Bởi vì một lần hộc máu của Du Thư, Tiêu Vị Tân liền không cho phép hắn trở ra ngoài nữa, dặn dò Lạc Dao trông chừng không để hắn chạy ra khỏi lều. Du Thư sống không còn gì luyến tiếc nằm ở trên giường, trong đầu đều là hình ảnh Hạ Ngâm Tú và Dương Nam Nhược đứng chung một chỗ ngày hôm qua.
Là một fan CP trung thành, hắn căn bản không thể tiếp thu được việc cốt truyện bị sụp đổ như vậy, nhất sinh nhất thế một đôi người như đã nói đâu?
Có còn có vương pháp hay không? Sao không ai quản vậy?
Hắn lại vì tuyến tình cảm của nam nữ chính mà tan nát cõi lòng nguyên ngày.
Mà ở bên kia, Tiêu Vị Tân còn đang tận chức tận trách giả bệnh, không ít người tới thăm hỏi, Hạ hoàng hậu là hoàng tẩu nên cũng đến nhìn xem, có điều nàng còn mang theo Hạ Ngâm Tú và một chút thuốc bổ thượng đẳng, “Ngươi hảo hảo ở đây nghỉ ngơi, ngàn vạn đừng lộn xộn, muốn ăn cái gì liền nói cho bọn hạ nhân, bổn cung sẽ sai người đưa tới.”
Tiêu Vị Tân gật gật đầu, miễn cưỡng xem như đáp lời nàng, trong lòng thì lại tính toán mấy món trân dược đại bổ kia đúng lúc có thể tẩm bổ cho tiểu ảnh vệ, căn bản không nghe thấy hoàng hậu đang nói gì.
Vừa lúc Tiêu Vị Minh cũng tới thăm y, nhưng lại không lên tiếng mà chỉ ngồi ở một góc an tĩnh ăn quà vặt, không giống như Tiêu Vị Tân, ở trong mắt Hạ hoàng hậu hắn hoàn toàn không có cảm giác tồn tại gì, ngồi một lúc lâu cũng không thấy nàng phản ứng mình, đơn giản cũng không thèm đi xem náo nhiệt.
Hạ hoàng hậu nói một hồi lâu, sau đó mới xoay người vẫy tay về phía Hạ Ngâm Tú bảo nàng lại đây, kéo tay nàng ôn nhu nói: “Bổn cung thân là trưởng tẩu không tiện chiếu cố cho Lăng Vương, muội muội liền thay tỷ tỷ vất vả một chút đi.”
Hạ Ngâm Tú cúi đầu, trên mặt có chút khó xử, nhưng cũng không dám chống đẩy mà chỉ yên lặng gật đầu. Cũng không biết vì sao, nàng kỳ thật cũng có chút sợ vị Lăng Vương này, tuy rằng y thoạt nhìn văn văn nhược nhược, nhưng nàng lại khó mà thật sự xem y như một người vô hại mà đối đãi.
Huống chi, tỷ tỷ ôm giữ tâm tư gì nàng đều hiểu, đoạn nhân duyên này cũng không phải là do nàng tự nguyện.
Tiêu Vị Tân trong lòng không kiên nhẫn, nhưng cũng tương tự không thể không cho Hoàng hậu mặt mũi, nếu y đương trường cự tuyệt, sợ là nữ nhân kia sẽ còn muốn dùng đến biện pháp khác để làm y ghê tởm, nghĩ mọi cách nhét người của Hạ gia vào trong vương phủ của y, cặp phu thê này quả thực là những kẻ tâm tư thối nát.
Mục đích của Hạ hoàng hậu đã đạt thành, vui vẻ nói thêm mấy lời mới đứng dậy rời đi, Hạ Ngâm Tú vốn định đi tiễn nàng, nhưng lại bị nàng mỉm cười cự tuyệt: “Ngươi ở nơi này chiếu cố cho tốt, chính là phân ưu thay cho tỷ tỷ rồi.”
Hạ Ngâm Tú hành lễ, cung tiễn nàng đi ra ngoài.
Bước ra khỏi lều, Hạ hoàng hậu cũng không vội vã trở về, mang theo mấy thị nữ đi khắp nơi không có mục tiêu, trong lúc suy nghĩ liền không khỏi hồi tưởng lại rất nhiều chuyện thuở niên thiếu.
Năm ấy nàng lần đầu tiên theo mẫu thân tiến cung, thân là đích trưởng nữ của Hạ phủ, trên lưng nàng phải đeo trọng trách quang diệu môn mi, mẫu thân dẫn nàng vào cung vài lần, cũng chính vì muốn để cô mẫu tìm cho nàng một mối nhân duyên thích hợp, hai nhà liên hôn đẩy Tiêu Vị Thâm lên ngôi vị hoàng đế, cũng xem như cục diện cùng nhau thắng lợi.
Nhưng nàng cũng không được Tiêu Vị Thâm yêu thích, Hạ gia giáo huấn quá mức nghiêm ngặt lại cẩn thận đoan trang, nàng tuy rằng mỹ mạo có tài, nhưng bản khắc lại không thú vị cứng nhắc giống như khúc gỗ, mỗi lần cùng nàng hành phòng, Tiêu Vị Thâm luôn cảm thấy mình đang ngủ với một cục đá, hai người thường xuyên qua lại trong tình trạng đó, lâu ngày liền không ưa nhìn thấy nàng, cũng cực kỳ không kính trọng vị Hoàng hậu này.
Nhưng chỉ có chính bản thân Hạ hoàng hậu mới biết, nàng cũng không phải là thật sự chất phác, chỉ là thời niên thiếu đã gặp qua người quá mức kinh diễm, liền không cách nào yêu thêm người khác, cho nên khi đối mặt với Hoàng thượng liền không thể nào nhấc nổi tinh thần.
Nàng còn nhớ rõ thiếu niên vô tình gặp gỡ trong Ngự Hoa Viên ngày ấy, hôm đó tình quang vừa lúc, nàng nấp sau hòn non bộ trộm nhìn y luyện kiếm dưới mái đình bên hồ, thiếu niên dáng người như yến, phong thần tuấn lãng vạt áo tung bay, bộ dáng cầm kiếm mà đứng kia phảng phất như thần tiên hạ phàm.
Lúc ấy nàng mới hiểu cái gì gọi là vừa gặp đã thương.
Nhưng sau đó nàng mới biết được đó chính là Thất hoàng tử Tiêu Vị Tân, một Hoàng tử không được Hoàng thượng sủng ái, không hề có cảm giác tồn tại, cơ bản là vô duyên với ngôi vị hoàng đế. Cũng chính tại khoảnh khắc đó nàng liền biết, nàng và y vĩnh viễn đều không có khả năng, bởi vì Hạ gia sẽ không cho phép Hoàng hậu đời kế tiếp không xuất từ trong phủ của bọn họ.
Đã biết là vô duyên, nàng khi đó vẫn chưa phải là hoàng hậu chỉ có thể lựa chọn chôn giấu tâm tư.
Hạ gia mặt ngoài nhìn như phong cảnh vô hạn, nhưng kỳ thật bên trong lại là một mảnh bẩn thỉu. Phụ thân ích kỷ lãnh khốc, mẫu thân bất cận nhân tình, di nương lục đục với nhau, huynh trưởng háo sắc tham lam, nơi chốn đều tràn ngập đấu tranh và lãnh tình. Đừng nói là những thứ nữ ở phía dưới, mà ngay cả đích nữ là nàng cũng bị mẫu thân đối đãi bằng ánh mắt lạnh nhạt. Phụ thân một lòng một dạ chỉ muốn mẫu thân bồi dưỡng nàng thành bộ dáng của một Hoàng hậu tương lai, nàng chỉ là một quân cờ bị đẩy ra làm tốt thí, không một ai đế ý đến nàng có phải là một con người hay không.
Cho nên mặc dù địa vị nhìn như tôn quý, nhưng Hạ hoàng hậu lại bị trượng phu coi kinh, nhà mẹ đẻ bỏ mặc, nàng cứ như một người vô hình mà trải qua những ngày tháng sinh hoạt chết lặng.
Cũng may còn có Ngâm Tú, nàng nhìn hài tử kia từ nhỏ đến lớn, bất kể là bộ dáng hay tính tình đều được nàng tỉ mỉ dưỡng ra, Ngâm Tú tựa như đại biểu cho một Hạ Linh Vi thời còn là thiếu nữ, có thể hoàn thành giấc mộng đẹp sâu trong nội tâm của nàng.
Hạ hoàng hậu đang trong lúc nghĩ ngợi, đúng lúc Hạ thừa tướng đi ngang qua, hai cha con vừa vặn đụng phải.
Hạ thừa tướng đầu tiên là trung quy trung củ mà hành lễ với nàng, rồi sau đó lại mặt vô biểu tình châm chọc nói: “Nương nương nếu đã có nhàn tâm tản bộ tại đây, vì sao không đi hầu hạ Hoàng thượng?”
“Đã có La quý phi bầu bạn với thánh giá.” Hạ hoàng hậu thấp giọng trả lời, khi đối mặt với phụ thân, nàng vẫn theo thói quen mà làm một nữ nhi trầm mặc biết nghe lời.
Hạ thừa tướng hừ lạnh một tiếng, cảm thấy nàng thực vô dụng: “Ngươi và Hoàng thượng thành thân cũng đã bảy tám năm, đến nay dưới gối vẫn trống không, ngay cả một nữ nhi cũng không có! Nếu như để La Uyển Nhi kia sinh hạ Hoàng tử, ngươi cho rằng vị trí trong cung kia còn có thể giữ được sao?”
“Dạ.” Hạ hoàng hậu biểu tình chết lặng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ thừa tướng cực kỳ phiền lòng đối với đứa nữ nhi không nên thân này, xoay người liền rời đi, ngay cả một gương mặt tươi cười cũng không muốn cho.
Thị nữ bên người Hạ hoàng hậu lo lắng nàng sẽ khổ sở, nhưng nàng lại chẳng cảm thấy gì.
Nàng căn bản là không để bụng đến con nối dõi, thậm chí còn không muốn sinh bất cứ đứa con nào cho Tiêu Vị Thâm.
Nàng chỉ hy vọng Ngâm Tú có thể tranh đua một chút.
————
Trong lều, Hạ Ngâm Tú vô thố đứng trước giường, đôi tay khẩn trương nắm chặt làn váy, không biết nên làm gì. Tiêu Vị Tân căn bản không cho nàng một cái liếc mắt, mà nàng cũng không thể tự tiện ngồi xuống, đành phải không xa không gần mà đứng ở bên cạnh.
Tiêu Vị Minh dùng cặp mắt đen nhánh to tròn của mình mà đánh giá nàng, không nhịn được liền hỏi: “Thất ca, sao ngươi không cho Hạ cô nương ngồi?”
“Câm miệng.” Tiêu Vị Tân nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái.
Y cũng không phải là cố ý phải làm khó dễ một tiểu cô nương, chỉ là xác thật không muốn thân cận với nàng, nếu bị chọc giận ở nơi này của mình, vậy khi trở về khẳng định là sẽ khóc lóc kể lể với tỷ tỷ là Hoàng hậu của nàng, ngày mai liền không muốn tới nữa, cũng đỡ phải đứng ở đây chướng mắt y.
Nhìn bộ dáng lãnh đạm không chút để bụng trên mặt y, Hạ Ngâm Tú quyết định về sau đều chán ghét Lăng Vương điện hạ, cùng lắm thì đuổi nàng ra ngoài là được, hà tất phải làm khó xử một nữ tử yếu nhược như nàng chứ?
Còn không ôn nhu bằng một nửa Nam Nhược tỷ tỷ.
Nếu như Du Thư có mặt ở đây thì hắn đã sống chết cũng phải xông lên kéo Tiêu Vị Tân xuống giường, ấn đầu y bắt đi an ủi nữ chính.
Sao có thể đối xử với bà xã tương lai của mình như thế? Ngươi sau này sợ là sẽ bị đưa vào hỏa táng tràng thiêu đến tro cốt cũng không còn.
Sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
Hạ Ngâm Tú đứng trong lều của Tiêu Vị Tân hết một canh giờ, sau đó mới được Dương Nam Nhược đi ra ngoài tìm người mang đi. Dương Nam Nhược vốn dĩ đã hẹn nàng hôm nay cùng đi xem con thỏ kia, sau khi đi tìm một vòng mới biết người đang ở chỗ của Lăng Vương, nàng là một võ nhân, không hiểu được tiểu tâm tư của Hạ hoàng hậu, chỉ tưởng là đi thăm hỏi bình thường, đi theo đến thăm Tiêu Vị Tân liền thuận tiện mượn Hạ Ngâm Tú đi mất.
Nhìn Hạ Ngâm Tú vẻ mặt vui sướng đi theo Dương Nam Nhược ra ngoài, Tiêu Vị Tân như suy sư điều gì.
Bên này nhìn như bình tĩnh, nhưng Tiêu Vị Thâm ở bên kia thì lại không quá suông sẻ. Lần này lại bị ám sát không thể nghi ngờ chính là lại dẫm thêm một chân lên tinh thần của hắn, hắn nhận định sự việc lần này là do một tay của phản quân Cù Châu gây nên, không đợi hồi triều đã trước tiên sai người mang binh đi truy quét trong phạm vi lớn, làm cho dân chúng thật vất vả lắm mới an tâm được mấy năm lại dâng lên một hồi tinh phong huyết vũ, người chết oan nhiều vô số kể. Nghe nói có thôn dân bởi vì bị nghi ngờ là dư đảng của phản quân Cù Châu di dân tới mà bị huyết tẩy toàn bộ, máu nhuộm đỏ cả một dòng sông, trong lúc nhất thời trong ngoài triều đình ai nấy cũng đều cảm thấy bất an.
Tiêu Vị Tân cười lạnh, sự việc lần này tuy rằng không phải do y làm, nhưng cũng tương đương với việc góp vào một thanh đao.
Tiêu Vị Thâm hiện giờ đang hành sự không khác gì một kẻ điên, ngay cả lão đông tây Hạ Mậu An kia cũng phải đứng ngồi không yên.
Thực mau, bọn họ liền trở về kinh thành, hội săn bắn mùa xuân cứ như vậy mà qua loa kết thúc.
“Xem ra, Hoàng thượng lần này là thật sự tiếng lòng rối loạn.” Thẩm Thanh Ngọc ngồi trong thư phòng của Tiêu Vị Tân bình tĩnh uống trà, “Sáng nay thượng triều, Công Bộ Văn đại nhân chẳng qua chỉ viết một đầu thơ can gián mà thôi, nhưng đã bị xem thành kẻ có tâm phản nghịch mà bị đương trường lột quan phục tống vào thiên lao.”
Tiêu Vị Tân từ khi trở về từ hội săn bắn liền đóng cửa không ra, nhưng việc trên triều y cũng biết không ít, nghe Thẩm Thanh Ngọc nói xong cũng chỉ cười nhạo một tiếng, tiếp tục uống trà.
“Vương gia thật sự cảm thấy, sự việc lần này không thoát được can hệ với Tây Nhung?” Thẩm Thanh Ngọc do dự nói, “Tây Nhung kia thật sự có thể duỗi tay đến tận đây sao?”
Tiêu Vị Tân buông chén trà, ném qua một phong thư để hắn nhìn kỹ, Thẩm Thanh Ngọc xem xong sắc mặt liền trở nên ngưng trọng, “Việc này phải làm sao bây giờ? Nếu như bọn chúng tà tâm bất tử, vậy chúng ta chẳng phải là đang không hề phòng bị?”
“Cho nên, chúng ta buộc phải nhanh chóng hành động.” Tiêu Vị Tân lạnh giọng nói, “Bọn chúng có thể ám sát ở bãi săn, liền đại biểu cho việc trong kinh thành đã có đủ thế lực chống đỡ, chỉ là rốt cuộc đây có phải là việc làm của Tam vương tử kia hay không thì còn khó mà nói trước được, dù sao……”
Y lại nghĩ tới gương mặt cười như không cười kia của Na Tô Đồ.
Chờ Thẩm Thanh Ngọc rời đi, Tiêu Vị Tân mới đứng dậy rời khỏi thư phòng, nhưng lại không trở về phòng của mình mà lại hướng về phía một thiên viện khác mà đi, đó là nơi mà Du Thư đang dưỡng thương.
Từ sau khi trở về từ bãi săn đã qua được một tuần, Du Thư ăn ngon uống tốt bị coi như bệnh nhân, cả người bất giác liền bị dưỡng ra một thân mỡ lười, như thế nào cũng không nằm một chỗ được, thời điểm Tiêu Vị Tân đến thì hắn đang luyện kiếm dưới tàng cây.
Vừa qua khỏi tháng giêng thời tiết chợt ấm lên, cây đào trong viện bắt đầu đâm chồi, nhìn từ xa chỉ thấy vừa xanh biếc lại xinh đẹp, mà Du Thư một thân hắc ý múa kiếm dưới tàng cây, mấy chiếc lá khô còn tồn đọng từ lúc trời đông giá rét bị kiếm khí cuốn lên giữa không trung, giữa hơi thở là kiếm đi du long khí thế như hồng, tựa như một hiệp khách thiếu niên bước ra từ trong bức họa.
Tiêu Vị Tân dựa vào cánh cửa nội viện nhìn trong chốc lát, không muốn tiến lên quấy rầy cảnh đẹp này, Vọng Trần đứng phía sau y trưng ra hai con mắt cá chết xách theo một con thỏ béo vẻ mặt rối rắm.
Vương gia xin ngài thương xót, con thỏ này thả rắm hôi quá. (?)
Du Thư luyện kiếm xong quay đầu lau mồ hôi, giương mắt liền nhìn thấy Tiêu Vị Tân, sửng sốt trong chốc lát liền vội chạy tới hành lễ: “Vương gia, ngài như thế nào lại tới đây?”
Tiêu Vị Tân cũng không trả lời hắn, mà lại quay đầu nhìn Vọng Trần ý bảo.
Vì thế, Du Thư không hề được chuẩn bị trước, vẻ mặt mộng bức bị Vọng Trần thô lỗ nhét một con thỏ béo vào trong ngực, đầu óc trống rỗng.
Đây là cái gì?
“Thích chứ?” Tiêu Vị Tân vờ như thật sự lãnh khốc, kỳ thật trong lòng lại hoàn toàn không phải như vậy.
Lần trước chỉ vì một con thỏ mà hộc máu, lần này có thỏ rồi, dù sao cũng nên cao hứng đúng không?
Cho nên, cười một cái cho ta.
Lập tức, lập tức.
“Cũng…… thích.” Du Thư không biết phải nên trả lời thế nào, đành phải phát biểu ngôn luận của một thẳng nam: “Một con có thể ăn được một chậu cơm.”
Tiêu Vị Tân: “……”
Vọng Trần: “……”
Há.
————
Nhật ký của Du Thư:
‘Năm X tháng X ngày đó’
‘Hôm nay nam chính rất kỳ quái, bỗng nhiên tặng cho ta một con thỏ béo ú.’
‘Tuy rằng y không nói rõ, nhưng ta cảm thấy y có thể là mua tới để cho ta bồi bổ thân thể, rốt cuộc thì hành động anh dũng không sợ chết của ta cũng đã làm cho y cảm động rồi.’
‘Một con thì có hơi ít, không đủ ăn. Có điều nhiều hay ít cũng đều là tâm ý cả, hảo huynh đệ thì không nên so đo.’
‘Nhưng mà thời điểm y rời đi sắc mặc rất xấu, giống như là phi thường không cao hứng.’