Sự xuất hiện của Lục Yên coi như chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong trong hành trình du ngoạn của nàng và hắn, mãi cho đến khi thái dương ngả về tây thì nàng kéo theo Cố Khâm trở về.
Trời vừa nhá nhem tối thì xe ngựa đã về đến đầu phố tây, Tú Nương để người đánh xe dừng lại ở đây, dự định không để xe ngựa đưa mình đến cửa.
Cố Khâm khó hiểu nhìn nàng "Nàng không trở về Tụ Hoa Phường sao?"
Nàng cười nói "Đương nhiên là phải về mở tiệm rồi.
Vậy nhưng quan nhân vẫn nên dừng bước ở đây thôi, ngày hôm nay ngài đã cùng ta rất lâu rồi."
Dứt lời nàng cũng không đợi lời đáp của hắn mà trực tiếp vén mành cửa lên rồi dứt khoát nhảy xuống, bước chân thong thả lại vững vàng mà đi.
Nhìn bóng lưng bạch y dần dần lẫn trong đám đông đến không thể phân biệt nữa thì Cố Khâm mới hạ lệnh hồi phủ "Cho xe chạy về phủ đi."
Về đến Tụ Hoa Phường thì cũng vừa lúc đến giờ mở cửa, Tú Nương quen cửa quen nẻo mà theo cửa sau đi vào hậu viện, dựa theo ánh đèn ở lâu các chiếu tới mà đi về viện tử của mình.
Hôm nay chạy bên ngoài cả ngày, nàng cũng không có ý định ra sảnh trước góp vui.
Vừa đặt chân vào viện thì lại thấy đèn đuốc trong viện sáng trưng, cửa sảnh tiếp khách lại rộng mở, vừa nhìn là biết có khách đến.
Một đường bước vào sảnh đường, nàng thấy trên ghế chủ vị là một quý phụ dáng vẻ giản dị lại hòa ái dễ gần thì thật thản nhiên đi đến, ngồi xuống chiếc ghế chủ vị còn lại.
Rất có bộ dáng kiêu ngạo không chút để ý bối phận.
Quý phu nhân cũng chỉ cười hiền hòa chứ không trách nàng không hiểu lễ nghĩa, người lại còn nắm tay nàng nhẹ vỗ về mà hỏi "Hôm nay ta nghe nói ngươi đi Thiên Ân Tự ngắm hoa, có vui không?"
Nàng thật thản nhiên đáp "Cũng không tệ lắm."
"Vui là tốt rồi a." cong mắt cười vui vẻ, nhưng bà vẫn là e dè căn dặn "Tú Nhi à, tẩu tử thấy ngươi vui thì cũng vui theo.
Chỉ là tẩu tử đã có chút tuổi rồi, sự tình trong kinh thành cũng không hỏi đến nữa.
Vậy nhưng một nhà họ Lục cũng không dễ trêu vào, sau này có nhìn thấy bọn họ thì tránh được liền tránh đi thôi."
Họ Lục, hẳn là nhắc đến tiểu cô nương Lục Yên kia đi.
"Lại có chuyện gì liên quan đến ta sao?" hàng mày hơi nhếch, nàng thật vô tội mà hỏi.
Tẩu tử lườm nhẹ nàng một cái, hồ lô của cô nương này bán thuốc gì sao bà không biết cho được, vậy nhưng yêu thì vẫn yêu.
"Hôm nay muội đi Thiên Ân Tự cùng Cố Tướng gia, lại còn bắt gặp Lục tiểu thư.
Chuyện này bây giờ đã truyền khắp giới quyền quý trong kinh thành rồi.
Nhất là tiểu cô nương Lục gia còn thêm mắm thêm muối nói nha đầu nhà ngươi đeo bám Cố biểu ca của nàng, còn kiêu căng khinh thường nàng, đã vậy còn nói nàng không có lễ giáo."
Nói tóm lại chính là đấu không lại người ta thì ăn vạ thiên hạ.
Nghe đến đây Tú Nương đột nhiên thấy đau đầu hẳn ra, không được, ngày mai nàng phải đi ăn vạ Cố quan nhân đòi đền bù mới được.
Lòng thì nghĩ thế, vậy nhưng biểu hiện bên ngoài chính là một tiểu đáng thương tựa vào vai phụ nhân, đầy oan ức nói "Thật oan uổng ta nha.
Ta nào có đeo bám Cố quan nhân như lời nàng ta đâu, là ngài ấy mời ta đi ngắm hoa mà.
Vả lại ta sao có thể khinh thường nàng nổi a, chỉ nói đúng sự thật thôi mà."
Biết rõ bản thân có nói ra sao thì đối phương cũng sẽ chẳng nghe lọt, bà liền đổi bài "Nếu vậy thì ngươi nói tẩu tử nghe thử.
Có phải hay không tâm ngươi duyệt Cố Tướng gia?"
Nhấp một ngụm trà thấm giọng, nhìn đáy chén chỉ còn chút cặn cùng vài lá trà dư, nàng tùy tâm tùy ý nói "Nào có như tẩu nghĩ, ta và ngài ấy chỉ có thể coi là tri kỷ khó gặp mà thôi, sao lại có ý đó được."
Nhìn dáng vẻ của nàng, bà không khỏi thở dài than "Nếu ngươi duyệt tâm, với thân phận của mình thì..."
"Với thân phận tú bà thanh lâu này của ta, cho dù có là cửa nhỏ nhà nghèo cũng khó vào.
Chớ nói chi là Cố phủ danh môn thế gia." chẳng đợi bà nói xong nàng đã lên tiếng cắt ngang.
Thậm chí còn nhìn bà mà cười hỏi "Tẩu thấy ta có nói sai không?"
Bà muốn nói, ngươi nói sai rồi.
Vậy nhưng lời đến bên miệng cũng không thể thốt ra.
Phu quân bà cùng tiểu muội này vốn là cùng cha khác mẹ, từ nhỏ lưu lạc cùng mẫu thân mà lớn lên trong chốn phong trần.
Trong các người con của cha chồng mình thì phu quân bà cùng huynh trưởng là tâm tính ổn trọng nhất, đối với tiểu muội xuất thân thấp này vẫn là có chút để ý.
Chỉ là tuổi tác lại cách nhau xa nên khó có thể giao tiếp, cũng chỉ có bà là thường ghé đến thăm.
Giờ nghĩ lại thì nếu năm đó đưa nàng về thì tốt biết sao, sống ở nơi thấp, dùng cách nhìn của nơi thấp mà đánh giá cả cuộc đời, cuối cùng người thiệt vẫn là bản thân..