[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 75: Slender (12)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Khi An Dạ tỉnh lại một lần nữa thì cả người giống như vừa mới từ dưới nước bò lên, mồ hôi thấm ướt đẫm.

Cô hít lấy hít để bầu không khí, lồng ngực theo động tác hít thở mà kịch liệt lên xuống.

Chỉ là một giấc mộng thôi sao?

Theo bản năng, cô nhìn đến cánh tay của mình, trông thấy một lỗ kim màu tím bầm.

Không phải mộng.

Như vậy thì ông ta đã đi đâu?

Không được, cô phải bắt lấy ông ta.

Chỉ cần đốt đi tiêu bản nhện đó thì Slender sẽ không có cách nào hoạt động, vậy thì sẽ không thể chi phối bọn cô đi nhân giống.

Nhất định phải bắt lấy ông ta.

An Dạ ghê tởm đến nôn luôn, cô che miệng lại, chỉ nôn ra một ít dịch chua.

Bỗng nhiên, tầm mắt của cô trở thành một màu máu đỏ rực, giống như đang cách một tầng sương mù.

An Dạ không có cách nào sử dụng đại não để suy nghĩ nữa.

Cô cảm thấy cổ họng mình khát khô, muốn uống một chút gì đó để giải khát; sau lưng cô cũng thật là ngứa, cô bèn hung hăng vói tay ra sau cào mấy cái.

Vừa ngứa lại vừa khát.

Cơ thể An Dạ vẫn không ngừng nóng lên, cô phủ phục trên giường, bò về phía trước vài bước.

Bò?

Cô đã ý thức được bản thân có chỗ không thích hợp nên cố gắng đứng lên.

An Dạ giống như bị rơi vào đống lửa, trên người là cảm giác nóng lạnh đang choảng nhau, thiêu đốt cô đến mức không còn chút ý thức.

Nếu không phải cố gắng duy trì phần "người" thì tốt quá rồi, nếu có thể phóng túng chính mình, để cảm giác kỳ lạ này mặc sức phát triển, hoàn toàn chi phối chính mình thì tốt quá rồi.

Nếu không phải kiên trì tranh đấu cho cái gọi là nguyên tắc, An Dạ cũng sẽ không mệt mỏi như thế, sẽ không phải chịu tội như thế.

Thật là muốn từ bỏ quá đi.

Thật là muốn biến thành.... Slender.

Cô đang nói cái gì vậy?

Không, không được đâu.

Chỗ xương sống lưng An Dạ nổi lên một khối u nhỏ, ẩn dưới lớp da, tựa như đôi tay trẻ con gấp gáp không chờ được mà muốn sinh ra, đỡ lấy cái bụng của mẹ để chậm rãi di chuyển.

Răng.... răng rắc.

Có cái gì đó đã phá da thịt cô mà bung ra nhưng lại không có chút máu me nào hết.

Chỉ là sau lưng An Dạ giống như sinh thêm một bứu thịt nhỏ, chuyển động liên tục, dần dần to lên.

Cô đã không còn là người nữa.

An Dạ mơ hồ bám vào vách tường đi từng bước một ra ngoài.

Cô nên nói với Bạch Hành như thế nào về chuyện này đây?

Nói cô đã không phải là người?

Thật buồn cười, thật hoang đường, cũng thật đáng sợ....

Tất cả mọi người sẽ đối với cô tránh còn không kịp.

An Dạ vừa mới ra khỏi cửa đã trực tiếp đụng phải Bạch Hành.

Cảm giác biến dị ban đầu trong cô đều biến mất, ngay cả bứu thịt cũng lặn trở về trong cơ thể.

Bạch Hành lơ đãng nhăn mày, hình như anh đã nhìn ra An Dạ không khoẻ: "Em đã xảy ra chuyện gì?"

An Dạ hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"8h 15 phút sáng."

Quả nhiên, đã là ngày hôm sau.

Dựa theo quy tắc trò chơi, cô biến thành Slender và bắt đầu săn giết một người.

Mà tất cả mọi người không biết là Hà Lị từng trải qua việc này đã không thể biến về thành người thường được nữa, cô ta cũng là Slender, trong trận này sẽ có hai Slender.

"Xảy ra chuyện gì?" Bạch Hành hỏi.

"Không có gì cả." An Dạ rũ mắt, tránh khỏi cánh tay Bạch Hành đang vươn ra, nói: "Tôi là Slender, cho nên anh hãy chạy mau."

Nếu không thì có thể cô sẽ ăn luôn Bạch Hành, có thể sẽ tổn thương hết tất cả những người mà cô yêu quý.

Cô đã không còn khả năng tự mình đi tìm những thứ mà mình yêu thương nữa rồi.

Bạch Hành thong dong bình tĩnh, tựa như đang nói mớ: "Phải không?"

Dừng một chút, anh lại hỏi: "Như vậy thì.... anh là đồ ăn ư?"

Đồ ăn.

Từ này giống như đã gõ một hồi chuông thức tỉnh trong lòng cô, tại sao cô lại có thể quên là mình nghiện thức ăn, luôn muốn ăn liên tục chứ.

"Thư mời đang nằm trong tay anh sao? Trên đó viết cái gì?" An Dạ nôn nóng.

Bạch Hành mở bức thư ra, bên trên chậm rãi hiện lên một dòng chữ: "Đồ ăn đang ở ngay trước mặt, đã bắt được rồi."

Quả nhiên là Bạch Hành.

Ông ta muốn cô ăn tươi nuốt sống người mà bản thân cô yêu mến sao?

Làm sao có chuyện đó được.

Cổ họng An Dạ lại bắt đầu phát ngứa, cả người đều trở nên nóng cháy khó chịu, một dục vọng nào đó đang ngo ngoe rục rịch muốn tái sinh như phượng hoàng niết bàn.

Chờ An Dạ mở mắt thêm lần nữa, tầm mắt đã trở nên đục ngầu, nhiễm một mảnh đỏ tươi.

Cô chỉ có thể trông thấy một mình Bạch Hành đang toả ra tia sáng và sức hút khác thường, khiến cho cô không nhịn được mà tiến dần đến bên cạnh Bạch Hành.

Bắt lấy anh.

An Dạ vươn tay chụp lấy cánh tay rắn chắc của anh, bỗng nhiên từ sau lưng cô lại có thêm một cánh tay nữa, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.

Vô số bàn tay đang nắm chặt lấy Bạch Hành.

Thật là đáng sợ!

An Dạ nhanh chóng buông anh ra, lui dần vào trong phòng.

Cô cuộn tròn trong một góc, dường như phải làm thế mới có thể tìm cho mình cảm giác an toàn.

Cô đã không còn là người nữa mà là Slender rồi.

Đói bụng quá, thật khó chịu.

Thật là muốn chạm vào da thịt tươi mới của con người, muốn cắn cho một ngụm, khiến máu tươi tràn ngập khoang miệng, tựa như trái cây mới mẻ ngon lành, há mồm cắn xuống là lập tức trào ra vị ngọt thơm ngon.

Cô không nhịn được mà đứng lên, khoé miệng tràn ra một ít nước bọt.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khiến An Dạ không kiềm được co rúm lại trong chốc lát, tự mình ẩn nấp ở chỗ tối.

Thì ra là Bạch Hành đang vào đây, anh đóng cửa lại, khoá chốt cửa.

Hầu như An Dạ đã nhịn không được, cô muốn túm chặt lấy Bạch Hành, muốn liếm láp da thịt trên vai anh, muốn dùng hàm răng sắc bén cắn nát lớp da kia, muốn cắn sâu vào xương thịt anh.

Bạch Hành còn đang nhẹ giọng gọi cô: "Em có thể nghe thấy anh nói chuyện không?"

Trên thực tế, An Dạ đã sắp không nghe rõ nữa rồi, một chút phần "người" còn sót lại cũng dần dần bị phần "con" che lấp. Cô đã sắp sa ngã, sắp nhịn không được rồi.

"Đói bụng sao?" Bạch Hành vẫn chưa có ý định bỏ chạy, anh bình tĩnh liếc mắt quét qua An Dạ một cái, an tĩnh ngồi nơi mép giường, thấp giọng hỏi cô: "Đói không?"

"Đói...." An Dạ dùng thanh âm nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng mà nói ra từ này.

"Muốn ăn gì nào?" Giọng nói Bạch Hành vẫn dịu dàng trước sau như một, có loại cảm giác khiến người ta bình tĩnh lại, khiến An Dạ nảy sinh một sự quyến luyến mông lung trong hoảng hốt.

Cô không nói được lời nào mà chỉ phủ phục trên mặt đất, ngửa đầu nhìn chăm chú vào Bạch Hành.

Thoạt nhìn, Bạch Hành thơm ngon như thế, toàn thân đều tản ra một mùi hương khiến kẻ khác mê muội.

Thật muốn.... thật muốn thật muốn thật muốn.

An Dạ thật muốn ăn tươi Bạch Hành, ăn hết.... cả người anh.

Bạch Hành vươn cánh tay ra, để sát đến bên cạnh môi An Dạ: "Nếm thử xem."

Đôi mắt An Dạ có tia sáng màu xanh lẫn lộn, cô gấp gáp khó dằn mà nâng cánh tay Bạch Hành lên, cắn xuống một ngụm thật lớn.

Trong đầu cô chẳng còn sót lại một chút lý trí nào, sợi dây duy nhất đang căng chặt kia cũng do Bạch Hành chủ động để nó không bị cắt đứt.

An Dạ hưởng thụ khoái cảm từng giọt máu cuồn cuộn không ngừng tràn ngập vành môi, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào sung sướng, không gì sánh kịp.

Ngọt ngào, ngon miệng, giống y như trong tưởng tượng của cô.

Đúng là mỹ vị nhân gian!

Hai hàm răng An Dạ nghiến lại, hầu như muốn cắn đứt miếng thịt trên cánh tay Bạch Hành xuống. Khi sắp đến thời khắc mấu chốt, cô bỗng nhiên nhả ra, lùi về phía sau trong sự mờ mịt.

Đã hơi có cảm giác chắc bụng nên lý trí của cô cũng dần dần quay trở về.

Suýt chút nữa thì cô đã ăn luôn Bạch Hành rồi.

Ghê tởm quá!

Không thể được!

Cô là một quái vật!

"Đi.... chạy đi." An Dạ cắn chặt răng, giữa môi lưỡi phát ra mấy từ này, kiên trì muốn đuổi Bạch Hành đi.

Đi đi, đi khỏi tầm mắt cô, đi càng xa càng tốt.

Tốt nhất là cả đời đừng bị cô tìm thấy!

Nhịn không được, sắp nhịn không được rồi!

An Dạ bụng đói kêu vang, cô nằm giãy giụa trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

"Hô hô....." cô không có cách nào mở miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm từ trong cổ họng như tiếng gió lùa qua lỗ thông gió rách nát.

Đầu óc An Dạ đã trở thành một mớ rối nùi, cô nhớ đến rất nhiều thứ, những ký ức hỗn loạn kia đang tràn ngập bên trong đại não của cô.

Nguyện vọng của cô, không, là nguyện vọng của Slender, vốn chính là có thể thanh thản chết đi!

Vì sao lại muốn cô nhân giống, vì sao lại cứu cô!

Slender đã rất chán ghét cái cảnh ăn luôn đồng bạn của mình!

"Nếu thống khổ như vậy thì không bằng cứ khuất phục trước Slender." Bạch Hành lau máu trên cánh tay, anh giống như đang đùa giỡn mà lấy đầu ngón tay chấm máu, bôi lên mu bàn tay.

"Đồ ăn của em là anh, nếu ăn anh mà có thể khiến em dễ chịu hơn một ít." Anh dừng lại một lát, "Vậy thì cứ tới ăn anh."

Giọng nói kia vẫn luôn dễ nghe như thế, luôn vì cảm nhận của An Dạ, tất cả đều là vì muốn cô hạnh phúc.

Vậy thì.... cứ ăn luôn Bạch Hành?

Những lời này không ngừng khuếch đại trong đầu An Dạ, cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, đan chéo vào nhau.

Ăn anh ấy, ăn anh ấy, ăn anh ấy.

Ăn Bạch Hành.

An Dạ suy sụp ngồi trên mặt đất, mấy cánh tay mọc từ sau lưng cô cũng xụi lơ.

Không thể nào đâu.

Ai cũng được, nhưng Bạch Hành là không thể.

Xuyên thấu qua đôi mắt vẩn đục kia, An Dạ đột nhiên nghĩ tới những hình ảnh rời rạc.

Là Slender, cô ấy đã từng ôm đầu gối, quan sát thế giới này xuyên qua đôi mắt vẩn đục kia.

Trong một cánh rừng già tươi tốt nơi núi sâu phủ đầy sương trắng, một nơi không có con người xuất hiện, cũng chẳng có bất cứ thứ gì có thể xem như đồ ăn xung quanh đây.

Chỉ cần chốc lát nữa thôi, cô ấy sẽ có thể chết đi.

Xuyên thấu qua đôi mắt kia, cô ấy nhìn bốn phía rừng rậm đang yên tĩnh không một tiếng động.

Có bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, phát ra âm thanh rào rạc khi đáp xuống mặt đất.

Slender hình như có thể nghe thấy, lại hình như không.

Cô ấy đã đói đến mất đi cảm giác nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh.

Thì ra, trước khi chết, con người không có sự đau đớn, cả Slender cũng vậy.

Về điểm này thật ra lại giống nhau, khiến cô ấy phát hiện bản thân mình dường như không phải là một dị chủng.

Ở giây phút trước khi gặp được một con mồi cuối cùng, cô ấy đã chết.

May mắn thay, cô ấy vẫn không ăn thịt người kia, rốt cuộc thì vẫn được chết đi như ý nguyện.

......

An Dạ mở mắt ra, mấy cánh tay kia của cô bắt đầu rút lại, trở về trong cơ thể.

Không biết là do gã đầu hói không điều khiển nữa, hay là do phần "người" trong cô chiến thắng phần "con".

An Dạ lau chùi lung tung vệt máu trên khoé miệng mình, đứng lên thở hồng hộc: "Chúng ta đi tìm gã đầu hói thôi."

An Dạ phải tìm ra kẻ khởi xướng chuyện này, cần phải giải quyết cho xong mọi chuyện.

Cô có rất nhiều thứ cần phải bảo vệ, có rất nhiều thứ mà mình yêu quý.

Không ai có thể cướp đoạt quyền được yêu của cô, ngay cả Slender cũng thế.

Bạch Hành gật gật đầu, cũng không nói nhiều.

Anh dường như hoàn toàn không có ý bài xích, vẫn nắm tay An Dạ giống thường ngày, dẫn cô đi, mười ngón giao nhau.

An Dạ cắn chặt môi dưới, thoáng nhìn bàn tay họ trong vô thức.

Ngón tay Bạch Hành có một lớp chai mỏng, cảm giác thô ráp, vuốt ve kẽ hở giữa những ngón tay cô.

An Dạ cảm nhận được một sự ấm áp, loại cảm giác này ập đến bất thình lình, ấm áp mà triền miên, sền sệt mà ngọt ngấy.

Đã ngay lập tức chiếm cứ toàn bộ trái tim cô.

Thật là tốt.

Tất cả mọi chuyện rồi sẽ trở về quỹ đạo, tất cả rồi sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu.

HẾT CHƯƠNG 75