[Truyện Teen] Cưng Chiều

Chương 3

"Buông tay" Lục Dạ Phong lạnh nhạt nhìn cái tay đang khoác trên vai mình.

"Anh họ, em nói anh nghe này. Bình thường anh có bao giờ rảnh rỗi để đến đây thưởng thức mĩ vị ở quán em đâu. Nói đi, rốt cục anh có âm mưu gì?" Lục Tử ở bên cạnh híp mắt gian tà nhìn anh.

Lục Dạ Phong lười phải nói với anh ta nên cất bước tiến thẳng vào nhà hàng.

Nhà hàng Hồng Hoa không hổ danh là nhà hàng đạt chuẩn quốc tế, từ cách trang trí đến nhân viên phục vụ cũng thuộc vào hàng tốt nhất. Lục Dạ Phong vừa vào đã có không ít người tiến lên nghênh đón. Nhưng anh nhìn xung quanh lại không thể nhìn thấy bóng dáng của con thỏ nhỏ kia đâu.

Tâm trạng anh có chút hụt hẫng, cứ tưởng đến đây là sẽ gặp được bé con của anh, ai ngờ đâu nhìn qua nhìn lại một hồi lại chẳng thấy bóng dáng của cô ở đâu. 

Mấy cô nhân viên trong quán nhìn thấy anh thì suýt nữa ngất xỉu tại chỗ. Trời đất ơi, người đâu mà đẹp trai dữ vậy? Đẹp còn hơn trong ảnh nữa. Aaaa, chết mất thôi, các cô cũng muốn rụng trứng rồi, muốn lập tức sinh khỉ con cho anh.

Cùng lúc đó, Lục Tử mang vẻ mặt tươi cười tiến vào, vẫy tay thân thiện chào nhân viên của mình và quả nhiên là được mọi người hưởng ứng vô cùng nồng nhiệt.

"Tổng giám đốc, anh đi công tác về rồi sao?"

"Có quà không ạ?"

"Tổng giám đốc, bọn tôi nhớ anh lắm đó."

"..."

Lục Tử rất được lòng nhân viên cho nên họ nói chuyện với anh cũng không kiêng nể gì cả. Lục Tử cũng rất tự nhiên nhe răng cười tươi để lộ hai cái răng khểnh đáng yêu:"Có chứ, tất nhiên là có. Tý nữa nhờ người chuyển qua cho mấy cưng nha."

"AAaa, Lục tổng tốt quá đi."

Sau một tràng tiếng reo hò thì cuối cùng họ cũng phải im lặng quay về làm việc. Có boss lớn ở đây thì dù vui sướng đến cỡ nào cũng không được thất thố.

"Anh, chúng ta đi ăn một chút chứ?"

"Không đói, không ăn."

"..." Lục Tử cạn lời, tổ tông, anh không ăn thì anh đến đây làm gì? Thị sát sao?

Lục Dạ Phong lạnh lùng đi ra khỏi nhà hàng. Cứ tưởng là sẽ nhìn thấy cô chứ.

Đang đi thì bỗng dưng một bóng dáng nho nhỏ chạy như bay về phía anh. Lục Dạ Phong theo phản xạ nhíu mày né tránh.

An Tiểu Tề vừa đi giao hàng bị quản lí gọi về gấp thế là ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh. Ai ngờ gần đến bậc thang thì vấp ngã. Cứ tưởng người phía trước sẽ đỡ mình, ai ngờ đâu hắn còn né tránh làm cô ngã sấp đau đến chảy cả nước mắt.

Lục Dạ Phong ban nãy căn bản là tâm trạng không tốt nên không chú ý đến cô. Đến khi thấy rõ mặt cô rồi mới biết là mình ban nãy vừa né cô khiến cô đau. Lục Dạ Phong không khỏi luống cuống, anh vội ngồi xuống đỡ cô dậy.

"Bé con, em không sao chứ?" Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, như thể sợ sẽ làm cô sợ hãi.

"Không sao." An Tiểu Tề không có mấy hảo cảm với anh. Lúc nãy thì bắt cô đứng đợi ngoài cửa gần nửa tiếng, bây giờ thì cố ý né cô để cô ngã. Hừ, cô cũng không bị sắc đẹp mê hoặc đâu. Đừng tưởng anh muốn làm gì thì làm.

"Bé..." Lục Dạ Phong thấy cô lạnh nhạt với mình thì thấy tim hơi nhói một chút, kế đến lại nhìn thấy vết trầy trên đầu gối trắng nõn của cô đang rỉ máu, tâm anh lại càng đau hơn.

"Tôi nói là không sao mà. Anh buông tay ra đi, đau quá." An Tiểu Tề nhíu mày giật tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh. Chỗ cánh tay ban nãy bị anh nắm có chút đỏ lên.

Lục Dạ Phong thực sự không biết nên làm cái gì cho cô bớt giận, thấy cô né tránh mình rồi khập khiễng bước về phía trước, anh lại cảm thấy mình thật sự sai rồi.

"Bé con, để anh đưa em tới bệnh viện." Lục Dạ Phong vội đi theo cô

"Không sao, tôi phải về làm việc."

An Tiểu Tề vừa dứt lời, tiếng quát tháo từ bên trong nhà hàng đã truyền ra:" An Tiểu Tề, cô đang làm cái gì vậy hả? Có đi giao hàng thôi cũng mất tới nửa tiếng. Sao cô chậm chạp như vậy hả?" 

Bị quản lí mắng, An Tiểu Tề một câu cũng không phản bác lại. Yên lặng cắn răng chịu đựng. Vết thương trên đầu gối bị gió lùa vào rát tới đau nhức.

Đang mắng hăng say, quản lí bị một luồng khí lạnh vây lấy, không nhịn được rùng mình một cái, liếc sang bên cạnh thì thấy đại boss đang âm trầm mang vẻ mặt như Tu La ở dưới địa ngục nhìn mình.

Nhất thời quên mất vị boss lớn này còn đang ở đây. Quản lí vội vàng vứt An Tiểu Tề qua sau gáy, tiến tới nịnh nọt anh.

Nhưng chưa mở miệng nói được câu nào, tiếng của Lục Tử lại vang lên. Anh đang đuổi theo Lục Dạ Phong thì bắt gặp cảnh tượng này, Lục Tử bản tính đào hoa, lại rất thương hương tiếc ngọc. Thấy cô bé xinh đẹp như vậy đứng đó một mình, trên chân còn có vết thương bèn ân cần hỏi han:"Em không sao chứ?"

An Tiểu Tề đương nhiên là biết Lục Tử, gương mặt này của anh chắc chỉ hận không thể in thành poster dán đầy thành phố thôi. Cô cũng không có hứng thú với sắc đẹp cho lắm nên cũng chỉ mỉm cười chứ không gào loạn lên:"Tôi ổn mà."

Lục Dạ Phong đứng bên cạnh nhìn mà cảm thấy như mình sắp phát điên rồi. Tại sao cô nói chuyện với Lục Tử lại dịu dàng như vậy mà đối với anh thì từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt lạnh nhạt? Ừm, được rồi, anh nhận là anh sai trước nhưng...nhưng...

An Tiểu Tề sau khi nói vài câu với Lục Tử xong thì liếc mắt nhìn vị nào đó đang đen mặt nhìn về phía này. Cô hừ lạnh một tiếng rồi khập khiễng bước vào trong.

Kiểu này, là giận thật rồi.