Truyền Thuyết Naruko

Chương 3: một bước nhỏ và một bước lớn



chương 3: một bước nhỏ và một bước lớn

Từ đó Naruko bắt đầu tìm hiểu về thế giới shinobi, dù qua những câu chuyện cô bé tìm thấy hay những quyển sách luyện tập cơ bản bán đầy ngoài chợ cô đều mua để tìm kiếm con đường để trở thành một Shinobi mạnh mẽ ( đặc biệt các sách liên quan đến thuật trị thương Naruko thường xuyên tìm hiểu, không giống anh trai ngu ngốc của mình, Naruko biết hai anh em cái khả năng hồi phục hơn người mà họ sở hữu chính là lý do hai người họ bị coi là quái vật).

Naruko tỏ ra thích thú với các ninja như một đứa trẻ thích thú tôn sùng các vị anh hùng để tránh Miharu để ý, cảm thấy một mình cô cố gắng chưa đủ để xóa bỏ nghi ngờ nên Naruko đã gạ gẫm naruto vào thế giới shinobi và từ đó câu cửa miệng của Naruto "ta sẽ trở thành hokage"

Ngày qua ngày cuối cùng Naruko và Naruto được vào học viện ninja

Tưởng được học nhiều hơn những kiến thức về Gennin và một chút kiến thức về Chunin không ngờ toàn mấy cái kiến thức cũ rích cô đã học thuộc từ rất lâu rồi và vài bài thực hành ném Shuriken cô hứng thú được vài buổi ( học vài ngày là thuần thục, nên nhanh chán, đương nhiên Naruko không thể hiện khả năng của mình mà cô chỉ thực hành với thành tích bình bình không đáng chú ý, đương nhiên lớp cô có cái gương sáng"là ai mọi người tự hiểu" cho mọi người nhìn rồi nên ai thèm để tâm đến cô ).

Cũng may có thư viện dành cho Ninja những người chủ yếu đều là Ninja trị thương đến tìm các thuật trị thương để nghiên cứu. Ngày ngày Naruko đều tìm sách để đọc mỗi ngày cô đọc mười quyển cô bỏ cả hàng giờ đồng hồ để đọc sách còn Naruto cô vứt sang một bên, đến tối muộn cô mới chịu về.

Một hôm cô bắt gặp cảnh Naruto ngồi khóc trên chiếc xích đu lúc chiều, nhưng khi cô hỏi Naruto không nói gì. Cô quyết định tìm hiểu ngày hôm sau cô bỏ qua việc đọc sách sau mỗi buổi học, cô theo dõi Naruto. Cô thấy Naruto chơi đùa với các bạn rất là vui, cũng không thấy có gì buồn phiền cả, cũng đã muộn bọn trẻ được cha hoặc mẹ đến đón chỉ còn một mình Naruto đứng thẫn thờ nhìn theo bóng họ, còn đâu đây văng vẳng tiếng nói của họ.

"Tại sao con lại chơi với con quái vật đó! Lần sau khi gặp nhớ tránh xa nó ra."

"Nó giống những con quái vật đáng sợ mà mẹ hay kể sao?"

"Đúng vậy! Con nhớ tránh xa nó ra nhé!"

"Vâng con biết rồi!"

" ngoan lắm! hôm nay, mẹ con đã làm rất nhiều món ngon đó! Chúng ta về nhanh thôi nào. "

"hoan hô" đám người đều đi hết còn một mình Naruto đang ngồi trên chiếc xích đu ánh mắt đỏ ngầu, những giọt nước mắt sắp tràn ra khỏi mi nhưng bị cậu cố kìm nén không để chúng rơi xuống. Naruto ngồi ôm chiếc xích đu tiếng vang kẽo kẹt nhè nhẹ qua mỗi lần đung đưa của chiếc xích đu, trông Naruto bây giờ toát lên sự cô độc như tất cả mọi thứ đều quay lưng lại với cậu.

"oni – chan chúng ta về thôi! " Naruko bước ra nhẹ nhàng gọi anh trai mình, cô biết điều duy nhất cô có thể làm cho anh trai mình, đó là những hành động nhỏ nhưng lại mang tình cảm ấm áp, đầm ấm của gia đình.

"Ân! chúng ta về thôi" vẻ mặt bị ruồng bỏ biến mất thay vào đó là một khuôn mặt sáng ngời, giống như ánh nắng mặt trời vậy ấm áp, dịu dàng.

Từ đó Naruko đều bỏ đi thói quen đọc sách ở thư viện của mình, hàng này cô cùng Naruto về nhà sau mỗi buổi học, còn việc đọc sách thì sau mỗi buổi học cô đều dẫn anh trai mình đến thư viện để mượn và trả sách. ( đương nhiên Naruto ở bên ngoài chờ vì cậu rất ghét đọc sách. )

Naruko nhận ra rằng cô đã quá quan tâm đến sức mạnh ( cũng chỉ là để bảo vệ mình và anh trai không bị khinh thường, bị tính kế, thậm chí khi mất mạng ) mà quên mất việc quan tâm đến cảm nhận của anh trai mình, cô làm sao có thể quên cô là người thân duy nhất của anh trai và anh trai cũng là người thân duy nhất của cô. Việc mạnh lên không thể không làm nhưng anh trai mới là thứ cô mong muốn bảo vệ nhất.

Nói đúng hơn Naruko coi việc đi về cùng anh trai mình sau mỗi buổi học là nhiệm vụ hàng đầu.