Lưu đại gia rất cố chấp, kiên quyết nói rõ chuyện này với ông cố tôi.
Hoá ra, hơn nửa tháng trước lúc Lưu đại gia đi họp chợ, trên đường quay về đã gặp được một cô gái đang ngồi khóc lóc sướt mướt bên đường. Mượn ánh trăng, Lưu đại gia có thể nhìn rõ được hình dáng của cô gái ấy, trắng trẻo sạch sẽ, ngoại trừ quần áo trên người có chút rách rưới, còn lại thì chẳng có gì để chê cả.
Ở đây tôi phải nhắc nhở mọi người một câu, họp chợ ở chỗ chúng tôi đều bắt đầu từ hừng đông và kết thúc vào buổi sáng. Có điều những năm đó tương đối nhạy cảm, trời tối họp chợ, trời sáng chợ tan. Lưu đại gia quay về sớm, nhân lúc trời còn chưa sáng tỏ đã vội vã đi về rồi, cho nên lúc Lưu đại gia gặp cô gái này chính là khoảng thời gian rạng sáng.
Lưu đại gia gặp được cô gái ở đâu? Chỗ làng chúng tôi đi về hướng bắc có một con đường, cứ đi thẳng sẽ ra đến con đập ở sông Nghi Hà. Người phụ nữ này ngồi ở ngã ba đường, khóc lóc thảm thiết.
Ở chỗ chúng tôi, ngã ba đường không phải là một nơi tốt lành. Chỉ cần có người chết, chúng tôi sẽ dùng mấy miếng ngói dựng thành một ngôi miếu nhỏ ở ngã ba đường, bên trong lập bài vị, thắp ba nén nhang. Cho nên ngã ba đường ở chỗ chúng tôi đều được dùng để tiễn người chết.
Thế nhưng đầu óc của Lưu đại gia rất chậm nghĩ, lại không nhớ đến chuyện này.
Lưu đại gia thấy cô gái ngồi bên đường khóc lóc rất đáng thương, liền đến nói với cô ấy rằng: “Sáng sớm trời nhiều sương, cô mau về nhà đi.”
Cô gái thấy Lưu đại gia bắt chuyện với mình, liền ngừng khóc nói: “Cảm ơn anh, tôi cũng rất muốn về nhà, thế nhưng lại không có nhà để về.”
Câu nói này của cô gái đã khơi dậy lòng thương người của Lưu đại gia, Lưu đại gia nghĩ thế giới này rộng lớn như vậy, người không có nhà cũng chẳng phải chỉ có mình cô. Thế nhưng, ông ấy không nói câu này ra, mà lại hỏi cô gái: “Sao cô lại không có nhà chứ?”
Cô gái lại nói: “Nhà của tôi đã chẳng còn ai nữa rồi, bố mẹ đều bệnh nặng qua đời, tôi đến đây vốn muốn nương nhờ chị gái, thế nhưng sau khi hỏi thăm mới biết chị ấy cũng đã chuyển đi nơi khác. Nghe nói là chuyển đến Sơn Đông, có điều Sơn Đông rộng lớn như vậy, tôi biết đi đâu tìm chứ? Đến giờ trên người tôi không còn lộ phí đi đường nữa, về quê cũng chẳng về được, cũng không biết đi đâu tìm chị mình…” Nói đến đây, cô gái lại bật khóc nức nở.
Lưu đại gia nghe xong liền động lòng trắc ẩn, chỉ cảm thấy cùng là người lưu lạc chân trời, gặp nhau hà tất từng quen biết. Đương nhiên ý tứ sâu xa của câu thơ này là gì ông cũng không biết, chỉ là có một loại cảm giác, rất thương cảm. Lưu đại gia nói với cô gái: “Nếu như cô không chê, có thể ở tạm nhà tôi. Đợi đến khi nghe ngóng được tin tức của chị gái cô rồi, lại đi tìm bọn họ cũng không muộn.”
Cô gái nghe vậy đương nhiên rất vui mừng, nhưng chỉ nói: “Sợ là sẽ gây thêm phiền phức cho anh.” Lưu đại gia nghe xong đáp: “Tôi chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề, độc thân đã hơn ba mươi năm nay, tôi sợ có thêm phiền phức gì chứ, ngược lại tôi còn sợ mình gây thêm phiền phức cho cô thì đúng hơn.”
Cứ thế, cô gái cùng Lưu đại gia về nhà. Sau khi trở về, Lưu đại gia nghiễm nhiên đã xem cô gái ấy như một món quà quý giá mà mình có được. Về phần cô gái này, ban ngày chẳng bao giờ ra khỏi cửa cả, chỉ khi đêm xuống mới thấy cô ấy ra ngoài.
Vốn dĩ Lưu đại gia cũng cảm thấy lạ, nhưng cô gái lại nói mấy ngày liên tiếp cô ấy bôn ba cực nhọc, thân thể mệt mỏi nên đâm ra sợ ánh nắng. Lưu đại gia nghe xong thấy cũng có lý, thế là mỗi sáng ông đều để cô gái ở lại trong nhà, bản thân thì ra ngoài làm việc. Tối đến trở về nhìn thấy cô gái cũng chẳng rảnh rang gì, cô ấy đã quét dọn căn nhà Lưu đại gia sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi.
Cô gái ở nhà Lưu đại gia ba ngày, không hiểu tại sao ông lại đem lòng yêu cô ấy mất rồi, giữa hai người cũng đã phát sinh chuyện đó. Lưu đại gia đã hơn ba mươi tuổi, lần đầu tiên làm việc mà không cần động tay nặng nhọc, khiến ông vui sướng vô cùng. Thế nhưng lúc tiếp xúc thân mật với cô gái, ông cứ luôn cảm thấy cơ thể của cô rất lạnh, hệt như một khối băng vậy.
Cô gái đó nói, con gái đều như vậy cả, cũng có thể do lúc trước bị bệnh nên thân thể không còn linh hoạt nữa.
Lưu đại gia đã lớn từng này rồi, ngoại trừ mẹ của ông ấy ra, ngay cả tay của con gái cũng chưa từng được nắm. Thế nên khi cô gái kia nói cơ thể của con gái lạnh là điều bình thường, Lưu đại gia liền tin ngay. Sau này tôi nghĩ, cho dù cô ấy nói thứ bên dưới của phụ nữ cũng giống hệt của đàn ông vậy, có lẽ Lưu đại gia cũng tin. Không có kinh nghiệm mà, thông tin cũng không phát triển như bây giờ, tuỳ tiện cầm điện thoại lên, hoặc tìm một cái máy tính, tra một phát là ra ngay.
Lưu đại gia cũng không quá bận tâm đến lời cô gái nói, dù sao thì từ đó về sau, cuộc sống của ông cũng đã bước sang một chương mới.
Chỉ là chương mới này vừa mở ra, Lưu đại gia liền cảm thấy cơ thể mình ngày một suy yếu. Rõ ràng đang là mùa hè, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống đỉnh đầu, nhưng ông vẫn cảm thấy lạnh. Lưu đại gia quấn cả người mình vào trong chăn bông, phơi dưới ánh nắng nhưng vẫn chẳng khá hơn.
Hơn nữa, ông cứ luôn cảm thấy buồn ngủ, bất luận là ở đâu, Lưu đại gia cũng chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc. Trong làng có người nhìn thấy Lưu đại gia liền hỏi: “Dạo gần đây cậu có gặp phải chuyện gì không? Cậu nhìn hai quầng thâm mắt của mình đi kìa.”
Lưu đại gia cũng không biết bản thân bị làm sao, thế là bèn chạy lên thị trấn tìm bác sĩ hỏi thử. Thế nhưng thời đó bác sĩ chỉ toàn là bác sĩ rởm, có thể biết được gì chứ, bất kể bệnh gì cũng đều kê cho người ta một gói thuốc lớn, thật sự không ổn nữa thì tiêm, tất cả vấn đề đều không giải quyết được.
Bác sĩ đó nhận khám cho Lưu đại gia, nhìn thấy hai quầng thâm to đùng của Lưu đại gia cũng giật mình kinh ngạc. Ông ta hỏi Lưu đại gia: “Có phải gần đây chuyện sinh hoạt vợ chồng có hơi nhiều hơn bình thường không?” Câu hỏi này đã hỏi trúng nghi vấn trong lòng của Lưu đại gia, ông ấy vội vã gật đầu nói phải.
Bác sĩ rởm đó thấy bản thân đoán trúng thì mừng lắm, bắt đầu ba hoa với Lưu đại gia: “Triệu chứng của cậu là do quan hệ quá mức dẫn đến suy nhược, chú ý chút, ít đi vài lần, quay về nhớ ăn thêm nhiều trứng gà bồi bổ.”
Bác sĩ cũng không lấy tiền của Lưu đại gia, Lưu đại gia thấy bệnh của mình có thể trị khỏi rồi, liền vui mừng đi về nhà. Thế nhưng từ sau khi về nhà, dù đã hạn chế hết mức chuyện sinh hoạt vợ chồng, nhưng tình trạng của Lưu đại gia vẫn không được cải thiện.
Cuối cùng ông ấy cảm thấy vấn đề chắc phải nằm ở chỗ cô gái kia, bèn hỏi cô gái: “Có phải bệnh trên người em đã lây sang cho anh rồi không?”
Cô gái lúc này mặt mày sáng bóng, xinh tươi mơn mởn, mái tóc đen nhánh, da dẻ hồng hào. Cô ấy vừa ngồi trước gương chỉnh trang đầu tóc vừa đáp lời Lưu đại gia: “Có thể lắm.” Nói xong câu này, liền xoay người hôn lên mặt Lưu đại gia một cái.
Cái hôn này khiến cơn nóng giận trong người Lưu đại gia lập tức bị dập tắt.
Tối đến, cô gái lại kéo Lưu đại gia làm chuyện đó hai lần. Sau khi xong việc, cô ấy nói với Lưu đại gia: “Chị của em quay lại rồi, em muốn đến chỗ chị ấy.”
Lưu đại gia nghe xong liền lo lắng, khó khăn lắm mới có được một người vợ, bây giờ nói đi là đi, sao ông nỡ để chuyện như vậy xảy ra chứ?
Lưu đại gia vội hỏi: “Chị của em ở đâu?”
Cô gái chỉ sang bên kia sông nói: “Chị ấy sống ở bên đó.”
Lưu đại gia muốn giữ cô gái lại, nhưng không biết phải mở lời thế nào, nghĩ tới nghĩ lui lại nói: “Khi nào em đi, để anh chuẩn bị chút đồ cho em.”
Cô gái nói: “Tối nay em phải đi rồi, anh không cần chuẩn bị gì cho em cả, cùng em đi gặp chị ấy là được, em muốn chị gái đồng ý hôn sự cho hai chúng ta.”
Lưu đại gia nghe vậy chợt mừng, hoá ra không phải cô ấy muốn bỏ đi, làm mình sợ bóng sợ gió một hồi. Nghe cô gái nói muốn dẫn mình đến gặp chị gái cô ấy, còn muốn chị ấy đồng ý chuyện hôn sự của hai người, Lưu đại gia không nén nổi sự phấn khởi trong lòng, chẳng có lý do nào từ chối cả.
Vì để gặp chị vợ tương lai, Lưu đại gia còn đặc biệt cạo sạch râu trên mặt. Cạo râu xong, rửa mặt xong, còn dùng xà phòng thơm gội đầu, Lưu đại gia mới cùng cô gái lên đường.
Thế nhưng Lưu đại gia càng đi càng cảm thấy con đường này không đúng lắm, tại sao đường dưới chân càng đi càng mềm nhỉ? Hơn nữa bước chân lại càng lúc càng nặng nề. Cô gái trước mặt không ngừng giục ông: “Anh đi nhanh chút đi, nhanh chút nữa, sao lại đi chậm như vậy chứ?” Lưu đại gia cũng muốn đi nhanh, có điều dù đã dùng hết sức thì ông ấy cũng không nhấc nổi bước chân mình.
Lúc Lưu đại gia đang cố sức muốn tiến về phía trước, đột nhiên lại cảm thấy có thứ gì đó kéo mình lại, khiến ông rất tức giận. Mượn ánh trăng trên đỉnh đầu Lưu đại gia quay lại nhìn thử, mới thấy thứ đang kéo ông vậy mà lại là một con chó. Đang lúc vật lộn với nó, ông lại chợt nghe thấy trên đầu mình vang lên một tiếng sấm, kế đó ông liền bất tỉnh. Lúc tỉnh lại đã nhìn thấy ông cố tôi đang ngậm tẩu thuốc đứng bên cạnh.
Ông cố tôi nghe đến rơi nước mắt, cười khổ nói: “Mày con mẹ nó gặp trúng quỷ rồi, bản thân mày còn không rõ ư?”
Lưu đại gia vẫn còn đỏ mặt tía tai cãi lại ông cố tôi: “Cháu gặp quỷ gì chứ, đó là vợ của cháu, vợ cháu muốn dẫn cháu đến gặp chị cô ấy, vợ của cháu có thể hại cháu được sao?”
Ông cố tôi chỉ vào dòng nước đen ngòm kia, hỏi Lưu đại gia: “Vợ mày đâu? Mày tìm ra cho tao nhanh.”
Lưu đại gia vừa nhìn thấy trên mặt nước chẳng có gì cả, liền gãi đầu nghi hoặc nói: “Ơ, vợ cháu đâu rồi?”
Lời này của Lưu đại gia khiến ông cố tức anh ách, ông cố lại giáng thêm một cú tát nữa lên đầu ông ấy: “Mau tỉnh lại đi, trúng tà mà còn không biết, mày làm gì có vợ chứ?”
Vốn dĩ Lưu đại gia vẫn không tin lời ông cố tôi, nhưng ông cố lại nói với Lưu đại gia: “Tao còn sờ được bàn tay đang kéo mày nữa, nếu như mày không tin lời tao nói mày cứ thử xuống nước lần nữa, bảo đảm đêm nay mày sẽ chết ngay tại chỗ này. Còn một điều này nữa, làm gì có nhà cô gái nào sống ở dưới sông chứ?”
Lưu đại gia nghe ông cố nói vậy, cuối cùng cũng khôi phục lại chút lí trí, quay về ngôi nhà nhỏ của mình dưới sự hối thúc của ông cố tôi và lão Lục.
Về đến nhà Lưu đại gia, ông cố chợt rùng mình ớn lạnh, bên trong căn phòng này thật sự lạnh hơn bình thường rất nhiều.
Lưu đại gia châm đèn lên, ông cố vừa nhìn rõ mặt Lưu đại gia đã giật mình khiếp đảm.
Ông cố nói: “Tiểu Lưu, mày chỉ cách cái chết có một sợi dây mỏng thôi đấy.”