ động lao đầu vào khiến bị liên lụy.
Lần này, An Dạ thật sự có hơi chùn bước.
Hình như Bạch Hành phát hiện được nỗi bất an và bàng hoàng của cô, anh vươn bàn tay ấm áp của mình lên vuốt ve mái tóc dài đen nhánh kia, giống như đang vỗ về chó con mèo con mà nhẹ nhàng vuốt đuôi tóc cô.
An Dạ mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng.
Trái tim Bạch Hành bỗng nhói một cái như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào, khiến trái tim đau đớn khó nhịn, cẩn thận xem lại thì không tìm thấy bất cứ miệng vết thương nào.
Anh nói nhỏ: "Tất cả những điều này không liên quan đến em, mục tiêu của
kẻ kia là em, dù sao đi nữa em cũng sẽ bị cuốn vào. Mọi chuyện đều là trùng hợp, không phải em là người thúc đẩy bánh răng của cái thông báo tử vong này mà do chúng nó ngẫu nhiên chọn lựa em."
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "An Dạ, em muốn tránh cũng không thể tránh, lại không thể lùi bước, vậy thì hãy phấn chấn tinh thần, bày ra tư thế nghênh chiến. Nếu cảm thấy áy náy thì càng phải nên cố gắng đối phó với tình huống sắp xảy ra. Huống chi...."
"Vâng." An Dạ buồn bực gật đầu.
Bạch Hành nhếch môi, lộ ra một nụ cười rất nhẹ: "Huống chi em còn có anh, anh vẫn ở bên cạnh em, không phải sao? Cho nên, An Dạ à, em đừng sợ, anh đã nói câu này rất nhiều lần rồi."
"Không sợ." An Dạ giống như tự khuyến khích tinh thần, cô hít sâu một hơi, tay nắm lại thành quyền, "Em không sợ."
Bạch Hành cung cấp địa chỉ của hai nữ sinh kia cho Tiểu Chu, để cậu ấy lấy cớ "bị người khác theo dõi" đi báo cho phụ huynh biết, hy vọng có thể khiến bọn họ cho con mình ngủ bên ngoài, nghỉ ngơi dưới sự bảo vệ của cảnh sát trong hai buổi tối.
Còn Tiểu Di cũng bị Tiểu Chu dẫn đi, tạm thời giam lại ở cảnh cục, sau này sẽ có biện pháp xử lý sau.
An Dạ có quá nhiều thứ muốn hỏi Tiểu Di nhưng trong nháy mắt, cô cũng không biết nên hỏi gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Bạch Hành, mãi cho đến khi bốn mắt chạm nhau.
"Sao thế?" Bạch Hành hỏi.
An Dạ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt anh.
Dưới ánh đèn ấm áp, tròng mắt màu xanh xám của Bạch Hành phản chiếu ánh sáng rực rỡ trong veo.
Trên người anh có quá nhiều bí mật, cũng có thể không phải là bí mật mà do có quá ít người biết đến, hoặc những gì An Dạ được biết không phải là tất cả quá khứ của anh.
An Dạ nhắm mắt lại, cố gắng moi ra hết những manh mối có liên quan đến anh —
Trên lưng Bạch Hành có nhiều vết sẹo chằng chịt như một dãy núi đá lởm chởm, cái lồi cái lõm, có thể thấy được anh đã trải qua những ngày đáng sợ như thế nào.
Bạch Hành có một sự sợ hãi nhất định đối với cây súng, thậm chí có thể nhìn ra anh rất sợ phải nổ súng với người mà mình thương yêu, điều này đại biểu cho cái gì? Trước đây anh đã phải chịu kích thích về mặt này ư? Còn Tiểu Di sao lại đối với anh rõ như lòng bàn tay, nhắc lại chuyện anh đã từng không dám nổ súng, rồi còn bảo anh nhu nhược trước mặt người khác.
Rõ ràng không phải như thế, trong lòng An Dạ, Bạch Hành chính là người anh dũng thông minh nhất trên đời.
Chính là như vậy, không sai.
Còn có một điểm quan trọng nhất, lần bị bóng đè kia, Hạ Tuyết từng ám chỉ với cô: "Nghe nói mấy năm trước có một vị cảnh sát Bạch phá án như thần, sau này lại chết trong một vụ án nào đó."
Cái này đang nói đến Bạch Hành sao? Quả thật là chân anh bị thương, hơn nữa đã từ chức.
Vậy thì đến cuối cùng, Bạch Hành đã trải qua những chuyện gì?
Có thể nói là An Dạ không hiểu chút gì về Bạch Hành, cô hoàn toàn không biết gì về anh nên đối với phần cảm tình ái muội kia, cô cũng cố gắng lảng tránh.
Cô không biết nên tiếp nhận Bạch Hành như thế nào, lại bằng cách nào mà thuyết phục bản thân rằng mình có thể nắm giữ được một người đàn ông thần bí khó lường đến thế.
An Dạ liếm liếm môi dưới rồi quyết định lên tiếng: "Đến cùng thì anh cất giấu những bí mật gì? Có thể nói cho em biết không? Tại sao lại muốn giấu em? Với lại, anh thật sự là Bạch Hành ư? Rốt cuộc thì anh là ai?"
Hoài nghi của An Dạ đối với Bạch Hành đã lên đến cực hạn, hình như anh đã biết trước mọi chuyện sẽ như thế này nên vừa không chùn bước mà làm bạn bên cạnh cô, vừa cố gắng biểu lộ nỗi lòng, thẳng thắn thành khẩn mà ái mộ cô.
An Dạ không phải đứa ngốc, cô có thể cảm nhận hết những điều này. Cô chỉ đang trốn tránh, không muốn nói toạc hết ra, cũng không muốn làm rõ mọi chuyện nhanh như vậy.
Trong mơ hồ, cô còn cảm thấy lo sợ, cảm thấy Bạch Hành xa xôi không thể với tới, một ngày nào đó anh sẽ bỏ cô mà đi.
Và Bạch Hành có thật là "Bạch Hành" không? Thân phận này là thật chứ?
Điều An Dạ muốn hỏi quá nhiều nhưng cô không thể nào hỏi được, cho đến hôm nay, những nghi vấn đó đã không thể nào đè nén được nữa, chỉ vừa hơi mở ra thì tất cả đều mãnh liệt trào ra, mênh mông cuồn cuộn.
Bạch Hành nhìn cô một cái thật sâu, trầm mặc gần năm phút đồng hồ mới từ từ nói: "Thận phận của anh là thật, anh là Bạch Hành."
"Còn gì nữa?"
"Nếu em muốn biết, trừ khi em có thể đảm bảo sẽ rời khỏi anh."
An Dạ sững sờ trong chốc lát, "Anh nói gì? Muốn em rời đi?"
"Hoặc là, anh sẽ rời khỏi em." Bạch Hành nói một cách bất đắc dĩ.
"Vì sao?"
Anh mím môi, nói: "Đã không còn an toàn nữa, anh vốn đã chết một lần nhưng giờ vẫn bị tìm thấy. Lần này không thể trốn được nữa, nếu em ở bên cạnh anh rất có thể sẽ bị tổn thương, thậm chí sẽ chết."
An Dạ bỗng run lên, thế nhưng trong vô thức, cô vẫn không muốn rời khỏi Bạch Hành.
Đầu óc cô rối loạn như hồ dán, dung dịch đặc dính đó như bị khuấy đảo lên, khuấy tung toàn bộ suy nghĩ của cô.
Giờ khắc này, nội tâm An Dạ chỉ kêu gào những chuyện có liên quan đến Bạch Hành, tuyệt đối không thể để anh rời đi như vậy, tuyệt không để anh bỏ rơi cô.
Gương mặt anh đối diện ánh đèn tỏa ra ánh sáng êm dịu, tầng ánh sáng mỏng manh kia chiếu lên lớp lông tơ trên mặt anh.
Anh nói: "Cho dù không nói cho em biết thì anh cũng sẽ đi. Ngay cả Tiểu Di còn biết lấy em làm mục tiêu, rất khó bảo đảm mấy kẻ kia không biết. Anh không thể lựa chọn để cho em hy sinh nên anh rời đi, rũ sạch mối quan hệ với em trước khi bọn họ tìm được anh.
Âm cuối của An Dạ run run: "Anh làm vậy xem như là bảo vệ em ư?"
"Đúng."
"Ai thèm anh bảo vệ kiểu đó!" An Dạ quát, cô không kiềm được lửa giận trong lòng, cũng không biết lấy ra dũng khí từ đâu mà nổi điên lên với Bạch Hành.
Bạch Hành giống như không nghe thấy: "Em muốn biết chuyện xưa của anh, anh sẽ nói cho em biết."
An Dạ cắn môi, không nói gì.
"Khi còn bé, anh vẫn luôn được nuôi trong nhà Bạch Nam, cha của anh ấy là cục trưởng, đã nhận nuôi anh trong vụ án của mẹ anh. Có thể là hình ảnh cha anh ấy lúc đó quá mức hùng vĩ, cái nhìn về nghề cảnh sát đã thay đổi trong anh một cách thầm lặng, khắc một dấu ấn thật sâu trong đầu anh. Sau đó anh cũng làm cảnh sát, công tác cùng Bạch Nam, thậm chí đã từng là cộng sự với nhau trong một thời gian dài."
Đầu mày Bạch Hành nhíu lại: "Sau một lần nọ, anh phải tiếp nhận một vụ án tử ly kỳ, khi cùng người trong đội truy bắt hung phạm thì bị trúng kế, bị phía cha ruột anh đuổi bắt. Người tới bắt anh là Tiểu Di, lúc đó cao lắm chỉ mới bảy, tám tuổi, anh không thể nào nổ súng vào nó, thậm chí khi nó gọi một tiếng "anh ơi", anh đã bị mê hoặc, bị bắn ngay chân rồi ngã xuống sườn núi. Sau đó, bọn họ không tìm được anh, cha của Bạch Nam nói dối rằng anh đã chết, thay đổi thân phận và công việc khác, ngay cả Bạch Nam cũng không biết gì hết."
An Dạ nói: "Cho nên khi anh ấy gặp lại anh mới tức giận như vậy, thậm chí còn đánh nhau với anh trước mặt mọi người?"
"Ừm."
"Cha ruột anh làm gì?"
"Anh không biết rõ, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với bọn họ."
An Dạ đã hiểu đại khái câu chuyện, chỉ là không biết cha ruột Bạch Hành cuối cùng định làm gì, chẳng lẽ là vì muốn giam cầm anh, xem anh như một loại vũ khí để sử dụng?
Có phải là.... hơi phản nhân loại quá không?
Bạch Hành nói tiếp: "Đây là những chuyện anh từng trải qua, cái gì nên biết thì em cũng đã biết hết rồi."
An Dạ không dám đáp lời, sợ anh sẽ thuận theo đó mà nói ra câu xa cách.
Cô chỉ có thể nghĩ đến đề tài khác hòng qua mặt anh: "Nói cách khác là từ năng lực của Tiểu Di mà anh đoán ra cô ấy chứ cũng không biết ngay từ đầu?"
"Ừ, con bé thay đổi quá nhiều. Trong nhất thời, ngay cả anh cũng không nhận ra được."
An Dạ im lặng, lúc này cô không biết nên nói gì tiếp nữa. Cô lại không dám kéo dài sự yên tĩnh này, sợ Bạch Hành sẽ vòng lại đề tài hồi nãy.
May mà cửa phòng bệnh đúng lúc bị Tiểu Chu mở ra, cậu ấy ló đầu vào, cười hì hì: "Không quấy rầy hai bạn làm việc chứ?"
Hầu như là cùng lúc đó, trên cổ Bạch Hành ửng hồng, dần dần đổi thành màu đỏ sậm.