Vùng biên cảnh Đại Hưng tiếp giáp với Mục Đô quốc nằm ở phía tây bắc, ở đây hoàn cảnh khí hậu khắc nghiệt, vậy nhưng lại là địa hình khó thủ khiến việc phòng thủ luôn rất khó khăn.
Có thể nói vùng đất này không được thiên nhiên ưu ái, từ những triều đại trước, mỗi lần xảy ra chiến sự thì đây đều là nơi bị tấn công đầu tiên.
Lúc này thái dương đã về tây, bầu trời âm u xám xịt rơi xuống từng đợt tuyết to như lông ngỗng, trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, nhưng binh sĩ vẫn đang dọn dẹp chiến trường.
Cách đây chỉ vài canh giờ trước, một trận chiến vừa mới kết thúc.
Máu nhuộm đỏ tuyết trắng, thây người xác ngựa chất cao như núi.
Đây là chiến trường tàn khốc lại đẫm máu, nơi đây không phải nơi kẻ nhu nhược có thể dừng bước.
Trên tường thành, nam nhân trút bỏ đi trường bào mà khoác trên mình hắc thiết giáp cứng rắn, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng bị gió lạnh nơi đây tàn phá.
Một vị tướng lĩnh râu tóc hai màu đan xen vỗ vai nam nhân, thanh âm hồn hậu như trống trận "Thừa Tướng, trận chiến này nhờ có ngài cơ trí nên mới kết thúc sớm.
Bây giờ mùa đông đến, việc xuất binh khó khăn.
Sau trận này hẳn sẽ phải đợi lập xuân mới có trận mới."
Cố Khâm chẳng thể rời mắt khỏi chiến trường, nơi đó có hàng ngàn sinh mệnh vừa ra đi.
Thanh âm của hắn cũng bị gió lớn nơi đây bào mòn mà trở nên khàn đặc "Trận chiến này đã kéo dài nửa năm rồi, năm nay hạn hán mất mùa, đông đến lại khắc nghiệt.
Ta sợ quân lương sẽ phải đến chậm."
Hàng mày Triệu Mục nhíu lại, từ lúc đến đây Cố Tướng gia chỉ nói chính sự, dư thừa một câu cũng không muốn nói.
Lão tướng cũng biết việc Cố Khâm lo lắng là đúng, vậy nên lão đáp lại "Những con ngựa tử chiến đều sẽ được đem về làm thịt, coi như thêm bữa cho binh sĩ."
Nhìn chiến trường bị máu nhuộm đỏ thẫm dần bị tuyết trắng bao phủ, mãi đến lúc này Cố Khâm mới trở về.
Nơi ở của hắn trong doanh là một phòng nhỏ gần trung tâm.
Ở đây ai cũng như ai, doanh trại khan hiếm tài nguyên, ngay cả than để đốt lò sưởi cũng khó có.
Đốt lên ngọn nến nhỏ để thắp sáng căn phòng, phòng nhỏ ngoài một cái giường đơn, một cái tủ đồ, một cái bàn để làm việc cùng một sa bàn thì không còn gì cả.
Ngồi xuống trước thư án, Cố Khâm trải ra một cuộn tranh, trong tranh mỹ nhân say rượu tươi cười với họa sư.
Ngón tay bị khốn cảnh làm cho chai sạn vuốt nhẹ qua đuôi mắt như câu nhân trong tranh, đôi môi nứt nẻ thì thầm ra một cái tên.
"Tú Nhi.
Ta rất nhớ nàng."
Một trận chiến có thể kéo dài rất nhiều năm, ngày đó trên đại điện, hắn tự nguyện ra trận làm quân sư.
Hắn muốn quân công, chỉ có quân công mới có thể chu toàn bảo hộ nàng một đời vô ưu.
***
Sau khi thống nhất sẽ đàm hòa, triều đình cử ra một vị Tham Tri Lễ Bộ làm sứ thần đi sứ Mục Đô quốc và một vị khác đi đến Thái Nguyệt quốc.
Điều kiện đưa ra với Thái Nguyệt quốc khiến đối phương vừa lòng mà an tĩnh lại, coi như gải quyết êm đẹp.
Duy chỉ có Mục Đô là khác, vị quan nhận mệnh đi sứ chẳng qua bao lâu đã có tin chuyền về, sứ thần Đại Hưng vừa bước vào lãnh thổ Mục Đô đã lập tức bị chém đầu, treo trước cổng thành mà bêu danh.
Chu Hưng Đế trực tiếp nổi giận tại đại điện "Đây chẳng khác nào làm nhục Đại Hưng ta mà!"
Đám quan văn ở bên dưới sợ sệt hãi hùng, võ tướng lại như đã liệu trước.
Chỉ có Thừa Tướng là đứng ra nói "Bệ hạ, thần đã nói trước.
Trận này với Mục Đô là lên đánh."
Trên long ỷ, sắc mặt Chu Hưng Đế trở nên khó coi, lời này của Cố Khâm không khác gì đang vả mặt hắn ta, bởi vì quyết định trước đó của hắn ta là sai lầm.
Triệu Nguyên Soái từ hàng nhất phẩm đứng ra, lão tướng khôi giáp nặng nề quỳ xuống giữa điện "Bệ hạ, thần xin được lĩnh binh đánh trận!"
Hít sâu một hơi, Chu Hưng Đế kiềm nén cảm xúc trong lòng mà phê chuẩn "Được! Trẫm chuẩn ngươi lĩnh ba vạn binh đi đến Sa Lạc thành!"
Tướng soái đã có, hoàng thượng nhìn một vòng quan văn đang như chim cút giấu đầu bên dưới, hắn ta hỏi "Vậy không biết có vị nào chịu ra trận làm quân sư hay không?"
Trong nhất thời cả đại điện yên tĩnh lại, Chu Hưng Đế thấy thế thì không khỏi tức giận mà châm chọc "Thi thư trong bụng các ngươi cho chó ăn hết rồi sao a!? Làm một quân sư cũng có thể làm khó các ngươi đến vậy, cũng khổ cho các ngươi đọc sách thánh hiền lâu năm như vậy!"
Dù cho có bị châm chọc chế diễu cũng vẫn không ai dám lên tiếng, bọn họ sơn chết, lại sợ làm không tốt thì vinh hoa phú quý của bản thân cũng mất.
Cuối cùng lại là Thừa Tướng đứng ra "Thần xin ra tiền tuyến."
Ánh mắt hoàng thượng nhìn như muốn xoáy sâu vào bóng dáng dưới điện kia, hắn ta không chút nghĩ ngợi mà đồng ý "Được, trẫm chuẩn cho ngươi."
Thời điểm đó trời như rực lửa, Cố Khâm theo binh ra chiến trường.