Gió đêm tháng bảy lạnh tê cả da đầu, đem theo mùi của hoa phi yến nở ở ban công nhà ai đó, thoang thoảng, dịu dàng. Trời đang giao thoa giữa cái lạnh nóng bức chuyển sang mát rượi đột ngột, tự nhiên nổi cả da gà.
Bản hiệu Đế Đài đã tắt đèn tự khi nào, nhân viên cũng đã rời đi về nhà đã lâu. Thắng Nam chào tạm biệt nhóm của Tiếu Tiếu, bước đi về phía đường nhà trọ của mình, sẽ mất khoảng hơn 30 phút đi bộ.
Thắng Nam đã thay bộ váy quyến rũ đó, muốn giặt giũ sạch sẽ rồi trả lại cho Lý An nhưng Lý An bảo không cần và tặng luôn cô bộ váy. Kiều Kiều cũng thoải mái tặng luôn đôi giày gót nhọn cho cô, đổi lại hai người xoa đầu, nhéo má, còn chụp ảnh tự sướng cùng cô nữa. “...” cô ngượng ngịu hết một buổi mới xong được hai cô nàng, Tiếu Tiếu đứng bên cạnh cười khì, còn đưa một tờ chi phiếu trên đó viết số hai và bốn con số 0, Thắng Nam ngơ ngác hết một lúc mới tiêu hoá hết được.
Hai mươi ngàn, trời đất! Cô lật qua mặt kia, một dòng chữ còn làm cô kinh động hơn nữa. Là của Hàn Mặc Niên, chi phiếu này ngày mai cô có thể đưa cho Lưu Hoà Phi và nhận lấy số tiền tương ứng, khuôn mặt cô sa sầm, đầy nét cười khổ.
Quả là khách thượng lưu, lại là bạn bè của Boss Đế Đài, mỗi người điều được boa rất khá, ai cũng cười tít mắt. Cô hơn hẳn mỗi người mười ngàn, thật may Tiếu Tiếu giấu kín, nên không có chuyện không công bằng ở đây.
“Hời quá rồi nhé cô gái, cả đám chẳng ai được nhiều tiền boa như em đâu.”
Lắc đầu, Thắng Nam chỉ biết cắn môi, thầm thở dài, mình đừng bao giờ làm cái nghề này thì tốt biết mấy. Có thể, chí ít ánh mắt Hàn Mặc sẽ nhìn cô bớt chế giễu hơn. Kiếp này, quả là gian truân.
Đúng là số trời đã định, cô lúc nào gặp Hàn Mặc Niên toàn quá trễ, người ta còn có vợ chưa cưới, tức giận cộng không cam lòng cũng chẳng được gì. Bây giờ, cô khóc cũng không nổi mà cười cũng không xong.
Thắng Nam bước chầm chậm trên con đường thênh thang, tiếng gót giày chạm xuống đường phát ra tiếng “cộp” nghe nặng nề.
Trên tay cô kẹp điếu thuốc đang cháy dỡ, nghêu ngao hát bài hát cô yêu thích. Hoà vào cùng đất trời, tiếng hát sao thê lương đến thế.
Đã gần ba giờ sáng, đoạn đường ngay trung tâm Thành phố S vẫn ồn ào, phố đêm vừa lên đèn, cuộc sống của những con người sống về đêm chỉ mới bắt đầu.
Thắng Nam bước qua đoạn đường của các quán ăn đêm, bước qua những câu lạc bộ bóng bẩy, bước qua hàng lượt cô gái đứng ở một góc cây hay ngồi trước cửa nhà ai đó đã đóng, đợi khách. Cô nhìn lại thấy chạnh lòng.
“Trời xanh sắc chờ cơn mưa phùng như ta đang chờ em
Ánh trăng ai vớt, quần sáng mở ra đoạn kết
Như sứ Thanh Hoa truyền thế vẻ mỹ lệ ngàn xưa nhìn lại...
...trong mắt em.”
Bước qua một đoạn đường khác hiện ra một thái cực khác của thành phố S, vắng vẻ, không người, không có sang trọng như tầm mắt vừa thấy, nơi sinh sống của những kẻ tận đáy cùng của xã hội. Cô khuỵ người xuống một góc cây, nước mắt lại trào ra, nghẹn ngào rơi từng hạt xuống đất, tan vỡ ra.
Chẳng biết khóc bao lâu, từ phía sau lưng Thắng Nam bỗng có ánh đèn chiếu thẳng vào người cô. Sáng rực. Cô ngạc nhiên quay lại, bị ánh đèn chói loà phải nheo mắt.
Khi chiếc xe lao đến trước mặt Thắng Nam, cô mới biết đó là chiếc Mercedes màu đen tuyền, mới cóong, sang trọng.
Chưa kịp phải hốt hoảng hay bình tĩnh ứng phó, Thắng Nam chỉ đủ thời gian nheo mắt lần nữa, cánh cửa xe ở ghế phụ lái đã hạ xuống, lộ diện khuôn mặt Thắng Nam chưa bao giờ quên, dù trong cả giấc mơ.
Người đó cau mày khi thấy cô đang khóc. Cô vội vội vàng vàng lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, vẫn còn hít hít, miệng mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng lại cắn môi không lên tiếng.
Hai người, cứ nhìn nhau, cuối cùng Hàn Mặc Niên chính là người phá tan không khí kỳ lạ này, anh hít một ngụm không khí, thở ra bình tĩnh.
Bật tay cầm xe, anh bước ra từ cánh cửa ghế lái, trên người vẫn là bộ comple xám tro, hai tay bỏ vào túi quần, đứng ung dung nhìn cô.
Thắng Nam đưa tất cả hành động của anh vào tầm mắt mình, tim đập liên hồi, cho đến khi đứng trước mặt cô, cách nhau chỉ hai bước chân, anh thong thả đưa đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn cô.
Thời gian như ngừng động.
Khuôn mặt tuấn tú trời sinh ẩn hiện sau đèn đường như có như không, vẫn đẹp như bức tượng điêu khắc đắc giá. Vẫn ánh mắt thâm trầm nay lại thấy ánh long lanh, mặt lạnh tanh, nhưng cô thấp thoáng thấy ý cười nơi khoé môi anh.
Vậy là sao?
Tại sao anh lại ở đây?
Anh đi theo cô?
Có trời mới biết trái tim cô đang nhảy múa vào lúc này.
Có trời mới biết, cô mừng rỡ thấy anh ra sao. Không cần biết anh đứng đây vì lí do gì, cô đang cực kỳ vui sướng.
Hai tay cô vô thức nắm gấu áo, nó trở nên nhăn nhúm trong tay cô. Cô khẽ cắn đôi môi, tượng trưng cho việc cô đang bối rối.
Đôi mắt cô cũng nhìn anh, không một lần chớp, không một lần chuyển con ngươi, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Cả thế giới xung quanh không hề bằng anh.
Một lúc rất lâu, như vạn năm đã trôi qua, như Thắng Nam đã muốn quên đi Lâm Bá Ngọc, quên đi Sở Tuyền, thì người đàn ông đó đã mở miệng, lên tiếng: “Em còn muốn đứng đó bao lâu?”
Thắng Nam vô thức đáp: “Dạ?”
“Tôi hỏi em, em còn muốn đứng đó bao lâu? Em có muốn về nhà không, để tôi còn biết đường ở hay đi.” Hàn Mặc Niên cau mày.
Thắng Nam thất kinh. Anh nói thế ý gì? Anh muốn đưa cô về nhà sao?
“Tất nhiên rồi...” Cô hồi hộp trả lời.
Hàn Mặc Niên khẽ động con ngươi đen tuyền, giọng anh mang nét dịu: “Ừ, đi thôi.” Nói xong, anh quay người về lại xe.
“Ý anh là...” Đầu Thắng Nam lượn lờ qua những tình tiết nam chính chở nữ chính về nhà, rồi tỏ tình, rồi yêu đương thường thấy trên tivi cô xem, nay lại áp dụng lên người cô sao?
“Đừng để tôi lặp lại lần nữa.” Hàn Mặc Niên mở cánh cửa, chuẩn bị bước vào trong xe.
“Hàn Mặc Niên, anh định chở tôi về nhà ư?” Thắng Nam mừng rỡ, cô chạy đến cửa ghế phụ, đưa đầu vào trong nhìn Hàn Mặc.
Hàn Mặc nhìn cô một giây rồi lơ đi, hai tay đã đặt trên vô lăng, giọng ỡm ờ: “Không có từ ‘định’.”
Ôi, Hàn Mặc Niên đáng yêu làm sao. Thắng Nam cười tít mắt, cô mở cánh cửa ghế phụ rất nhanh rồi ngồi vào, không quên đóng sầm cửa lại, thắt dây an toàn, sau đó đặt hai tay lên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh.
“Phì!” Hàn Mặc Niên nhìn một loạt hành động của Thắng Nam rất trình tự, rất hồn nhiên lại buồn cười.
Thắng Nam chớp mắt nhìn anh, tại sao anh lại cười? “Anh Hàn sao thế?”
Hàn Mặc Niên không trả lời, lại hỏi sang chuyện khác: “Nhà em ở đâu?”
Thắng Nam đọc địa chỉ, rồi không quên chỉ đường bằng tay cho Hàn Mặc Niên rất cẩn trọng, cả đi qua quán nào, tên gì, cách mấy hàng rào, mấy cây, cô điều nói rõ.
Từ thấy cô thật lắm lời, Hàn Mặc Niên chuyển sang ngạc nhiên khi đúng những gì cô nói. Lúc này, anh mới lờ mờ hiểu ra rằng Thắng Nam sợ anh lạc đường. Quả thật, con đường vừa nhỏ, vừa tối, lại quằn quèo mấy khúc cua, làm anh khó chịu. Một cảm giác lơ mơ, trong khoảnh khắc chưa định hình biết nó là gì thì anh bỗng liếc mắt nhìn Thắng Nam ngồi bên cạnh, cô im lặng, mắt hướng về phía trước, miệng hơi hé. Một mảng hồng trên khuôn mặt nhợt nhạt chẳng còn phấn son che đậy, lòng anh thắt lại.
Cái con đường này, đi đêm thật đáng sợ. Một cô gái như cô, không sợ những chuyện xấu sẽ xảy đến với mình sao?
Nhưng đó vẫn là suy nghĩ tạm thời trong phút chốc, anh rất nhanh chóng phủi bay nó đi, không để lại vết tích gì.
Mười phút sau, chiếc xe đã dừng trước một dãy trọ tồi tàn, ẩm thấp, còn không có đèn đường.
Hai người đứng trước đầu xe, nơi có ánh sáng duy nhất. Hàn Mặc Niên vẫn bỏ tay vào túi quần, tướng anh cao ráo, trông hơi ốm yếu nhưng vẫn vững chải, trong bộ comple càng nho nhã rạng ngời.
“Cám ơn anh Hàn.” Thắng Nam nở nụ cười tươi, lòng còn lâng lâng vui sướng, chỉ muốn nhào đến ôm anh cho thoả mãn.
Hàn Mặc Niên gật đầu. “Đó là phép lịch sự tối thiểu mà đàn ông cần làm.”
Điều Thắng Nam không lường trước là Hàn Mặc Niên vẫn rất thẳng thắn, đúng như tính cách xưa kia của anh, một lời sẽ không nói hai, luôn căn nhắc rồi nói một lần dứt điểm, cô yêu anh cũng vì thế, một người đàn ông chân thật và rất đáng yêu. Lúc cô tìm lời để trò chuyện, anh đã mở lời tiếp theo.
“Em không hỏi vì sao tôi đi theo em à?”
“Vì sao?” Thắng Nam lặp lại theo lời nói của anh. Mang theo sự tò mò.
Hàn Mặc Niên hài lòng, anh rất từ tốn trả lời: “Tôi đến chỉ trả lời câu hỏi của em đã hỏi Bạch Lý về vấn đề em muốn làm quen tôi.”
Thắng Nam trợn mắt, cô không nghĩ Bạch Lý lại nói điều này lại cho Hàn Mặc Niên nghe, càng không nghĩ anh lại lịch thiệp và phí thời gian vào cô như thế. Xấu hổ chết được! Cô không muốn anh làm sợ trước những lời cô hỏi Bạch Lý, chỉ là cô muốn tìm cách được liên lạc cùng anh, nếu không cô chết mất!
Thế nên, khi anh nói đến để trả lời câu hỏi với cô, cô đã rất bất ngờ, kinh hãi, xen lẫn hồi hộp. Nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ, “Không cần anh tốn công như thế...”
Hàn Mặc Niên lắc đầu, anh nghiêm chỉnh nói: “Đối với tôi, một lời là một lời duy nhất, và khi nói tôi muốn được đối diện cùng người tôi sẽ nói, đó là quyền tôn trọng tối thiểu tôi có thể làm, em hiểu chứ?”
Cô lại cắn môi, gật đầu.
Hít thở, anh lạnh nhạt trả lời: “Câu trả lời của tôi là: Không! Và tôi cũng chưa từng nghĩ đến có chuyện quan hệ bạn bè hay yêu đương với người khác giới ngoài vợ chưa cưới của mình.” Giọng nói rất nhẹ nhàng mà cũng lạnh lùng, như con dao chém thẳng xuống tim người khác.
Quá thẳng thắn, cũng là một ưu điểm khiến người khác câm nín.
Kết quả này, Thắng Nam đã lường trước. Chỉ là, không ngờ nó đến nhanh chóng quá, khả năng chống đỡ của cô chẳng cao, nên đang tổn thương trầm trọng. Càng không ngờ, Hàn Mặc Niên anh lại là người thẳng thắn làm đau cô như thế. Trực tiếp gặp mặt cô nói lời từ chối, như thế đúng là lịch sự nhưng cũng bẽ bàng đến độ nào đối với cô.
Cô thở mạnh, mọi thứ quá đỗi nhanh chóng, chưa kịp thích nghi thì lại đến chuyện khác. Quả thật, thiên đàng chỉ cách địa ngục một bước chân, mà bây giờ thì... thiên đàng cách địa ngục bằng một câu nói.
Thắng Nam cố gắng điều chỉnh hơi thở đang loạn của mình, mỉm cười, cô gật gù tán thành lời nói của Hàn Mặc Niên, “Tôi biết rồi, anh đừng để ý nhiều, loại con gái như tôi, anh hiểu mà...”
Hàn Mặc Niên ngạc nhiên, anh nhướng mày. Câu nói của cô có ý gì?
“Nhưng, anh chỉ cần nghe Bạch Lý nói được rồi, không cần phiền phức phải cần tìm tôi nói những lời này.” Thắng Nam cười cười, nụ cười nghề nghiệp trên môi giờ lại khó coi vô cùng.
“Tôi chỉ nghĩ, việc này là liên quan đến tôi, tôi là muốn đứng đối diện cùng em nói cho rõ ràng, không phiền phức về sau.” Hàn Mặc Niên nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó rất nhanh chóng trả lời.
“Vâng.” Thắng Nam vén mái tóc đang bị gió thổi ra sau vành tai, nụ cười càng lúc càng thê lương. “Em muốn nói một lần nữa, làm phiền anh Hàn rồi.”
“Ừm.” Hàn Mặc Niên cư xử rất mực ôn hoà nhưng không kém phần xa cách, “Không cần nói như thế, dù sau, đây cũng xem như là lần cuối cùng tôi gặp em.”
Lời nói như một cái tát trời giáng xuống Thắng Nam. Cô cười tự giễu, người đàn ông này, quả là quá thẳng thắn, còn không cho người ta có đường lui.
“Vâng.” Thắng Nam chẳng còn biết phải nói gì, trời đã định, cả anh cũng không thích cô, thì xem như kiếp này lại vô duyên. Cũng có thể ở những kiếp sau, cô và anh cũng chẳng thể thành đôi nỗi. Ngặc nỗi, cô yêu anh quá nhiều. Nhưng, một phút nào đó, cô cũng mong cô đừng yêu anh thì tốt biết mấy...
“Em vào nhà đi, tôi cũng về đây.” Hàn Mặc Niên mở lời kết thúc cuộc trò chuyện chớp nhoáng.
Anh cũng chẳng đợi cô nói thêm, vòng qua bên cánh cửa lái, ngồi vào, khởi động xe.
Hàn Mặc Niên, anh thật vô tâm, tàn nhẫn!
Thắng Nam lùi về sau năm bước chân, không ngán đường xe Hàn Mặc Niên. Lúc anh sắp rời đi, có hạ cửa kính ghế phụ lái, chào tạm biệt cô lần cuối.
Trước khi cánh cửa lại đưa lên một lần nữa, Thắng Nam cố gắng hít một hơi mạnh, không giữ nỗi lí trí, buột miệng gọi tên anh: “Hàn Mặc Niên!”
Hàn Mặc Niên nghe cô gọi, thì cũng ngoảnh đầu nhìn. Anh hơi cau mày lại khi nhìn thấy Thắng Nam khác lạ.
Một cô gái với mái tóc xoăn đuôi thướt tha, mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, quần jean màu sáng cũng chẳng che nổi thân thể yếu ớt, gió nhẹ nhàng thổi lùa, phút chốc cô run rẩy.
Bóng dáng trong đêm đen, cô như cánh bướm, mỏng manh vô cùng.
Cả Hàn Mặc Niên chột dạ, thấy mình thật có lỗi... dù sao, ừ, cô cũng chỉ là cô gái vừa 21 tuổi, non nớt. Anh lẳng lặng nhìn cô, hai tay siết chặt vô lăng.
“Hàn Mặc Niên, quá thẳng thắn cũng là một cách tàn nhẫn nhất!” Thắng Nam nhìn chầm chầm vào Hàn Mặc Niên, nói xong câu đó, cô quay người, bước vào bóng tối đang bao trùm, rồi khuất dạng.